Ngươi Là Cái Tay Nải

Chương 73

A Lãng? Đúng là hắn ư? Hắn… vẫn chưa chết ư?!

Ta sững sờ, cứng ngắc nhìn về phía phát ra tiếng hắn, bóng người lít nhít lay động trong tầm mắt mơ hồ của ta, mặc dù không nhìn ra gì, những vẫn có thể cảm giác được trận náo loạn hắn gây ra cũng không hề nhỏ.

Ta muốn tiến lên, Tiểu Đàm lại kéo ngược ta lại, rất có ý tứ lôi xệch ta về tẩm điện. Ta ra sức gỡ ngón tay nàng ra, chưa đợi ta lên tiếng, Phượng Thất Cóc đã bước tới bịt miệng ta.

“Đi.”

Tiểu Đàm nhận được lệnh, lôi ta về tẩm điện, lúc ra ngoài nàng ta còn khóa chặt cửa, cũng dặn dò đám người bên ngoài dù thế nào cũng không được mở cửa, hầu gái trông cửa hỏi nếu nàng dùng cái chết uy hiếp thì sao, cũng không thể trơ mắt nhìn nàng chết được. Kết quả Tiểu Đàm rất vô nhân tính đáp lại một câu, vậy thì cứ để nàng chết luôn đi, chết rồi chúng ta cũng chôn cùng cả thảy, ta phải đi nghĩ di thư cái đã.

Lời nói kia chất chứa ý chí thấy chết không sờn cùng tiếng nghiến răng nghiến lợi, phát ra tiếng xoèn xoẹt như lúc mài dao, theo sau đó còn có tiếng chuông chùa cổ làm nền, tóm lại là tràn đầy tuyệt vọng cùng bi thương.

Nhưng dù như vậy cũng không thể khiến ta đồng tình với nàng thêm chút nào, bởi vì trong mắt ta, vào lúc này nàng chính là một đống phân, còn là một đống phân khiến người ta bất chấp bị thối chân cũng phải giẫm cho nát bét!

Sau đó dù ta có đập cửa gào thét thế nào, bọn họ vẫn đều thờ ơ không động lòng. Ta ngẫm nghĩ, nếu ta thật sự lấy cái chết ra uy hiếp, chắc bọn họ sẽ không thật sự để mặc ta tự sinh tự diệt đâu nhỉ… Ta nảy ra một ý hay, sau đó liền bắt đầu kêu rên, sau đó nữa lại giả bộ bị ngất xỉu, kết quả ngủ thiếp đi lúc nào không hay, hôm sau tỉnh lại, mới phát hiện đám người táng tận lương tâm kia thật sự không thèm vào…

Ba ngày sau, cuối cùng bọn họ gỡ bỏ lệnh cấm với ta, ta vừa muốn lao ra thì bị Tiếu Tiếu kéo ngược trở lại.

“Tổ tông à, ngươi khôn ra một chút đi! Vào thời điểm mấu chốt này, nếu ngươi thật sự muốn gã tình nhân của ngươi được sống thì đừng chọc giận chủ nhân nữa, ngươi mà lao ra ngoài như thế, chủ nhân biết được sẽ đau lòng, gã tình nhân kia của ngươi chẳng biết sẽ bị xử lý thế nào đâu.”

Ta ngẫm nghĩ, hắn nói cũng có lý, ta phải bình tĩnh, bình tĩnh…

“Vậy A Lãng thế nào rồi?”

“Bị nhốt vào ngục rồi, vừa nãy Sơ Sơ đã lẻn vào xem hắn, lát nữa nàng sẽ về thôi. Gã tình nhân kia của ngươi hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng đâu, tuy chủ nhân không vui, nhưng xem sắc mặt chủ nhân thì hình như không định phạt nặng thì phải.”

Ta thấp thỏm không yên lòng, hỏi Phượng Thất Cóc đang ở đâu, Tiếu Tiếu tính canh giờ, nói chắc là đang ở Trầm Hương Các, ta lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, Trầm Hương Các chẳng phải nơi chế hương liệu hay sao? Một gã đàn ông lớn đùng như hắn còn thích cái này?

Kệ đi, vẫn phải đi một chuyến.

Ta cầm cây gậy, lò dò ra cửa, Tiếu Tiếu hoảng hồn vội hô to dừng chân dừng chân. Cái tên Tiếu Tiếu này ấy à, đều là thích cứng không thích mềm, còn dài dòng như bà cụ già, thật đúng là một kẻ đê tiện. Mấy ngày nay lỗ tai của ta bị hắn tra tấn chai một lớp dày, cực kỳ đáng ghét.

Nghĩ tới đây, mặt ta sầm xuống, làm ra vẻ nghiêm túc, quay lại thâm trầm nói một câu ta tự có chừng mực.

Thật đúng là dọa được hắn, hắn ấp úng một lát, cuối cùng ấm ức nói: “Chẳng qua là muốn dẫn đường cho ngươi thôi mà, làm chi mà dữ vậy…”

Ta nén cười, chỉ có thể giữ nguyên bộ mặt nghiêm nghị theo hắn đến Trầm Hương Các.

Quãng đường của chúng ta không được thuận lợi cho lắm, ta thì như tình nhân bị giấu giấu diếm diếm không thể đưa ra ánh sáng, Tiếu Tiếu cũng mới vào Phượng Sào cung, thị tỳ thị sinh ở đây đều không biết mặt chúng ta, cho nên mới tới cửa lớn của Trầm Hương Các chúng ta đã bị chặn ở ngoài, mặc cho Tiếu Tiếu khua môi múa mép, bán rẻ nhan sắc bán rẻ tiếng cười bán rẻ trinh tiết cỡ nào, bọn họ đều không động lòng mảy may, nghe lời nói của một thị tỳ ta cũng hiểu, rõ ràng là nàng ta không tin ta là cơ thiếp của Phượng Thất Cóc.

Trong mắt những cô nương này, e là chỉ ước sao Phượng Thất Cóc cả đời cô độc không lấy vợ, đại khái đây chính là cảm giác “Ta không chiếm được nhà ngươi cũng đừng hòng.”

Mặc dù mồm miệng Tiếu Tiếu dẻo quẹo, nhưng lằng nhằng mất nửa nén hương vẫn chẳng giải quyết được gì, hắn vô cùng ủ rũ.

Hắn nghiến răng, “Đám đàn bà này, chắc là gần đây nguyệt sự thất thường đó mà, nhờ bọn họ thông báo một tiếng e chừng còn khó hơn bảo bọn họ cởi quần ra nữa.”

Ta nhíu mày, “Ta có cách này, tuyệt đối thành công.”

Hắn khinh bỉ nói: “Tin ngươi thì ta thà đi ăn cứt còn hơn.” Hắn ngẫm nghĩ một chốc, dường như cảm thấy câu nói đó chưa đủ biểu đạt thái độ khinh bỉ của hắn đối với ta, “Không không không, ta thà đi ăn cứt chó còn hơn.” Lại ngẫm nghĩ một chốc, cường độ vẫn chưa đủ, đế thêm một câu: “Không không không, ta thà ăn cứt chó ta ị ra còn hơn.”

“Thật không? Đừng đổi ý đấy nhé.”

“Lời hứa đáng giá nghìn vàng, ta đây đường đường ba tấc lưỡi dài uốn éo…”

Ta không chờ hắn nói xong, liền dùng gậy gõ gõ cửa, quay sang vô lại bảo đám thị tỳ kia: “Ta mang thai đứa con của Thất thành chủ, các ngươi muốn báo thì báo, không báo thì cứ chờ mà xem một xác hai mạng nhé.”

Lời vừa nói ra, cả đám người đều khiếp hãi, nửa câu sau của Tiếu Tiếu cũng bị cứng rắn nuốt xuống bụng. Điều khá lý tưởng chính là, một lát sau, ta nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp tiến vào sâu trong Trầm Hương Các, còn kéo theo tiếng vọng.

Sau khi thị tỳ kia quay lại, cả đám quỳ sụp trước mặt ta, luôn mồm nói: “Nô tỳ thất lễ, tiểu phu nhân thứ tội, chủ nhân mời ngài vào ạ.”

Tiếu Tiếu vẫn im thin thít nãy giờ, phỏng chừng đang hối hận vì lời cam kết tùy tiện vừa rồi của hắn, nghĩ tới nỗi đau của hắn ta liền khoan khoái, vỗ vỗ vai hắn, tỏ vẻ hãy nén bi thương, chờ ta ra rồi sẽ xem màn biểu diễn của hắn.

Hắn liên tục rên rỉ sau lưng ta, kết quả bị các thị tỳ cản lại bên ngoài.

Ta được một thị tỳ đỡ vào Trầm Hương Các, nơi này uốn lượn kéo dài, không khí tĩnh mịch, luôn cảm thấy như trên đầu có một tầng mây khói dày đặc, lượn lờ mờ ảo. Mùi thơm ngào ngạt nồng nặc dị thường, khiến cho ý thức người ta mơ màng, ngay cả hai mặt tường cũng như nhiễm làn hương.

Thị tỳ dẫn đường dừng bước, “Tiểu phu nhân, chủ nhân đang ở nội các, đi vào mới có thể thấy, nô tỳ xin cáo lui.”

Ta giả vờ nghiêm nghị ừ một tiếng, sau đó đẩy cửa tiến vào nội các. Nội các này rất lớn, chỉ một tiếng gỗ kẽo kẹt cũng có thể lan ra khắp không gian. Ta hơi thấp thỏm lần theo giá gỗ bước về phía trước, cẩn thận từng bước chân, thậm chí không dám phát ra tiếng động. Ta muốn tìm tiếng thở của hắn, khốn nỗi công phu của hắn quá cao, hơi thở có thể che giấu trong tiếng không khí lưu chuyển một cách tài tình, vì thế ta không tài nào đoán ra vị trí của hắn.

“Này… Phượng Thất Cóc…” Ta ủ rũ gọi một tiếng, cũng không thấy hắn đáp lại, “Ta biết ngươi không thèm để ý đến ta, vì thế ngươi không đáp lại ta cũng được, nhưng tốt xấu gì cũng tạo động tĩnh một chút, để ta biết ngươi đang ở đâu chứ…”

Hắn vẫn im ắng, ta hơi luống cuống, đang không biết làm thế nào thì nghe thấy hướng tây nam truyền tới một tiếng lật sách.

Ta phì cười, tên Phượng Thất Cóc này tuy ngoài mặt luôn tỏ vẻ hung dữ, nhưng lòng thì lại mềm như bông vậy. Ta vội dựa vào âm thanh mà tìm, vòng qua mấy cái giá gỗ mới đại khái tìm được chỗ của hắn.

Hắn lại lật sách lần nữa, sau đó không biết đang nghịch đống chai lọ gì, không ngừng phát ra những tiếng leng keng lanh lảnh.

Ta toan tiến lên một bước, hắn liền lạnh lùng nói: “Phía trước nàng là nụ hoa đang phơi khô, đừng bước lung tung.”

“Ồ…” Chân của ta dừng giữa không trung, sau đó chậm rãi rụt lại, u oán đứng tại chỗ, qua một khắc, hai khắc, ba khắc, nửa canh giờ, một canh giờ… Hắn đều không nói gì nữa, cũng không có ý định đi ra ngoài.

Lần này lòng ta đã quyết, liền dựa vào giá gỗ chậm rãi ngồi xuống, dự định chờ hắn rảnh rỗi rồi nói chuyện, ai ngờ lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay, tới khi tỉnh lại, ta đã nằm trên giường.

Hẳn là ta vẫn đang ở Trầm Hương Các, bởi vì hương thơm vẫn ngập tràn quanh đây. Nhưng ta cảm nhận được chung quanh không có ai, ta liền cuống lên, vội vã trèo xuống giường, bên giường không có gậy, người mù mà không có gậy thì chính là kẻ tàn phế, lòng ta như lửa đốt, liền sải một bước lớn về phía trước, kết quả chưa đi được hai bước đã vấp phải cái ghế dựa, ngã sấp mặt vào một đống nụ hoa khô, mùi tử tước anh túc kia khiến ta ho sặc sụa, ta ngọ nguậy muốn đứng lên, kết quả không cẩn thận bị một cành hoa đâm vào cổ.

Cửa đột ngột mở tung, Phượng Thất Cóc bước tới ôm ta lên giường, tay hắn ấn xuống một bên vai ta, nhìn một lúc rồi nói: “Hoa này có độc.”

Ta còn chưa phản ứng lại, hắn đã cúi đầu, hôn lên vết thương trên cổ ta, sau đó mút mạnh. Môi hắn dán lên làn da ta, mềm mại mà nóng ướt, còn có chút run rẩy khe khẽ khó nhận ra, chỗ đau dần dịu bớt, nơi tiếp xúc với hắn như được đốt lên ngọn lửa, trong chớp mắt thiêu cháy toàn bộ cảm quan trên người ta.

Hơn nữa… Còn rất quen thuộc.

Hắn nhổ máu ra, sau đó không hề lúng túng đi lấy thuốc đắp lên, trong lúc đó vẫn không hề nói một lời.

Dù hắn đã hút máu độc ra, nhưng không thể trừ bỏ toàn bộ, thân thể ta cũng yếu, chỉ chốc lát sau đã bắt đầu thấy khó chịu. Hơi thở của ta trở nên sâu mà chậm, sau gáy rịn mồ hôi lạnh, lòng bàn tay cũng dần lạnh buốt. Ta biết mình là phế nhân, thường ngày ta vẫn luôn dùng thái độ nhởn nhơ không để ý để che giấu nỗi căm ghét bản thân, bây giờ chỉ trúng độc một chút mà đã chật vật như vậy, thật khiến người ta dở khóc dở cười.

Ta chán ghét chính mình như vậy, nhưng cũng may là đã khơi được lên ham muốn nói chuyện của hắn rồi.

Giọng hắn có phần nôn nóng, “Khó chịu lắm à?”

Ta lắc đầu, “… Không sao, chỉ hơi choáng đầu một chút thôi.” Hắn lại cuống lên, định đứng dậy, ta vội kéo hắn lại, sau đó bải hoải dựa vào cánh tay hắn, “Không có chuyện gì thật mà, ngươi đừng sốt sắng, nghỉ ngơi một lát là khỏe thôi.”

“Đừng ngủ, ta dẫn nàng đi tìm Thang bà bà.”

“Ngươi lại không tin ta.” Ta gian nan bẹt bẹt miệng, “Ta cũng đâu có chết, ngươi sợ hãi như vậy làm gì chứ…”

Phượng Thất Cóc bị ta chọc giận, quát ta một câu: “Càn quấy!” Tuy giọng rất lớn, nhưng hắn vẫn không động đậy, mà ngoan ngoãn để ta dựa vào.

Ta bĩu môi, “Chết thì chết chứ sao, chết rồi ta cũng khỏi phải uống thuốc của Thang bà bà nữa, đắng ghê luôn.”

Hắn đáp kiên quyết, “Ta sẽ không để nàng chết.”

Ta dừng một chút, lời nói nghẹn trong cổ họng, do dự nửa ngày mới nói ra: “Vậy nếu… nếu như ta sắp chết thật, ngươi có thể cho ta chết một cách yên lòng yên dạ một chút được không?”

Hắn không lên tiếng.

“Ngươi cứ coi như ta sắp chết rồi đi!” Ta vội nhổm dậy, nắm chặt tay hắn, nghiêm túc nói: “Xin ngươi hãy thả A Lãng ra đi.”
Bình Luận (0)
Comment