“Ta không có người thân đằng ngoại, hãy để hắn làm người thân đằng ngoại của ta ở đây… được không?”
Sau khi nói câu này, rất nhiều ngày Phượng Thất Cóc không thèm đến thăm ta. Tiệc rượu mà hắn nhắc tới cũng không biết bị hắn vung tay hoãn lại tới khi nào nữa.
Được rồi, dường như ta cũng bắt đầu từ từ quen với cái tính lúc lạnh lúc nóng của hắn rồi. Tiếu Tiếu lải nhải bên tai ta nhiều lần, rằng thì là ta không nên như vậy, như vậy là quá vong ân bội nghĩa, dầu gì Phượng Thất Cóc cũng từng cứu ta nhiều lần, hết lần này đến lần khác làm hắn đau lòng như vậy là rất vô đạo đức vô nhân phẩm. Còn bảo ta tìm một cơ hội nhận tội với hắn, nói mấy lời bùi tai dỗ dành hắn.
Ta phản bác, coi như ta là vợ hắn, ta cũng không thể vì thế mà vất bỏ tất cả bạn bè của ta được, phu quân là trời, nhưng trong mắt ta, hắn nhiều lắm chỉ là một góc trời thôi.
Tiếu Tiếu bị thái độ của ta chọc giận tới mức huơ chân múa tay loạn xạ, ném lại một câu “Loại bạn như Sơ Sơ với ta thì ngươi có thể chơi, nhưng cái loại như tình nhân của ngươi thì không được” rồi xăm xăm đi mất.
A Lãng thấy ta bứt rứt, khuyên ta đừng vì hắn là làm căng với bạn bè, ta giả bộ thản nhiên an ủi hắn không sao đâu, Tiếu Tiếu giận một đêm là nguôi, coi như không nguôi, thì cũng còn có Tần Sơ Ước nữa mà.
Có điều nói đến Tần Sơ Ước, từ lần trước nàng tới báo tin về A Lãng cho ta thì chưa từng gặp lại nàng. Ta tìm cơ hội hỏi A Anh tung tích của Tần Sơ Ước, A Anh cũng nói không rõ lắm. Tiểu Đàm vì bất mãn vụ ta tuyệt tình tuyệt nghĩa với chủ nhân của nàng, thái độ cũng dần lạnh nhạt với ta, nghe ta hỏi xong, tức tối đáp một câu Tần Sơ Ước vốn không phải người trong thành, vô tổ chức vô kỷ luật, muốn đi đâu thì đi, bọn họ chẳng quản được.
Ta thầm nghĩ, Tần Sơ Ước rất giỏi võ, thông qua mấy ngày tiếp xúc, ta cũng biết tính nàng chín chắn mà linh hoạt, đáng tin hơn Tiếu Tiếu nhiều, hẳn là nàng biến mất có lý do riêng, liền hơi nhẹ lòng đi một chút.
Sau đó, Tiểu Đàm phụng mệnh thu xếp cho ta đến một trúc uyển tên là “Kinh Hồng Tiểu Uyển”, là một nơi cách tẩm điện của Phượng Thất Cóc xa tít tắp, hơn nữa ta sờ thử thì thấy bụi bặm ở đó tích thành một lớp dày, dường như là một căn nhà đã bị bỏ hoang từ lâu.
Lần này, Phượng Thất Cóc quyết định biếm ta vào lãnh cung rồi ư? Thật ra, hắn đày ta vào lãnh cung cũng tốt, đỡ phải ngày ngày thấy ta lại phiền lòng.
Nghe A Lãng nói, gần đây trời rất âm u, ta vốn còn nghĩ tới chuyện lén thó một con cá chép tươi trong phòng bếp, cùng A Lãng ngồi phơi cá, hóng gió thu tán gẫu, là chuyện vui vẻ thích ý cỡ nào chứ.
Ta ngồi bên thềm đá trước cửa, gió rít gào thổi qua tai, mang theo mùi băng tuyết và cái giá lạnh của mùa đông sắp tới, đuổi theo cái đuôi của mùa thu. Ta ngồi cả buổi vẫn chẳng thấy lạnh, A Lãng lại không nỡ nhìn, lấy một cái áo bông mềm khoác lên người ta, nặng tới nỗi ta ho sù sụ. Ta nhớ từ khi chúng ta bị đuổi tới nơi này, thị tỳ thị sinh chưa từng mang đồ gì tới cho chúng ta, ngay cả nhựa thông cùng chăn bông, đệm giường để chuẩn bị cho mùa đông cũng không có, càng khỏi nói tới áo bông và quần áo có thể chống rét, cái áo khoác bông này là từ đâu ra?
Ta sờ sờ cái áo bông, chất vải rất quen thuộc. “A Lãng, cái áo khoác này là ai đưa tới thế?”
“Không biết, ta thấy trên cái bàn ở đầu giường nàng đấy, chẳng lẽ không phải của nàng à?”
“Đương nhiên là không phải, bọc quần áo chúng ta mang tới đây chỉ có mấy cái áo mặc mùa thu thôi, cái áo này chất vải rất tốt, nhìn là biết không phải là của ta rồi.” Ta ngẫm nghĩ, “Phát hiện ra từ bao giờ thế?”
“Mới hôm nay thôi, sắp vào đông rồi, ta sợ nàng bị lạnh, muốn vào nhà tìm xem có quần áo nào mặc thêm được không thì thấy cái áo này.” A Lãng buộc sợi dây trên cổ áo giúp ta, than thở: “Vừa vặn chưa này, đúng là đo ni đóng giày cho nàng mà.”
Ta bật cười ha ha, vừa định nói làm gì có ai biết số đo của ta, nhưng đột nhiên khựng lại, không mở miệng nữa.
Là Phượng Thất Cóc ư?
Ta cảm thấy dây áo bị buộc quá chặt, muốn nới lỏng ra, không ngờ vừa đưa tay lên thì đụng phải mu bàn tay A Lãng, ta và hắn đều sững ra, phản ứng đầu tiên chính là lập tức rụt tay lại. Nhưng sau khi lấy lại tinh thần, ta vươn tay ra, sờ sờ làn da hắn, bị cảm giác lạnh thấu xương dọa cho nhảy dựng lên.
“Sao tay ngươi lại lạnh như vậy! Ngươi lạnh lắm phải không? Không có quần áo mặc độn vào à?”
Dường như hắn cảm thấy một người đàn ông sợ lạnh là chuyện rất đáng chê cười, vì thế ấp úng nói: “Không sao đâu, ta thân thể cường tráng, chịu lạnh một chút cũng không sao.”
Ta nhíu mày, kiên quyết cởi áo khoác bông ra, sau đó phủ một nửa lên người hắn. Cũng may vạt áo rất rộng, trải ra hết cỡ quả thật có thể làm một chiếc chăn bông đắp cho hai người, vóc người ta vốn cũng nhỏ, hai người cùng đắp chung cũng không chen chúc lắm.
A Lãng rất căng thẳng, chỉ cần ta không cẩn thận ngọ ngoạy, chạm vào người hắn một cái, hắn cũng run rẩy một lúc lâu.
Không biết vì sao, tình cảnh này bỗng khiến ta rất muốn ngửa đầu lên nhìn trời, cảm thán một câu thời gian chóng vánh, cảnh còn người mất, tình cảm thiếu niên thiếu nữ ngây ngô đã bị thời gian vùi lấp. Trước kia chúng ta từng ôm ấp mà chẳng kiêng kị gì, bây giờ, giữa chúng ta lại như bị chia cắt bởi mấy lớp tường vô hình, khoảng cách chợt bị đẩy trở về thước đo nam nữ thụ thụ bất thân.
Có lẽ, đoạn duyên phận giữa ta và A Lãng chỉ là ảo ảnh như hoa trong gương, trăng trong nước, ngay từ đầu đã định trước, chỉ cần mấy cục đá ném xuống là sẽ vỡ thành muôn ngàn mảnh vụn không thể vãn hồi.
“Hắn không tới thăm nàng.”
Ta im lặng một chốc, uể oải ừ một tiếng.
“Nếu biết hắn sẽ như vậy, ban đầu ta nên kiên quyết đưa nàng rời khỏi nơi này mới phải.”
Ta lắc đầu, “Là ta quá coi nhẹ cảm thụ của hắn, không trách hắn được, hắn giận ta cũng đúng thôi.”
A Lãng cuống lên, “Nàng có từng nghĩ, có khi là hắn lừa nàng không? Có lẽ hắn hùa với đám người này lừa gạt nàng, có khi hắn đã từng vất bỏ nàng, nhưng sau khi thấy nàng lưu lạc ở bên ngoài lại không đành lòng, liền đưa nàng về đây, nàng lại vừa khéo mất trí nhớ, dù hắn có bịa đặt lời nói dối thế nào nàng cũng chẳng biết được. Có lẽ hắn… sẽ chẳng bao giờ tới thăm nàng nữa thì sao?”
Ta đương nhiên đã từng nghĩ đến chuyện này, thậm chí từng giờ từng khắc đều nghĩ như vậy, ngộ nhỡ… Từ đầu tới cuối đây chỉ là một âm mưu tinh vi kín kẽ, từ đầu tới cuối hắn cũng chỉ hy vọng ta có thể trở về thành tận tâm tận sức làm thánh tế, từ đầu tới cuối hắn đều đang đùa bỡn ta… Ta nên làm thế nào đây?
Nhưng… Nếu sự thật đúng là như vậy, màn ngụy trang của hắn phải chăng là che giấu quá kín kẽ rồi? Ta hầu như không cảm giác được một sơ hở nào…
Ta đang suy nghĩ nên trả lời ra sao, ngoài cửa liền truyền tới tiếng bước chân, ta chưa kịp dựa vào nhịp bước kia mà phán đoán người đến là ai, đã nghe A Lãng lầu bầu một câu Tiểu Đàm thủ thị.
Tiểu Đàm dẫn theo không ít người, bọn họ kéo ta ra ngoài, còn giật lấy cái áo khoác bông kia trùm kín lên người ta. Ta vội ôm lấy cây cột, khí thế hung hăng này xem chừng chẳng tốt lành gì, rất có tư thế muốn lôi ta tới pháp trường. Ta thầm nhủ không ổn, lẽ nào Phượng Thất Cóc đã bắt đầu không chịu được việc ta xuất hiện trên địa bàn của hắn, muốn giết người diệt khẩu rồi sao?
“Các người muốn bắt ta đi đâu!”
Tiểu Đàm cùng mấy người hầu gái tới gỡ cánh tay và ngón tay ta, Tiểu Đàm còn nghiến răng nghiến lợi nói: “Buông tay ra! Cô nương phối hợp một chút đi, sẽ xong ngay thôi! Không đau lắm đâu!”
Ông nội nó, nói ra lời này mà còn muốn ta phối hợp? Ta liều chết vặn vẹo, gào lên gọi A Lãng tới giúp.
Tiểu Đàm nói: “Đừng phí sức, hắn còn đang bị bốn tên thị sinh đè chết cứng kìa!”
Ta tuyệt vọng, tất cả tâm tình tiêu cực đều biến thành sức mạnh, bỗng dưng khỏe như vâm, khiến cho bọn họ trầy trật một hồi. Tiểu Đàm bị ta chọc giận, nói một câu “Có một số việc quả nhiên chỉ có thể giải quyết bằng bạo lực!” Tiếp đó ta liền nghe được tiếng vén tay áo, chớp mắt sau đó, ta liền cảm thấy cần cổ bị người ta bổ cho một phát.
Ta đau tới mức á ớ loạn lên, Tiểu Đàm còn rất hoang mang tự nhủ: “Hở? Trong tình huống bình thường, không phải là nên ngất xỉu à? Cô nương quả nhiên không thể coi thường.” Ta nghe xong mà tức tới mức thầm rủa nàng ngu xuẩn, nàng ta đánh vào cổ của ta! Cổ của ta đó!
“Để tiểu nhân…” Một tên thị sinh bên cạnh không nhìn nổi nữa, vung tay chặt một phát gọn ghẽ, ta liền thật sự hôn mê bất tỉnh.
Sau đó, ta bị một mùi hương nồng nặc hun cho tỉnh… Ta vẫn nhớ một vị đại sư văn học nổi danh đã từng viết, đàn bà không dùng túi thơm là không có tương lai, nhưng loại người thô tục như chúng ta làm sao mà chịu được màn lễ rửa tội cao cấp này chứ.
Sau khi tỉnh lại, ta phát hiện ta đang ngâm mình trong nước, mấy cô hầu gái cầm cánh tay ta xoa lên xoa xuống, mùi hương là từ trong ao bốc lên, nghe mấy cô hầu gái thảo luận, ta mới biết trong ao này ngâm những mười rổ nụ hoa mẫu đơn phơi khô.
Giọng Tiểu Đàm đột nhiên vang lên bên cạnh: “Mau mau, tắm mau lên, còn nửa canh giờ nữa là bắt đầu rồi.”
Lòng ta ngổn ngang trăm mối, hành vi tịnh thân trước khi hành hình này, nhìn thì có vẻ bao hàm thiện ý, thật ra lại gần như là tàn nhẫn. Tắm rửa sạch sẽ để đi chết, quả thật có khác nào ghét bỏ thân thể ngươi sẽ làm ô uế hình đài của người ta…
Sau đó tình huống càng lúc càng trở nên bất thường, tịnh thân thì ta còn hiểu, mặc xiêm y đeo trang sức cho ta là vì sao?
Ta cảm thấy cổ áo hơi chật, liền đưa tay nới ra, “… Rốt cuộc các ngươi định làm gì thế?”
Tiểu Đàm mất kiên nhẫn hất bay tay ta, “Sắp xong rồi, đừng có lộn xộn!” Nói xong trầm ngâm chốc lát, dường như không hài lòng lắm, sau đó quay sang hô gọi mấy cô hầu gái: “Thay áo lót bên trong đi, cái áo lót này bó chặt quá, không đủ… không đủ gì nhỉ, không đủ quyến rũ!”
Ta choáng váng, mặc cho bọn họ đào bới xới lật trên người một hồi, lại thêm một hồi dằn vặt, một khắc sau, cuối cùng họ cũng trang điểm cho ta xong.
Tiểu Đàm nôn nóng, lệnh cho những người khác ra ngoài hết, sau đó dìu ta đi thoăn thoắn trên hành lang của cung điện rộng lớn. Được rồi, nói là dìu, không bằng nói là xách…
Nàng vừa chạy vừa cặn dặn bên tai ta: “Cô nương! Nhớ là phải cười, phải cười đấy nhé! Lát nữa cô nương đừng để chủ nhân mất mặt trước các trọng thần trưởng lão đấy.”
“Ta không hiểu… Không phải ngươi đang đưa ta tới hình đài à?”
“Phỉ phui phỉ phui, hình đài cái gì mà hình đài! Ngày cát tường như ý thế này mà đi nói mấy lời xui xẻo đó.”
Ta ngớ ra, hỏi: “Hôm này là ngày gì?”
Nàng thở dài, “Cô nương mất trí nhớ, không nhớ rõ cũng không sao. Có điều từ nay về sau, cô nương phải nhớ hôm nay là ngày gì đấy nhé! Ngày hôm nay, là sinh nhật của chủ nhân, ngày này năm ngoái nô tỳ với cô nương còn chúc mừng sinh nhật chủ nhân nữa, cô nương còn nhớ mình đã chuẩn bị quà gì tặng chủ nhân không?”
Ta linh cảm chẳng lành, do dự nói: “… À, quà gì vậy?”
“Cái yếm, một cái yếm cực kỳ quyến rũ.”
“Không thể nào!” Ta lập tức ngừng chân, rất bất an muốn ôm cột, kết quả tay mới quờ quạng trên không trung mấy lần đã bị Tiểu Đàm túm lại. Ta nhíu mày, “Vậy là… Ta dụ dỗ hắn hả?”
“Đương nhiên, vì thế cô nương, ấy nhầm, tiểu phu nhân, cô phải chịu trách nhiệm vì hành vi của mình.”
“…”
Ông trời ơi, cầu xin ông mau giáng một tia sét xuống đánh chết con đi… Té ra ta lại là loại đàn bà phóng đãng như vậy… Ta lại… mặc cái yếm lẳng lơ, đi dụ dỗ đàn ông…
Ta ôm nỗi lòng như tro tàn, bị Tiểu Đàm kéo tới một lễ điện rộng lớn, ta vừa đến, những tiếng xì xầm trong điện lập tức im phăng phắc, giống như một trận huyên náo chợt rơi vào tĩnh lặng, yên ắng tới mức làm người ta dựng tóc gáy.
Ta lập tức căng thẳng, nếu không có Tiểu Đàm dìu đỡ, chỉ e ta đã nhũn chân ngã oặt ra ở nơi xa lạ này rồi.
Không lâu sau, có tiếng vải phất qua ghế dựa rõ ràng lan ra khắp điện, sau đó là tiếng gót chân chạm đất vững vàng, từ phía xa xa trước mặt, dần dần tiến tới gần ta.
Trong lúc ta chưa hề chuẩn bị, Tiểu Đàm đang đỡ ta chợt buông tay, đặt tay ta vào bàn tay của một người khác, sau khi nắm tay ta, người đó xoa nhẹ chốc lát, nói: “Tiểu phu nhân hữu lễ, đã lâu không gặp.”