Ngươi Là Nương Tử Của Ta

Chương 17

“Nguỵ Thiên Thanh ngươi có phải có gì bất mãn với ta không!”

Tần Độc Tôn rời đi trước một bước, ba người Nguỵ Thiên Thanh cũng chậm rãi xuất phát đến Tiếu Ngạo sơn trang. Vì cái gì phải đi chậm? Đó chính là bởi, dọc đường đi Nguỵ Thiên Thanh một mực nghĩ đến chuyện trước kia, còn Tần Duy Ngã ước gì y đi càng chậm càng tốt, như vậy trong nhà mới có thể nghĩ ra đối sách ứng phó tốt nhất. Cho nên đến khi trời đã tối, ba người vẫn không thấy có hộ dân hay khách điếm nào cả.

Nguỵ Thiên Thanh im lặng không nói lời nào, Li Nhi buồn ngủ đã sớm thiếp đi, Tần Duy Ngã trong lòng bất ổn thấy vẻ mặt Nguỵ Thiên Thanh biến ảo không ngừng, càng ngày càng sợ hãi.

“Nương tử nói cái gì?”

“Ngươi cũng biết ta là nương tử của ngươi à? Ta nói ngươi, không có việc gì nghĩ lại chuyện trước kia làm chi? Chẳng lẽ nhớ ra chuyện quá khứ thì ngươi sẽ không phải là ngươi, ta sẽ không phải là ta nữa?” Tần Duy Ngã cân nhắc một hồi, quyết định tiên hạ thủ vi cường (ra tay đánh đòn phủ đầu), “Đúng! Trước kia ta quả thực có chút phong lưu, nhưng từ khi theo ngươi, không phải ta đã cố sức sửa đổi hay sao? Vì cớ gì ngươi luôn không tin ta? Vì người, ta nhịn đau chia cắt với gia đình, vì ngươi, ta từ bỏ tôn nghiêm nam nhi của chính mình…Chẳng lẽ những việc ta làm ấy còn chưa đủ sao? Ngươi lúc nào cũng muốn lấy chuyện trước kia làm tổn thương ta!! Hay là ngươi đã ghét bỏ ta rồi, cho nên mới đem chuyện trước kia làm cớ để bỏ ta?? Ô ô, số ta sao lại khổ như thế chứ!!”

Nói xong nước mắt thương tâm liền chảy xuống, Tần Duy Ngã chạy đến gốc đại thụ bên cạnh, lớn tiếng gào khóc.

“Nương tử…Ta đâu có ghét bỏ ngươi?” Nguỵ Thiên Thanh muốn ôm nương tử vào lòng trấn an, bất đắc dĩ tay còn đang ôm con, đành phải vươn một tay cầm tay nương tử, mười ngón đan xen.

“Còn bảo không, nếu không phải ngươi chê ta, vậy sao cứ muốn nhớ lại chuyện trước kia. Hồi đó ngươi vì theo đuổi ta mà thường xuyên bị ta biến thành mặt xám mày tro, có lần còn bị trọng thương. Sau khi thành thân, ta cũng không an phận, luôn thừa dịp ngươi không có mặt để đi tìm mỹ nhân chơi bời, bị ngươi phát hiện còn nói nhũng lời ác độc. Vậy nên khi ngươi luận võ cũng Phi đệ mới không chuyên tâm, thiếu chút mất tính mạng. Ô — nhìn thấy ngươi không sức sống nằm trên giường, ta mới nhận ra mình đã sớm yêu ngươi, chỉ là vịt chết mạnh miệng không chịu thừa nhận mà thôi. Ta rất hối hận, thầm nghĩ muốn cùng ngươi đi đến hoàng tuyền, kiếp sau tiếp tục bên nhau. May mà Phi đệ cứu được ngươi, nhưng ngươi lại mất trí nhớ…”

“Sau ngẫm lại ta thấy cũng không tồi, mất trí nhớ chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, vứt bỏ tất cả những kí ức không tốt kia đi, hạnh phúc sống hết một đời. Vậy mà hiện tại…Ngươi lại… Đừng nhớ lại chuyện trước kia…Nếu nhớ lại, ngươi nhất định sẽ hận ta, không bao giờ…cần ta nữa…Oa oa —” Vì sao ta lại tự bố trí mình vào vị trí không chịu nổi thế này? Vì sao ta lại phải cùng một tên nam nhân nói yêu a thương a chứ? Ta cũng muốn thú thê sinh tử, ta cũng muốn ôm mỹ nhân về nhà a! Ô ô ô ta hảo thảm!!!

Tần Duy Ngã càng khóc dữ hơn, đến cuối cùng chỉ kém ruột gan đứt từng khúc.

“Nương tử, vi phu sai rồi, ngươi đừng khóc. Ta…Ta không nghĩ là được, ngươi là thê tử của ta, trước kia là vậy! Hiện tại là vậy! Sau này cũng là vậy! Ta đã nhận định ngươi, liền quyết không thay đổi. Ngươi nói đúng, chuyện ngày xưa đã là mây khói, nghĩ lại làm chi. Vi phu thề, kể từ hôm nay sẽ không bao giờ suy nghĩ miên man nữa. Nương tử, ngươi cũng chớ hoài nghi, tình cảm của vi phu dành cho ngươi có thiên địa chứng giám, cho nên thỉnh nương tử yên tâm, đừng khóc nữa.” Thì ra trước kia y và nương tử lại có nhiều khúc mắc rối rắm như vậy. Nếu thế, thà rằng không nhớ rõ, tiếp tục cùng nương tử và Li Nhi sống vui vẻ hết cuộc đời này.

“Hả? Oa oa —” Không phải chứ, lý do thối nát vầy mà ngươi cũng tin? Tần Duy Ngã nghe y nói mà khóc càng thêm cay đắng. Lão tử không cần tình cảm của ngươi, không cần ngươi thề, lão tử muốn về nhà, lão tử muốn rất nhiều rất nhiều mỹ nhân!

Bởi vì chuyện ầm ĩ vừa rồi mà ba người không đến được chốn qua đêm, đành phải ở trong rừng nhóm một đống lửa, chấp nhận ở tạm. Tần Duy Ngã khóc mệt lả, rất nhanh đã ngủ mất. Nguỵ Thiên Thanh đặt Li Nhi vào ngực hắn, cởi áo đắp lên người họ, còn y thì ngồi một bên, cẩn thận đánh giá thê tử đang say giấc.

Thân là nam nhi lại như nữ nhân hầu hạ ta, hẳn là trước kia ngươi không cam lòng lắm phải không? Cho nên mới làm ra việc ngốc nghếch như vậy. Tuy ta không biết trước khi mất trí nhớ mình là người thế nào, nhưng có một chuyện ta rất rõ ràng, ta nhất định là vô cùng yêu ngươi, cho nên mới không để ý đến suy nghĩ của ngươi, cường ngạnh giữ ngươi bên mình…Giờ chúng ta thật vất vả mới lưỡng tình tương duyệt, ta há có thể để chuyện quá khứ quẩn chân, tự rước thêm phiền não?

Nhẹ vỗ về khuôn mặt trơn bóng non mịn của Tần Duy Ngã, Nguỵ Thiên Thanh cảm thấy cả đời mình chẳng cần truy cầu gì thêm nữa.

“Có thê tử như ngươi, vi phu không cầu chi nữa.”

Sáng hôm sau, Tần Duy Ngã tỉnh dậy. Chuyện đầu tiên hắn làm ngay sau khi mở mắt chính là xem xem Nguỵ Thiên Thanh có ở đây nữa không.

“Nương tử, ngươi tỉnh rồi.” Nguỵ Thiên Thanh đang nướng màn thầu hôm qua mua, cầm màn thầu thổi thổi rồi mới đưa cho Tần Duy Ngã, “Tranh thủ lúc còn nóng ăn đi.”

“Nga.” Tần Duy Ngã thở phào một hơi, cầm màn thầu cắn một miếng to. Ưm, quá ngon!

“Nương nương con cũng muốn.” Li Nhi không biết tỉnh dậy lúc nào, mơ hồ buồn ngủ nhìn màn thầu trong tay hắn.

Không biết có phải đang nói mớ không? Tần Duy Ngã không xác định bóp bóp mặt nhỏ của nó.

“A! Nương nương hư!” Uốn éo cái lưng, Li Nhi lăn một vòng đứng dậy.

“Thế còn dính vào ta làm gì!” Tần Duy Ngã đưa màn thầu đã cắn hơn nửa cho nó, còn lòng dạ hẹp hòi nhéo nó một phen.

“Đau!” Li Nhi bĩu môi, đáng thương hề hề trừng hắn.

“Nương tử, ta có việc muốn hỏi ngươi.” Đột nhiên nhớ ra cái gì, Nguỵ Thiên Thanh nghiêm túc nói với Tần Duy Ngã.

“Chuyện, chuyện gì?” Cơ thể Tần Duy Ngã lại bắt đầu cứng đờ. Sáng ra đã nghiêm túc như vậy, nhất định không phải chuyện tốt.

“Tuy rằng đã đáp ứng ngươi không nhớ lại chuyện xưa, nhưng không thể đến tên nương tử cũng không biết được!” Tuy rằng cứ gọi là nương tử cũng không tồi.

“À!” Sao giờ? Nói hay không? Tần Duy Ngã hơi hơi do dự.

“Thế nào?” Làm phu thê trao đổi tính danh cho nhau hẳn là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn đi.

“Tên của ta không dễ nghe đâu.”

“Tên chỉ là một cái biệt hiệu thôi mà.” Nguỵ Thiên Thanh cười, y nhớ đệ đệ hắn tên là Tần Độc Tôn, là một cái tên rất có ý tứ.

“Vậy…Được rồi, ta họ Tần.” Chỉ nói cái họ, Tần Duy Ngã đã không muốn nói tiếp.

“Nương tử.” Nguỵ Thiên Thanh dở khóc dở cười.

“Duy Ngã. Ta tên là Tần Duy Ngã.” Nói thì nói, miễn cho về sau chết lại thành quỷ vô danh.

“Duy Ngã? Duy Ngã Độc Tôn?” Nguỵ Thiên Thanh hơi sửng sốt rồi phá lên cười.

Cười đi cười đi, tốt nhất là cười chết ngươi luôn. Tần Duy Ngã giận đến nghiến răng, đều do lão nương, tự dưng đặt cho hắn một cái tên cổ quái cực điểm như thế làm chi, từ nhỏ đến lớn không biết đã bị bao nhiêu người chê cười rồi.

“Ta còn có hai muội muội, tên là Tu Hoa Bế Nguyệt.” Dù sao khoảng hai, ba canh giờ nữa cũng gặp mặt, giờ cứ để y trực tiếp cười đủ đi.

—————————————————————————-

Duy Ngã Độc Tôn: Cả câu đầy đủ là: “Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn”, nghĩa là trên trời dưới đất, chỉ có ta là tôn quý nhất. Đây là câu nói của Đức Phật, và nó không mang ý nghĩa tự cao kiêu ngạo, nhưng mình nghi mẹ ảnh đặt tên thế với mục đích tự kỉ tự sướng lắm.

Tu Hoa Bế Nguyệt: Đủ bộ xị là ‘Trầm ngư, lạc nhạn, tu hoa, bế nguyệt”, chỉ vẻ đẹp của người con gái khiến cá chìm sâu dưới nước, chim nhạn sa xuống nước, mặt trăng phải giấu mình, hoa phải xấu hổ. Câu trên tương ứng với sắc đẹp của tứ đại mỹ nhân Trung Hoa, tu hoa là Dương Quý Phi, bế nguyệt là Điêu Thuyền.

Vâng và các bạn sắp được diện kiến bà mẹ hâm dở của anh Duy Ngã rồi đó ~
Bình Luận (0)
Comment