Người Lạ Quen Mặt

Chương 1

“Tôi không rõ tình cảm giữa chúng ta là gì nữa.

Gọi nó là mối tình, có lẽ là nặng nề quá.

Thôi thì như vậy.

Gọi nó là tình yêu của tôi và tình bạn của cậu.

Được không?”​

​ Lần đầu tiên tôi biết rung động trước bạn khác giới, là vào học kỳ II năm lớp mười một. Khi đó là thời gian tôi ổn định việc học sau rất nhiều lần chuyển nhà bởi công việc của mẹ tôi.

Tôi gặp người đó khi tôi bị Minh kéo đi xem cô ấy tập bài cổ vũ cho hội thao trường. Ban đầu tôi chỉ vác khuôn mặt ủ rũ ngồi một góc, chẳng rõ là tôi có nhìn vào mấy cái động tác mà tôi cho rằng đầy ngớ ngẩn kia mà Minh đang tập hay không nữa. Ánh nhìn vu vơ của tôi lơ đãng khắp sân vận động. Bởi vì ngoài mấy nhóm người đang tập cổ vũ ra thì chẳng còn gì để nhìn, không lẽ tôi lại lấy sách ra đọc nhưng tôi đâu phải người thích đọc sách bất cứ khi nào rảnh rỗi nên thà ngồi nhìn vớ vẩn còn cảm thấy vui hơn nhiều.

Bỗng có một khuôn mặt tiến gần lại phía tôi. Cái ánh mắt kỳ lạ đầy soi mói của người đó dán chặt vào tôi khiến tôi cảm thấy khó chịu và không thoải mái. Theo kinh nghiệm xương máu của bản thân tôi thì bất cứ kiểu nhìn nào dù vô tình hay cố ý vào một người xa lạ thì cũng dễ bị ăn đấm, chung quy gọi là “nhìn đểu”. Tỉ lệ người bị thương và tệ hại hơn là bị chết vì lý do này là khá lớn. Ngày trước khi mới vào lớp mười, tôi cũng từng bị một người là đàn anh đàn chị có máu mặt trong trường dằn mặt vì cái tội nhìn cô ta hơi lâu. Cũng may là tôi ăn ở tốt, phúc lớn nên chỉ bị mắng chửi vài câu gọi là có thôi chứ không bị mất tí da tí thịt nào. Sau lần đó tôi cũng thay đổi kiểu nhìn của mình sang kiểu tế nhị hơn một chút, hay người ta vẫn gọi là “nhìn lén lút”. Lại nói về cái người đang nhìn tôi, cậu ta có mái tóc rất dày và hơi ánh màu nâu. Nếu so với các học sinh nam khác trong trường thì cậu ta có vẻ được nhân nhượng khi vẫn có thể nuôi tóc dày như thế này. Vì có một lần, tôi đã từng thấy thầy phụ trách cầm kéo cắt phăng đi một đoạn tóc khá dài của một bạn nam trong lớp tôi sau nhiều lần thầy ấy đã nhắc nhở cậu bạn đó. Tuy có chút rùng mình khi thấy thầy ấy cư xử lạnh lùng như thế nhưng trong lòng tôi vẫn không thôi cảm ơn việc mình là con gái. Chỉ có điều con gái còn bị nhiều quy định quản chặt hơn, kiểu như không được để mái dài, không được sơn móng tay, không được đi giày cao, không son phấn, ngay cả son dưỡng nhiều khi còn bị cấm tiệt. Cũng may tôi không bị nghiện mấy thứ đấy, nhìn cảnh mấy cô bạn trong lớp khóc lóc ỉ ôi rồi dùng trộm mới thấy thật khổ.

Tôi nhận định được một vài thứ trên mặt người này. Cậu ta để đầu nấm nên trông rất ngố. Da cậu ta khá là trắng, so với con gái thì nhiều người nên đau lòng khi phải so sánh với cậu ta.

- Ê! Khỉ đít đỏ.

Cậu ta vừa nói vừa vỗ bốp vào đầu tôi khiến tôi choáng váng một vài giây. Tôi trợn trừng mắt, lẩm bẩm một mình. “Cậu ta vừa nói cái gì… khỉ cái gì đỏ ?”

Không để tôi kịp định thần, cậu ta lại tiếp tục nói và quàng tay vào cổ tôi.

- Còn ngơ người ra đấy làm gì? Trông thấy tớ đẹp trai quá nên cậu bất ngờ à? Dĩ nhiên là tớ phải đẹp trai hơn rồi. Cậu phải biết là từ cái hồi 10 tuổi cậu bắt đầu chê tớ thò lò mũi xanh, rồi môi nhọn mắt hí, tớ đã ghi tạc vào trong lòng chờ ngày hôm nay để rửa mối uất hận năm đó đấy.

Rồi cậu ta xoay người tôi lại, lấy tay banh má tôi ra.

- Thế nào? Nhìn xem. Trông tớ có giống con lai không?

Nghe cậu ta nói đến câu đó, tôi mới cười thầm trong lòng: “Trông như nấm rơm mà kêu là con lai.”

- Mẹ tớ nói bên trời Tây đã cho tớ chút ảnh hưởng. Haha. Bố tớ còn suýt nhận nhầm đó. Bố tớ bảo đẹp trai quá, tây quá tưởng không phải con mình.

“Thế chắc ngày trước cậu xấu lắm nên bố cậu mới không nhận ra đó.” Tôi khảng khái nhận định, vừa nghĩ vừa mím môi cười.

Tôi để yên cho Đầu nấm bô lô ba la một hồi mới gạt tay cậu ta ra khỏi người tôi.

- Cậu này, tớ không phải là Khỉ đít đỏ gì đó.

Tôi giữ giọng bình tĩnh, nói lại với cậu ta một cách nhẹ nhàng mà không gây ra cú sốc tinh thần nào cho cậu ta.

Đầu nấm há mồm rất to, định giơ tay ra đặt lên vai tôi nhưng tôi đã né kịp. Giọng cậu ta khá là thê thảm.

- Vết bớt ở mông cậu hết rồi sao? Sao lại hết được? Cậu đi phẫu thuật đấy à? Mẹ cậu cho cậu làm thế ư? Ôi…

Đầu nấm ủ rũ, mí mắt chùng xuống, tỉ lệ thuận với khuôn miệng đang than thở. Tôi gần như phát điên lên với cái kiểu cậu ta nói đến những cái tế nhị một cách thản nhiên. “Tôi làm quái gì có vết bớt nào trên người chứ.”

- Này.

Tôi gằn giọng.

Đầu nấm ngơ ngác nhìn tôi, hỏi lại.

- Sao thế?

- Cậu nhận nhầm người rồi nhé. Tớ không có biệt danh nào là khỉ đít đỏ, mà cũng không có cái bớt nào cả.

Tôi tránh để cái ảo tưởng của cậu ta phát triển thêm, đành phải nói thẳng với cậu ta.

- Cậu không phải là Chi à?

Cuối cùng Đầu nấm đã trở về Trái đất.

Tôi gật đầu cái rụp.

Đầu nấm trở nên bối rối và ngại ngùng, không dám nhìn tôi mà ngồi thừ ra bên cạnh rất lâu. Tôi cảm thấy cũng không nên bắt bẻ cậu ta để tính sổ cái đánh đầu vừa nãy nữa, cũng cảm thấy ngồi đây không thích hợp nữa, may là Minh cũng vừa chạy lại gọi tôi về nên tôi đứng dậy xách ba lô lên. Ngay khi vừa quay người đi, bỗng có một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi. Tôi quay lại nhìn. Là Đầu nấm. Cậu ta ngước lên nhìn tôi, giọng nói có phần rụt rè.

- Xin lỗi vì nhận nhầm cậu, cũng xin lỗi vì đánh đầu cậu. Cậu có thể đánh lại mình này.

Nói rồi cậu ta đứng dậy nhô đầu về phía tôi ra vẻ rất sẵn sàng.

Tôi bật cười, tuy là tôi rất muốn đánh trả nhưng nghĩ mọi người xung quanh đang nhìn, tôi lại không muốn bị mọi người nghĩ tôi đanh đá. Nghĩ vậy tôi mới gạt tay ra khỏi tay cậu ta, cố gắng nói nhỏ.

- Không sao. Không cần đâu.

Tôi cũng không có thời gian tán gẫu với Đầu nấm vì Minh đã giục giã được một lúc rồi nên vẫy tay tạm biệt cậu ta. Và đi thẳng.

Mấy ngày sau tôi cũng không hề gặp lại cậu bạn Đầu nấm đó nhưng những thông tin về cậu ta cứ thế trôi dạt về phía tôi cũng chỉ bởi vì lần nhận nhầm đó.

- Cậu có dám thề là không quen biết cậu ấy không?

Minh nheo nheo mắt nhìn thẳng vào tôi. Cô ấy đã cố moi móc thông tin từ tôi về Đầu nấm từ hôm đó nhưng ngoài hai chữ “nhận nhầm” thì tôi chẳng cho cô ấy biết hơn. Chính vì vậy mà Minh đã giận tôi cả một buổi tối.

- Tại sao tớ phải tùy tiện dùng lời thề của tớ cho cậu ta chứ?

- Cậu ấy cũng đáng để dùng lời thề mà. Mà thôi, nói cho cậu nghe điều này.

Minh ghé sát vào tai tôi, thì thầm.

- Với cái đầu đấy á?

Tôi khá là ngạc nhiên với thông tin này, chỉ vì cái đầu nấm đó của cậu ta mà cậu ta đã được mời làm người mẫu chụp ảnh cho một hãng thời trang và kéo theo là rất nhiều lời mời chụp ảnh cho các tạp chí. Thậm chí năm đó còn nở rộ mốt cắt tóc kiểu đầu nấm này. Năm đó là năm nào nhỉ? Sao tôi chưa gặp qua ai để kiểu đầu đó nhỉ?

- Cậu đang tỏ thái độ rất khinh bỉ cái kiểu đầu đó đấy à?

- Phải! Trông chả có gì đáng để đua đòi theo.

Tôi thờ ơ đáp lại.

- Cũng đúng. Cậu vốn là người lạc hậu mà.

Minh chốt lại một câu cho phong cách của tôi. Ôi cái con người này! Tôi lấy tay véo một cái thật đau vào hông của Minh, cho cô ấy chừa cái tội chê bai phong cách của tôi. Nghe thấy tiếng Minh rít lên vì đau mới thấy hài lòng cho những tổn thất về mặt tinh thần của tôi.

- Mà này, cẩn thận đấy. Cậu ấy tuy là học sinh mới chuyển đến nhưng ở đây đã có bạn gái rồi. Là Hà “bà già” đấy.

Khi Minh nói mấy từ sau tên Hà, cô ấy đã phải nói thật khẽ để không ai biết cô ấy châm biếm cái tên ấy. Minh gọi như vậy là vì cái người tên Hà đấy, nhìn kiểu gì cũng không giống học sinh cấp ba. Dáng cô ta rất cao, ăn mặc rất đẹp và hơn hết dưới sự hậu thuẫn của bố mẹ và thầy cô trong trường, cô ta thừa sức làm đẹp và chải chuốt cho bản thân trở nên bóng bẩy và đáng giá. Cô ta học rất giỏi, không phải là kiểu mặt xinh nhưng não ngắn. Tuy vậy cô ta rất thích chửi bậy và ăn nói rất giang hồ. Đấy là còn không tính cái chuyện cô ta rất hay tâng bốc bản thân.

Cũng phải thôi, một người là hoa khôi của trường, một người là ngôi sao sáng giá của các tạp chí và thương hiệu thời trang, hợp tác với nhau theo hình thức nào cũng khiến người ta cảm thấy rất phù hợp. Quan trọng hơn nữa là cậu bạn Đầu nấm này học hành rất dốt, có bạn gái như thế thì bù trừ cho nhau cũng rất tốt.

- Cậu nghĩ mình sẽ giống như trong phim, chen chân vào một cuộc tình đắt giá nhất của trường cấp ba sao?

- Không, cậu không có cái diễm phúc đó đâu An ạ. Tớ chỉ là thuận miệng nhắc nhở cậu thôi.

Ai mà thèm cái diễm phúc đó chứ? Tôi không rảnh làm mấy trò ngớ ngẩn. Nhưng cũng phải thừa nhận rằng, quả đầu nấm đấy của cậu ta, ít nhiều cũng khiến tôi có ấn tượng, cũng không phải là một ấn tượng xấu.
Bình Luận (0)
Comment