“Đôi khi tình yêu lại chính là loại tình cảm không cần trách nhiệm, không mang nặng giá trị.”
Tôi có một công việc làm thêm ở một tiệm bánh nhỏ trong thành phố. Công việc này tôi đã làm được hai năm, bắt đầu từ khi tôi lên năm thứ hai Đại học.
Vì tiệm bánh này ở trong thành phố, lại nằm trên con đường đông đúc nhất nên dù chỉ là một tiệm bánh nhỏ cũng làm ăn rất tốt. Để không ảnh hưởng tới việc học, tôi thường chọn làm ca buổi tối. Tôi vẫn thường đi xe bus để tới chỗ làm và về cùng một cô bạn khác ở gần nhà. Công việc của tôi kết thúc vào lúc mười giờ và khi tôi về đến nhà là mười rưỡi. Thật ra nhà tôi không quá xa tiệm bánh, chỉ là tôi thường mua sắm trên đường về, hoặc là tụ tập với bạn bè ở quán nước vỉa hè nên luôn về nhà vào tầm giờ đấy. Cuốc sống của tôi không quá bận rộn, cũng không có gánh nặng gì. Tôi đi làm thêm cũng chỉ là để tích cóp kinh nghiệm sống. Công việc của tôi khá thoải mái, lại có quản lý tốt tính và đồng nghiệp trạc tuổi tôi nên tôi cảm thấy đây là một công việc khá lý tưởng đối với một cô sinh viên. Quản lý của tôi là người Mỹ, sống ở Việt Nam được năm năm, hai mươi lăm tuổi đời và tính cách thật sự rất dễ chịu. Tên của anh ấy là Jim nhưng tôi thường gọi anh ấy là Dim, rất Việt Nam và hợp với bản chất của anh ấy. Có lẽ người Tây thường có tư tưởng thoáng nên khi thích một ai đó, họ thể hiện rất công khai và tự hào. Dim thích tôi và anh ấy cũng thích một vài cô gái khác. Dim nói với tôi rằng tình yêu của anh ấy nhiều quá, anh ấy phải đi chia sẻ và phân phát bớt nên việc anh ấy có yêu nhiều cô gái cũng là việc bình thường. Nếu là người khác nói điều đó thì tôi đã thầm khinh bỉ nhưng Dim lại nói điều đó với vẻ rất vui vẻ, hồ hởi, thâm chí còn khá phấn khích nên tôi luôn cố gắng chấp nhận phần tính cách điên rồ và chút tình yêu của anh ấy “gửi nhờ” nơi tôi.
Dim thích tỏ tình với tôi, mọi nơi mọi lúc mỗi khi anh ấy phởn lên bằng thứ tiếng việt kiêu ngạo của anh ấy.
- Ăng ten, em có biết là em rất xấu tính không?
- Biết.
Tôi trả lời cụt lủn, vừa xếp bánh vào túi vừa nghe Dim nói chuyện.
Dim gọi tôi là Ăng ten chỉ vì tôi biết mọi thứ anh ấy cần, biết mọi thông tin mà anh ấy thiếu. Vậy nên mỗi lần Dim bị mọi người cho ra rìa khỏi cuộc bàn tán hay thảo luận, anh ấy đều tìm đến tôi để được nghe ngóng thông tin.
- Anh đây lại vô cùng “tót” tính.
Dim nói nhanh nên những câu chữ anh ấy dùng díu hết lại vào nhau.
- Là tốt tính chứ không phải “tót” tính.
Tôi tốt bụng sửa sai cho Dim.
- Đúng đúng, là tốt tính.
- Thì sao?
- Vậy nên chúng ta hợp nhau lắm. Vậy nên anh yêu em vô cùng.
Dim làm hình trái tim bằng tay, giơ cao cho tôi xem. Mắt anh ấy díp lại, có vẻ anh ấy hoàn toàn thỏa mãn với câu tỏ tình vừa rồi.
Tôi thì không có một chút biểu hiện thỏa mãn với câu tỏ tình ấy. Tôi châm chọc Dim.
- Anh về học lại tiếng việt đi. Nói năng chẳng có tí logic nào mà lúc nào cũng bảo em dốt tiếng việt hơn anh. Tỏ tình kiểu gì mà chẳng làm người ta cảm động gì cả, chỉ muốn đập cho anh một trận thôi!
Nghe tôi nói xong, mặt Dim buồn thiu. Anh ấy tiu nghỉu mất mấy giây rồi lại hớn hở bảo với tôi.
- Hôm qua anh nói như vậy với mấy cô trong bar mà cô nào cũng “xoắn” hết cả mắt vào đấy.
Tôi thở dài thườn thượt. Tôi cam đoan là tôi rất ngán thứ tiếng việt kiêu ngạo này của Dim.
- Em rất muốn đấm cho đứa nào dạy anh học tiếng việt. Xoắn gì mà xoắn chứ? Ngôn từ tử tế không học toàn học cái linh tinh.
- Calm down!
Dim vỗ về vai tôi.
Vẻ mặt anh ấy thảng thốt.
- Là bố anh. Bố anh dạy. Em đừng đấm ông ấy.
Tôi bặm môi lại. Nếu biết trước người dạy tiếng việt cho anh ấy là bố anh ấy thì tôi thề là mình sẽ không chê bai gì anh ấy, tôi thề. Vì biết lỗi sai của mình mà tôi thay đổi hẳn thái độ, quay ngoắt sang nắm chặt tay Dim rồi xin lỗi rất chân thành. Tôi nghe ngóng được rằng bố anh ấy mới thật sự là chủ ở đây.
- Dim, Dim. Hãy nói với bố anh là em xin lỗi.
Dim thấy tôi trở nên nữ tính và ngọt ngào hẳn, anh ấy cười toe toét, nhiệt tình nắm lấy tay tôi. Mắt Dim chớp liên tục.
- Ăng ten, em yêu anh nhé? Nếu em yêu anh, em có đấm bố anh thì ông ấy cũng rất vui.
- Vậy sang tên tiệm bánh này cho em nhé?
Tôi hùa vào câu đùa của Dim.
Ngay lập tức, Dim gật đầu một cách mạnh mẽ.
- Nếu em thích thì anh sang luôn cả tên anh cho em.
- Tên anh thì có gì đáng giá chứ?
Tôi phủ nhận thực tế, đẩy Dim ra.
Câu chuyện của chúng tôi luôn bắt đầu theo kiểu phi thực tế và kết thúc rất thực tế.
Dim luôn trêu đùa. Anh ấy chẳng thật sự nghiêm túc khi nào cả. Đó là lý do tôi cũng luôn thiếu nghiêm túc khi trò chuyện với anh ấy.
Và còn một điều nữa, Dim rất trơ trẽn, cực kỳ trơ trẽn. Có một hôm, vào rạng sáng Dim gọi cho tôi và bảo tôi đi mua quần nhỏ cho anh ấy chỉ vì anh ấy hết quần để mặc. Tất nhiên là tôi không đi mua cho Dim và dĩ nhiên anh ấy bị tôi chửi cho một tràng. Dim đã trả thù việc tôi tra tấn lỗ tai của anh ấy bằng cách đá cho tôi một cái khi gặp nhau ở tiệm. Nếu tôi sớm biết Dim trơ trẽn như vậy, tôi nhất định không thân thiết với anh ấy.