Đến sáng ngày hôm sau, người của phái Huyền Quảng mới tìm đến chỗ núi bên này, đem nhóc sún răng trở về.
Ta im lặng làm một cục đá bình thường, tuỳ ý để bọn họ ôm nhóc sún răng đang nằm bên cạnh ta lên.
“Sư phụ, sư đệ không sao chứ, sao lại chạy đến chỗ này?”
“Bùa của sư đệ không biết tại sao lại mất rồi, nó nói muốn đi tìm, không ngờ thế mà lại chạy đến nơi hẻo lánh này. Sư phụ, sư phụ, sư đệ làm mất lá bùa rồi, quả thật không thể được vào sổ nữa ư?”
“Có vào sổ hay không, kỳ thực nó cũng không nên ở đây. Ai…đành phải xem duyên phận của nó vậy.”
“Sao sư phụ lại nói thế, sư đệ thông minh lanh lợi, ngộ tính rất cao.”
“Thân sinh trong hoàng thất, góc trần tục rất sâu, nhanh nhẹn đa trí, tuệ nhưng không thuần, đã không có đạo căn, cũng không có đạo tính, nó không phải là nhân tài tu đạo. Không biết ngày sau sẽ thế nào đây?”
……..
Ta xưa nay không thích quản chuyện người ta. Nhưng cái câu “nó không phải là nhân tài tu đạo” cứ ở trong lòng ta, lặp đi lặp lại không ngừng, không biết tại sao nhưng ý nghĩ đi đến núi Tùng Vân xem xem nhóc sún răng kia thế nào cứ hiện lên mãi.
Đạo trường của Huyền Quảng cung ở thế tục được xem là rộng lớn vô cùng, đại điện hùng vĩ, lầu các san sát, kéo dài cả một dãy núi. Đệ tử rất đông, dựa vào thời gian nhập môn và tu vi cao thấp mà phân định cấp bậc. Nhóc răng sún là tiểu đệ tử thấp nhất trong cái đám thấp nhất, ở trong một căn phòng trên sườn núi nhỏ nhất.
Ta ẩn thân, đứng quan sát mấy ngày, phát hiện ra đứa nhóc này trong môn phái thật không thể khiến người ta ghét được.
Từ những kẻ thích ngồi lê đôi mách ta biết được mẫu thân nó vốn là một cung nữ, ngẫu nhiên được hưởng ân sủng, sinh ra con trai, được thăng lên làm quý nhân, nhưng không may sao tiểu sún răng lại cùng tuổi với con trai của hoàng hậu, khó xử vô cùng. Mẫu thân nó một vì muốn cầu bình an, hai để lấy lòng hoàng hậu bèn chủ động cầu xin để tiểu sún răng thay con trai hoàng hậu xuất gia.
Tiểu sún răng bị đưa đến một đạo quán bên ngoài kinh thành làm tiểu đạo sĩ, mẫu thân nó do có hành động hiểu biết này nên được thăng lên làm hiền phi, dần dần được thánh sủng. Đến lúc này hoàng hậu mới biết người đàn bà này không phải là nhân vật bình thường, nhưng cũng không tiện dạy bảo cô ta nữa rồi. Hai năm trước, suốt một tháng gió đen thốc cao về đêm, đạo quán nơi tiểu sún răng ở bị cháy lớn, may mà cái mạng nhóc này lớn, được một vị đạo trưởng của phái Huyền Quảng tình cờ đi ngang qua cứu được. Vốn tính đưa nó về lại hoàng cung, nhưng hiền phi kiên quyết nói, trận hoả hoạn này là ý trời, vốn đứa trẻ này đã tận mạng rồi nhưng lại được đạo trưởng cứu, nghĩa là nó có đạo duyên. Nó đã không thuộc về chốn trần tục này nữa, mời đạo trưởng tuỳ duyên mang nó về núi đi thôi.
Thế là nhóc sún răng được đưa về đây.
Nghe nói sau này điều tra được, trận lửa đó là do hoàng hậu sai người làm. Nghe nói hiền phi vì biết lấy đại cục làm trọng, là người có đức hạnh nên rất nhanh đã được tấn phong làm quý phi rồi.
Tiểu sún răng trong sư môn, biểu hiện thật khiến người ta không thể không yêu thích. Trước mặt các sư trưởng ngoan ngoãn nghe lời, vui vẻ bám đuôi các đồng bối sư huynh, dâng trà đưa nước.
Đứa trẻ ở tuổi này, đa phần đều tính tình cẩu thả dễ nổi nóng, chạy nhảy lung tung gây sự sinh chuyện, hai ba câu không hợp liền cãi nhau đến mặt đỏ gân xanh rồi xông vào ẩu đả một trận ầm xì đùng. Qua một lúc lại bá vai ôm cổ leo cây tắm sông. Chỉ duy có nhóc sún răng này trên mặt luôn là nụ cười thường trực, ai nói gì nó cũng gật đầu, không cãi lại ai bao giờ, còn thường tặng trưởng bối và chúng sư huynh mấy món quà lặt vặt. Hoàn toàn khác biệt giữa một đám nhóc bản tính đơn thuần.
Ta ẩn thân giữa không trung, quan sát nó như một cái đuôi nhỏ bám theo đám nhóc lớn hơn vài tuổi đi qua đi lại. Nhưng hễ cứ có đám nào gồm ba người trở lên đang nói chuyện là thể nào nó cũng sáp lại.
“Sư huynh, sư huynh, các huynh đang nói gì thế?”
“Sư huynh, sư huynh, đệ cũng muốn đi, có thể cho đệ theo không?”
“Sư huynh, cái này vui thật đó!”
“Sư huynh, đệ đi lấy cho, đệ chạy nhanh lắm!”
“Sư huynh, kẹo này ngon lắm, các huynh ăn thử đi.”
…….
Không ít đứa trẻ thấy nó đến, thần sắc bỗng trở nên có chút không tự nhiên. Đợi nó đi rồi mới nhỏ tiếng nói.
“Không biết sao mà Vi Nguyên sư đệ luôn có chút…quái quái nhỉ…”
“Không giống đám người chúng ta.”
“Con cái nhà hoàng thất đều như vậy chăng, thông minh hơn chúng ta.”
“Cái này gọi là hiểu chuyện.”
……
Chỉ có thiếu niên cứng đơ cứng ngắc lần trước đến tìm nó là thật sự dẫn nó đi chơi, coi nó là sư đệ.
“Sư đệ, đệ đừng cứ thế này nữa. Sư môn của chúng ta không có nhiều quy tắc thế đâu. Sư phụ cũng nói rồi, người tu đạo thuận tự nhiên, theo thiên tính. Nên thế nào thì thế ấy.”
Tiểu sún răng gật đầu như con chim cút: “Sư huynh, huynh nói rất đúng!” nháy mắt sau lại nói tiếp, “Sư huynh, cái này đệ lấy giúp huynh nhé.”
Thiếu niên bất đắc dĩ trưng ra nét khinh thường: “Đệ chẳng có cách nào lấy được đâu.”
Tiểu sún răng làm mất lá bùa, trở thành đệ tử duy nhất không được vào sổ, càng không giống với người ta hơn. Do đó càng thêm cẩn trọng nhìn sắc mặt người khác mà hành sự. Giống như con mèo rừng nhỏ đi trên miếng băng mỏng, mỗi lần đi một bước trước tiên đều phải giương móng thăm dò.
Nó thường hay núp ở trong góc, nhìn mấy đứa đệ tử khác kết bạn rồi cùng nhau luyện công pháp đánh kiếm, gương mặt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Nửa đêm, ta đứng ngay đầu giường nó, luôn luôn có thể thấy nó mơ thấy ác mộng mà phát run cả người.
Thật ra chỉ là một đứa trẻ sợ bị người khác vứt bỏ mà thôi.
Rồi lại có một ngày thế này, nó ngồi một mình trong sân vườn nhỏ, đọc thuộc lòng công pháp cơ bản. Thiếu niên thường hay bảo vệ nó là đại sư huynh ở lứa của tụi nó, đã theo sư phụ xuống núi diệt trừ yêu ma. Đợi đến trưa, mấy thiếu niên ở cùng với nó trở về, nó lập tức vứt quyển sách xuống sáp lại gần họ.
“Sư huynh sư huynh, các huynh trở về rồi?”
Mấy thiếu niên ậm ừ qua loa rồi tiếp tục lau mồ hôi trên trán, la hét mệt quá rồi vào phòng thay y phục. Nó cũng đi đến bên cửa: “Sư huynh, sư huynh, các huynh muốn ăn gì? Để đệ đi đến nhà ăn lấy cơm!”
Bên trong đáp lại: “Không cần đâu, một lát nữa còn phải luyện kiếm, bọn ta sẽ đi thẳng đến nhà ăn ăn cơm rồi đi luôn.” Nó lại rót mấy tách trà lạnh để trên bàn ở trong vườn, đợi mấy thiếu niên kia thay đồ xong đi ra thì lập tức nói: “Sư huynh sư huynh, đệ rót trà rồi này.”
Mấy thiếu niên nói tiếng cám ơn rồi đi đến bên bàn cầm trà lên uống, nó đứng kế bên hai mắt sáng long lanh.
“Sư huynh, có phải công pháp hiện giờ mấy huynh luyện còn khó hơn lúc trước rất nhiều không?”
Một thiếu niên gật đầu: “Ừ, nhưng vẫn ổn, chỉ là lúc mới luyện thì cực chút thôi.”
Nó lại bám vào mép bàn hỏi: “Nghe nói phát kiếm mới rồi ạ?”
Một thiếu niên khác cười nói: “Thật ngại quá sư đệ, đao kiếm mới phát có linh tính. Sư phụ nói, trước khi có thể khống chế được nó hoàn toàn thì không được đem cho người khác xem.”
Hai mắt nó dán chặt vào bên hông của mấy thiếu niên: “Không được rút kiếm ra khỏi bao, vậy xem một chút cũng không được sao?”
Thiếu niên đó ngẩng đầu nhìn trời: “A, giờ không còn sớm nữa rồi, mau đi thôi!” Y đặt tách trà xuống rồi đi, hai thiếu niên kia cũng liền đi theo.
Nó đứng bên bàn đá nhìn mấy thiếu niên kia đi xa dần, chầm chậm cúi đầu xuống, ngồi cuộn tròn dưới đất.
Ta nhìn nó, không biết phải biểu lộ thái độ thế nào.
Cho dù không làm mất lá bùa, có lẽ nó cũng sẽ không được vào sổ bởi vì tu vi của nó quá yếu so với những đệ tử khác. Không phải bởi vì nó không có tuệ căn, mà bởi vì những tâm pháp mà nó luyện không hợp với nó chút nào.
Tâm pháp cơ bản của phái Huyền Quảng là mở rồi sau đó mới dưỡng. Cũng giống như đào giếng, từng nhát xẻng một khơi gợi linh tính của đám đệ tử, rồi dẫn dắt chúng tu luyện. Nhưng đứa trẻ này lại không thích hợp với cách này, linh tính của nó như một khe núi nhỏ lưu động, trước tiên cần phải lấy tâm biển làm hố, tích trữ nuôi dưỡng rồi theo tình thế mà dạy bảo.
Nhìn ra tu vi đặc biệt không cần quá nhiều cao thâm, theo lý mà nói đạo nhân của phái Huyền Quảng không thể không biết được.
Chỉ vì cảm thấy đứa trẻ này “góc trần tục rất sâu, nhanh nhẹn đa trí, tuệ nhưng không thuần, nó không phải là nhân tài tu đạo” chăng?
Tiểu sún răng lặng lẽ thút thít một hồi rồi lại nhặt quyển sách công pháp cơ bản lên, chăm chỉ tiếp tục luyện. Đợi đến khi mặt trời xuống núi tây, màn đêm buông xuống, nhưng mấy thiếu niên ở chung phòng với nó vẫn chưa trở về.
Tiểu sún răng đi mấy vòng trong sân, chạy biến đi. Mấy đại đệ tử đang tuần tra núi đi tới, kinh ngạc nói: “Sư đệ sao lại ở đây?”
Nó đáp: “Mấy sư huynh ở cùng phòng với đệ đều chưa trở về, đệ muốn đi xem thế nào.”
Mấy đại đệ tử liền cười nói: “Bọn nó đang tĩnh toạ trước điện Tổ sư đấy, ai vừa mới vào sổ cũng đều thế cả. Sư đệ mau về ngủ đi.”
Tiểu sún răng lanh lẹ gật đầu vâng một tiếng rồi nhường đường đi. Đợi mấy đại đệ tử đi xa rồi thì lặng lẽ chuồn đến điện Tổ sư.
Những tiểu đệ tử vừa vào sổ đều đang ngồi xếp bằng ngoài điện Tổ sư. Tiểu sún răng núp sau thân cây xa xa nhìn, rồi cũng học theo mấy đệ tử kia, xếp tay xếp chân, khoanh chân mà ngồi.
Ta không nhịn được rung nhánh cây, nhắc nhở nó một chút.
Bộ dạng lén lút nhìn trộm của nó sớm đã bị trưởng lão Đốc Trường nhìn thấy. Nhắc nhở rồi kỳ thực cũng chẳng có tác dụng gì, nó còn chưa kịp trợn mắt đã thấy Đốc Trường trưởng lão đứng ngay trước mặt.
Tiểu sún răng bị giáo huấn một trận.
Đốc Trường trưởng lão nói giọng đầy thành khẩn với nó: “Tu đạo, trước phải nuôi dưỡng tâm tính, thuận theo tự nhiên, từ từ mà vào. Vội vàng mưu lợi không phải là chính đạo. Tâm ngươi không ngay, làm sao có thể ngộ được chính đạo?”
Ta nghe mà cảm thấy quen tai vô cùng.
Hoá ra là cùng một giuộc, bất luận là tiên hay người, lý do từ chối đều thật giống nhau.
Tiểu sún răng cúi đầu cụp tai quay về phòng, ngồi trong sân nhỏ tối đen như mực lại khóc một trận hu hu nữa.
Nửa đêm hôm nay ta làm một chuyện vô cùng vô vị. Ta dùng thuật nhiếp mộng, kéo tiểu sún răng vào mộng cảnh, đưa cho nó một quyển sách nhỏ.
“Vi Nguyên tiểu đồng,
niệm nhữ đạo tâm thành tâm thành ý, tứ nhữ thiên thư một quyển. Nhớ kỹ giữ kín thiên cơ, không được để lộ cho người khác biết.”
Tiểu sún răng mơ mơ màng màng cúi đầu nhìn quyển sách trong tay, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn ta. Ta nói xong câu này thì xoa đầu nó, rồi ẩn hình biến mất trong làn sương khói, thể hiện rõ khí phách và sự thần bí của đại tiên.
Ta cũng nghi ngờ có phải bản thân rảnh rỗi quá rồi không, bao đồng chuyện người ta vốn không phải là tính cách của ta.
Thôi đi, có thể gặp được nhau cũng xem như là duyên phận. Hơn nữa ta quả thật quá rảnh mà.
Sáng ngày thứ hai, tiểu sún răng kia tỉnh lại phát hiện có một quyển sách nhỏ trong ổ chăn của mình, ngơ ngác đờ người ở trên giường, nghe thấy tiếng động thức dậy của mấy thiếu niên kia mới vội vàng nhét quyển sách vào trong ngực. Đợi mấy người kia đi rồi mới chạy ra sân, cẩn thận kiểm tra một vòng, sau đó chui vào một góc hẻo lánh, mở quyển sách kia ra.
Ta cảm thấy bản thân không cần phải tiếp tục xem nữa nên liền rời khỏi phái Huyền Quảng.