Đây là cái kết thứ nhất đăng trên tạp chí. Kỳ thực đây không phải là cái kết tôi nghĩ đến khi bắt đầu viết câu chuyện này. Nhưng mà cái kết kia có phần rối rắm, không rõ nhân vật chính cho nên đã quyết định lấy cái kết này.Lại mắc phải sai lầm giống “Giang sơn có bao năm” rồi.Nếu ai thích cái kết này thì đừng đọc cái kết sau nhé.(Lời tác giả)“Quá tốt rồi Thanh Hồi, cuối cùng ngươi cũng thành tiên rồi!”
Ta giật mình, mở bừng hai mắt ra. Đang đứng trước mặt ta chính là Tiệm Toại. Gương mặt tươi cười của y như một đoá hoa, dáng vẻ vô cùng vui vẻ.
Ta mờ mịt, ngạc nhiên, kinh hãi.
Ta nhìn xung quanh, nơi này hình như là…tiên phủ của Tiệm Toại…
Vậy…
Tiệm Toại phất tay một cái, một tấm gương bỗng dưng xuất hiện trước mặt ta: “Nào, nhìn kỹ một cái đi nào.”
Ta nheo mắt lại, nhìn thật kỹ.
Ừm, người ở trong gương kia vẫn là bổn toạ. Phong thái như cũ, hào phóng như xưa.
Vẫn cứ anh tuấn như vậy!
Tiệm Toại phấn khởi hỏi: “Nhìn không ra à? Phản ứng được chưa đấy? Đây là bản nguyên kính, ngươi ở trong gương chính là như thế này đấy!”
Không như thế này thì như thế nào?
“Thanh Hồi, ngươi không phải là tảng đá nữa rồi!”
A, bản nguyên kính, soi bản nguyên, ở trong kính ta vốn nên là cục đá mới phải.
Ta lăn lông lốc trở mình dậy.
Sao ta lại không phải là tảng đá? Rốt cuộc…
Tiệm Toại xoa xoa tay: “Thanh Hồi à, ngươi từ bỏ phàm thai quả thật không dễ dàng gì. May mà ta tính toán đúng. Nhưng chẳng ngờ ngươi lại có thể quên mình vì người khác như vậy. Linh nguyên thứ này rất quan trọng, bất cẩn một chút là ngươi đã hồn xiêu phách tán rồi có biết không hả? Lần sau ngàn vạn lần không được như thế này nữa.”
Ta đã quen sóng to gió lớn trên biển. Tiệm Toại vỗ vai ta: “Nào nào, đừng vội, ngươi ngồi xuống, chúng ta cùng nói chuyện. Ngươi biết không, thành tiên, bước quan trọng nhất chính là từ bỏ phàm thai. Phàm nhân muốn từ bỏ phàm thai rất đơn giản. Tu luyện tốt là thân thể có thể phi thăng, tu không tốt cùng lắm thì chết đi. Nhưng ngươi…”
Ừ, ta là một tảng đá, một tảng đá cứng rắn, không sinh lão bệnh tử.
“Lúc đó ta cũng hết cách, dùng cách ngu ngốc nhất lừa ngươi đi làm cái chuông, cứ nghĩ sáng đánh tối gõ thể nào rồi cũng có ngày thành công.”
“Hoá ra huynh bảo tôi làm chuông là muốn đánh vỡ tôi.”
Tiệm Toại cười, lại nói: “Nhưng đánh lâu như vậy cũng chẳng có tác dụng. Ta biết không thể thông qua cách này được rồi, nên bấm tay tính toán, tính được nếu ngươi quay về phàm trần thì có một kiếp số. Cái gọi là không phá được thì không xây được, đại kiếp cũng chính là đại cơ duyên.”
Cho nên khi ta rời khỏi cái tiên phủ rách này của huynh, đã đập phá đồ đạc, còn hất ngã luôn cửa nhưng huynh cũng chẳng lôi ta lại.
Tiệm Toại lại cười, khoát tay lên vai ta, giọng nói đầy vui mừng: “Tóm lại, kiếp số đã qua, công đức viên mãn, Thanh Hồi, ngươi đã là tiên rồi.”
Ta đẩy tay y ra, hỏi: “Vi Nguyên ở đâu?”
Tiệm Toại ngẩn người: “Tên phàm nhân kia à? Hắn là ngòi dẫn ngươi qua kiếp số, ngươi cứu hắn một mạng, có nợ hoàn nợ, tiền trần đã tận. Mặc dù ngươi lấy linh nguyên cứu hắn nhưng hắn làm chuyện nghịch thiên, oan nghiệt rất nặng. Buộc phải lấy thân đền mạng, có lẽ lại vào luân hồi rồi…”
Ta đứng dậy đi ra cửa.
Tiệm Toại ngăn ta lại: “Đi đâu?”
Ta đáp: “Về trần gian, làm yêu quái.”
Tiệm Toại lại trưng ra vẻ mặt không biết làm sao: “Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất. Ngươi có biết sau khi ta đem ngươi về đây, ngươi đã ngủ bao lâu rồi không hả, nhân gian sớm đã…”
Ta đánh vòng qua y, tiếp tục đi.
Tiệm Toại lại ngăn ta lại: “Thanh Hồi, ngươi đã là tiên rồi, không thể cứ cố chấp giữ phàm niệm như vậy.”
Ta đáp: “Cho nên làm yêu quái vẫn hợp với tôi hơn.”
Tiệm Toại chăm chú nhìn ta một hồi rồi không ngăn ta nữa.
Ta trở lại trần gian, nhân gian thực sự đã thay đổi quá nhiều. Không còn phái Huyền Quảng nữa. Ngọn núi nhỏ kia của ta đã trở thành bình địa, hơn nữa còn xây thành ở đó.
Ta lượn một vòng khắp mọi nơi, rồi lại trở về toà thành đó.
Vị trí có ngọn núi mà ta thường nằm ngủ giờ đã là một cái chợ, xe ngựa xe la, người đến người đi, đông như trẩy hội.
Hôm nay ta lại đến nơi này, vào trong một sạp trà bên đường. vừa ngửi mùi củ cải trắng, hành tây, rau hẹ trong sọt trúc ở nhà kế bên và mùi rau thối cách đó không xa vừa uống chén trà.
Uống xong ta ra khỏi sạp trà, phát hiện phía sau có người đi theo.
Ta đi y cũng đi theo, ta dừng y cũng dừng. Đi đến một khúc ngoặt, ta quay người lại, nhìn thấy thân ảnh vận quần áo đạo trưởng khựng lại một chốc, rồi bình tĩnh giữa dòng người.
Ta đi về phía y, y cũng đi lại hướng ta. Đến khi lại gần, y cười có vài phần xấu hổ: “Xin lỗi, tôi nhìn thấy túc hạ luôn có cảm giác quen thuộc, giống như đã từng quen biết, nhưng không nhớ đã gặp qua ở đâu nên mới đi theo, tuyệt đối không có ác ý.”
Ta đáp: “À”.
Y chừng như có chút lúng túng, khựng lại một chốc rồi lại nói: “Tại hạ họ Ngôn, tên Vi, đường đột thỉnh giáo tục danh của túc hạ.”
Ta đáp: “Thanh Hồi. Nhưng ta không phải họ Thanh. Ta không có họ, chỉ có tên. Bởi vì ta không phải là người, ta là yêu.”
Y sửng sốt, qua một lúc mới chắp tay nói: “Yêu huynh, a…Thanh Hồi huynh.”
Ta khẽ cười, tiến lại gần y: “Gặp yêu mà không sợ, định lực tốt lắm, cho thấy ngươi có đạo duyên. Có muốn tu đạo không? Ta có thể làm yêu quái của ngươi.”