“Nương, người cứu tướng công đi, hắn bị kẻ khác lừa. Nếu không trả tiền, chắc chắn người của sòng bạc sẽ chém đứt tay hắn.”
Một giọng nữ khác truyền đến, “Nương, con người một khi đã dính vào cờ bạc thì có dùng cả đời cũng không dứt ra được. Người đừng nhìn nhị đệ muội khóc lóc thảm thiết như vậy, nhị đệ sẽ không thay đổi đâu.”
Giang Thư Hàm vừa mở mắt, còn chưa kịp thấy rõ tình huống đã bị hai phụ nhân trẻ tuổi kéo tay khóc lóc.
Cô xoa xoa giữa mày, chờ đầu óc ổn định mới giương mắt đánh giá nơi này.
Đây là sân sau của một trang trại nhỏ, những bức tường được xây bằng gạch, nhà dựng bằng tranh, rõ ràng là vừa đơn sơ vừa nghèo nàn.
Về phần hai phụ nhân trẻ tuổi lôi kéo cô, một người là con dâu cả Trương thị, người còn lại là con dâu thứ hai Chu thị.
Chuyện bắt đầu từ ngày mồng Hai tháng Giêng hôm kia, người con trai thứ hai đưa con dâu đến Nhạc gia chúc Tết, bị người em vợ không đàng hoàng xúi giục đến sòng bạc chơi, kết quả là thiếu nợ hai lượng bạc.
Hai lượng bạc cũng không nhiều, nhưng đối với một gia đình nghèo túng mà nói, đây là một số tiền rất lớn.
Giang Thư Hàm đang tiêu hóa lượng tin tức trong đầu thì nghe thấy Liễu Nhị Lang quỳ trên mặt đất lôi kéo làn váy cô gào khóc, “Nương, nương, con không dám nữa đâu, người cứu con với, bọn họ sẽ đánh chết con mất.”
Giang Thư Hàm cúi đầu, hình ảnh một nam tử trẻ tuổi mắt sưng mũi tím đập vào mắt cô, làm cô sợ hết hồn. Trời ạ, mắt mũi bị đánh cho không còn hình dáng gì nữa rồi, cặp môi sưng vù, không khác gì mấy tên đầu heo…
Trong lúc cô đang sững sờ, Liễu Đại Lang vẫn đang ngủ bù ở trong phòng ôm một bé gái lao ra, “Nương? Nương? Hoa Nhi sốt rồi, người mau xem cho nó đi.”
Trương thị nghe tin con gái sốt, cũng bất chấp khuyên can mẹ chồng, chạy tới đón lấy, “Làm sao vậy? Hoa Nhi có chuyện gì?”
Dù sao con cháu mới tương đối quan trọng, Giang Thư Hàm ném Liễu Nhị Lang qua một bên, tiến lên sờ trán cháu gái, “Ai nha, sao lại sốt cao như vậy?”
Đứa nhỏ này nhìn qua chỉ mới hơn một tuổi, sốt cao như thế, nếu như không cứu trị kịp thời, không cẩn thận sẽ sốt thành đứa ngốc.
Giang Thư Hàm cũng không rảnh để tâm tới đứa con trai thứ hai, lấy từ trong ngực ra một chiếc chìa khóa, chạy về phòng mở rương lấy tiền.
Hộp gỗ khá nặng, tiếng đồng xu va chạm vào nhau, Giang Thư Hàm không cần mở ra cũng biết, trong này tổng cộng có 2563 văn tiền.
Nguyên chủ là một người vô cùng tiết kiệm, hận không thể bẻ một văn tiền thành tám cánh hoa.
Đêm nào nguyên chủ cũng lôi đống tiền này ra đếm lại một lần. Sau đó lại bắt đầu phát sầu vì của hồi môn cho con gái nhỏ.
Giang Thư Hàm mang hộp gỗ ra ngoài, vừa định giao tiền cho con dâu cả thì nghe thấy trong sân truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết của con trai thứ hai, tay cô khẽ run lên một cái.
Trương thị cũng sợ hãi không nhẹ, nhưng vẫn đoạt lấy hộp gỗ theo bản năng.
Người nghèo không khám bệnh, bởi vì họ làm gì có tiền.
Nàng thành thân đã ba năm, chỉ có một đứa con gái, đương nhiên là yêu thương nó đến tận xương tủy.
Vốn dĩ trong nhà đã nghèo, ngày thường nhị đệ còn không thèm kiếm tiền nuôi gia đình, bây giờ lại dính phải cờ bạc, nên bị dạy dỗ mới phải.
Giang Thư Hàm cũng không đoạt lại, lập tức đi ra sân.
Vừa nãy cô chỉ lo quan sát đối tượng trong nhiệm vụ, không để tâm đến mười mấy tên côn đồ và đám người đứng nhìn đầy sân.
Truyện [Người Mẹ Năng Lượng Cao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.
Giang Thư Hàm nhìn về phía tên côn đồ cầm đầu, người này là Lý Điền, là côn đồ ở sòng bạc trấn trên. Chính hắn ta là kẻ dạy hư nhị đệ Chu thị. Bây giờ lại muốn dụ dỗ con trai cô học cái xấu. Nguyên chủ đối với kẻ này hận thấu xương.
Giang Thư Hàm cũng không có hảo cảm với Lý Điền, lạnh lùng lên tiếng, “Đừng đánh. Ta đưa tiền cho ngươi.”
Nếu như sau này không phải chạy trốn, Giang Thư Hàm chỉ ước gì Lý Điền sẽ đánh tên Liễu Nhị Lang này tàn phế, để mai sau hắn đỡ phải chạy đến sòng bạc chơi bời.
Quả nhiên, Lý Điền ngừng tay lại, “Ồ?” Hắn ta duỗi tay, “Thế thì đưa đây.”
Giang Thư Hàm móc từ trong ngực ra một tờ khế ước, “Tiền thì không có, nhưng ruộng lại có rất nhiều. Ngươi chờ một chút.”
Trong nhà chắc chắn là không đủ tiền, dù sao cũng phải chạy nạn ngay, ruộng trong nhà phải bỏ lại hết, bán để trả nợ cũng không có gì đáng tiếc.
Hai mắt Lý Điền sáng lên, đi lên phía trước hai bước, muốn đoạt tờ khế ước đi.
Giang Thư Hàm nói với con dâu thứ hai, “Con đi gọi tộc trưởng tới đây.”
Lý Điền hơi nhíu mày, rất nhanh đã hiểu được cô có ý tứ gì.
Tuy rằng ruộng đất bán cho ai cũng là bán, nhưng người bán ruộng bình thường đều ưu tiên bán cho người trong tộc hơn.
Thứ nhất, ruộng đất sẽ được gia tộc bảo đảm, người nhà còn được mua với giá rẻ hơn. Từ trước đến nay, cho dù ra giá cũng chưa có ai bán ruộng. Đặc biệt là trong ba trăm năm qua ở Lương quốc, ruộng đất đều bị các gia tộc lớn chia cắt sạch sẽ, dẫn đến ruộng đất trong tay người dân chẳng còn lại bao nhiêu.
Thứ hai, sau khi bán ruộng, bọn họ vẫn được ở trong thôn. Đương nhiên là quá tốt rồi.
Lý Điền có chút tiếc hận, nhưng bọn họ đang ở địa bàn của Liễu gia, thật sự không thể làm quá mức.
Chu thị đẩy đám người chạy ra ngoài.
Giang Thư Hàm nói với một nhà con trai cả, “Các con lấy xe bò trong nhà đến huyện thành tìm người cứu Hoa Nhi trước đi.”
Liễu Đại Lang đưa con gái cho tức phụ, định đi lấy xe bò, đột nhiên phản ứng lại, “Nương, sao lại phải đến huyện thành ạ?”
Rõ ràng trấn trên ở gần hơn, vì sao lại phải bỏ gần tìm xa chứ.
“Nương nghe nói huyện thành có một người là Điền đại phu, vô cùng am hiểu chữa bệnh cho trẻ nhỏ.”
Đúng là huyện thành có một Điền đại phu. Nhưng Giang Thư Hàm để một nhà con trai cả đến huyện thành chữa bệnh là vì huyện thành ở phía Nam. Thời điểm chạy nạn, chắc chắn bọn họ sẽ đi đến phía Nam. Kiểu gì cũng phải đi qua huyện thành.
Sở dĩ không trốn đến phía Bắc là vì phía Bắc có Liêu quốc, bên kia thành phố có rất nhiều quân đội đóng quân phòng thủ, khó mà tránh được. Cho dù bọn họ có may mắn vào được, nhưng nếu không có hộ tịch Liêu quốc, một khi có người phát hiện sẽ bị biến thành nô lệ, sống hay chết phụ thuộc vào tâm ý của chủ nhân.
Liễu Đại Lang không nghi ngờ gì nữa, lập tức rời đi.
Đợi Liễu Đại Lang đi lấy xe bò rồi, Giang Thư Hàm mới lấy một cái rương cho Trương thị, thay nàng chuẩn bị quần áo, “Cũng không biết khi nào bệnh của Hoa Nhi mới tốt lên, hai con mang nhiều quần đi mà mặc.”
Trương thị định nói làm sao có thể khó trị như thế, cùng lắm chỉ mất một tháng, đâu cần mang nhiều quần áo như vậy?
Nhưng động tác của Giang Thư Hàm lại rất nhanh nhẹn, nhoáng cái đã chuẩn bị xong quần áo và giày dép cho một nhà ba người.
Lời nói của nàng tới bên miệng rồi lại nuốt trở vào. Thôi, mẹ chồng muốn cứu Hoa Nhi, nàng đã vô cùng cảm kích, thật sự không cần vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy mà già mồm với mẹ chồng.
Quần áo, chăn, lương thực, củi gạo mắm muối, toàn bộ đều được trang bị đủ.
Liễu Nhị Lang che quai hàm, trợn mắt há hốc mồm, “Nương? Người muốn dọn hết trong nhà đi sao?”
Trong nhà tổng cộng chỉ có sáu túi lương thực, thế mà lại cho đại ca và đại tẩu tận năm túi.
Giang Thư Hàm hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, “Con còn mặt mũi để nói nữa à? Con làm nhị thúc cái kiểu gì vậy? Hoa Nhi bệnh thành như thế, trong nhà chỉ có chút tiền ấy, nếu như không đủ tiền thuốc, chẳng lẽ con muốn đại ca đại tẩu con người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?”
Liễu Nhị Lang nhìn đại tẩu, gì mà người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh? Đại tẩu của hắn mới ngoài đôi mươi thôi mà, cũng đâu phải về sau không thể sinh nữa.
Nhưng hắn lại cảm thấy chột dạ, thấy mẹ ruột nổi nóng, hắn cũng không dám nói thêm gì nữa.
“Nhớ rõ phải đến huyện thành đấy. Chữa trị xong rồi hẵng về.” Giang Thư Hàm nhìn Trương thị ôm Hoa Nhi ngồi lên xe bò, trên xe chất đầy đồ vật, dặn dò hai vợ chồng.
Giang Thư Hàm sờ đầu Hoa Nhi, chỉnh lại khăn vải trên trán bé.
Hai đời đứa nhỏ này đều không thể sống sót, hy vọng lần này có thể cứu sống.
Tiễn một nhà con trai cả đi, Giang Thư Hàm đứng trong sân, nhìn những thôn dân hồn nhiên mà nặng nề thở dài.
Ngày hôm qua, Giang Thư Hàm ở nhà uống say, mơ mơ màng màng bị hệ thống người mẹ năng lượng cao trói định.
Nhiệm vụ của cô chính là xuyên qua nhiều thế giới để giúp những người làm nhiệm vụ hoàn thành nhiệm vụ.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên của cô.
Bản thân Giang Thư Hàm chưa từng nghe qua triều đại này, có lẽ là thế giới song song.
Lịch sử trước kia của Lương quốc cũng giống với thế giới của cô, sau khi triều Đường diệt vong, không còn Ngũ đại Thập Quốc (*), cũng chẳng có triều Tống “khoác hoàng bào”, mà là Lương quốc, đến nay đã được truyền thừa hơn 300 năm.
(*)
Ngũ đại Thập quốc là một thời kỳ trong lịch sử Trung Quốc, bắt đầu từ khi triều Đường diệt vong, kéo dài đến khi triều Tống thống nhất Trung Quốc bản thổ. Thời kỳ này phân thành Ngũ đại cùng Thập quốc. Ngũ đại Thập quốc là một thời kỳ trọng yếu trong lịch sử Trung Quốc.Thông thường, tới khoảng thời gian này đều là thời kì cuối của vương triều, thiên tai thảm họa không ngừng. Hoặc là thay đổi triều đại, hoặc là Tây Hán quá độ đến Đông Hán.
Đáng tiếc nguyên chủ không sống đến sau cùng ở kiếp thứ hai, bằng không cô đã chẳng có cửa đặt chân đến giai đoạn trước.
Bây giờ cô đang ở huyện An Chiếu, phía bắc phủ Thanh Châu, Lương quốc.
Qua mấy ngày nữa, toàn bộ phủ Thanh Châu sẽ bùng nổ một đại dịch xưa nay chưa từng có.
Xác chết rải khắp phủ Thanh Châu, chín mất một còn. Mà người còn sót lại duy nhất kia cũng không tránh khỏi cái chết.
Nguyên nhân là triều đình phái khâm sai đi kiểm soát ôn dịch, tên khâm sai kia lại là một kẻ tàn nhẫn độc ác, thờ phụng “thà giết lầm còn hơn bỏ sót”, ra tay bắn chết toàn bộ người dân may mắn sống sót.
Đương nhiên một nhà nguyên chủ không biết chuyện này.
Ở kiếp thứ nhất, sau khi ôn dịch bùng nổ chưa được mấy ngày, một nhà nguyên chủ đã nhiễm bệnh mà chết.
Ở kiếp thứ hai, nguyên chủ nhanh hơn một bước, dẫn một nhà già trẻ chạy khỏi Thanh Châu trước khi tên khâm sai kia đến.
Đáng tiếc, khi đó toàn bộ Lương quốc đã loạn lạc, nơi nơi đều tạo phản.
Gia đình nguyên chủ vốn có bảy người, sau nhiều lần trải qua trăm ngàn cay ngàn đắng, trên đường đã chết mất năm người, thật vất vả mới chạy trốn tới huyện Sa Giang. Người con trai cả duy nhất còn sống sót cũng bị ép ra chiến trường rồi chết trận. Nguyên chủ thương tâm muốn chết, treo cổ trên tường thành.
Nhiệm vụ của nguyên chủ rất đơn giản, chỉ cần người một nhà có thể bình an sống sót.
Giang Thư Hàm khẽ thở dài, nguyện vọng chất phác biết bao.
“Tộc trưởng tới!”
Quần chúng vây xem tự động nhường ra một con đường.
Giang Thư Hàm xốc lại tinh thần, tiến lên chắp tay thi lễ với tộc trưởng, “Tộc trưởng, Nhị Lang thiếu nợ cờ bạc bên ngoài.”
Tộc trưởng là người đọc sách, trên người có khí chất thanh cao của bậc văn nhân. Nghe thấy Liễu Nhị Lang cờ bạc, ông ấy lập tức nhíu mày, bất mãn nhìn về phía Giang Thư Hàm, “Lão tẩu tử, ngươi như vậy là không được, phải nghiêm khắc dạy dỗ con cái mới phải. Liễu thị chúng ta chưa bao giờ có kẻ dính đến cờ bạc. Đây là hành vi làm bại hoại thanh danh của Liễu thị chúng ta.”
Trong các gia tộc thời cổ đại, quy củ trong tộc thậm chí còn lấn át cả luật pháp. Mà tộc trưởng là người đứng đầu một tộc, nắm giữ quyền lực tối cao nhất.
Giang Thư Hàm cung kính đáp, “Nhị Lang thiếu nợ, cho dù là vì thanh danh của Liễu thị, ta cũng không thể vay mượn không trả. Có điều, trong nhà đang khốn cùng, không thể lấy ra nhiều tiền như vậy. Cho nên ta muốn bán ruộng đất đi trả nợ.”
Bàn tay vuốt râu của tộc trưởng hơi dừng lại, “Cũng đúng.” Ông ấy nhìn Giang Thư Hàm, “Ngươi muốn bán bao nhiêu lượng?”
Giang Thư Hàm khẽ thở dài, “Trong nhà tổng cộng có năm mẫu ruộng. Ta muốn bán hết.”
Một nhà nguyên chủ vì sống qua ngày còn thuê thêm mười mẫu trong tộc. Đương nhiên đây là đất đai của gia tộc, không thuộc về cô, tất nhiên không có tư cách bán.
Tộc trưởng hơi nhíu mày, Chu thị đã nói trước với ông ấy, Liễu Nhị Lang nợ sòng bạc hai lượng bạc.
Ở huyện An Chiếu, ruộng thượng đẳng tám lượng bạc, ruộng trung đẳng sáu lượng bạc, ruộng thứ đẳng bốn lượng bạc.
Nợ hai lượng bạc, bán một mẫu là đủ.
Tộc trưởng nghĩ vậy, quần chúng vây xem cũng nghĩ vậy, cả đám đều cảm thấy Giang Thư Hàm điên rồi.
Không còn cách nào khác mới phải bán ruộng trả nợ, ai bảo con cái quan trọng hơn chứ. Nhưng bán hết ruộng không phải quyết định khôn ngoan.
Các thôn dân bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ vào Giang Thư Hàm.
Tuy vậy, trong đầu bọn họ lại nảy ra ý đồ kinh doanh. Dù sao Giang thị cũng bán ruộng cho người trong tộc, đương nhiên là bọn họ cũng có cơ hội.
Tộc trưởng vừa định khuyên can, Chu thị đã mở miệng, “Nương? Bán ruộng thì nhà ta ăn gì uống gì đây?”
Hiện tại, thuế ruộng đất ở Lương quốc rất cao, lên đến năm mươi phần trăm, chưa tính thuế đầu người và lao dịch.
Cả nhà bọn họ chỉ có thể trông chờ vào năm mẫu ruộng này.
Tộc trưởng cũng cảm thấy đầu óc Giang thị có vấn đề, nhưng trước mặt người ngoài, ông ấy cũng không thể không cho cô mặt mũi, tộc trưởng móc trong tay áo ra một thỏi bạc giao cho Giang Thư Hàm, “Hai lượng bạc này ta cho ngươi mượn trước.”
Giang Thư Hàm không nhận, bướng bỉnh hỏi, “Tộc trưởng, ta mời ngài tới là muốn hỏi một mẫu ruộng tốt giá trị bao nhiêu lượng bạc?”
Nguyên chủ thật sự không biết một mẫu ruộng tốt giá trị bao nhiêu lượng bạc.
Năm mẫu ruộng nhà bọn họ là được truyền lại từ thế hệ trước, nhiều năm như vậy cũng chẳng thêm hay thiếu mẫu nào.
Lông mày tộc trưởng nhăn thành hình chữ xuyên, nhưng vẫn trầm mặt đáp, “Tám lượng.”
Giang Thư Hàm nhìn về phía Lý Điền, “Sòng bạc các ngươi có thể ra bao nhiêu lượng?”
Tộc trưởng có chút không vui, “Giang thị, ruộng đất ngươi bán chính là của Liễu thị chúng ta. Nên bán cho người trong tộc mới phải? Nếu người trong tộc không cần, ngươi mới có thể bán cho người khác.”
Giang Thư Hàm xua tay, “Tộc trưởng, nhà chúng ta đang cần tiền, ai ra giá cao thì bán thôi.”
Nói xong, cô không để ý tới tộc trưởng nữa, ánh mắt dời về phía Lý Điền.
Lý Điền vuốt cằm suy nghĩ, “Chúng ta có thể ra đến chín lượng.”
Theo lời tộc trưởng nói, trước kia Liễu thị chưa từng có ai dính đến cờ bạc. Nếu như bọn họ có thể mua ruộng đất ở địa bàn Liễu thị, sòng bạc sẽ mượn cơ hội này tiếp xúc với người Liễu gia, dụ dỗ bọn họ đến sòng bạc chơi, số tiền này sớm hay muộn cũng kiếm trở về thôi.
Vì thế, Lý Điền rất vui vẻ trả nhiều hơn một lượng.
Giang Thư Hàm vừa lòng, móc tờ khế ước trong ngực ra, “Một mẫu chín lượng, ta đây có năm mẫu. Một tay giao tiền, một tay giao tình.”
Sắc mặt tộc trưởng xanh mét, mở miệng định ngăn cản.
Ông ấy nói mòn cả miệng, các thôn dân khác cũng sôi nổi gia nhập đội ngũ khuyên can, nhưng Giang Thư Hàm lại chẳng mảy may dao động.
Lý Điền không mang theo nhiều bạc như vậy, cũng may hắn ta nhanh trí, cùng mười mấy huynh đệ gom bạc lại, cuối cùng cũng đủ 43 lượng.
“Biên lai vay nợ đâu?”
Lúc vay mượn sòng bạc đều có một tờ biên lai vay nợ. Hơn nữa đều là vay nặng lãi.
Ba ngày trước Liễu Nhị Lang chỉ nợ một lượng rưỡi bạc, sau ba ngày đã tăng tới hai lượng.
Lý Điền móc trong ngực ra biên lai mượn đồ, Giang Thư Hàm đưa cho tộc trưởng nhìn qua một lần.
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, mặt mũi tộc trưởng đã sớm bị Giang Thư Hàm làm cho mất hết, ông ấy thẹn quá hóa giận, đâu chịu giúp cô xem.
Giang Thư Hàm cũng không tức giận, kêu một đứa trẻ biết đọc chữ trong thôn đọc lại tờ biên lai vay tiền một lần.
Đứa trẻ này vẫn còn nhỏ, không biết nhiều chữ lắm, lúc đọc chẳng lưu loát là bao.
Cũng may ý tứ đại khái không sai, bên trên lại có dấu vân tay của Liễu Nhị Lang.
Xác nhận không có sai sót, Giang Thư Hàm trực tiếp xé nát biên lai vay nợ.