Người Người Cưng Chiều Sư Muội Miệng Quạ Đen

Chương 49


“Ác ma, đám người kia là ác ma!”
Lời nói của lão giả không chỉ khiến đám người Hoa Linh Cơ kinh ngạc mà còn làm sắc mặt đám hộ vệ của Hoa Cái Tiên trang thay đổi.

Ngay sau đó, bọn hộ vệ hét lên: "Đuổi họ ra! Ác ma không thể vào Tiên trang!"
"Nói không chừng Nguyệt Liên Nhi là do bọn họ giết!" Một tên hộ vệ tóm lấy Vân Lam: "Nói, có phải ngươi đã giết Nguyệt Liên Nhi không! Ngươi chính là ác ma đúng không!"
Vân Lam sửng sốt, thẳng thừng phủ nhận: "Đương nhiên không phải!"
Nhìn thấy vị hôn phu của mình bị nghi ngờ là hung thủ giết người, là ác ma, Bạch Mộng Lâm tức giận bước tới giúp đỡ: "Ngươi đừng có ngậm máu phun người! Mau buông hắn ra!"
Hiện trường bỗng hỗn loạn, một bên thì kinh ngạc nhìn nhau, một bên lại tức giận sợ hãi.

"Đủ rồi! Chúng ta không thể đuổi bọn họ ra ngoài!" Lão giả nặng nề đập quải trượng xuống đất: “Các ngươi không nghe ta nói gì sao, trong đám người kia còn có người phá mệnh!”
Một hộ vệ hét lên: “Ta mặc kệ có phá mệnh hay không, ác ma tuyệt đối không được vào!”
Trong lúc hỗn loạn, Sở Huyền Dịch đành đứng ra chủ trì đại cục.

Hắn bình tĩnh nhìn lão giả trước mặt, chắp tay nói: “Xin hỏi lão giả, ác ma là gì?”
“Ác ma là kẻ hủy mệnh.

Hắn sẽ làm hại người khác, phá hủy và thay đổi vận mệnh của người khác.”
“Vậy người phá mệnh là ai?”
“Người phá mệnh sẽ phá giải mối dây ràng buộc của chúng ta với số phận, thay đổi số phận người khác, nhưng sẽ không làm tổn thương đến họ.”
Sở Huyền Dịch suy nghĩ một hồi, sau đó hỏi: “Ngài không thể xác định trong chúng ta, ai là người phá mệnh, ai là ác ma sao?”
Lão giả lắc đầu: “Đối với người từ ngoài đến, đá Nhiêu Sơn không hiển thị tên người tương ứng.

Nếu mỗi người các ngươi đến đây một mình, chúng ta có thể đối chiếu từng cái, nhưng các ngươi lại đến cả một nhóm, chúng ta không thể phân biệt được.”
“Nghĩa là có rất nhiều đá Nhiêu Sơn, chúng ta mỗi người một viên, chỉ là không có tên?” Hoa Linh Cơ rất tò mò, nhìn thấy lão giả gật đầu, nàng vội vàng nói: “Vậy đơn giản thôi, ngài đưa chúng ta đi xem đá Nhiêu Sơn đó có nội dung gì, tự chúng ta đối chiếu từng cái một.”
Nàng giả vờ sợ hãi, liếc mắt nhìn người một nhà: “Chúng ta cũng rất muốn biết, sao trong chúng ta lại có thể có ác ma?”
Mọi người nghe vậy đều gật đầu đồng ý.

Lão giả cũng gật đầu, lập tức phái hộ vệ sao chép lại lời tiên đoán mới hiện thế khắc trên đá Nhiêu Sơn.

Một lượng lớn hộ vệ giám sát đám người Hoa Linh Cơ, không cho phép bọn họ tùy ý di chuyển.

Vân Lam thở dài thật sâu: "Sớm biết vậy ta đã tới một mình rồi.

Ta nhận di ngôn của Nguyệt cô nương, muốn đưa nàng ấy về cố thổ, chưa bao giờ muốn mang đến tai họa cho Hoa Cái Tiên trang.

Hầy!”
Tuy Bạch Mộng Lâm có vẻ tức giận, nhưng vẫn nhẹ nhàng an ủi: "Chuyện này không trách chàng được.

Nếu như nơi này thật sự huyền diệu, vậy một đám người bọn ta đến đây, chắc cũng đã được sự huyền diệu của nơi này cảm giác được từ trước.”
Lão giải phía trước gật đầu, lẩm bẩm: “Là phúc hay họa, tất cả đều do trời định.”
Hoa Linh Cơ kéo tay Sở Huyền Dịch, ra hiệu hắn bày kết giới cách âm.

Sau đó hỏi: “Đại sư huynh, huynh nghĩ ai là ác ma.”
Sở Huyền Dịch vốn vẫn luôn nghiêm mặt, bỗng nghe nàng hỏi thẳng như vậy thì liếc nhìn nàng, nhướng mày: “Chẳng lẽ là muội?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Linh Cơ lập tức nhăn lại: "Ta chắc chắn là người phá mệnh! Miệng của ta! Thiên hạ vô địch!"
"Hửm?" Sở Huyền Dịch vốn chỉ trêu chọc nàng, nhưng nghĩ lại thì lập tức cau mày: "Không đúng sao? Muội là miệng quạ đen, không phải miệng tốt.

Vị lão giả này mới vừa đã nói, ác ma là chỉ người hủy mệnh, sẽ làm thương hại đến người khác… Không phải muội sao?”
Hả!?
Hoa Linh Cơ sốc đến mức ngay cả hai bờ mông cũng xiết chặt lại.

Nói rất có lý!
Nàng trợn mắt há mồm ngơ ngác nhìn Sở Huyền Dịch, hồi lâu vẫn không nghĩ ra lời phản bác.


Nhìn thấy ánh mắt Sở Huyền Dịch ngày càng chắc chắn, nàng lập tức luống cuống, níu lấy cánh tay hắn: “Không phải ta thật đúng không? Làm sao đây? Ta đâu có vô duyên vô cớ hại người khác! Đại sư huynh, huynh mau cứu ta, mau cứu ta!”
Thấy nha đầu kia bị dọa sợ, Sở Huyền Dịch bật cười, vỗ vỗ ót nàng rồi an ủi.

"Sợ cái gì? Nếu là muội thật thì chúng ta đi là được, sao có thể mặc cho người ta gây khó dễ đúng không?"
Chẳng mấy chốc, hộ vệ đã đưa lời tiên đoán sao chép dưới đá Nhiêu Sơn tới.

Lúc này toàn bộ lối vào và lối ra của tế đàn đều chật kín người, đều là cư dân của Hoa Cái Tiên trang, đứng cách một khoảng cách nhất định, họ chỉ chỏ vào mấy người Hoa Linh Cơ rồi xì xào bàn bán.

Lão giả cầm tiên đoán của đá Nhiêu Sơn, tuyên đọc trước mặt mọi người.

“Thứ nhất, người phá mệnh.

Tự vào Tiên trang, cứu vớt vong hồn, điều tra hư ảo, ban bố phước linh.

Cuối cùng, phá vỡ gông xiềng Tiên trang, đạt được tiên bảo.”
Ông ta vừa nói xong, người trong Hoa Cái Tiên trang lập tức ồ lên! Người người lộ ra vẻ ước ao, nhất là những người từ ngoài đến như đám Hoa Linh Cơ đều vô cùng kinh ngạc, vô cùng vui sướng.

Trong số họ, vậy mà lại có người lấy được bí bảo của Hoa Cái Tiên trang thật!
Có phải là mình không?
“Thứ hai, ác ma! Tự vào Tiên trang, người xấu tu hành, phá hủy thiên phú của người khác, tác động căn cơ của người khác, là căn nguyên của mọi bất hạnh.

Nhưng cuối cùng lại thắng lợi trở về.”
Hả????
Hiện trường thoáng lặng như tờ.

Ác ma xấu xa như thế, vậy mà lại thắng lợi trở về!?
Cũng được sao!?
Trong phút chốc, hiện trường hỗn loạn xôn xao, trên mặt tất cả tu sĩ ở Hoa Cái Tiên trang đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Sở Huyền Dịch liếc nhìn Hoa Linh Cơ, Hoa Linh Cơ cúi cong lưng, vẻ mặt vô tội.

“Thứ ba, người cải mệnh.

Tự vào Tiên trang, quan sát tình huống, trợ giúp dũng giả, thảnh thơi mà về.”
“Thứ tư, người nghe mệnh.

Tự vào Tiên trang, trầm mặc ít nói…”
“Thứ năm, người phục mệnh.

Tự vào Tiên trang, theo tính mà làm…”
“...”
"Thứ hai mươi mốt, người tòng mệnh.

Tự vào Tiên trang, cẩn thận dè dặt, vâng mệnh mà làm…”
Sau khi đọc xong tất cả tiên đoán trên đá Nhiêu Sơn, lão giả đưa tờ giấy cho bọn họ: "Tự các ngươi đối chiếu đi."
Mọi người nhận tờ giấy, xúm lại tìm phần tiên đoán nào thuộc về mình.

Lúc này, một tu sĩ của Tiên trang ngạc nhiên thay đổi sắc mặt, hỏi: “Đại Tư Mệnh, bọn họ chỉ có hai mươi người, sao lại có hai mươi mốt lời tiên đoán?”
Đại Tư Mệnh: …
Những lời này khiến Đại Tư Mệnh run lên vì sợ hãi.

Ông ta đề phòng và sợ hãi quan sát mọi người: "Nhóm các ngươi có tổng cộng bao nhiêu người?"
Sở Huyền Dịch chắp tay: “Tổng cộng có hai mươi người.”
"Không thể nào! Hai mươi mốt viên đá Nhiêu Sơn xuất hiện cùng lúc, ý nghĩa là có hai mươi mốt người ngoài cùng nhau tiến vào Tiên trang.


Đá Nhiêu Sơn không thể nào sai được! Các ngươi có người đang ẩn thân!"
Lời này làm mọi người giật mình, lập tức chủ động kiểm tra phạm vi quanh mình.

Chỉ có Hoa Linh Cơ và Phương Mộ Tiên nhìn nhau, bất lực.

Xem ra cũng tính cả Phong Ma Bình.

Đúng vậy, dù Phong Ma Bình có thuộc về tự nhiên thì hắn cũng là sinh mệnh có trí tuệ mà!
Sở Huyền Dịch cau mày, nhìn Dịch Việt Thăng: "Dịch Trang chủ, ta không cảm nhận được có người âm thầm lẩn vào bám theo, ngươi có cảm nhận được không?"
“Không có.

Thực lực của ta và ngươi tương đương nhau, nếu ngươi không cảm thấy, thì ta cũng không cảm nhận được rõ ràng." Dịch Việt Thăng hơi ngừng lại, hỏi: "Chẳng lẽ người ẩn thân giấu kín này là… ác ma?"
Dịch Việt Thăng vừa dứt lời, Vân Lam lập tức lên tiếng: “Đúng đúng! Hai mươi người chúng ta đều xuất thân từ danh môn chính phái, làm việc quang minh chính đại, nào có ai lén lút bỉ ổi? Cái tên ẩn thân này chắc chắn là ác ma lòng dạ mang ý xấu!”
Đang khi nói chuyện, mọi người đã phân chia hai mươi mốt lời tiên đoán xong xuôi, đương nhiên phần “ác ma” không một ai nhận.

Về phần “người phá mệnh”, tất cả mọi người đều nhất trí đồng ý nó ứng với Sở Huyền Dịch.

Dù sao trong hai mươi người này thì tu vi của Sở Huyền Dịch là cao nhất.

Người phá mệnh trong lời tiên đoán làm được nhiều chuyện chính nghĩa như vậy, chỉ có Sở Huyền Dịch mới có thể làm được.

Hoa Linh Cơ thì nhận mình là “người tòng mệnh”, người tòng mệnh cẩn thận, nghe lời răm rắp.

Haha, cảm giác lời này đang ám chỉ Phong Ma Bình.

Xem ra Phong Ma Bình biết điều thật.

Chỉ là các đồng môn biểu thị rất không tán thành với việc nàng nhận mình là “người tòng mệnh”.

Lời tiên tri và số lượng người không khớp nhau, khiến Đại Tư Mệnh của Hoa Cái Tiên trang vô cùng lo lắng.

Ông ta nghiêm mặt suy nghĩ một hồ, vung tay: "Hiện trận!"
Ngay sau đó, xung quanh xuất hiện luồng ánh sáng màu lam của trận pháp bao lấy lối ra vào tế đàn
Chính vì có trận pháp này tồn tại, nên người từ ngoài đến không thể tùy tiện xông ra.

Đại Tư Mệnh lớn tiếng nói: “Trận pháp đã hiện, các ngươi lần lượt đi ra ngoài.

Nếu kẻ ẩn thân muốn ra ngoài ắt phải hiện hình!”
Biện pháp này tốt!
Mọi người lần lượt xếp thành hàng.

Hiển nhiên hiện tại mọi người đều có xu hướng tin người ẩn núp kia chính là ác ma.

Lúc này, Vân Lam dẫn bốn người Tử Tiêu cung dẫn đầu bước ra khỏi tế đàn.

Có thể thấy, ánh sáng của trận pháp giống như một rào cản không thể xuyên thủng, khi một người đi qua, nó bao bọc lướt qua cơ thể con người, không chừa một khe hở nào.

Hoa Linh Cơ quan sát không khí xung quanh, vì không nhìn thấy Phong Ma Bình ở đâu nên nàng không biết Phong Ma Bình định làm gì.

Nàng hơi lo lắng Phong Ma Bình sẽ không thể vào Hoa Cái Tiên trang.


Nhưng không vào được cũng không sao, bên cạnh nàng vẫn còn Phương Mộ Tiên.

Nghĩ rồi nàng thẳng thắn ra hiệu cho Phong Ma Bình đừng đi vào, Hoa Linh Cơ lẩm bẩm nói: "Ác ma vẫn nên về nhà đi, đừng vào Hoa Cái Tiên trang."
"Linh Cơ cô nương đang nguyền rủa ác ma à?"
Đột nhiên, Dịch Việt Thăng ở bên cạnh hỏi.

Hoa Linh Cơ quay sang cười khan: “Đây cũng coi là nguyền rủa sao?”
Dịch Việt Thăng cũng cười nói: “Không biết lời tiên đoán ở đây linh nghiệm, hay là miệng của Linh Cơ cô nương lợi hại hơn.”
Hoa Linh Cơ buồn bực: “Ta chỉ mới Luyện Khí kỳ, hẳn là không thể sánh được.”
"Thật sao?" Dịch Việt Thăng ý cười càng sâu, bước lên: “Tại hạ ra ngoài trước."
“À được.

Ta cũng đi ra!”
Sau khi mọi người đều đi ra ngoài, trong trận pháp chỉ còn lại Sở Huyền Dịch nán lại phía sau để phòng bất trắc.

Sở Huyền Dịch cũng không vội rời khỏi trận pháp, mà lượng kiếm ra chiêu, thi quyết thiết pháp, hoàn toàn kiểm tra trận pháp một lượt, không buông tha bất kỳ góc nào.

Mọi người im lặng quan sát, người ở Hoa Cái Tiên trang cũng thả lỏng không ít, ánh mắt nhìn Sở Huyền Dịch càng thêm tin tưởng và tán thưởng.

Những người khác đều yên tâm, chỉ có mình Hoa Linh Cơ là sợ hãi.

Nàng thản nhiên bình tĩnh đi đến bên cạnh Phương Mộ Tiên, kéo tay áo hắn, Phương Mộ Tiên lập tức bày kết giới cách âm: "Sao vậy?"
"Phong Ma Bình còn chưa ra sao? Hắn sẽ không bị đánh chết chứ?"
Lời vừa dứt, giọng nói của Phong Ma Bình vang lên bên tai: "Hả? Ta ở đây, sao bị đánh chết được?"
"Hả? Ngươi ra ngoài khi nào?” Hoa Linh Cơ kinh ngạc.

“Ta tò mò đá Nhiêu Sơn trông thế nào nên đi theo hộ vệ nhận lệnh sao chép đi dạo một vòng.

Khi đó chưa hiện trận pháp, ta nấp trong gió ở ống tay áo hộ vệ, dễ dàng ra ngoài.”
Dĩ nhiên là sớm hơn mọi người.

“Ngươi đúng là đến không thấy bóng đi không thấy dấu.”
"Đương nhiên, ta là gió mà!" Phong Ma Bình hoàn toàn không đắc ý, đây chính là cách ra vẻ hay nhất.

Chờ Sở Huyền Dịch bước ra ngoài cuối cùng, Đại Tư Mệnh lập tức thúc giục cho toàn bộ lối ra vào tế đàn co rụt lại cho đến khi hoàn toàn bị thu nhỏ không còn chỗ trống, sau khi xác định không có sinh vật sống nào có thể tồn tại trong trận pháp, mới khôi phục lối ra vào tế đàn lại như bình thường.

Lại nhìn đám người bên ngoài, vẻ mặt Đại Tư Mệnh thoải mái hơn rất nhiều: “Hoa Cái Tiên trang hoan nghênh chư vị, mời!”
Vân Lam chắp tay: "Đại Tư Mệnh, chúng ta có thể đi dạo bảo địa quý trang trước được không?”
“Bây giờ ta đưa các ngươi đến đó trước.” Đại Tư Mệnh không hề phản cảm bài xích: “Người từ ngoài đến cũng là vì hang đá Mệnh Lý này của chúng ta, chúng ta cũng sẵn lòng cho chư vị tham quan, càng mong người phá mệnh xem kỹ càng để có thể phá giải huyền cơ!”
Mọi người cảm ơn.

Trên đường đến đó, mọi người biết được hang đá Mệnh Lý là thế nào.

Khi một người ở Hoa Cái Tiên trang được sinh ra, trên núi Mệnh Lý sẽ sinh ra một tấm bia đá ghi chép vận mệnh cả đời của người đó.

Tích lũy hàng ngàn năm, bia đá tụ lại thành rừng, rồi tích tụ thành hang đá.

Mà tấm bia đá biểu hiện người từ ngoài đến nằm sát rìa núi Mệnh Lý nên được gọi là đá Nhiêu Sơn.

Chẳng bao lâu sau, mọi người đã đến núi Mệnh Lý.

Nhìn từ xa xa, mọi người nghẹn họng trân trối.

Bia đá dựng đứng chi chít khắp núi.

Mà trên mỗi tấm bia đá cũng khắc đầy chữ.

Ngọn núi này như núi sách cao ngất trời, uy nghiêm to lớn.

Không biết ở đây có lực lượng của thần tiên hay không, mà khi đến gần, mọi người đều không thể phi hành, đáp hết xuống đất.

Mọi người đứng ở vòng ngoài, nhìn hai mươi mốt viên đá Nhiêu Sơn thuộc về mình, cảm thấy thần bí mà lạ thường.


Sau đó, Đại Tư Mệnh nói: “Đi thôi, lão phu đưa các ngươi đi xem tấm bia đá Mệnh Lý của Nguyệt Liên Nhi.”
Mọi người nghe vậy đều trịnh trọng gật đầu.

Bọn họ vẫn tôn trọng và biết ơn vị nữ tu đã cung cấp máu dẫn đường này.

Đại Tư Mệnh nhìn Vân Lam: “Vân Lam tiểu hữu, ngươi có thể chôn cất Nguyệt Liên Nhi dưới tấm bia đá Mệnh Lý của nàng.”
Vân Lam giật mình: “Không giao lại cho thân nhân của nàng ấy sao?”
Đại Tư Mệnh thở dài: “Nàng đã không còn người thân nữa.”
Lúc này mọi người đều thở dài.

Đại Tư Mệnh rõ ràng là thường xuyên lên núi Mệnh Lý, hơn nữa còn nắm rõ tấm bia đá Mệnh Lý của mỗi người trong lòng bàn tay.

Mọi người đi theo, đột nhiên, miếng nham thạch mà Hoa Linh Cơ dẫm lên “đùng” một tiếng ngoi đầu lên, đâm vào lòng bàn chân nàng!
“Á ——”
Hoa Linh Cơ nhất thời không để ý tới, ngã ngửa về phía sau, may mắn được đồng môn phía sau đỡ lấy.

"Tảng đá kia chuyển động! Nó thành tinh rồi à?"
Đại Tư Mệnh nghe vậy thì lập tức quay lại: "Mọi người đừng hoảng sợ, đây là tấm bia đá Mệnh Lý của trẻ mới sinh xuất hiện.

Chắc là Thẩm phu nhân ở Tiên trang đã sinh nở thuận lợi."
Thực sự là những điều chưa bao giờ được thấy, mọi người tò mò đi một vòng, quan sát bia đá Mệnh Lý hiện thế.

Không ít tu sĩ mượn cơ hội nhanh chóng cảm ứng linh lực trời đất nơi này dao động, muốn nắm bắt khí tức Thiên Đạo.

Những viên đá nhỏ tựa như mầm non, từng chút một trồi lên khỏi mặt đất.

Trên đó bất ngờ khắc canh giờ sinh ra của chủ bia đá.

Hoa Linh Cơ vốn tưởng tấm bia đá kia có thể tiếp tục lớn lên, ít nhất cao bằng nửa người, không ngờ lại thấy tấm bia nhỏ vừa tới mắt cá chân thì ngừng lại không to thêm nữa.

“Á, sao không cao thêm nữa vậy? Bia đá xung quanh đều cao lắm mà!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đại Tư Mệnh lập tức tối sầm, buồn bã nói: “Thật đáng tiếc!”
Hoa Linh Cơ không hiểu tại sao ông ta lại nói “Đáng tiếc”, đột nhiên nghe thấy Y Duyệt sư tỷ chỉ vào tấm bia kêu lên: “Mọi người mau nhìn chữ trên đó kìa!”
Trên tấm bia đá, ngoài canh giờ sinh ra, tổng cộng chỉ có hai dòng chữ.

"Bé trai sơ sinh, khóc mười hai tiếng."
"Do mệnh, chết."
Hoa Linh Cơ ngơ ngác khó hiểu: "Hả? Chết yểu sao?"
Mọi người không ai hiểu chuyện gì, vừa định hỏi Đại Tư Mệnh thì đã thấy Đại Tư Mệnh ra lệnh cho thuộc hạ: “Đi, giết hắn đi.”
“Vâng.”
Thuộc hạ không chút do dự, nhận lệnh rồi quay người rời đi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mươi tu sĩ ngoại lai đều sửng sốt.

Hả hả?
Không phải, không phải chết do mệnh sao? Chẳng lẽ là chết vì Đại Tư “Mệnh”?”
Hoa Linh Cơ sửng sốt: “Giết ai?”
Đại Tư Mệnh không hề cố kỵ, chỉ vào tấm bia đá mới sinh: “Giết bé trai này.”
"Tại sao!?"
"Những người được tấm bia biểu thị như vậy đều là những kẻ đại gian đại ác, họ sẽ mang đến tai họa cho Hoa Cái Tiên trang.

Vì vậy, phải kịp thời giết chết."
Những lời này thực sự khiến người ta ớn lạnh, mặc dù trước khi đến đây mọi người đều đã nghe nói đến, nhưng họ thực sự không ngờ người ở đây lại có thể giết chết một đứa trẻ sơ sinh một cách dứt khoát như vậy!
Hoa Linh Cơ hỏi: “Tấm bia đá cũng đâu có biểu thị hắn sẽ đại gian đại ác.”
Đại Tư Mệnh thở dài lắc đầu: “Các ngươi mới đến, không biết chuyện quá khứ.

Nhìn lại lịch sử Tiên trang chúng ta, cũng từng có Đại Tư Mệnh buông tha người có tấm bia thế này.

Nhưng không ngoại lệ, từ nhỏ người đó đã giết người phóng hỏa, phạm nhiều tội ác, bản tính hung tợn, mang đến rất nhiều tai họa cho Tiên trang.”
“Có vết xe đổ, hậu nhân chúng ta không dám mang tính mạng và an toàn của vô số thiện dân trong Tiên trang ra cược với một ác đồ đã được mệnh định sẵn!”
Trong phút chốc, mười lăm người Trình Tiên môn, bốn người Tử Tiêu cung và một mình Dịch Việt Thăng đều vô cùng kinh hãi, không nói nên lời..

Bình Luận (0)
Comment