Tiếng trẻ con khóc lóc vang vọng giữa tường đá vách núi, to như sấm đánh, văng vẳng bên tai, nghe vừa oan ức vừa đáng thương.
Nhưng hiển nhiên là mấy người Hoa Linh Cơ cảm thấy mình còn đáng thương hơn!
Tất cả bọn họ đều bị Thạch Châm ra vẻ này đánh lừa!.
||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||
“Ngươi chỉ có thể đoán mệnh thôi?” Phương Mộ Tiên kinh ngạc, lớn tiếng chất vấn: “Không phải ngươi cai quản tất cả hồn phách à, không phải ngươi nói có thể quyết định việc đầu thai chuyển thế của từng hồn phách sao?”
Thạch Châm khóc lóc kể lể: "Hu hu, ta không thể! Ta chỉ quan sát chúng nó, giám thị chúng nó, còn những cái khác thì ta không quản được!"
"Cái gì? Vậy mà mới vừa rồi ngươi còn uy hiếp chúng ta, muốn bắt chúng ta đầu thai thành heo!!"
"Ta sợ các ngươi ức hiếp ta, khoác lác một tí không được chắc!?"
Nếu Thạch Châm có thể hóa thân thì chắc bây giờ nó đang khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.
Nó thút tha thút thít giải thích: "Quy tắc luân hồi của những hồn phách này cũng không có gì đặc biệt.
Chẳng qua là ta thông qua dự đoán vận mệnh của bọn họ, để không ngừng đề cao mức độ đoán mệnh chính xác của mình mà thôi!"
“Đây là phương pháp tu luyện mà chủ nhân đời trước đã dày công suy nghĩ rồi dạy cho ta! Chủ nhân đời trước cố ý sáng lập cái thế giới nhỏ Hoa Cái Tiên trang này cho ta, ba trăm ngàn hồn phách luân hồi ở chỗ này cũng là chủ nhân đời trước cố ý bắt về cho ta! Cho nên ta nói ta cai quản những hồn phách này có gì sai sao?!”
Nói thế cũng không sai.
Thạch Châm khóc bù lu bù loa.
Ai nghe cũng đau lòng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sầu não nhíu mày, không biết bây giờ nên tin cái gì, không nên tin cái gì.
Nếu đúng như lời Thạch Châm nói thì chẳng phải Hoa Cái Tiên trang… chỉ là một phòng luyện khí thôi ư???
Ba trăm ngàn hồn phách, thế giới nhỏ độc lập, mấy ngàn năm luân hồi chỉ là vì chạy thử và điều chỉnh mức độ tính toán chính xác của Thông Mệnh Bàn sao!?
Mà bạo tay như thế rồi còn cố ý lập ra quy củ “Người phá mệnh, được tiên bảo”.
Chủ nhân trước đây của Thông Mệnh Bàn rốt cuộc là nhân vật bậc nào chứ!
Trong phút chốc, suy nghĩ của mọi người thay đổi xoèn xoẹt.
Hoa Linh Cơ không nghĩ nhiều như thế, đơn giản chỉ là sốt ruột đến nhảy dựng cả người, giãy giụa nhìn sang Dịch Việt Thăng, điên cuồng nói "ưm ưm ưm", đồng thời duỗi tay liên tục chỉ về phía Thạch Châm.
Đó chỉ là một cái Đoán Mệnh Bàn thôi, không có tác dụng gì cả! Nên mau thả nàng ra đi mà!
Hiển nhiên Dịch Việt Thăng có thể đoán được nàng đang muốn nói gì, cơ má hắn căng lên, lực tay khống chế Hoa Linh Cơ lại tăng mạnh, không hề buông lỏng.
"Ta không tin! Tiên bảo chính là pháp bảo của tiên nhân.
Dựa vào đâu mà một linh khí chỉ có thể đoán mệnh dám xưng là tiên bảo chứ? Còn nữa, vì sao phải bỏ ra nhiều công sức như vậy để luyện chế nó?”
“Cái đồ vô tri nhà ngươi! Đoán mệnh đơn giản lắm sao? Cái ta coi là mệnh của tu sĩ đấy!”
Thạch Châm xấu hổ vì bị Dịch Việt Thăng đánh giá thấp: "Tu sĩ có thể tính ra số mạng của người phàm, nhưng số phận của tu sĩ tự nhiên chỉ có tiên nhân mới có thể tính ra mà thôi! Chủ nhân trước đây của ta chế tạo ra ta là để tìm kiếm điều huyền diệu trong vận mệnh của tiên nhân.
Nhưng cuối cùng hắn lại phát hiện, muốn nắm được số mạng của tiên nhân thì phải trở thành tồn tại cao hơn tiên nhân mới được, chế tạo ra ta cũng vô dụng…”
“Chủ nhân vì không muốn uổng phí năng lực của ta cho nên mới đưa ta đến hạ giới! Chủ nhân rất áy náy với ta! Cố ý bắt ba trăm ngàn hồn phách tới cho ta tu luyện.
Ngươi thì biết cái gì! Ta không phải đồ vô dụng bị ghét bỏ, không phải đồ bị vứt bỏ!”
Mọi người:...!
Không phải chứ, có ai nói nó là đồ bị vứt bỏ đâu!
Sao nó lại tự lộ suy nghĩ trong lòng trước.
Có lẽ là vì đang nói đến chuyện đau lòng, Thạch Châm không kiểm soát được cảm xúc, gào lên rất to, toàn bộ vùng đất luân hồi đều phải rung chuyển.
Dịch Việt Thăng không dám ép nó nữa.
Ngay lúc mọi người đang lúng túng vì tiếng gào điên cuồng của Thông Mệnh Bàn thì vùng đất luân hồi chợt nổi gió âm, đánh thẳng về phía Dịch Việt Thăng.
Dịch Việt Thăng vừa kinh hãi bỏ chạy, vừa kéo Hoa Linh Cơ theo.
Hoa Linh Cơ há to miệng, như đang hét lớn, nhưng do bị trúng thuật Cấm Ngôn nên không phát ra được tý âm thanh nào.
Quái lạ, sao tự dưng gió âm lại tấn công hắn?
Không lâu sau, toàn thân Dịch Việt Thăng trở nên lạnh lẽo, linh lực trì trệ, bước chân càng ngày càng nặng nề.
Người khác e ngại Hoa Linh Cơ đang bị Dịch Việt Thăng túm chặt, lo lắng hắn sẽ giở trò, cho nên không phát hiện ra điều gì kỳ quái.
Nhưng Hoa Linh Cơ bị hắn nắm trong tay lại biết rất rõ tình trạng của hắn.
Dù gì thì nàng cũng là một tu sĩ Luyện Khí!
Cuối cùng, cảm thấy lực lượng giữa địch và ta đã tương đương nhau, Hoa Linh Cơ giãy giụa, đá mạnh vào hạ bộ của Dịch Việt Thăng, khiến hắn ngã thẳng xuống đất.
Mà nàng cũng ngã sõng soài.
"Linh Cơ!"
Đồng môn thấy nàng lại có thể đánh lén thành công, lập tức kéo đến bao vây Dịch Việt Thăng, đồng thời đỡ nàng đứng dậy, bảo vệ và giải trừ thuật Cấm Ngôn cho nàng.
"Tiểu sư muội, muội mạnh thế?"
Hoa Linh Cơ đắc ý xua tay: "Chỉ là chút tài mọn, không đáng nhắc tới!"
Mọi người nhìn về phía Dịch Việt Thăng, chỉ thấy Dịch Việt Thăng ngã xuống đất, run rẩy dữ dội, sắc mặt tái nhợt, giống như lúc trước bị gió âm ăn mòn.
Lúc này đừng nói là bắt Hoa Linh Cơ làm con tin, mà e là ngay cả một con rệp hắn cũng không đối phó được.
“Kỳ lạ… Linh Cơ, muội đâu có nói gì, sao hắn lại bị gió âm ghi thù vậy?”
Hoa Linh Cơ nhìn bốn phía, chống nạnh: “Đương nhiên là bởi vì gió âm cũng biết nhìn ánh mắt mà!”
“Hả?”
Hoa Linh Cơ mỉm cười, không nói gì.
Chắc chắn là nhờ Phong Ma Bình!
Gió dương thổi ở cõi dương, gió âm thổi ở cõi âm, Phong Ma Bình thật đúng là một trợ thủ đắc lực trong cả hai giới âm dương! Phải mang theo bên cạnh mọi lúc mọi nơi!
Y Duyệt sư tỷ ra lệnh, mọi người lập tức trói Dịch Việt Thăng lại.
"Vừa rồi ta đã cảm thấy thực lực của hắn rất kỳ lạ.
Nếu hắn là ác ma thì có thể giải thích được lý do rồi.
Chẳng biết là tu vi và thực lực này có được bằng cách nào!"
Bạch Mộng Lâm hỏi: "Nhị sư tỷ, chúng ta còn phải đưa hắn ra ngoài sao? Chi bẳng dứt khoát để hắn ở đây, để hắn im hơi lặng tiếng chết đi.
Đỡ phải mang về, chúng ta lại bị Thanh… người thân của hắn tới làm phiền.”
Ba chữ “Thanh Linh cung” chưa kịp nói ra hết, nàng ấy đã kịp thời phản ứng lại, khóe mắt lướt qua ba người Tử Tiêu cung và Đại Tư Mệnh.
Y Duyệt sư tỷ cau mày.
Nếu chỉ có người trong tông môn ở đây, chắc chắn nàng ấy sẽ làm như vậy.
Nhưng ở đây còn có bốn người khác, bốn người này không ai biết Dịch Việt Thăng là thiếu chủ Thanh Linh cung.
Nếu biết thì chưa chắc đã chịu dính vào vụ xử lý thiếu chủ Thanh Linh cung này.
Không có Sở Huyền Dịch ở đây, Y Duyệt chính là người đưa ra quyết định giải quyết chuyện lớn.
Nhìn thấy Dịch Việt Thăng đã bất tỉnh, Y Duyệt đắn đo suy nghĩ một lúc, quyết định: “Chúng ta nhất định phải đưa hắn ra ngoài! Bởi vì có thể sẽ liên quan đến chuyện lớn hơn nữa, đối với chúng ta mà nói, có lý càng quan trọng hơn.
Hơn nữa giữ hắn lại cũng không có nghĩa là chúng ta sẽ bị người ta làm khó dễ.”
Mọi người đều gật đầu.
"Vậy thì chúng ta mau rời khỏi đây đi, tránh gặp rắc rối."
"Còn phải phiền tiểu sư muội mở đường...!Này tiểu sư muội?"
Hoa Linh Cơ ngồi xổm bên cạnh Thạch Châm: "Đi, theo ta ra ngoài!"
Thạch Châm kinh hãi: “Ta không đi! Vừa rồi ngươi mới thề sẽ buông tha ta mà!”
“Ta thề nếu ngươi tính ra được ai là ác ma cơ! Nhưng ngươi tính ra không? Hả?”
Thạch Châm bối rối: "Bây giờ ta tính ngay!"
"Ta không cần nữa!" Hoa Linh Cơ cúi người vươn tay ra, ôm lấy Thạch Châm: “Bây giờ ta muốn ngươi! Ta mặc kệ, chủ nhân trước đây của ngươi đã nói là “Người phá mệnh, được tiên bảo”.
Bây giờ ngươi mau tính xem ai là người phá mệnh!”
“Hu hu hu, ngươi buông tha cho ta đi.
Ta không muốn ra ngoài, ta chỉ muốn ở đây làm đại ca thôi…”
“Đại ca cái gì? Một đám hồn phách không nói chuyện với ngươi, không nghe lời ngươi, ngươi tính mệnh một cái thì ngươi thành đại ca à? Có phải ngươi hơi dễ thỏa mãn rồi không? Ngươi đi theo ta, hai chúng ta cường cường liên hợp!”
“Cường cường liên hợp với ngươi? Ngươi cùng lắm chỉ là một tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ thôi, ngươi không xứng có được ta! Hu hu hu, cuộc sống của ta có tệ hơn nữa thì cũng vẫn hơn là đi theo người!”
Dường như Thạch Châm cảm thấy xấu hổ và sợ hãi vì mình từ tiên bảo lại suy bại thành luyện khí bảo, nức nở khóc lóc, vô cùng xúc động.
Hoa Linh Cơ hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cứ cứng đầu thì đừng trách ta không khách sáo! Gió đến ——! Cuốn cái mâm vỡ này ra ngoài cho ta!"
Trong tiếng hiệu lệnh hùng hồn khí thế của nàng, gió âm tụ lại, đất dưới chân mọi người bắt đầu rung chuyển.
Chấn động quá dữ dội khiến mọi người ngã bệt xuống đất, đầu váng mắt hoa.
Không lâu sau, bọn họ phát hiện mọi thứ đã thay đổi.
Chỉ thấy những đường vân vốn đang phát sáng trên mặt đất đang lần lượt trở nên ảm đạm bằng tốc độ nhanh chóng.
Mãi cho đến khi tất cả dập tắt, Thạch Châm gào khóc thảm thiết: “A—— Đừng mà! Không được đi! Ta muốn ở lại đây! Ta ——”
Cả mặt đất cũng bay lên!
Hóa ra toàn bộ mặt đất đều là Thông Mệnh Bàn.
Vô số âm khí tụ tập đến, cuốn Thông Mệnh Bàn khổng lồ lên.
"Bùm!"
Ngọn núi trên đầu tỏa sáng rực rỡ, gió âm cuốn cả người lẫn mâm, bay vèo một cái, đưa tất cả bọn họ ra khỏi vùng đất luân hồi!
Có một cảm giác không thể chờ đợi được nữa.
Chúng ta tự do!
Trong phút chốc, bầu trời sáng choang.
Vô số linh khí một lần nữa bao trùm toàn thân, mọi người trở về núi Mệnh Lý.
Núi Mệnh Lý không còn là cảnh tượng lốc cuốn nữa, mà bây giờ lại là trời trong nắng ấm.
“Nha Nữ, tất cả hồn phách trên Thông Mệnh Bàn đều ở lại vùng đất luân hồi rồi.” Phong Ma Bình nhanh chóng kể cho Hoa Linh Cơ nghe cảnh tượng không ai có thể nhìn thấy.
“Ồ?”
Hoa Linh Cơ kinh ngạc, cúi đầu nhìn Thạch Châm, sờ sờ nó: "Này mâm, thế lực của ngươi đã bị giải tán, xem ra ngươi không làm đại ca được nữa rồi."
Nàng vừa nói xong, chợt nghe thấy một tiếng khóc thét: "Không!!!!"
Hoa Linh Cơ ngoáy ngoáy lỗ tai, cúi đầu nhìn xuống đất: “A —— bay cao ghê.”
Nàng đột nhiên nhìn thấy mấy bóng người trên đỉnh núi, sau khi nhận ra là ai thì vội vàng vẫy tay: "Đại sư huynh, chúng ta ở đây!"
Sở Huyền Dịch và mấy người Thụy Huy, còn có một đám tu sĩ Tiên trang đang đứng trên đỉnh núi, ngơ ngác nhìn vật thể to lớn trên bầu trời - một chiếc đĩa bay khổng lồ.
Cái gì vừa bay ra khỏi núi vậy?
Mãi cho đến khi nhìn thấy Hoa Linh Cơ vẫy tay hò hét, ngay sau đó là đám người Y Duyệt ló đầu ra, Thụy Huy mới kinh ngạc nói: "Đại sư huynh là bọn họ bay ra khỏi núi!"
Sở Huyền Dịch cau mày: “Núi Mệnh Lý cấm phi hành, sao cái mâm kia lại bay lên được?”
Đang nói, chợt thấy cái mâm lớn bay tới chỗ bọn họ!
Trên mâm còn có tiếng của một đứa trẻ: "Ta không muốn rời khỏi đây! Ta muốn quay về!"
Cái mâm đập vào đỉnh núi, đập một cái, rồi lại hai cái, nhưng không đập ra được cái lỗ lớn để quay về.
Thông Mệnh Bàn không đập ra gì, nhưng đám Hoa Linh Cơ lại không chịu nổi.
“Ọe!”
Hoa Linh Cơ bị lực chấn động làm cho ngã từ trên Thông Mệnh Bàn xuống.
Sở Huyền Dịch nhìn thấy thì vô thức đạp đất bay lên, mãi đến lúc đón được nàng giữa không trung, hắn mới bất giác nhận ra núi này không cấm phi hành nữa.
Hoa Linh Cơ ôm chặt cổ Sở Huyền Dịch, phấn khích lắc lắc: "Đại sư huynh —— Bọn ta bắt được ác ma rồi!! Là Dịch Việt Thăng!"
Sở Huyền Dịch chật vật đẩy tay nàng ra: “Ta thấy muội muốn ta chết trước ác ma đấy.”
“Hì hì.” Hoa Linh Cơ rút tay ra khỏi cổ hắn.
Lúc này, các đồng môn cũng nhanh chóng áp giải Dịch Việt Thăng đến trước mặt Sở Huyền Dịch.
Sở Huyền Dịch lạnh lùng nhìn Dịch Việt Thăng: "Dịch Việt Thăng?"
Sau khi rời khỏi vùng đất luân hồi, Dịch Việt Thăng vừa khôi phục chút tinh thần, suy sụp nhìn Sở Huyền Dịch, chẳng nói một lời.
Thụy Huy chỉ vào Vân Lam đang bị giam ở phía sau: "Vân Lam không thừa nhận mình là ác ma, chúng ta đang cân nhắc dùng thuật Sưu Hồn với hắn.
Nhị sư tỷ, sao các người xác định được Dịch Trang chủ là ác ma?"
“Là do hắn sắp bị Thông Mệnh Bàn nhận ra, tự chó cùng rứt giậu rồi bại lộ!”
Y Duyệt nhanh chóng kể lại hành trình sau khi vào vùng đất luân hồi, bỏ qua vấn đề thân thế của Đại Tư Mệnh.
Người không vào vùng đất luân hồi biết được bí mật của vùng đất này thì đều rất ngạc nhiên.
"Đại Tư Mệnh, Thông Mệnh Bàn rời đi, vậy thì có phải sau này sẽ không có tấm bia đá Mệnh Lý nữa không!?”
Đại Tư Mệnh nặng nề gật đầu: “Không sai, sau này sẽ không còn tấm bia đá Mệnh Lý nữa.”
“Hả? Vậy phải làm sao? Không có bia đá Mệnh Lý thì sau này chúng ta sống thế nào!?”
Các tu sĩ ở Tiên trang bỗng cảm thấy như trời sập, nhiều người đổ xô xuống núi truyền tin này cho người khác.
Đại Tư Mệnh nhắc nhở bọn họ: “Nơi đây đã có thể ngự không phi hành, tu sĩ Kim Đan mau đi thông báo cho mọi người!”
Sở Huyền Dịch hơi nheo mắt, trầm ngâm một lát rồi quay sang hỏi Dịch Việt Thăng: “Cho nên là ngươi mổ bụng ba người Thẩm gia, thậm chí còn rút xương một đứa trẻ mới sinh, là vì luyện hóa tu vi và kinh mạch của bọn họ để bổ sung cho ngươi?”
Dịch Việt Thăng không trả lời hắn, chỉ nói: “Việc này không liên quan gì đến các ngươi.
Nếu các ngươi muốn xen vào chuyện của người khác, biểu dương chính nghĩa, có gan giết ta thì mau giết đi.
Còn nếu không có gan thì… À, ta nợ các vị một nhân tình, chắc chắn sau này sẽ báo đáp.”
Hắn vừa nói xong, còn chưa đợi Sở Huyền Dịch tỏ thái độ, Hoa Linh Cơ đã vỗ “bốp” một cái vào sau đầu Dịch Việt Thăng!
“Ngươi là một nhân vật phản diện, sao lại còn dám ăn nói hùng hồn, uy vũ bất khuất thế hả?”
Mọi người vội kéo Hoa Linh Cơ đang chửi mát lại, tránh cho nàng ngược đãi tù binh.
Dịch Việt Thăng quay đầu lại, hung ác nhìn chằm chằm vào nàng: “Nỗi nhục này, ta nhịn.”
Hoa Linh Cơ nghe vậy, lập tức mặc kệ mọi người lôi kéo, lao tới bóp cổ Dịch Việt Thăng: "Đậu mòe ngươi nhịn cái gì hả? Vừa rồi ngươi bóp cổ ta, kéo ta xềnh xệch năm mươi dặm, bà đây không nhịn à?"
Dịch Việt Thăng bị nàng nhào tới đẩy ngã xuống đất, trợn trắng mắt.
Một lúc lâu sau mọi người mới xoa dịu được Hoa Linh Cơ.
Còn việc xử lý Dịch Việt Thăng, Sở Huyền Dịch hỏi ý kiến Đại Tư Mệnh: “Đại Tư Mệnh, e là người này không thể đền mạng trong Tiên trang.
Chúng ta muốn mang hắn ra ngoài, điều tra xem hắn có phạm thêm tội ác nào nữa không.
Nếu như các ngươi muốn hắn đền mạng thì có thể phái người đi theo chúng ta để tìm cơ hội.”
Đại Tư Mệnh thở dài: “Chuyện này… chúng ta xuống núi tập hợp mọi người lại rồi cùng nhau thương lượng cho thỏa đáng.”
“Cũng được.”
Mọi người đang chuẩn bị xuống núi, Hành Tham kéo tay áo Hoa Linh Cơ lại: “Linh Cơ, ngươi không cần cái mâm đó nữa à?”
“À, đúng vậy.”
Hoa Linh Cơ quay đầu lại, nhìn thấy Thông Mệnh Bàn đang nghe lén bọn họ nói chuyện, vội vàng bắt đầu đụng “rầm rầm” vào đỉnh núi.
Nàng giơ tay gãi mặt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chậc, tuy ta làm nó không có nhà để về, nhưng nó chỉ là một cái Đoán Mệnh Bàn rách nát, thật sự chẳng có tác dụng gì.
Thu nó thì còn phải chịu đựng nó giận dỗi.
Cho nên ta cần nó làm cái gì chứ? Để nó tự lưu lạc đi!”
Lời vừa dứt, Thông Mệnh Bàn lập tức bay vù đến đỉnh đầu Hoa Linh Cơ, giận dữ hét lên: "Là ngươi khiến ta trở thành vô gia cư! Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!”
Nói xong, nó lập tức thu nhỏ lại bằng cỡ lòng bàn tay, chui vào trong ngực Hoa Linh Cơ.
Trong nháy mắt, Hoa Linh Cơ nắm lấy Thông Mệnh Bàn, rút Thạch Châm đã biến nhỏ như cây ngân châm bình thường ra, đâm vào ngón tay mình.
Thấy máu!
Thông Mệnh Bàn sáng lên, chứng thực nàng là người phá mệnh, thuận lý thành chương nhận chủ.
Thạch Châm hét lên: "A! Ta không muốn ngươi làm chủ nhân của ta, ngươi không xứng!"
Hoa Linh Cơ lười biếng bắt chước: "A! Ngươi đã nhận ta làm chủ nhân của ngươi, ta thật lợi hại!"
“Hu hu hu…”
"Ha ha ha ha!"
Hoa Linh Cơ vui vẻ giơ Thông Mệnh Bàn lên, đung đưa: "Tiểu Bàn, ngươi tính thử xem, Dịch Việt Thăng có phải chịu hình phạt mà hắn vốn nên nhận không? Nếu không thì để ta nguyền rủa hắn một cái!”
Nhìn bóng lưng vui vẻ của nàng, các đồng môn lại cảm thấy hơi sợ hãi.
Hà Minh Tước cau mày: “Mọi người nghĩ, nếu Linh Cơ có Thông Mệnh Bàn thì có phải muội ấy sẽ có thể nguyền rủa những chuyện không biết không? Ví dụ như ta và muội ấy cãi nhau, ta không nói cho muội ấy biết ngày mai ta sẽ đi hẹn hò với nữ tu, nhưng muội ấy lại biết được ngày mai ta sẽ đi hẹn hò qua Thông Mệnh Bàn, sau đó muội ấy nguyền rủa ta ngày mai bị tụt quần.”
Mọi người:...!
Ai cũng không nhịn được mà rùng mình.
Sở Huyền Dịch bình tĩnh nói: “Rõ ràng là muội ấy đã bắt đầu làm vậy rồi.”
Mọi người: Σ(⊙▽⊙”a.