Người Người Cưng Chiều Sư Muội Miệng Quạ Đen

Chương 9


Cảnh Á Thanh lớn tiếng nói với đồng môn: "Ta là Kim Đan hậu kỳ, nếu dốc hết sức chạy chắc chắn có thể vượt lên trước đám Trình Tiên môn! Để không làm nhục tông môn, ta đây đi trước, các ngươi đuổi theo sau, không được chậm trễ!"
"Vâng!"
Trong nháy mắt, Cảnh Á Thanh tăng tốc rời khỏi đội, đuổi theo nhóm Sở Huyền Dịch.

Trong đội ngũ của Trình Tiên môn, mọi người vẫn đang đùa giỡn thảo luận chuyện vừa rồi, thì đột nhiên có một luồng ánh sáng vụt qua từ bên cạnh.

Nhìn kỹ lại, phát hiện là Cảnh Á Thanh, bọn họ lập tức ý thức được đối phương đã rời đội, hành động một mình.

Thấy Cảnh Á Thanh không dừng lại bắt chuyện nữa, các tu sĩ Trình Tiên môn cũng không nói gì.

Chờ người đi xa, mới xì xào bàn tán hai câu: "Cái tên Cảnh Á Thanh này luôn dối trá xảo quyệt, không giống là người có thể vứt bỏ sự trợ giúp của đồng môn vì một phút nóng đầu."
Có người gật đầu: "Bí địa mới hiện thế có vô số cơ duyên, không chỉ là cuộc tranh giành giữa các tông môn, mà cũng là cuộc tranh giành của mỗi cá nhân."
"Đạo đức giả."
...!
Trên đường phi hành, không biết Hoa Linh Cơ đã ngủ thiếp đi bao nhiêu lần, còn ăn mấy bữa đồ ăn của nhân loại lúc nhóm Sở Huyền Dịch dừng chân nghỉ ngơi giữa đường nữa.


Chút thức ăn này thực sự quá quan trọng.

Bởi vì trước đây khi còn ở trong tộc, thức ăn không phải hạt ngô ngũ cốc thì là sâu và thịt thối, cho nên nàng chỉ đành chọn hạt ngô ngũ cốc mà ăn, đầu lưỡi nhạt nhách cả ra rồi.

Thấy ngay cả bánh bột ngô và thịt khô tầm thường mà nàng cũng ăn ngon lành, cứ như tám kiếp chưa được ăn, cả đám tu sĩ không khỏi xót xa, đều dốc sức cho nàng ăn no nê.

Một đám tu sĩ đã tích cốc từ lâu, đồ ăn chỉ là để phòng khi cần đến.

Mà lúc này chính là lúc cần đến đó!
Không thể không nói, chuyến đi nhờ này quá thoải mái.

Hoa Linh Cơ ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn, cuối cùng, trong màn đêm đen kịt, khi trăng sáng treo cao, bọn họ cũng đến đích!
Bình nguyên mênh mông, liếc mắt là có thể nhìn thấy, giống như toàn bộ sao trên trời rơi xuống nhân gian, ánh lửa trên mặt đất trải dài ngàn dặm, sáng ngời như sao trời.

Trăng sáng trên trời, ánh lửa dưới đất.

Trong ánh sáng của trời đất, vô số người tu chân từ bốn phương tám hướng bay đến, qua lại không bị ngăn cản.

Bọn họ cũng giống nhóm người Sở Huyền Dịch, lao đến nơi sáng nhất của ánh lửa!
Hoa Linh Cơ ngơ ngác nhìn, giống như đồ nhà quê chưa hiểu việc đời.

Hầu hết các loài chim đều bị quáng gà, khả năng nhìn ban đêm cực kém, về cơ bản là không thấy gì, mà quạ cũng không ngoại lệ.

Mặc dù Hoa Linh Cơ là điểu yêu, nhưng khả năng nhìn ban đêm cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Bây giờ cảnh tượng này trong mắt nàng chính là: Rất nhiều điểm sáng! Rất nhiều bóng người bay "vù vù" qua! Thật là rộng lớn, thật là đồ sộ!

Nơi sáng nhất của ánh lửa, bao quanh trăm dặm.

Sở Huyền Dịch dẫn đội ngũ vừa mới xuất hiện bên ngoài đã hấp dẫn vô số ánh nhìn.

"Trình Tiên môn đến rồi!"
"Tới, Sở quân tới rồi! Chúng ta mau vào bí địa!"
Âm thanh ồn ào tụ vào một chỗ, khiến Hoa Linh Cơ không nghe được gì.

Mãi đến khi đi theo đội ngũ đáp xuống trong đám đông, nàng dựa vào vỏ sò, thấy Sở Huyền Dịch quay sang chắp tay hành lễ với mấy người lớn tuổi.

"Bái kiến sư tôn."
Tông chủ Trình Tiên môn, Hành Nguyên Chân nhân, nhìn lướt qua mười mấy đệ tử tinh anh nhất trong tông môn, hài lòng gật đầu: "Các ngươi cách xa như thế mà cũng có thể chạy đến trước giờ Tý, vi sư rất vui.”
Sở Huyền Dịch không hề tỏ ra kiêu ngạo: "Chúng con biết chuyện quan trọng, không dám lơ là."
"Không sai, bí địa này vô cùng quan trọng.

Ngoài diện tích rộng lớn, cực kỳ hiếm thấy ra, còn hạn chế tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ mới được vào, nghĩa là vị đại năng phi thăng đã lưu lại khối bí địa này để lại một lượng lớn pháp bảo công pháp, linh thú, linh thực vô cùng thích hợp cho tu sĩ cấp thấp.”
"Vi sư đã thảo luận với sư tổ, sư thúc của các ngươi, cho rằng bí địa này hiện thế, đủ để cho tốc độ tu luyện của tu sĩ cấp thấp trong Nhân giới tăng gấp đôi! Nó quá quan trọng cho nên tông môn ta tuyệt đối không thể để các môn phái khác thừa cơ vượt qua, thậm chí là tụt lại phía sau, đã hiểu chưa?"
Mười mấy tu sĩ đồng thanh đáp: "Đã hiểu!"
Sở Huyền Dịch nói: "Sư tôn, chúng con sẽ dốc hết sức thăm dò bí địa.


Đợi thêm một khắc để khôi phục lại, chúng con sẽ tiến vào bí địa mới thăm dò đến cùng."
"Được."
Sở Huyền Dịch xoay người, dặn dò đồng môn mau khôi phục sức lực, đồng thời chuẩn bị pháp khí, pháp bảo.

Hành Nguyên Chân nhân vừa dời tầm mắt, lực chú ý lập tức rơi vào cái vỏ sò lớn đáp xuống theo đội ngũ, vừa định bảo Sở Huyền Dịch cất vỏ sò đi thì đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Hoa Linh Cơ.

Ngay lập tức, Hành Nguyên Chân nhân sửng sốt.

"Hả? Huyền Dịch, đây là vỏ sò chuyên chở của ngươi đúng không? Sao bên trong lại có một cô nương thế?"
Các trưởng lão đang ở một bên quan tâm đệ tử của mình đều dựng lỗ tai lên, mắt sáng như đuốc nhìn về phía vỏ sò.

"Ai da, có một cô nương thật!"
"Đây là vỏ sỏ giấu mỹ nhân à? Tiểu tử Huyền Dịch này thông suốt rồi ư?".

Bình Luận (0)
Comment