Người Nguyện Bắt, Tôi Nguyện Theo

Chương 7

Phạm Tiểu Khanh vốn định đủ một tháng thì dứt khoát ly hôn, ly không được thì cưỡng chế ly. Nhưng Phạm Tiểu Khanh lại không tính tới mức giá biến thái công ty trò chơi đặt ra, cưỡng chế ly hôn nhất định phải trả một khoản phí ly hôn rất lớn.

Cô vuốt túi tiền trống rỗng của mình, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Cô còn thắc mắc sao hôm qua bang chiến [Phồn Hoa Tam Thiên] lại tìm cô vay tiền, cô vốn muốn vui vẻ kết hòa bình ly, ai biết anh còn có một chiêu này!

Cho nên, sau khi Phạm Tiểu Khanh vác đao đuổi [Phồn Hoa Tam Thiên] khắp ba con phố liền mặc kệ. Người ta chạy nhanh hơn cô mà, còn có thể dùng tọa kỵ bay đi, cô chỉ có một con hồ ly nhỏ gãy chân… Đuổi bằng mắt!

Đạo cao một thước thì ma cao một trượng, Phạm Tiểu Khanh nghiến răng, đêm đó thu một đồ đệ, gạt tên kia ra một bên.

Không thể cưỡng chế ly hôn thì xử lý lạnh, chiến tranh lạnh!

Kết quả ban đầu cũng khả quan, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, mới vài ngày cô đã tròn mắt nhìn đồ đệ vừa thành công xuất sư của mình quay đầu gia nhập chỗ của người khác…

Thôi được, kế này không được thì kế khác.

Phạm Tiểu Khanh dựa theo phẩm đức tốt đẹp của dâu hiền vợ thảo, ủng hộ tướng công có ba vợ bốn nàng hầu, công khải tuyển vài nữ game thủ xinh đẹp đưa tận cửa.

[Phồn Hoa Tam Thiên] vừa ra khỏi chiến trường, cả người sát khí còn chưa rút hết đã thấy Phạm Tiểu Khanh lằng nhằng dây dưa với mấy vị này, anh lập tức hiểu rõ, giơ tay chém xuống một chiêu giết toàn bộ.

Phạm Tiểu Khanh trợn mắt há mồm nhìn hiện trường, Tam Thiên sung sướng vui vẻ dẫm thi thể đi tới trước mặt cô: “Phu nhân thật nghịch ngợm, đưa mấy tên hề tới nhảy nhót thử lòng vi phu ư?”

Khóe môi Phạm Tiểu Khanh giật không ngừng, chớp mắt, trực tiếp thoát game.

Sau lần đó, Phạm Tiểu Khanh càng giở hết mánh khóe. Một khóc hai nháo ba thắt cổ cũng đem ra hết rồi, [Phồn Hoa Tam Thiên] vẫn ung dung bình tĩnh, đánh chết cũng không ly hôn…

Tại sao chứ? Rõ ràng có thể ôm ấp hậu cung ba nghìn, sao cứ thích khư khư một gáo hả?

Cho đến một tháng sau thì cô hết hi vọng triệt để, trước đó cô gây sự làm cho gà bay chó sủa khắp nơi, nhưng đằng sau cô có [Phồn Hoa Tam Thiên] che chở, ai cũng không dám động tới cô chút nào.

Nhưng nếu [Phồn Hoa Tam Thiên] bỏ đi thì sao?

Chuyện là thế này, chiều hôm đấy login, thế mà lại thấy [Phồn Hoa Tam Thiên] đang online. Từ khi quan hệ của cô với [Phồn Hoa Tam Thiên] trở nên kéo không đứt gỡ càng rối, Phạm Tiểu Khanh liền tạo thành thói quen đuổi tới chỗ anh treo máy ngồi bày sạp.

Lập tức dò tìm tọa độ của anh, dùng kỹ năng phu thê trực tiếp truyền tống tới.

[Phồn Hoa Tam Thiên] đang đứng cạnh hồ tình nhân, mà bên cạnh anh là một nữ game thủ ngồi ngoan như chim nhỏ nép vào người. Cô chớp chớp mắt, lại chớp chớp, sờ sờ lồng ngực có chút chua, trốn sau một cái cây.

May mà hai người cũng không phát hiện ra cô, cô nghiên cứu thử nữ game thủ tên [Mưa bụi an yên] này mới phát hiện ra, đây là cô nàng mấy hôm trước cô giật dây đưa tới trước mặt [Phồn Hoa Tam Thiên], lập tức có loại cảm giác buồn bực đến đấm ngực dậm chân.

Cô ngồi xổm nhéo cỏ một lúc vẫn cảm thấy hình ảnh thấy hai người dựa sát vào nhau thầm thì to nhỏ rất ngứa mắt, rút đao chạy tới trước chém chết [Mưa bụi an yên] ở bờ hồ tình nhân.

Chém xong mới giải được cảm giác buồn bực trong ngực, ngẩng đầu rời đi.

Cho nên, khi Phạm Tiểu Khanh bị vây ở dã ngoại liền hiểu đêm nay không hay rồi, phản ứng đầu tiên của cô là lột sạch đám trang bị cực phẩm trên người nhét vào kho hàng.

Nguyên nhân rất đơn giản, trang bị này là sính lễ [Phồn Hoa Tam Thiên] tự làm đưa cho cô.

Sau khi làm xong cô mới đột nhiên phát hiện ra, tiềm thức đã bán đứng bản thân, rõ ràng là cô thích [Phồn Hoa Tam Thiên].

Bị kết luận của mình hạ gục, Phạm Tiểu Khanh bị vây đánh luân giết rớt năm cấp. Chờ [Phồn Hoa Tam Thiên] cả người sát khí chạy đến thì quanh người cô đã nằm đầy trang bị bị đánh rớt.

Anh không chớp mắt nhìn cô, để vú em kéo người dậy, bảo vệ cô sau thân thể cao lớn vững chãi của mình.

Phạm Tiểu Khanh nhìn người đang che chở trước mặt, ngồi trước máy tính mà nước mắt dàn dụa.
Bình Luận (0)
Comment