NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P107)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Thôi Minh Trí ngồi lại vào ghế, phe phẩy cây quạt, nói: “Ninh tổng chúng tôi nói, chỉ có đem Ngưu Ngưu rời khỏi nhà họ Lý, mẹ con chị mới được cứu vớt. Nếu chị đồng ý, cô ấy sẽ sắp xếp giúp chị. Chị với Lý Gia Dũng không đăng ký, xét về pháp luật không tính là vợ chồng. Khoản đền bù của nó, chị chẳng được đồng nào, nhưng nó cũng không có quyền can thiệp tự do của đời chị. Thằng Ngưu Ngưu là chị đẻ ra, còn chưa nhập hộ khẩu vào nhà họ Lý, chị cứ lẳng lặng mang nó đi là được. Tôi sẽ tìm người đưa chị đi Tam Á ngoài đảo Hải Nam trước đã, chủ tịch chúng tôi có cái biệt thự lớn ngoài đấy, riêng vườn hoa đã ba bốn mẫu, hiện đang thiếu người làm vườn. Tôi nghe nói chị rất đảm, trồng cây chăm hoa hẳn là học cái biết ngay. Ra đấy bao ăn ở, mỗi tháng còn có thể lĩnh lương bốn, năm ngàn, đủ cho mẹ con chị sinh sống.”
Chị Hà mừng rỡ nói: “Còn có chuyện tốt nhường này cơ đấy, bốn, năm ngàn, nhà chúng mình cả năm cũng không để ra được nhiều thế.”
Điền Tố Lan ngày thường thức khuya dậy sớm làm việc, mỗi ngày đan chiếu giúp thêm chi tiêu, đan cả tháng mệt đến chuột rút mười ngón cũng không kiếm nổi bốn, năm trăm. Nghe hắn hứa hẹn lương cao tất nhiên rung rinh. Nhưng tâm lý đã bị trói buộc lâu rồi, giờ bỗng bảo chị ta bước đi trên con đường độc lập, rất khó bước qua cái ngưỡng bàng hoàng này.
“Tôi, tôi một thân đàn bà, mang con theo, lâu dài cũng không được đâu ạ.”
Chị Hà sợ chị ta bỏ lỡ cơ hội, động viên chị ta đừng nghĩ nhiều, cứ rời đi trước rồi tính.
Thôi Minh Trí lại chìa thêm một cây gậy chống: “Bà Mã quản gia biệt thự là dân địa phương, quen biết rộng lắm. Chị còn trẻ, mặt mũi cũng không xấu. Ninh tổng nói sẽ nhờ bà Mã ngoài đó tìm giúp chị một người chồng khác thành thật đáng tin cậy. Đàn ông Hải Nam đều tương đối chăm chỉ yêu gia đình, tôi sẽ dặn bà Mã nhất định phải tìm một người tính tình hiền lành, biết điều, để chị và Ngưu Ngưu sau này sống cuộc đời yên ổn.”
Hắn suy tính mọi chuyện chu toàn, chị Hà nghe xong cũng ca ngợi, đẩy Điền Tố Lan, nói: “Cô thế là khổ tận cam lai, gặp được người thiện tâm như Ninh tổng và trợ lý Thôi đây. Sau này chính là nhảy khỏi hố vôi rơi vào ổ phúc, Lý Phượng Hoa với Lý Gia Dũng đúng là hai kẻ chuyên hại người, họ hàng nhà họ Lý cũng khó đối phó, cô cứ ở lại thôn Liên Diệp thì không biết bị chúng nó chà đạp đến thế nào. Mau nghe lời trợ lý Thôi, mang Ngưu Ngưu đi Tam Á, ổn định cuộc sống ở bên kia, về sau chúng tôi có ra đấy chơi cũng có chỗ dừng chân.”
Điền Tố Lan như con chim bị cầm tù đứng trước cửa lồng rộng mở, do dự không quyết, trông ngóng tự do bên ngoài, lại chậm chạp không dám dang cánh, rụt rè nói: “Nếu tôi đi rồi, bố Ngưu Ngưu và bà nó thành ra không ai lo à?”
Thôi Minh Trí trách móc: “Họ ở trong tù ăn uống tiêu tiểu có người phụ trách hết, bị bệnh cũng có bác sĩ chữa miễn phí. Chị lo lắng cho họ làm gì nhỉ. Có một câu tôi phải nhắc chị, ra Tam Á rồi, chị cần phải cắt đứt liên hệ với nhà họ Lý, không thể nói cho họ biết chị ở đâu, nếu không sau này Lý Gia Dũng mãn hạn tù có lẽ sẽ đi tìm mẹ con chị. Chị vất vả lắm mới thoát khỏi nó, lại bị nó níu kéo thì tai họa đấy.”
“Nhưng, nhưng anh ấy dù sao cũng là bố đẻ của Ngưu Ngưu mà.”
“Dào ôi, có bố loại này là nỗi nhục cả đời của Ngưu Ngưu chứ báu bở gì. Chị tranh thủ còn sớm đừng nhắc về Lý Gia Dũng trước mặt cháu nó nữa, để nó quên người này đi, kẻo sau này lớn lên nó nhớ lại sẽ cảm thấy xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng mặt lên.”
Chị Hà cũng khuyên: “Ngưu Ngưu bây giờ còn bé, không gặp vài năm là quên luôn ấy mà, cô nghe trợ lý Thôi, người ta suy tính cho cô chu đáo như vậy, không làm hại cô đâu.”
Điền Tố Lan vẫn băn khoăn lo lắng, tuy vậy Thôi Minh Trí không bận lòng. Gái này quen làm cọng bèo theo dòng nước, thiếu người chỉ dẫn, khi tình thế xảy đến sẽ tuân theo sự an bài của hắn. Bà Mã ở biệt thự Tam Á hiểu biết thông thạo, giỏi ăn nói, ra ngoài đấy nhờ bà từ từ uốn nắn thêm.
Công việc được giao ở thôn Liên Diệp đã xong xuôi, hắn quay về Thượng Hải báo cáo, không yên lòng về Diệp Như Vy, nán lại Thước Châu nửa ngày đến công trường thăm cô. Diệp Như Vy đang bận, chỉ có thể dành ra 20-30 phút chạm mặt hắn ở hàng trà sữa gần đấy, bảo hắn không nên đến đây mà chậm trễ hành trình.
Thôi Minh Trí không mặt mũi nào bảo lo cho cô, tìm cớ: “Ninh tổng sai anh hỏi tình hình nhà họ Hoàng một chút, Hoàng Tiểu Đan có ổn không?”
Diệp Như Vy tựa như bị ai túm tóc, vẻ mặt sắt lại trong một chớp mắt, thở dài: “Bố cô ấy hôm trước vừa ra viện, nghe nói đã ký hợp đồng giải phóng mặt bằng với Quan Vũ, tiền đền bù cũng cầm rồi.”
“Ừ, việc này qua tay anh mà. Hôm đó mẹ cô ấy đến ký, nói sức khỏe bố cô ấy đỡ nhiều, nhưng chưa nói tình hình Hoàng Tiểu Đan, anh cũng không kịp hỏi. Mấy hôm nay cô ấy có liên lạc với em không?”
“… Ừm.”
“Nói thế nào?”
Nhìn phản ứng của Diệp Như Vy, tình hình Hoàng Tiểu Đan gần đây có vẻ không ổn. Thôi Minh Trí thực sự hơi lo.
Nhà họ Hoàng người già thì lú, người trẻ thì láo, mỗi Hoàng Tiểu Đan là người lương thiện, giống như ngọc đẹp rơi xuống cống ngầm, khiến người ta sốt ruột.
Diệp Như Vy lại không dằn được, than vãn: “Em cô ấy gây họa lớn, chắc chắn là đi tù. Bố mẹ cô ấy nói cuộc đời Hoàng Tiểu Cường coi như hỏng, cho rằng vẫn tại gia đình làm nó chịu tội, muốn để lại cả nhà mới lẫn tiền đền bù cho nó, còn định mua trả góp một căn hộ trên phố huyện cho nó, lấy tiền đền bù trả khoản ban đầu, còn đâu bắt Hoàng Tiểu Đan góp hằng tháng.”
Loại bố mẹ không phân biệt phải trái, thiên vị đến khó trị này chính là sao quả tạ trong số mệnh con cái!
Thôi Minh Trí đỉnh đầu xịt ra đám khói, bất giác cao giọng mắng: “Sao họ lại như thế? Suýt nữa bị thằng nghiệp chướng kia hại chết còn không chừa à? Bản thân mắt mù, dựa vào cái gì bắt con gái chịu khổ theo? Bọn họ có từng suy nghĩ cho cuộc đời Hoàng Tiểu Đan hay không?”
Diệp Như Vy khuyên hắn hạ giọng, quay sang cười cười xin lỗi khách hàng xung quanh đang nhìn lại, nói khẽ: “Tiểu Đan cũng nát cả lòng vì bố mẹ, ngày hôm qua quay lại Châu Hải luôn rồi, bảo sau này không bao giờ về đây nữa.”
Thôi Minh Trí đập bàn trầm trồ khen: “Làm đúng lắm, còn ở trong cái nhà đấy thì đến tủy não của cô ấy cũng sẽ bị ép khô. Bảo cô ấy nhanh nhanh cắt đứt quan hệ với gia đình đi. Nói câu không dễ nghe, thằng đàn ông nào dám nhận bố mẹ vợ như thế chứ, coi con gái như nô lệ nhà trồng được, con rể hóa ra là thằng giúp việc chỗ khác tới à? Biết tình cảnh nhà cô ấy như thế, khéo đời này cũng chưa ai dám lấy cô ấy.”
Nóng quá hóa rối, trước mặt Diệp Như Vy hắn lại ở trạng thái thả lòng, kích động một cái là đầu óc đang từ mạng internet xuống cấp thành mạng LAN, mắt thấy nụ cười của Diệp Như Vy úa đi mới hoảng hốt sực tỉnh. Một luồng khí lạnh xông hết lỗ chân lông toàn thân, sợ đến không dám động đậy.
“Xin, xin lỗi, Vy Vy, không phải anh đang nói xéo em…”
Hắn ậm ừ trong họng, định nặn ra nụ cười đấu dịu, lại khiến vẻ mặt trông càng thêm vặn vẹo kỳ quái, giống như đang giải thích mà nhấn mạnh điều trái ngược.
Diệp Như Vy như cánh hoa trong gió, không ngăn được cơn run rẩy. Bắt gặp ánh mắt xa lạ của cô, Thôi Minh Trí phảng phất nghe thấy tiếng lớp băng mỏng vỡ vụn rôm rốp quẩn quanh trong không khí.
“Sao anh lại phải cố tình giải thích làm gì? Không thấy em vẫn giả vờ ngu ngơ à?”
Đôi tay Diệp Như Vy siết chặt lấy nhau, (như pháp sư) ra sức kết phong ấn khóa cơn phẫn nộ lại, nhưng đây không phải là việc mất tự chủ nhất thời mà oán niệm mọc ra đã lâu, xuyên qua vỏ trái đất thật dày. Bạn trai cũ chỉ là người dùng xẻng hớt lớp đất mỏng cuối cùng. Những gì dâng lên tiếp theo không thể dùng lý trí đè ép được.
“Vy Vy, anh không có ý đấy thật mà…”
“Đừng nói nữa, ý anh thế nào em rõ cả. Em giống Hoàng Tiểu Đan, cũng phải gánh nặng nuôi bố mẹ em trai, điều kiện bản thân đúng là không ra gì. Nhưng người nhà của em với người nhà họ Hoàng không giống nhau, anh không được nghĩ họ ti tiện như thế!”
“Anh không nghĩ thế đâu, em đừng hiểu lầm nhé.”
“Không có hiểu lầm gì cả, em đã sớm nghĩ kỹ rồi, gia cảnh em kém, sẽ làm đối tượng kết hôn bị vạ lây, cho nên trước khi lũ em em tự lập được, em sẽ không tính chuyện tình yêu hôn nhân của bản thân. Anh đề nghị chia tay em cũng chưa từng hận anh, nhưng thật sự không chịu nổi cách anh nhìn nhận người nhà em. Không ai thích nghèo khổ, họ cũng không muốn em vướng víu. Anh có thể cười họ mệnh khổ, nói họ không tài cán, nhưng không nên nghi ngờ nhân phẩm của họ. Làm vậy thực sự đê tiện lắm.”
Diệp Như Vy giống người quét dọn khua chổi, quét sạch trơn tinh thần Thôi Minh Trí.
Quen biết nhau tám năm đến giờ, đây là lần đầu tiên cô nổi nóng với hắn, giống như một trận động đất hiếm hoi, gây ra khủng hoảng đồng thời cũng kiểm chứng chất lượng công trình.
Hắn nhận rõ những vết rạn trải rộng trong mối quan hệ của họ, tất cả là do lỗi vô tâm của hắn.
“Vy Vy, xin lỗi em, là anh ngốc, ngày thường nói chuyện không nghĩ ngợi, em tha thứ cho anh được không!”
Hắn cuống cuống đi nắm tay cô, Diệp Như Vy nhanh chóng né ra, đổi dáng ngồi thẳng tắp, thần thái cũng như vách đá, không tìm thấy chỗ bám được để leo lên.
“Anh không cần xin lỗi, chúng ta đã chia tay, mỗi người tỏ rõ quan điểm là được. Em còn phải làm việc, đi về trước đây, gặp sau nhé.”
Cô không lưu luyến nể nang gì, chặt đứt mối dây lằng nhằng trước mắt, kiên quyết bỏ đi. Thôi Minh Trí cũng bị cô chặt ngang tinh thần, nhoài ra bàn không nhúc nhích một lúc lâu.
Xung quanh người đi kẻ lại, niềm vui sướng của mọi người tựa như dòng điện không ngừng sạc thêm cho sự náo nhiệt, hắn lại là vật cách điện trên bảng mạch náo nhiệt này, từ tâm hồn đến cửa sổ tâm hồn đều tối sầm.