NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P146)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Soái Ninh chợt cao giọng, tựa như đá núi rung chuyển đổ sập xuống Kiều Nam Đức. Vẻ bình tĩnh vốn có của ông ta biến mất như bị nước cuốn, lắp bắp chống chế: “Cô, cô đang nói gì cơ ạ?”
Soái Ninh rời khỏi sofa, nhích lên vài bước, bấm vào danh bạ trên điện thoại, lôi ra thông tin liên hệ của một người, chìa cho ông ta xem.
“Tay Lỗ Gia Minh này chính là nhà thầu thi công đường ống cho Tây Thành Lãnh Địa, ông nhận của nó một triệu tiền phế khi giao thầu công trình.”
“Không phải! Hoàn toàn không phải!”
Thấy tên của nhà thầu, Kiều Nam Đức đã buông xuôi quá nửa, mang tâm lý giãy giụa hấp hối mong sống sót.
“Cô nói thì phải có bằng chứng, nếu không chính là vu khống!”
Cuộc giao dịch này do người môi giới móc nối hết. Bên kia gửi tiền vào tài khoản bán hàng online của vợ ông ta, còn chia làm năm món do năm người khác nhau chuyển khoản, không dễ nắm bắt nhược điểm đến thế.
Nhưng Soái Ninh đã nhẹ nhàng đập tan chút suy nghĩ cầu may của ông ta.
“Tôi có người bạn là khách hàng lâu năm của Lỗ Gia Minh, có lần đi ăn đã giúp tôi moi tin. Lỗ Gia Minh chính miệng thừa nhận đã đưa ông một triệu tiền phế, chia năm khoản chuyển vào tài khoản vợ ông. Đoạn ghi âm tôi còn giữ đây, ông đợi ra tòa mà nghe đi!”
Cái chức giám đốc dự án này đẫm màu mỡ, bản tính con người hám lợi, tiện tay dắt dê là hết sức bình thường. Doanh nhân giỏi sẽ biết tính sổ, có buông bỏ mới có đạt được. Soái Ninh đã sớm điều tra được chuyện Kiều Nam Đức ăn tiền phế, nghĩ bụng ai vào chức đấy mà chẳng tham, coi như dùng số tiền đó mua chuộc lòng người, giữ bằng chứng là để sau này nắm quyền kiểm soát. Nếu tay này đã là con chó được nuôi mà không biết nhận chủ, vậy lôi ra thanh toán tại chỗ luôn.
“Tôi đã giao luật sư ngày mai đi báo án. Hành vi của ông thuộc tội ‘nhận hối lộ của người không phải công chức’, theo luật ít nhất xử ba năm trở lên. Tôi kể cũng muốn coi dượng có cứu ông được không.”
Kiều Nam Đức bị cú sét giữa trời quang này đánh tan thành từng mảnh, sởn tóc gáy nhao tới cầu khẩn: “Ninh tổng, cô nhón tay làm phúc, tôi sẽ tìm cách trả lại tiền cho công ty ngay lập tức, xin cô tha cho tôi một lần!”
Ông ta đã quỳ gối đầu hàng, với tính phúc hắc của Soái Ninh, cô vốn có thể dùng kế phản gián uy hiếp ông ta bán mạng cho mình. Nhưng Kiều Nam Đức để cô chịu một thất bại hiếm hoi, khiến cô bị sỉ nhục nặng nề, thực sự không chứa được kẻ tiểu nhân phản phúc này. Cô cười lạnh, nói: “Tôi ghét nhất cái loại khốn kiếp ăn cháo đá bát như ông. Ông đã về phe dượng tôi rồi cơ mà? Mau gọi ổng cầu cứu đi, giờ vẫn còn thời gian!”
Cô quay người bỏ đi. Kiều Nam Đức đột nhiên siết cổ cô từ đằng sau. Thời điểm nguy cấp, phản ứng tự vệ căng thẳng khiến ông ta nảy sinh ác ý, thiển cận cho rằng nếu loại bỏ được mối uy hiếp thì sẽ có thể tự cứu mình.
Soái Ninh đạp mạnh gót giày cao vào mu bàn chân ông ta, hai tay đưa ra sau móc mắt ông ta.
Kiều Nam Đức trúng đòn kêu thảm thiết, buộc phải từ bỏ cuộc tấn công. Sau đó ông ta bị chiếc bình hoa cao cả mét đập vào đầu, ngã về phía bàn trà bằng cẩm thạch. Trán ông ta va vào góc bàn trà, hồn tạm thời lìa khỏi xác.
Nghe tiếng động lạ, Trần Kiệt cùng mấy vệ sĩ khác canh giữ ngoài cửa đi vào xem xét.
Soái Ninh xốc xốc váy áo, chỉ vào kẻ ngất lịm trên mặt đất với vẻ ghê tởm, nói: “Người này muốn tấn công tôi, bị tôi vớ bình hoa đập một nhát rồi tự va vào bàn trà ngất rồi. Camera trong phòng quay hết diễn biến, báo cảnh sát ngay đi để cho họ tới xử lý.”
Cô phòng vệ chính đáng có bằng chứng đầy đủ, cảnh sát tới ghi lời khai xong xuôi, đưa nghi phạm đi cấp cứu rồi mới giải về đồn công an điều tra xét hỏi.
Soái Ninh vội lo vớt Thôi Minh Trí ra nhưng hắn bị tạm giam vì án hình sự, không thể nộp tiền bảo lãnh. Khi cần người giúp, cô nghĩ đến Lư Bình đầu tiên. Vì thông đồng tay huyện lệnh nhép này, cô đã bỏ ra không ít tâm sức, tin rằng giờ đây có thể được đền đáp một chút.
Chịu đựng đến 9 rưỡi sáng, cô gọi vào số di động của Lư Bình, tiếp tục dùng chiêu cũ kể khổ với anh, nhờ anh giúp đỡ.
“Bí thư Lư, trợ lý Thôi bất cẩn thật đó, cũng không biết ai ngứa mắt ảnh, khăng khăng nói ảnh cố ý đốt. Ảnh đã bị giữ một đêm, đến giờ chẳng có tin tức, anh tìm cách cứu ảnh được không.”
Lư Bình trả lời anh đang trên xe đi kiểm tra dưới cơ sở, tối mới về được, đến lúc đó hẹn cô ra nói chuyện cụ thể.
Hay là muốn chụy lấy thân báo đáp? Vậy chính là chuyện hay ho một công đôi việc à nha. Quả nhiên đàn ông chỉ cần bóc tem là không để lỡ chuyến xe. Đêm nay phải trêu anh cho đã, xem khi gấp gáp vì thèm chén thì tính tình anh ra làm sao.
Soái Ninh tự cho là mưu gian đã thành công, đi xe lên trung tâm y học thẩm mỹ lớn cao cấp trên Đông Hưng làm nguyên gói chăm sóc toàn diện, đổi mới từ móng tay đến sợi tóc.
Cô không tán thành quan niệm lạc hậu “gái trang điểm vì người mình thích”, xuất phát từ mục đích chinh phục làm mình đẹp lên. Đẹp đẽ, mềm mại, ngoan ngoãn, phục tùng… những nhược điểm nữ tính ấy vào tay cô đều có thể hóa thành vũ khí giúp cô chinh chiến sa trường.
8h tối, Lư Bình gọi điện hẹn gặp cô ở vườn hoa giữa giải phân cách đường Giáo Trường của Thước Châu.
Nơi ấy là quảng trường cũ kỹ nhất phố huyện, cách khu tập thể huyện ủy và khách sạn cô ở khá xa, xung quanh cũng không có chỗ nào dạo chơi được, làm địa điểm hẹn hò cứ sai sai.
Khi đến nơi, người trai kia đang đứng dưới ngọn đèn đường, nhìn xuống cái bóng dưới chân, tựa đang trầm tư, trạng thái có chút cứng nhắc, không có vẻ khấp khởi như hẹn hò với tình nhân.
Cô thấy khả nghi hơn, tươi cười rảo bước tiến đến.
“Bí thư Lư, anh vừa về hả?”
Lư Bình ngẩng đầu đón chào, cô có cảm giác anh cười rõ khách sáo, mà không phải ảo giác gì cả.
“Chúng ta tìm một chỗ uống gì trước đi.”
“Ngồi xe cả ngày, xương khớp cứng cả lại, em có thể tản bộ cùng tôi một chút không?”
“Tất nhiên, anh muốn đi đâu?”
“Cứ đi dọc theo phố này một vòng nhé.”
Lư Bình dẫn cô đi về phía con phố đối diện cổng chợ. Hai bên đường toàn là các tòa chung cư thấp tầng cũ nát, nom kiến trúc là dạng khu tập thể của nhà máy được xây từ thập niên 60-70 thế kỷ trước. Những sợi dây điện dọc ngang chằng chịt giữa các tòa nhà tựa sợi cáp sắt vắt qua, xen lẫn đám sào phơi, dây phơi quần áo dài ngắn khác nhau với những món đồ đủ màu nhăn nhúm đung đưa.
Các bức tường bên ngoài tróc lở đầy các vết keo dán rao vặt, các góc tường và khe cửa bốc mùi ẩm mốc hôi hám.
Các cửa sổ trông ra đường đều được lắp chấn song chống trộm kiểu dáng khác nhau, từ khe chấn song lọt ra ánh đèn tù mù và đủ thứ tạp nham: chậu cây, giày cũ, cây lau nhà… Khung cảnh ẩn sâu trong nhà cũng giống hệt bên ngoài, chật chội, tồi tàn, cũ nát.
Soái Ninh đã từng đến những xóm liều còn rách hơn thế này, bất kể ở đâu cô cũng bình thản như không.
Người đời luôn cho rằng kẻ giàu không hiểu biết cảnh khổ của kẻ nghèo, thật ra không phải, người giàu có tầm nhìn bao quát hơn người thường, mở rộng cả lên trên lẫn xuống dưới, cái gì cần biết họ biết cả. Bởi vì cảnh bần cùng cách quá xa nên họ mới bỏ qua. Tựa như loài người sẽ không đồng cảm với đám chuột kiếm ăn ở bãi rác, cho rằng đó là môi trường sống thích hợp của chúng. Tuyên bố với người ngoài rằng “không hiểu”, một mặt để bào chữa cho sự chai sạn của bản thân, một mặt để né tránh những chỉ trích liên quan. Kẻ có tiền không giờ phút nào không lợi dụng sự ngu xuẩn của người thường, ở đây cũng thế.
Vì thế, đi giữa địa phận do thần nghèo cai quản này, trong lòng Soái Ninh không có dấu vết thương cảm, chỉ thấy cảnh giác vì Lư Bình hôm nay đặc biệt kiệm lời, thấy cô chủ động bắt chuyện cũng lười đối đáp. Không khí khác thường nhắc nhở rằng động cơ anh hẹn cô tối nay rất không đơn giản.
Có phải kẻ nào đã đi mách lẻo, anh ta cũng phát hiện ý đồ găm hàng của mình?
“Ninh tổng, em biết đây là đâu không?”
(Hết phần 146, xin mời đón đọc phần 147. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)