NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P148)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Chương 60: Cỏ độc tư bản, sen trắng cộng sản
“Bộp”, từ tầng trên bên trái, một túi rác rơi xuống cách họ năm, sáu mét, không biết là nhà nào quăng bừa ra, nếu trúng vào người thì chẳng chết cũng bị thương.
Lư Bình đang bực Soái Ninh, thấy thế vẫn lo cho sự an toàn của cô, vươn tay nắm lấy ống tay áo cô đi ra phía ngoài tòa nhà.
Chưa được vài bước, Soái Ninh vùng vằng hất anh ra, trợn mắt dữ tợn như con rồng phun lửa.
“Thì ra hôm nay anh tới bức cung, nghi tôi xúi giục trợ lý Thôi phóng hỏa!”
Tuyệt đối không thể thừa nhận hành vi phạm tội, cần phải tỏ ra hết sức phẫn nộ để đập ngược lời cáo buộc. Ngay cả khi không tin phục, đối phương cũng khó móc ra sơ hở.
Lư Bình đã quen với cách thức bài bản của cô, nhận định phỏng đoán của bản thân là sự thật, ẩn nhẫn nghiêm nghị nói: “Em hẳn phải nắm rõ nội tình sự việc này.”
Soái Ninh già mồm khẳng định: “Đây là tai nạn!”
“Đúng lúc Tây Thành Lãnh Địa sắp mở bán thì xảy ra tai nạn kiểu này, không khỏi trùng hợp quá.”
“Nếu không sao còn có thể gọi là trùng hợp?”
“Bên em còn ngay lập tức xin dừng thi công chỉnh đốn an toàn.”
“Đây là làm theo quy trình.”
“Dừng thi công một tháng, thời gian mở bán cũng lùi lại ngần ấy, thế này không phải găm hàng thì là gì?”
“Anh đang suy đoán có tội, không hợp tình lý!”
Thấy cô muốn chối đến cùng, Lư Bình giơ hai tay ra hiệu cho cô tạm dừng.
“Ninh tổng, hôm nay tôi không đến đây để ép cung bắt em nhận tội, chỉ muốn xin em hãy giữ lương tri, đừng vì quá tham lam mà thách thức chính sách nhà nước và giới hạn pháp luật. Em và gia tộc em đã đủ giàu rồi, có vô số nhà cửa sang trọng ở khắp nơi trên thế giới, nhưng đất nước này còn có rất nhiều người không mua nổi căn nhà, cũng có rất nhiều người vì mua nhà mà gánh nợ oằn lưng. Giá nhà tăng vọt là sự cắt xẻo tàn khốc với họ, hy vọng em có thể thương tình nương tay.”
Soái Ninh thấy anh như bị vong nhập, IQ EQ hạ xuống còn 1/10 mức bình thường, chẳng rào đón gì đã dễ dàng lộ ngay ý nghĩ thật.
Cô giận đến bật cười, không chịu mất khôn theo anh, thản nhiên biện hộ quỷ quyệt: “Xem ra anh không hiểu lời tôi vừa nói. Bất động sản Quan Vũ chúng tôi xưa nay chỉ làm sản phẩm cao cấp, xây dựng công trình nhằm vào giai cấp có thực lực kinh tế, người giàu hoặc trung lưu. Người nghèo không mua được nhà liên quan gì đến chúng tôi?”
“Giá nhà giống mực nước, hoặc là tất cả cùng lên, hoặc là tất cả cùng xuống, điểm này em hiểu rõ hơn tôi, nếu không vì sao chính phủ phải cố công gắng sức điều tiết kiểm soát? Hành vi đẩy giá nhà là trái với chính sách quốc gia.”
“Lời này lại có chút đã đĩ còn đòi. Kiếm tiền đóng thuế phải trông vào chúng tôi, chúng tôi muốn kiếm thêm ít tiền lại kêu chúng tôi trái với quốc sách. Giá nhà có hạ một lèo xuống đến một ngàn bạc một mét vuông, ai không mua nổi vẫn cứ không mua nổi. Bởi vì có người mang số nghèo trời sinh, xứng đáng chịu nghèo cả đời!”
Soái Ninh kích động chỉ về phía tòa chung cư nơi túi rác vừa quăng xuống: “Lấy luôn những người sống ở đây làm ví dụ đi. Không cần điều tra, tôi vẫn có thể xác định mấy năm qua có không ít cư dân không đến nỗi thiểu năng đã làm giàu xa chạy cao bay rồi. Còn ở lại toàn là những hạng người bất tài lười biếng tối dạ, giống như đứa mất dạy vừa quăng rác lung tung, thiếu cả những phẩm chất cơ bản của con người! Ngoài xã hội có bao nhiêu cơ hội vươn lên như vậy, những người dám xông ra dám ganh đua sẵn sàng chịu gian khổ đều có điều kiện thay đổi số phận. Chỉ những đứa ngu lười không có chí vươn lên mới luôn nghèo, nghèo bền vững muôn đời!”
Nghe Lư Bình nói cô kết luận võ đoán, cách nhìn phiến diện, cô lập tức bày ra một đống bằng chứng.
“Ba tôi hỗ trợ chính phủ đi xóa đói giảm nghèo ở cơ sở hơn 20 năm, hiểu biết quá rõ mảng này. Những vùng nông thôn miền núi khó khăn đó, năm nào cũng giúp giảm nghèo nhưng năm nào cũng nghèo. Chúng tôi bỏ tiền dạy họ kỹ thuật nuôi trồng tiên tiến, giúp họ vốn làm ăn, nhưng kết quả như đổ xuống sông hết. Những người đó căn bản không muốn làm việc, chỉ muốn ngồi chờ người khác đem tiền đến, còn cậy mình đói nghèo ngửa tay đòi. Về sau ba tôi cũng chẳng thèm giúp họ làm việc gì nữa, mỗi năm chi hơn một tỷ cho những địa phương đó cho họ tự chia nhau, coi như xong chỉ tiêu giúp xóa đói giảm nghèo. Tiền của chúng tôi không phải bấm máy photocopy là rẹt ra, mỗi năm ủng hộ hơn một tỷ còn có thể nói chúng tôi keo kiệt? Chỉ có thể trách phần lớn người nghèo là hạng cá không chịu ăn muối, phải sống dưới tầng đáy xã hội!”
Cô nóng đầu lên, chửi vơ những kẻ nghèo tại nơi này, nói họ mang phận nghèo hết đời không cứu vãn được. Cái gọi là “cùng nhau thịnh vượng”[1] cũng chỉ là trò cười, mãi mãi không thể thành hiện thực.
Lư Bình nhíu mày sâu hơn, đồng ý với một phần lời cô, nhưng chỉ cảm thấy sốt ruột và đau lòng.
“Em nói đúng, trong nước đúng là tồn tại rất nhiều cảnh nghèo khó do tư tưởng quan niệm lạc hậu. Đó là do thiếu giáo dục, thiếu tri thức văn hóa, có thể cải biến dần dần nhờ chính sách hỗ trợ. Cùng nhau thịnh vượng là thông qua việc nâng cao phẩm chất chung của quốc dân, làm mọi người nhận thức được ánh sáng vẻ vang của lao động, để nhân dân chủ động lao động làm giàu, do đó từng bước xóa nghèo. Mấy năm nay, mức sống chung của người dân đã không ngừng tăng lên, chứng minh cách làm này có hiệu quả. Có lẽ cùng nhau thịnh vượng trong mắt em và một số người khác chỉ là những lời sáo rỗng, đùa cợt, nhưng đó lại là trách nhiệm và sứ mệnh của tôi cùng các cán bộ đảng viên khác. Mọi nỗ lực của chúng tôi đều xoay quanh mục tiêu này, hơn nữa sẽ suốt đời phấn đấu vì nó.”
Không đi vào nội tâm anh, không nghe được tiếng lòng này đây, nhưng tư duy của Soái Ninh không đặt vào chuyện tình cảm trai gái, phân tích vấn đề vẫn lý tính máy móc.
Cô cho rằng tôn chỉ của tầng lớp quyền quý là giữ gìn lợi ích đã có, lại xem nhẹ tính đa dạng trong quần thể (những người quyền quý). Con nhà dòng dõi từ nhỏ đã chịu lý luận chủ nghĩa cộng sản hun đúc như Lư Bình cũng có thể mang niềm tin cách mạng kiên định, luôn tự coi mình là người kế tục chủ nghĩa xã hội, theo đuổi không mệt mỏi cái “xã hội đại đồng tiến bộ nhất, hoàn thiện nhất, hợp lý nhất, khoa học nhất” ấy.
Tất cả những yếu tố làm trầm trọng thêm khoảng cách giàu nghèo trong xã hội đều là chướng ngại vật mà anh quyết tâm vượt qua, thế nên mới sinh oán trách cô.
Soái Ninh không bao giờ bận tâm đến các vấn đề ý thức hệ. Nhận thức của cô về cuộc sống là trở thành kẻ mạnh và kiếm nhiều tiền. Lúc này, cô cho rằng Lư Bình bày chuyện đối lập giai cấp ra khiêu khích trước, cô phải đáp trả vì phẩm giá. Cô mở miệng lần nữa, giọng điệu trở nên sắc bén hơn.
“Hiểu rồi, anh là communist (người cộng sản), là đầy tớ của nhân dân, là người phát ngôn của giai cấp vô sản. Tôi thuộc giai cấp tư bản, là nhà tư bản xấu xa, tối đa hóa lợi nhuận là bản chất của chúng tôi. Anh hẳn rất thuộc ‘Tư bản luận’ hả? Capital comes dripping from head to foot, from every pore, with blood and dirt.[2] Tôi chính là con quái vật từ đầu đến chân rỉ máu và bùn nhơ kia, xin lỗi, làm anh thấy ghê tởm khi chơi với loại quái vật như tôi!”
Lư Bình không muốn lạc đề xa quá, vững vàng chất vấn: “Em thừa nhận em đã tính toán găm hàng?”
Soái Ninh tức tối vặn lại: “Nếu có bằng chứng chứng minh tôi lợi dụng vụ cháy để găm hàng, anh sẽ trừng phạt tôi theo luật?”
“Sẽ.”
Người trai trả lời như dao cắt đậu phụ, phẳng lì mà vuông thành sắc cạnh.
“Tôi chẳng những xử lý theo luật, còn sẽ xử lý nặng hơn nghiêm hơn để nêu gương.”
Niềm rung động của anh dành cho cô giống như thủy triều, bao phủ đam mê trào dâng, nhưng cuối cùng không thể lay động niềm tin kiên cố như lục địa. Nếu phần bản chất cô chưa thể hiện với người khác mà chứa đựng sự tà ác trái với nguyên tắc của anh, bất luận có thú vị quyến rũ đến đâu thì với anh, nó cũng trở thành vùng cấm, không bao giờ bén mảng.
Câu trả lời này tàn nhẫn hơn cả mười cái tát, khiến lòng tự tôn của Soái Ninh nứt nẻ. Cô cũng muốn ra sức tự tát mình.
Cô quá tự cao, đánh giá sai lầm rằng người này đã bị chinh phục. Thật ra anh chỉ hơi gợn sóng lòng mà thôi, nhiều lắm là có chút tình ý khác thường nhỏ nhoi, trên cục diện thì ngang cơ, nhưng luận tâm thái, cô vẫn kém hơn một chút.
“Anh làm tôi quá thất vọng, hẳn phải xưng hô anh là Lư Thanh Thiên mặt sắt vô tư?”
Đối mặt với sự chế giễu không chịu thua kém của cô, Lư Bình cảm thấy vô cùng ủ ê, thở dài tiếc nuối: “Tôi cũng rất thất vọng. Tôi tưởng em đấu tranh cho bình đẳng, có can đảm thách thức quyền uy, nhìn như nổi loạn phá cách nhưng sẽ tuân theo đạo nghĩa cơ bản. Không ngờ em cũng có thói phớt lờ luật pháp chỉ vì lợi nhuận. Lúc nãy, đứng trước mặt em, nói với em những lời ấy không phải là một quan chức chính quyền Thước Châu, mà là một người bạn thật lòng khuyên em, mong em biết lầm đường mà quay về. Nhưng giờ xem ra là tôi đánh giá bản thân quá cao rồi, tôi nghĩ việc tìm hiểu của tôi với em đại khái cũng dừng ở đây thôi, cảm ơn em trước nay đã quan tâm.”
Anh vẫn giữ đúng lễ nghĩa, hơi khom người từ biệt, đi lách qua cô, quay về theo hướng đã đến. Mỗi câu nói mỗi động tác lúc sắp đi đều như đâm kim lên người Soái Ninh, sức tàn phá dâng trào trong cơ thể cô như sóng thần nhưng cô không cách nào xuống tay, xoay người chửi mắng: “Anh căn bản không thông minh như tôi tưởng tượng, cũng chỉ là kẻ ngu dốt không thức thời!”
Lư Bình dừng bước, ngoảnh đầu để lại một nụ cười nhẹ thản nhiên: “Có lẽ vậy.”
Có người dựa vào sự khéo léo để nắm giữ lợi ích, có người lại nhờ khéo léo thúc đẩy công bằng, lập trường của hai người khác nhau, không cần thấu hiểu lẫn nhau.
Bóng đêm lần vào ngõ hẻm bần cùng này, tự giác đảm nhiệm việc tô điểm cho mọi thứ đẹp lên, gắng sức che đậy những bẩn thỉu cũ nát, nhưng không ngăn nổi một số ánh đèn cố tỏ ra lạc điệu, càng muốn chiếu rọi sự thê thảm ảm đạm giữa nhân thế.
(Hết phần 148, xin mời đón đọc phần 149. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1. Nguyên văn là 共同富裕 - cộng đồng phú dụ, một thuật ngữ chính trị được sử dụng nhiều ở TQ gần đây, báo chí hay dịch là “thịnh vượng chung” nhưng bọn mình chọn dịch thế này cho đỡ lẫn với Khối Thịnh vượng chung (Commonwealth) của các nước từng là thuộc địa Anh.
2. Tư bản ra đời có máu và bùn nhơ rỉ ra từ tất cả các lỗ chân lông, từ đầu đến chân. (Bản dịch của NXB Chính trị Quốc gia)