Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 165

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P165)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Kết thúc kiểm phiếu, Chúc Kỳ Vỹ đứng đầu với 559 phiếu, vượt Bì Thiên Lý 13 phiếu sít sao, được bầu làm trưởng thôn mới của thôn Bạch Liên.

Anh ta và nhóm người ủng hộ nhảy cẫng lên vỗ tay. Thôi Minh Trí cũng ra sức vỗ tay quên cả đôi chân đang tê rần vì đứng lâu, bất giác nhìn lên Lư Bình trên bục. Hôm nay nếu không có anh về tận nơi đè tại trận, quả thật là không dẹp yên được lũ người nhà họ Bì.

Trước khi kết thúc đại hội bầu cử, Ngưu Bảo Hà lại mời Lư Bình lên phát biểu. Ông và đám cán bộ xã Liên Hoa trường kỳ bị bọn ác bá lưu manh lấn át, chẳng mấy khi bí thư huyện ủy về tận nơi, còn nhìn tận mắt trường hợp điêu dân làm loạn, chắc chắn muốn mượn khí thế anh trấn áp khí thế đám côn đồ một lượt.

Lư Bình đang định làm thế, nhưng khi lên tiếng vẫn rào trước một đoạn phát biểu phù hợp với thân phận bí thư.

“Trung ương luôn nhấn mạnh nông nghiệp, nông thôn, nông dân luôn là trọng tâm công tác của toàn đảng. Tổ chức đảng ở cơ sở đóng vai trò mấu chốt để làm tốt công tác nông thôn… Tôi hy vọng tất cả các cán bộ có mặt hôm nay sẽ hiểu được ý nghĩa của việc thay đổi chức vụ này từ quan điểm củng cố nền tảng cầm quyền của đảng ta ở cơ sở. Đảng bộ và đảng viên phải phát huy hết vai trò tiên phong, gương mẫu, thực hiện đúng quyền hạn và nghĩa vụ của mình, nâng cao toàn diện sự gắn kết của tổ chức đảng, phục vụ quần chúng, nâng cao năng lực quản lý. […]”

Giở xong giọng quan, anh để lộ sự sắc bén, giọng điệu cũng dần hùng hồn hơn: “Những năm gần đây, một số thành phần ác bá, nhàn rỗi trong xã hội ở nông thôn bỏ tiền ra mua phiếu trong các cuộc bầu cử ban quản lý thôn, lợi dụng thế lực dòng họ hoành hành nơi làng quê khiến cho quần chúng bức xúc, oán thán. Xét nguyên nhân của hiện tượng này, một là do pháp luật chưa hoàn thiện, hai là do bộ máy chưa kiện toàn, ba là do chính sách còn khuyết thiếu. Hy vọng các vị sau này đặt việc dẹp tan ác bá làm trọng tâm công tác, không chỉ đả phá ác bá mà còn phải kiên quyết xóa bỏ ô dù của chúng. Trung ương đảng, quốc hội đã cùng ra tuyên bố về triển khai đấu tranh trấn áp băng nhóm, yêu cầu đảng ủy chính quyền các cấp coi đây là nhiệm vụ chính trị trọng đại để hoàn thành. Trên cũng chỉnh sửa điều lệ xử phạt kỷ luật đảng, đặc biệt bổ sung các biện pháp trừng phạt đối với các hành vi sử dụng thế lực gia tộc hoặc xã hội đen để đàn áp quần chúng hoặc dung túng cho các hoạt động liên quan đến thế giới ngầm, cung cấp cơ sở pháp lý để giám sát, thực thi kỷ luật và trách nhiệm giải trình.

Bất cứ ai sử dụng bạo lực và các biện pháp đe dọa khác để kiểm soát chính quyền cơ sở, lộng hành ở nông thôn, hoặc lợi dụng thế lực gia đình dòng họ để ức hiếp làm hại người dân; thao túng bầu cử cấp cơ sở và có hành vi chiếm đoạt, lôi kéo, mua chuộc phiếu bầu; lũng đoạn thị trường ép mua ép bán ở thị trường nông thôn; phá hoại an ninh trật tự nông thôn, chiếm đoạt nguồn lực tập thể, dùng thủ đoạn phi pháp trong đấu thầu các công trình ở nông thôn, quấy rối đe dọa những công ty chính quy khác tham gia đấu thầu; móc nối các phần tử phạm tội ở nơi khác, tập hợp các thành phần nhàn rỗi đi bắt nạt dân chúng đều bị coi là ác bá và bị cơ quan công an liệt vào danh sách mục tiêu cần đấu tranh trấn áp.

Trong thời gian tới, bà con cần có ý thức bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của mình, nắm bắt cơ hội khi đất nước mạnh tay trấn áp hành vi vi phạm pháp luật ở nông thôn, không để lọt tội phạm.

Trước mắt cơ quan công an cấp trên đang thiết lập các địa điểm làm việc ở khắp các xã, thị trấn trên địa bàn huyện Thước Châu, sẽ sớm đến đóng tại xã Liên Hoa. Nếu phát hiện hoạt động tội phạm của thế lực xã hội đen, bà con có thể tố giác nặc danh, sẽ có người xuống xác minh điều tra.

Ở đây tôi dám đảm bảo với bà con rằng với sự phát triển không ngừng của xã hội trong tương lai, từ ‘ác bá’ sẽ dần biến mất khỏi từ điển, vì nhà nước quyết tâm bảo vệ lợi ích cơ bản của nông dân và thúc đẩy sự hài hòa, ổn định ở nông thôn. Tôi hy vọng quần chúng củng cố niềm tin, hỗ trợ chính phủ chống lại ác bá, đấu tranh xây dựng một cuộc sống hạnh phúc.”

Người ít học hay có văn hóa đều có thể nghe ra rằng nửa sau mới là trọng điểm của bài phát biểu của anh. Nhiều năm qua, ác bá hoành hành ở thôn Bạch Liên gây ra những thiệt hại nặng nề. Lời tuyên bố của bí thư huyện ủy khiến người dân trong thôn vốn chịu đủ trò ức hiếp bắt nạt tin tưởng chính quyền lúc này thực sự muốn làm nghiêm. Giống như chào mừng lần giải phóng thứ hai, tức thời mọi người phấn khởi hoan hô như sấm dậy. Những kẻ ỷ thế hiếp người thì mặt mũi căng thẳng, im thin thít như thịt nấu đông. Bị coi là thế lực phản động, vai trò của chúng sắp đến hồi kết.

Sau đại hội, Chúc Kỳ Vỹ vui mừng bắt tay ôm Thôi Minh Trí, cảm ơn sự ủng hộ mạnh mẽ của hắn và Soái Ninh.

Thôi Minh Trí chỉ vào số phiếu trên bảng, động viên anh ta: “Thầy Chúc, lần này anh chiến thắng rõ chật vật đấy, thế lực dòng họ lớn không suy yếu được trong ngày một ngày hai đâu. Trong nhiệm kỳ ba năm tới, anh cố gắng hơn, dùng thành tích thực tế củng cố sự ủng hộ của bà con dành cho anh nhé.”

Bất kỳ chiến thắng nào cũng chỉ là tạm thời, cạnh tranh mới là vĩnh cửu, quy tắc này cũng áp dụng cho chính hắn.

Tin chiến thắng từ xã Liên Hoa liên tiếp báo về. Những chướng ngại vật cản trở dự án cơ bản đã bị loại bỏ, doanh thu lợi nhuận của khu du lịch tăng trưởng ổn định. Dự án Hoa Quả Lĩnh thành công khiến cả ngành chú ý, được mệnh danh là “ánh sáng của du lịch nông thôn mới”.

Thôi Minh Trí với tư cách nhân viên tự mình tham gia dự án từ đầu cảm thấy có chung vinh dự, còn nghe được một “tin vui” làm người ta mở cờ trong bụng.

“Ninh tổng, tôi nghe nói hai dự án làng cổ Du Lâm Hoàng Hà cùng thị trấn Kim Hoa Đạo Mễ kia bị ác bá địa phương hành nhục luôn. Mỗi cái đổi mấy giám đốc dự án, nhờ không ít mối quan hệ, tốn bao nhiêu là tiền và công sức mà công trình vẫn gián đoạn, đến giờ còn chưa hoàn thành một phần ba tiến độ.”

Soái Ninh đang nhắm mắt thư giãn, cái mặt nạ đắp trên mặt động đậy theo lời nói.

“Đoán vậy từ đầu rồi. Nơi nào càng lớn tình hình càng phức tạp. Ác bá ở hai địa phương ấy cũng lớn hơn nhiều so với thế lực của bọn Bì Phát Đạt, sau lưng còn có ô to, là Thủy Bạc Lương Sơn xịn đó. Hồi trước dượng quẳng tôi cái Hoa Quả Lĩnh cho xong việc, kỳ thật đúng ý tôi. Giờ phong thủy đổi dời rồi, đến lượt chúng ta coi ổng là trò cười.”

Cô lên kế hoạch đến đại hội cuối năm sẽ lôi Vạn Hồng Ba ra đập, thẳng tay dập bớt uy thế của lão.

Cuối năm, công ty nhiều việc, Thôi Minh Trí bận túi bụi, cả tuần liên tục ngày nào cũng làm thêm đến hai, ba giờ sáng, thời gian ăn cơm mỗi bữa cũng phải gói gọn trong vòng 10 phút. Thỉnh thoảng ngơi ra được một chút để ngó tin nhắn trong điện thoại, hắn luôn tìm tin của Diệp Như Vy trước, đáng tiếc là luôn thất vọng.

Bây giờ cô rất ít khi chủ động liên lạc với hắn, mà hắn càng yêu lại càng sợ cô, hỏi thăm một câu cũng phải đắn đo ngẫm nghĩ mãi. Gọi điện thoại cho cô, thái độ của cô cũng dễ gần nhưng không thân mật khiến hắn hoài nghi rằng tình yêu của họ đã đi đời thật rồi.

Tối thứ Sáu, hắn tan làm sớm, ngồi trên tàu điện ngầm lướt qua các tin tức bạn bè đăng, thấy Diệp Như Vy lâu lắm mới đăng một tin.

“Bố không việc gì, có thể thở phào nhẹ nhõm.”

Xem ý tứ câu chữ, bệnh tình của ông Diệp có dấu hiệu tái phát.

Hắn rất coi trọng việc này, xuống tàu một cái là gọi điện hỏi thăm luôn.

“Tuần trước bố em bị cảm, cứ cố chịu đựng, không đi khám, cứ chịu đến lúc bệnh trở nặng đến mức nằm không dậy được thì mẹ mới cho em biết. Bọn em đưa ông lên viện tỉnh nằm mấy hôm, hôm qua ra viện rồi. Trước mắt mọi thứ vẫn bình thường, anh đừng lo.”

Cô khách khí mà lại cứng cỏi, chặn gần hết đường nói của Thôi Minh Trí, hắn đành phải tìm đề tài gợi chuyện: “Thế tuần này em không đi làm à?”

Hỏi xong câu này còn toi nhanh hơn.

Giọng Diệp Như Vy đổi sang vội vàng: “Em xin nghỉ, hôm nay đã quay lại công trường. Nhiều việc lắm, giờ còn chưa về đây, nên không nói chuyện với anh nữa đâu. Thế nhé, gặp sau.”

Thôi Minh Trí bị vùi dập tinh thần, đuối đuồi đuội, về nhà vùi đầu ngủ.

Mấy hôm sau, hắn nhận được cuộc gọi của Mễ Tiểu Lâm trong lúc ăn trưa.

Anh chàng này lần trước đi cùng quân trưởng Võ thăm dò quán chặt chém, được nhìn nhận là nhân viên có công, được thưởng 10 ngàn tệ. Tiền thưởng do Thôi Minh Trí chịu trách nhiệm trao nên đợt đấy hai người cũng trò chuyện vui vẻ đôi lần, sau đó ai bận việc người ấy, không liên lạc nữa.

Thôi Minh Trí cảm thấy thằng cu này năng lực không tồi, còn là đứa có chất, không ưa cái trò nịnh nọt bóng bẩy để leo lên, gợi ý với Soái Ninh để về sau điều cậu ta về công ty mẹ. Cách đây vài ngày, Soái Ninh mới nói về việc điều chuyển nhân sự cho năm tới, hắn lại tiện mồm nhắc lại một tí. Lúc này thấy cậu ta gọi điện, hắn định hỏi ý câu ta thế nào.

Ai ngờ Mễ Tiểu Lâm không màng thăm hỏi gì, nói gấp gáp: “Anh Thôi, Tây Thành Lãnh Địa có chuyện rồi. Hôm qua, tấm tiền chế ban công tầng 7 tòa 3 của giai đoạn 2 bị vỡ và sập, đập nát tấm ban công tiền chế của bốn tầng bên dưới, ít nhất cũng thiệt hại hơn hai triệu.”

Thôi Minh Trí như nhúng người trong nước đá, vội hỏi: “Có ai bị làm sao không?”

“Không ạ, mọi người ở đấy tránh kịp, không ai bị thương.”

Nghe được tin may trong tin rủi, tim hắn mới ấm lại. Theo quy định, nếu xảy ra sự cố an toàn trên công trường, phải báo ngay cho cơ quan quản lý an toàn xây dựng địa phương. Tuy nhiên, tin mật báo Mễ Tiểu Lâm mang đến lại là Thi Văn Đông - giám đốc dự án đương nhiệm - hạ lệnh bịt tin, cũng không tiến hành giám định tai nạn. Hôm nay còn để công nhân tiếp tục thi công như thường.

Đây là vi phạm quy định nghiêm trọng, Thôi Minh Trí mới đầu sinh nghi. Giám đốc kỹ thuật của Tây Thành Lãnh Địa là Diệp Như Vy, xảy ra chuyện lớn như thế, cô không thể không báo cáo lên Soái Ninh.

“Tiểu Lâm, Diệp Như Vy bảo sao về sự cố này?”

Mễ Tiểu Lâm tuôn ra một tin còn khiếp hồn hơn: “Chị Vy không đi làm mấy hôm nay rồi ạ, nghe nói xin nghỉ phép.”

Thôi Minh Trí đoán ông Diệp lại ốm, dập máy xong thì báo tin cho sếp trước. Soái Ninh sai hắn đặt ngay vé máy bay đi Thước Châu xem xét hiện trường với cô. Trên đường ra sân bay, hắn gọi cho Diệp Như Vy nhưng thấy báo tắt máy, có lẽ hết pin.

Vy Vy là người phụ trách công trường, thường xuyên xin nghỉ dễ bị chỉ trích. Sự cố an toàn lại xảy ra đúng lúc cô ấy vắng mặt, Ninh tổng nếu biết chắc chắn sẽ trách tội.

Hắn nguyện trung thành với sếp, nhưng gặp chuyện gì dính đến Diệp Như Vy thì tất nhiên sẽ quên sạch. Trên máy bay, hắn thay cô giải thích với Soái Ninh: “Ninh tổng, gần đây bố Vy Vy ốm, cô ấy chẳng đặng đừng phải xin nghỉ phép. Khi sự cố xảy ra cô ấy không ở công trường ạ.”

Sắc mặt Soái Ninh sa sầm, giọng nói cũng âm trầm: “Đừng sốt sắng xin xỏ, tôi sẽ xem rồi liệu.”

Cô thất vọng nhiều hơn là tức giận. Tuy nói trung hiếu khó vẹn cả đôi đường nhưng cái cách Diệp Như Vy hoàn toàn bỏ bê công việc khi vừa vướng chuyện gia đình đã lệch khỏi chuẩn tắc nơi công sở. Cùng là phụ nữ đi làm, cô đặt kỳ vọng vào Diệp Như Vy nhiều hơn người khác, còn tính toán bồi dưỡng cô thành cánh tay phải. Kết quả lại không nên thân như thế.

“Xuống máy bay thì gọi ngay cho cô ấy bảo đến công trường.”

Thôi Minh Trí lo âu nói: “Nãy tôi vừa gọi rồi, điện thoại cô ấy tắt máy, chắc đang sạc ạ.”

“Một tiếng nữa trôi qua, hẳn phải bật lên chứ.”

Soái Ninh lia cho hắn một ánh mắt hình viên đạn. Để cảnh cáo hắn đừng cố phân bua hộ nữa, cô buông lời nghiêm khắc hơn nữa.

“Đợi lát nữa mà vẫn không liên lạc được thì bảo Tề Vân cho người qua nhà cô ấy nhắn trong hôm nay phải đến gặp tôi.”

(Hết phần 165, xin mời đón đọc phần 166. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
Bình Luận (0)
Comment