Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 172

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P172)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Chương 71: Khóa học nắn thẳng tam quan

Gần Tết âm lịch, các cuộc họp thường niên tiếp nối nhau không dứt. 26 tháng 1, công ty tư vấn kiến trúc Soái Ninh mở ở Trịnh Châu tổ chức gặp mặt tất niên. Cô muốn bồi dưỡng Diệp Như Vy thành tài nên kêu cô đi dự cùng.

Vết thương ở chân Diệp Như Vy chưa lành, đi lại vẫn phải chống nạng. Các khách nữ khác có mặt đều mặc đầm dạ hội, mỗi mình cô mặc bộ vest, gương mặt cũng chỉ trang điểm nhẹ như ngày thường, vừa khéo như một đóa tố hinh (hoa nhài Tây Ban Nha) giữa vườn hoa hồng, chuyên môn tới để làm nền cho Soái Ninh.

Vụ này mà mắng Soái Ninh là đũy mưu mô thì thật oan uổng. Cô xưa nay tự nhận là người đã muốn chơi nổi thì cái bóng cũng có thể sáng lên, không cần cố tình mượn ai làm nền. Khi dẫn theo Diệp Như Vy đi tiếp đãi khách khứa, cô tập trung giới thiệu cô với người đàn ông giàu có hoặc thuộc tầng lớp quản lý cấp cao. Nếu đối phương tỏ ra thích thú, cô bèn cực lực khen ngợi tài năng tính cách của Diệp Như Vy, lộ rõ ý định xúc tiến tiêu thụ.

Cách nghĩ của Soái Ninh thế này: Diệp Như Vy là người con gái tốt, nếu đã tạch với Thôi Minh Trí thì không nên tiếp tục phí hoài tuổi xuân nữa. Mình nên giúp cổ tìm một ông khách tốt để sớm lên đời cho đỡ uổng công cô nàng bán mạng trung thành với mình.

Đàn ông có tiền có học thức có khả năng đánh giá nhận biết tinh hơn giai thẳng bình thường. Trong giới này, gái kiểu bình hoa di động không được chuộng, gái tài sắc song toàn mới hút hàng. Đêm đó mấy “nhà tài trợ” đều thấy ưng Diệp Như Vy. Soái Ninh nâng lên đặt xuống rồi chọn ra anh Chu, đối tác của cô trong công ty kiến trúc.

Người này năm nay mới 37 tuổi, bộ dạng ngay ngắn, hiền lành lương thiện. Tổ tiên ba đời anh ta là Hoa kiều, gia tộc sở hữu khối tài sản trong và ngoài nước trị giá không dưới 5 tỷ đô-la. Bản thân anh ta ít ra cũng có vài tỷ nhân dân tệ. Anh ta lấy vợ chục năm rồi, vợ làm nghiên cứu khoa học ở Mỹ. Hai vợ chồng duy trì cuộc hôn nhân theo lối mở, mỗi người có cuộc sống riêng, không can thiệp lẫn nhau. Những năm gần đây, trọng tâm sự nghiệp của anh ta đặt ở Trung Quốc. Không ham lượn khắp chốn chơi bời, anh ta muốn tìm người làm bạn cố định, không cần kè kè ở bên gọi cái là đến, mỗi tháng chỉ cần gặp mặt dăm lần chứ nhiều hơn anh ta cũng chẳng có sức lực thời gian mà cân được.

Soái Ninh hợp tác với anh ta mở công ty, nghĩ nếu Diệp Như Vy theo anh ta, quan hệ hợp tác đôi bên càng thêm bền chặt. Anh Chu này cư xử thẳng thoáng, nói rõ với cô là tuyệt đối sẽ không bạc đãi bạn gái. Mỗi tháng ít nhất 300 ngàn sinh hoạt phí, chung sống một năm sau nếu thấy ổn thì sẽ mua cho cô và hai thằng em mỗi người một căn hộ ba phòng ngủ ở Đông Hưng.

Với điều kiện nhan sắc của Diệp Như Vy, mức giá như này cũng chẳng thiệt thòi.

Diệp Như Vy mới nghe về “thỏa thuận bao nuôi” này thì đặc biệt tức giận, nhưng ngay lập tức nhận ra rằng đây là lối tư duy của sếp xưa nay: Gái phải tranh thủ lúc còn xuân sắc kiếm tiền làm vốn mới có thể lên cao không ngừng. Cứ xử sự theo cảm tính thì dễ rơi vào cảnh xế chiều thê lương.

Cô ấy thật sự tốt với mình, suy tính các điều khoản tử tế như kia cũng coi như có tâm.

“Xin lỗi Ninh tổng, tôi không muốn làm nhân tình của ai đâu ạ.”

Soái Ninh cũng dự rằng Diệp Như Vy sẽ khư khư lối nghĩ cũ nên tỉ mỉ mổ xẻ hiện thực cho cô thấy: “Cô đã cắt đứt với Thôi Minh Trí mà cứ độc thân mãi thì lãng phí tài nguyên quá. Tôi biết lý tưởng của cô là lấy chồng đàng hoàng, nhưng xem xét từ góc độ của cô thì hiện giờ kết hôn không phải lựa chọn hay ho. Thứ nhất, đàn ông phù hợp với điều kiện hiện tại của cô dễ kiếm cực kỳ, nhưng đám trai đó không những không thể cải thiện chất lượng cuộc sống cho cô, năng lực chống chịu rủi ro cũng quá tệ. Thôi Minh Trí là ví dụ lù lù đó. Ảnh còn tính là dạng tương đối đơn giản, có lương tâm trong đám trai này rồi đó, thế mà khi hoạn nạn ập đến ảnh cũng chạy mất dép, gặp thằng nào ích kỷ mưu mô hơn nó còn bắt cô hy sinh hay gánh nợ á. Thứ hai, lấy chồng giàu không phải không có cửa, nhưng rất khó. Thông thường đàn ông giàu kiếm vợ thích kiếm gái trẻ. Nếu cô mới qua hai mươi chút xíu, tôi vỗ tay mời cô thử ngay. Một loại khác không bận tâm chuyện tuổi tác nhưng sẽ đòi môn đương hộ đối. Cô không phải bạch phú mỹ, không thể cung cấp nguồn lực gì cho người ta, vậy tức là viển vông rồi. Nhỡ đâu số hên gặp được một thằng chịu cưới cô, thì quá nửa khả năng là cái loại con nhà giàu bản thân bất tài chỉ dựa dẫm vào phụ huynh, trước khi kết hôn sẽ bắt cô ký hợp đồng tiền hôn nhân. Nếu không nữa thì bất động sản tài sản đứng tên ba má chồng cô hết, cô chỉ là cái máy đẻ kiêm người giúp việc, về làm dâu để hầu con hầu cháu nhà họ, nếu ly hôn thì một xu cũng chẳng được. Hai loại tôi nói là hai loại cô sẵn sàng lựa chọn, còn cái hạng đỗ nghèo khỉ gia cảnh kém chả có triển vọng gì thì cô cũng chẳng mất công suy tính làm gì, đúng không?”

Diệp Như Vy cúi đầu cười giễu. Sếp nói lý lẽ đâu đấy, cửa chọn lựa của cô trên thị trường thực sự hẹp, cho nên trong ngắn hạn cô cũng không định tính chuyện riêng tư.

Soái Ninh lại phân tích cho cô lợi ích của việc nhận lời anh Chu: “Xã hội ngày nay thật không ưu ái gì phụ nữ. Gái muốn vươn cao chỉ có thể dùng trai làm bàn đạp. Cô lại không giống tôi, có thể đứng trên vai ba tôi, nên đành phải trao đổi bằng quan hệ nam nữ. Trước hết kiếm một người có tiền và tin được sẵn sàng giúp đỡ cô. Cô đi theo anh ta tích góp tiền nong kiến thức, đầm tốt nền móng cho bản thân. Tiền là món trang bị quan trọng nhất của đàn ông. Đàn ông giàu khác biệt quá lớn so với đàn ông nghèo. Đi theo trai nghèo chịu khổ đã đành, ngoài việc phải tiếp nhận một đống năng lượng tiêu cực thì chẳng học được gì khác nữa. Đàn ông có tiền lại là người cố vấn hạng nhất về cuộc đời. Ở bên họ lâu, tai nghe mắt thấy ngấm từ từ, dần dà thói quen sinh hoạt, cách tư duy, tầm nhìn logic của cô đều sẽ trưởng thành vượt bậc, trực tiếp giúp ích cho chuyện phấn đấu sau này. Cô biết mắt nhìn người của tôi không kém, anh Chu tuyệt đối là hàng chất lượng cao trong đám trai giàu. Tiền thì không tính là nhiều lắm, nhưng phẩm chất hạng nhất luôn. Cô cứ coi như đi tham gia khóa tập huấn, còn có thể được chia sẻ tài nguyên từ phía anh ấy. Qua đôi ba năm, chờ tiền và mối quan hệ đầy đủ cả rồi thì tốt nghiệp ra trường, tìm đối tượng nghiêm túc. Lúc đó sẽ có nhiều lựa chọn hơn.”

Hô hào rằng phụ nữ phải độc lập rồi lao đầu vào làm một mình đến chết cũng thật ngớ ngẩn. Hàng ngàn năm nay, đàn ông đã bắt phụ nữ làm nô lệ bằng cách tẩy não, tại sao phụ nữ không thể giở thủ đoạn lợi dụng đàn ông? Hầu hết các nguồn lực xã hội đều nằm trong tay đàn ông, có một số cửa ải mà phụ nữ nếu chỉ dựa vào quyết tâm xông lên cũng không thể vượt qua. Phải dùng mưu sắp đặt để nắm bắt các nguồn lực và phát triển bản thân thì mới có vốn liếng theo đuổi sự độc lập. Phải đàm phán bằng chính thực lực của mình. Nếu cứ dùng phẩm chất trong sạch cao quý mà có thể khiến đàn ông tự động từ bỏ quyền lực thì “tam tòng tứ đức” đã thành cụm từ mang nghĩa khen ngợi cmnr. Đến bản thân cô (Soái Ninh) còn phải khom lưng uốn gối nịnh bợ các ông lớn, gái xuất thân thấp hèn muốn nhanh chóng leo cao thì không kiếm cái thang máy không xong.

Đây là logic của cô – một người trần tục theo chủ nghĩa vị lợi.

Diệp Như Vy trầm tư phút chốc rồi ngẩng lên hỏi: “Ninh tổng, tôi nghe Thôi Minh Trí nói hồi trước chị một mực không chịu làm vợ Phương tổng của Viễn Hằng, nói rằng phụ nữ không thể dựa dẫm đàn ông. Giờ sao chị lại muốn tôi dựa vào đàn ông ạ?”

Ánh mắt dịu hiền của cô không hề sợ sệt, trong mắt Soái Ninh thì tất cả chỉ là khí phách của kiểu người sách vở.

“Cô vẫn không hiểu ý tôi. Toàn tâm toàn ý coi đàn ông là chỗ dựa, bao nhiêu hy vọng gửi gắm vào nó hết, không có chí tiến thủ, chuyện tốt xấu gì cũng trông vào tâm trạng của đàn ông, không hề tự chủ, rời xa đàn ông là không sống được, đấy mới gọi là dựa dẫm. Chẳng hạn như bọn đàn bà trong phim cung đấu, cả lũ đấu đá sống chết vì một thằng đàn ông, thực ra là bị đàn ông đùa bỡn trong lòng bàn tay, thắng thua gì cũng ngu bomera. Phải tay tôi thì cứ tìm cách cho hoàng đế chết để con trai lên ngôi, bản thân thì buông rèm nhiếp chính, vậy mới phê. Đàn bà không phải không thể dựa dẫm đàn ông. Xã hội hiện nay vẫn trọng nam khinh nữ nam tôn nữ ti, những người có địa vị có quyền lực thật sự hầu hết vẫn là đàn ông, không mượn sức họ thì sao làm nên chuyện được? Không lẽ trông vào bà tiên, nhờ phép thuật là muốn gì được nấy? Gái phải giỏi hấp thụ dưỡng chất từ phía đàn ông như cây non nép vào đại thụ để tránh mưa gió đợi một ngày kia thành tài tự mình có thể đứng ra đội trời đạp đất. Còn gái dựa dẫm vào đàn ông là dây tầm gửi, chỉ biết sống bám, rời cây chủ ra là chết. Tôi là tôi đang bảo cô làm một cái cây, không xui cô làm dây leo.”

Cô ngờ rằng tư duy cứng nhắc của Diệp Như Vy bắt nguồn từ sự chi phối tư tưởng trong xã hội nam quyền, nhân tiện khai sáng:

“Hiện tại cũng có rất nhiều thằng khôn lỏi to mồm hô hào nữ giới phải độc lập, vừa thấy gái chiếm được tí lợi ích từ đàn ông là giãy đành đạch lên, chửi gái là condi đào mỏ hám tiền. Một số trong bọn này là dạng đỗ nghèo khỉ chỉ mong né tránh trách nhiệm của đàn ông trong tình yêu và hôn nhân, muốn nữ giới phải tự lo liệu sòng phẳng, thậm chí còn phải bỏ tiền ra cho nó. Một số khác là dạng đàn ông có tiền, chúng nó sợ bị gái bòn rút lợi ích, muốn nhốt gái vào cái nhà tù đạo đức cho bọn nó thỏa sức sắp đặt. Bọn này ra sức tung hô một số tấm gương gái tự tay vất vả làm nên chứ không lợi dụng đàn ông, tâng bốc họ lên, đắp nặn họ thành khuôn mẫu cho nữ giới. Vì thế bọn gái đầu óc đơn giản sẽ hô hào độc lập rùm beng khắp nơi để được đàn ông ca ngợi, tiêu một xu của đàn ông cũng cảm thấy xấu hổ, rõ ràng có đường tắt lại cứ khăng khăng lăn lê ra làm, thực ra là trúng mưu gian của đàn ông rồi. Cô cứ ngẫm mà xem, xã hội Trung Quốc phong kiến kéo dài liên tục mấy ngàn năm nay, kinh nghiệm của đàn ông trong việc kiểm soát/ chi phối đàn bà thậm chí còn dày hơn kinh nghiệm sinh tồn. Không có nhận thức tỉnh táo và quan niệm rành mạch thì căn bản không đấu lại chúng nó đâu.”

Cô cảm thấy bản thân đã nói trắng hết ra rồi, thấy Diệp Như Vy mỉm cười không đáp, nghĩ bụng cô nàng này là người câu nệ cả thẹn, đại loại ngại trả lời thẳng, bèn chủ động quyết thay Diệp Như Vy: “Nếu cô không phản đối, tôi sẽ trả lời anh Chu. Bữa nào sắp xếp cho hai người gặp mặt chính thức nói chuyện ướm ý tứ của nhau.”

Diệp Như Vy hơi nhổm dậy, thành khẩn nói: “Xin lỗi Ninh tổng, vừa rồi tôi hiểu lầm chị. Rất cảm ơn chị đã giúp đỡ tôi, nhưng vẫn phải xin lỗi chị, tôi không đón nhận tấm lòng tốt của chị được ạ.”

(Hết phần 172, xin mời đón đọc phần 173. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
Bình Luận (0)
Comment