Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 179

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P179)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Chương 74: Pin sạc đầy, nhiệm vụ cũng đầy[1]

Mưa rơi tí tách như thể trong bóng tối có tiếng phù thủy gấp gáp niệm chú chuyển mùa. Đất trời tan thành hỗn mang, trong khoảng hỗn mang lại sinh ra trời đất mới. Tia chớp vươn dài móng vuốt sắc nhọn xé rách lớp màng đen bao bọc sự sống, tiếng gió tiếng sấm quấn quýt lẫn nhau, vui sướng kích động gào thét không ngừng. Mưa rền gió giật như muốn dùng sức mạnh dời non lấp bể chế ngự muôn loài, rất lâu sau đó mới từ từ thấm mệt mà lưu luyến rời đi.

Mặt đất lúc này yên tĩnh ngủ say như đứa trẻ mới sinh, trên trời lác đác những vì sao nhỏ nấp sau màn mây mỏng nhìn trộm. Dòng sông vừa mới sôi trào giờ đã rì rào sóng vỗ, hoa lá mơn mởn đu đưa ngậm sương trong gió nhẹ, rõ là sung sướng với trận tưới tắm ngọt ngào vừa xong.

Lúc Soái Ninh tỉnh dậy thì Lư Bình đã đi. Anh bảo sáng nay đi thị sát với cấp trên, 8h phải có mặt ở ủy ban thành phố nên chắc 7h đã ra khỏi nhà.

Đêm qua vì muốn giải tỏa bức bối mà cô điên cuồng ép anh ra bã, chả buồn đếm xỉa rằng anh hẵng còn là trym ra ràng (trai tân). Có lẽ hôm nay anh đã mệt lại mỏi, không biết có bị cấp trên quở trách hay không.

Trong lòng chả buồn thương xót, thậm chí còn có chút hả hê, cô ra sức cào cào mái tóc rối bù, tự giễu bản thân mình là loại cực phẩm trăm dặm có một.

Rời giường, thấy ngay đôi dép mới để ngay ngắn dưới chân, quần áo của cô cũng được gấp lại vuông vắn đặt ở ghế đối diện. Trên chậu rửa mặt trong nhà vệ sinh đã sắp sẵn bàn chải và cốc súc miệng mới, cạnh đó còn có khăn rửa mặt chưa bóc tem. Lần trước qua đêm ở nhà anh, cô cũng hưởng thụ đãi ngộ như trong khách sạn, chất lượng quả có thể so sánh với trai bao cao cấp.

Chết thật, sao có thể so sánh ác ý như vậy? Người ta còn chả lấy của mày đồng nào, nghĩ người ta như vậy khác gì tự mắng mình là đồ lưu manh chơi chùa.

Cô gõ gõ trán, thoáng chấn chỉnh lại suy nghĩ lệch hết cả lạc của mình, đánh răng rửa mặt xong đi sang phòng bếp. Đúng như cô nghĩ, bữa sáng cũng đã sẵn sàng, có cháo rau xanh, bánh chiên hành cùng đĩa rau lạc trộn dầu vừng.

Đang ăn thì quản gia Lư gọi điện thoại.

“Em dậy chưa?”

Giọng điệu xiêu xiêu sóng tình, rõ là thẹn thùng vì đang vui duyên mới, chắc hẳn đang trốn ra chỗ vắng người gọi điện.

Soái Ninh là tay lái lụa kỹ thuật dày dạn, thản nhiên vừa gắp thức ăn đưa vào miệng vừa trả lời: “Em mới dậy, đang ăn sáng nè. Tay nghề thật không tồi nhưng rau trộn hơi nhạt, em vừa cho thêm một thìa muối.”

“Ăn mặn không tốt cho thận và dạ dày. Sáng nay hơi vội, không kịp làm mấy món ngon, tối nay sẽ chiêu đãi em tươm tất hơn, em không vội về chứ?”

Nghe anh nói có thể tan tầm đúng giờ, Soái Ninh nghĩ hôm nay không có việc gì cần gặp ai hay đi đâu, tới Hương Chương Lâm xem hiệu quả chấn chỉnh, rồi họp mấy cuộc qua video với nhân viên, công việc khác đều có thể giải quyết qua điện thoại, ở lại thêm một đêm cũng được, bèn cười gian nói: “Anh để em ở lại nhà anh, là muốn kim ốc tàng kiều[2] đúng không?”

Lư Bình cười nói: “Nhà vàng (kim ốc) không có, chỉ có nhà tuềnh toàng, em không chê đấy chứ?”

“Ừm, nể anh đêm qua thể hiện cũng tạm được, em đành chịu thiệt thêm chút vậy.”

Anh không mặt dày như cô, tài trí thông minh triệt để vô dụng trước màn đùa giỡn chẳng biết ngại ngùng, chỉ đành cười trừ, nghe thấy phía xa có người gọi, vội vàng tạm biệt cô.

“Khoan khoan.”

Soái Ninh gọi anh lại, trước khi tạm biệt rắc nhúm đường, hôn chụt một cái rõ kêu vào điện thoại.

Lư Bình sững người giây lát rồi tặng lại một lời thủ thỉ nồng nàn: “Anh yêu em.”

Chút mánh vặt đã khiến anh cảm động như vậy, tự dưng Soái Ninh thấy xấu hổ, lẩm bẩm dè bỉu anh ngây ngô, ve vẩy cánh tay quạt quạt gương mặt đang nóng ran cả lên. Giờ thì cô đã hiểu vì sao đàn ông nhiều tuổi kinh nghiệm phong phú lại thích móc ngoéo với thiếu nữ ngây thơ chưa trải sự đời.

Ăn xong cô tự giác rửa bát đĩa, điện thoại đúng lúc này vang lên. Cô rửa tay qua loa, bắt máy. Là người quen ở sở giao dịch chứng khoán Thượng Hải gọi đến. Tối qua, cô nhờ anh ta lưu ý diễn biến thị trường, giờ anh ta gọi hẳn để đưa tin tình báo.

“Ninh tổng, từ thời điểm 30 phút trước khi thị trường đóng cửa hôm qua, Đầu tư Phú Khang lại tăng lượng nắm giữ lên 330 triệu cổ phiếu Quan Vũ A, tỷ lệ sở hữu cổ quyền vượt quá 5%. Giá cổ phiếu trước mắt là 51,3 tệ, họ vẫn đang mua vào, đại khái không lâu nữa sẽ cử bài.”

Luật Chứng khoán quy định: Để bảo vệ quyền lợi của các nhà đầu tư vừa và nhỏ, ngăn chặn các nhà đầu tư tổ chức lớn thao túng giá cổ phiếu, khi nhà đầu tư nắm giữ 5% số cổ phiếu đã phát hành của một công ty niêm yết thì phải có văn bản báo cáo với cơ quan quản lý chứng khoán của nhà nước và sở giao dịch chứng khoán, cũng phải thông báo cho công ty niêm yết kia và công chúng. Trong ngành gọi hành động này là “cử bài”.

Soái Ninh chẳng còn lòng dạ nào mà thu dọn đống bát đĩa trong chậu rửa nữa, lấy áo khoác vội vàng ra khỏi cửa. Đầu tiên cô gọi Thôi Minh Trí bảo đặt cho cô vé máy bay chuyến sớm nhất về Thượng Hải, sau đó nhắn WeChat cho Lư Bình.

“Xin lỗi, em có việc gấp phải về Thượng Hải, có rảnh lại liên lạc nhé.”

Khi cô ở trên xe đi sân bay, Lư Bình nhắn lại: “Đừng cuống, có gì khó cứ nói cho anh, biết đâu lại giúp được.”

Soái Ninh chưa kể cho anh nghe về tình cảnh hiện nay, chỉ mong anh thực sự có năng lực giúp được. Số cổ phiếu Cảnh Hâm nắm giữ đã vượt quá cha cô, còn đang không ngừng mua vào khiến Quan Vũ A tăng quá mức giá hợp lý, trở thành dạng cổ quái có xu hướng kỳ quặc. “Đầu tư tài chính” caideogi, mục đích của chúng nó là thâu tóm!

Hôm qua cô vừa mới cãi găng với cha, vốn định lần này nhất quyết không chủ động xuống nước, nhưng hiện giờ tình thế cấp bách không thể xử sự cảm tính. Trước khi lên máy bay, cô gọi điện cho Soái Quan Vũ.

Người nghe máy là Chu Ngọc Hiền.

“Ninh Ninh, dì đang định tìm con đây, ba con ngã bệnh rồi, giờ đang trong viện. Con về đây gấp đi!”

Trước ngực Soái Ninh như bị xếp thêm một chồng gạch, cô vội hỏi bệnh tình.

“Là bệnh mạch vành cấp tính. Vừa rồi lên cơn tim ở nhà, ba con không cho gọi xe cấp cứu, bắt chở bằng xe nhà đến bệnh viện lớn gần đây, cũng không cho dì báo với ai.”

Chu Ngọc Hiền bật khóc. Trong quá khứ bà cũng là người phụ nữ giỏi giang nơi công sở, đã quen thấy cảnh sóng gió lớn lao. Nếu không có áp lực long trời lở đất thì không gì dọa được bà.

Soái Ninh hiểu ngọn ngành cả, bình tĩnh bảo: “Dì đừng cuống, ba làm thế là đúng. Bây giờ không thể để bên ngoài biết tin ba bị bệnh được, cho dù có lộ ra ngoài thì cũng chỉ được nói là bệnh nhẹ. Dì cứ tập trung trông ba, con đang lên máy bay đây rồi, sẩm tối chắc chắn về tới.”

Được cấp cứu kịp thời, Soái Quan Vũ không bị nguy hiểm tính mạng, nhưng vẫn cần nằm viện theo dõi.

Soái Ninh đến bệnh viện một cái là dùng cả cách mềm lẫn rắn yêu cầu phía bệnh viện bịt miệng các nhân viên liên quan, nghiêm cấm tiết lộ bệnh tình thực tế của Soái Quan Vũ cho bên ngoài, có ai hỏi chỉ được nói bị cảm lạnh bình thường.

Đêm đó, trước áp lực của cô, Chu Ngọc Hiền làm trái lời dặn của chồng, kể rõ sự thật.

Đúng như Soái Ninh suy đoán, cha cô đã một mình gánh chịu cơn khủng hoảng lâu rồi.

“Nửa cuối năm ngoái, thị trường cổ phiếu hạng A rung lắc, cổ phiếu Quan Vũ cũng xuống mức thấp. Hội đồng quản trị lo điều này sẽ thu hút những kẻ thâu tóm ác ý, sau khi nghiên cứu thì quyết định bỏ 10 tỷ mua lại cổ phiếu.”

Việc này Soái Ninh có biết. Phần lớn số cổ phiếu Quan Vũ A trong tay cô hiện nay cũng được mua vào trong thời điểm đó. Mục đích mua vào của cô chỉ là có được tư cách lên tiếng, trong khi có những kẻ lại muốn nhân cơ hội bành trướng chiếm quyền.

“Dượng con khi đó cũng bỏ ra 30 triệu để tăng lượng nắm giữ trên thị trường thứ cấp, nhưng sau đó ba con phát hiện số lượng ổng mua không chỉ có từng đó. Đến đầu năm nay, ổng túc tắc mua vào 500 triệu cổ, trong tay nắm 2,3% tổng số cổ phiếu tập đoàn, một hơi tăng gấp ba lần.”

“Ổng lấy đâu ra lắm tiền vậy chớ?”

(Hết phần 179, xin mời đón đọc phần 180. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

1. Chương này tác giả không đặt tên, tên chương do người dịch đặt, đã có sự đồng ý của tác giả.

2. Thành ngữ xuất phát từ câu chuyện của Hán Vũ Đế và hoàng hậu Trần A Kiều. Họ là bạn từ bé, lớn lên cùng nhau. Khi còn nhỏ, được hỏi sau này lấy A Kiều làm vợ có được không, Hán Vũ Đế nói sẽ cho đúc nhà vàng để A Kiều ở.
Bình Luận (0)
Comment