NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P203)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Chương 85: Mối tai họa làm hại chính bản thân
Người trong cuộc đã chết, bằng chứng rơi rụng, không cách nào thiết lập mối liên hệ giữa lý luận và thực tế. Ý định ban đầu để Soái Ninh điều tra nguyên nhân cái chết của các anh là đối phó Vạn Hồng Ba, giờ đã chẳng cần thiết nữa.
Sau đại hội cổ đông lần trước, hội đồng quản trị mới thành lập bắt đầu điều tra trường hợp làm ăn gian dối hòng thu lợi riêng của Vạn Hồng Ba. Vì hành vi này gây tổn thất lớn cho tập đoàn, Quan Vũ đã đâm đơn kiện lên tòa án. Đám thân tín của Vạn Hồng Ba như cánh Vương Khai Dương, Trương Kha đều bị đuổi việc, cũng bị truy cứu trách nhiệm liên đới.
Vạn Hồng Ba đã sớm liệu được việc thua vỡ trận, 27 tháng 10 mượn cớ đi thăm thân, đưa cả gia đình trốn sang Mỹ. Tập đoàn Quan Vũ đã nộp đơn xin đóng băng các tài sản trong nước mà lão chưa kịp tẩu tán.
Trung tuần tháng 11, Ủy ban Điều tiết Ngân hàng Trung Quốc cũng đã bắt tay vào điều tra các hoạt động phi pháp tồn tại khi lão hợp tác mở ngân hàng với tập đoàn Cảnh Hâm. Bộ Công an đã cử người sang Mỹ thông báo để lão về nước hợp tác điều tra nhưng bị từ chối. Vì vợ và ba con trai của lão có hộ chiếu Mỹ, lão cũng có quyền tạm trú dài hạn bên đó. Hai nước Trung – Mỹ không có hiệp định dẫn độ, tên giặc già này có thể tạm trốn lưới pháp luật.
Ngày thứ ba sau khi Tô Ngọc Phong tuyên bố hủy hôn trên Weibo, Tô Vĩnh Phúc hẹn gặp Soái Quan Vũ và Soái Ninh vào trưa Chủ nhật.
Hai cha con đều ngầm hiểu là gặp vì chuyện giải trừ hôn ước, bàn nhau đến lúc đó chủ động đền bù một chút cho nhà họ Tô, như vậy nhà mình cũng đẹp mặt mà không tổn thương hòa khí.
Trên đường đi gặp, Soái Ninh nhận được cuộc gọi của đội chuyên án Bộ Công an. Cả nhà Vạn Hồng Ba hôm trước đã lần lượt rời khỏi nơi ở bên Miami, đến nay không thấy tung tích. Đặc phái viên tìm kiếm không có kết quả, đã thông báo cho lãnh sự quán Trung Quốc tại Mỹ để yêu cầu cảnh sát địa phương hợp tác điều tra. Hai nhà Soái – Vạn là họ hàng, đội chuyên án muốn biết những ngày gần đây Vạn Hồng Ba có liên lạc gì với nhà họ Soái hay không.
Soái Ninh không cung cấp được manh mối hữu hiệu nào, chỉ hứa nếu có tin gì sẽ báo ngay cho họ. Gác máy xong, cô nói với cha: “Ba, Vạn Hồng Ba trốn rồi.”
Soái Quan Vũ nghe cô thuật lại tình hình, nhăn hết cả mặt: “Trốn được còn đỡ, chỉ sợ bị người ta diệt môn (g i ế t cả nhà).”
Mặc dù chưa kiểm chứng được sự thật nhưng theo kinh nghiệm, ông phán đoán rằng một phần đáng kể trong số vốn tài chính dùng để thâu tóm Quan Vũ của Cảnh Hâm là tiền bẩn. Mới đầu định rửa tiền thông qua vụ M&A nhưng kế hoạch thất bại, Cảnh Hâm thiệt hại hơn trăm tỷ, hẳn sẽ phải chịu trách nhiệm với chủ nhân nguồn tiền. Những kẻ đó đều là dạng ma đầu trên che được trời dưới lấp được đất, đời nào chịu buông tha cho đám “người đứng tên” làm hỏng việc mà Vạn Hồng Ba là đại biểu.
Soái Quan Vũ căm Vạn Hồng Ba lắm nhưng nể tình lão là chồng của em gái ông, lại từng rất yêu thương Soái Diệp, nên cũng không hy vọng lão có kết cục thảm hại. Nghe nói cả nhà lão mất tích, tâm trạng ông nặng nề hết mức.
Nửa tiếng sau, ông và Soái Ninh gặp Tô Vĩnh Phúc ở T’ang Court.
Lão Tô giỏi ăn nói hôm nay trổ hết tiềm năng, rào trước đón sau một lúc lâu sau mới vào đề.
Soái Ninh đến đây với thần thái “rau răm ở lại” rõ tội nghiệp, chờ đối phương rào đón xong thì lập tức rớt nước mắt lã chã. Tô Vĩnh Phúc vừa nói xong hai câu, cô đã không nín được, gục xuống bàn khóc rưng rức.
Lão Tô khó hết cả xử, vội đưa khăn giấy dỗ dành: “Ninh Ninh, cháu đừng khóc, khổ thân. Việc này là bên nhà bác không đúng, để cháu chịu thiệt thòi.”
Soái Ninh lấy khăn tay che mặt khóc lóc kể lể: “Bác Tô, không phải cháu nhỏ mọn đâu nhưng việc này sao lại bung bét ra chắc bác cũng rõ. Chỗ quen thân bạn bè với nhau cả, có ý kiến gì thì cứ đóng cửa bảo nhau. Sao phải dứt khoát để mọi người cùng nhau mất mặt như vậy? Thật quá đáng mà.”
Tô Vĩnh Phúc nhà cửa lục đục, tự hận rằng kém về đường con cái nhưng cũng hiểu suy tính của nhà họ Soái. Kết thông gia vốn không phải ý của bên đó, lúc này họ lại nắm được nhược điểm nên bên mình bị động rõ rệt, mất thể diện cả trong lẫn ngoài.
Soái Quan Vũ để kệ con gái xõa, chờ đến khi lão Tô đắng lòng cạn lời mới mở miệng.
“Xảy ra chuyện như này là điều cả hai nhà chúng ta không muốn thấy. Nay có trách móc cũng không thay đổi được gì, thôi thì cố gắng giảm thiệt hại đến mức thấp nhất vậy. Thằng bé Ngọc Phong kia đã tuyên bố công khai, việc cưới xin cũng chỉ có thể dẹp chứ sao giờ. Tôi tính hai nhà chúng ta cùng nhau ra cái thông cáo, định nghĩa việc này thành vấn đề tình cảm của riêng hai đứa trẻ người chúng nó, để khỏi bị những kẻ rắp tâm làm um đến cấp quan hệ giữa hai công ty mà ảnh hưởng đến lợi ích chung đôi bên.”
Tô Vĩnh Phúc giở khăn ra lau trán, thở dài: “Cũng đành làm thế thôi. Tại tôi không dạy được thằng con, bị người ta chế giễu đáng đời mà.”
Soái Quan Vũ an ủi: “Giống nhau hết. Con anh ít nhất còn khỏe mạnh, hai thằng con tôi chết cả, còn chết mờ ám. Nếu chúng nó còn sống, có phá nữa tôi cũng chấp nhận.”
Hai ông già thi nhau kể khổ để hóa giải nỗi ấm ức của đối phương.
Doanh nhân không nói xa nghề chính quá ba câu. Chủ đề tiếp theo lại vòng về chuyện làm ăn.
Soái Quan Vũ hứa sẽ tăng cường đầu tư vào kế hoạch hợp tác dự án thương mại điện tử đã thống nhất trước đó, rồi lại chịu một phần rủi ro cho tập đoàn Kiến Uy, đồng thời nhường thêm một phần lợi nhuận. Tóm lại ý tứ là tôi giúp tiền giúp sức giúp rao hàng cho anh, lời anh ăn, lỗ tôi chịu. Món tình nghĩa qua lại này đủ để đền đáp sự trợ giúp của Tô Vĩnh Phúc dành cho ông trong quá trình chống thâu tóm rồi.
Kết quả không đến nỗi nào, Tô Vĩnh Phúc chẳng còn cớ đòi hỏi thêm nên chấp nhận toàn bộ lời đề nghị của ông.
Trở ra xe, Soái Ninh vẫn không ngừng cầm khăn giấy xì mũi. Cô đã khóc sơ sơ 40 phút, cả mắt lẫn mũi đều đỏ bừng, nước mắt vẫn tuôn ròng ròng.
Soái Quan Vũ biết con gái lì lợm, bị đánh cũng không khóc, thắc mắc sao hôm nay tuyến lệ của nó phát triển kinh thế. Vừa hỏi thì quả là có gian lận.
“Con tẩm nước trong bình xịt hơi cay vào khăn, tẩm đẫm quá tay, mới đầu sặc đến mức con muốn lăn lộn ra sàn. Năm đó Mạnh Khương Nữ khóc sập Vạn Lý Trường Thành chắc cũng dùng thứ khỉ gió này.”
Soái Ninh không nghe thấy cha trả lời, hé mắt liếc qua. Cô giống con chuột vướng bẫy keo dính, bị nỗi gớm ghiếc của ông níu lấy nhằng nhằng.
“Về sau tao chết, trong đám tang mày muốn khóc thì khóc, không khóc được thì đừng có giở ba cái mánh quỷ quái đó ra, xấu hổ ra.”
Mối hoài nghi nhạy cảm của ông làm con gái tổn thương vô cùng.
Soái Ninh cắn răng nuốt lời bào chữa xuống cổ họng, ngọn lửa bỏng rát còn hơn dung dịch hơi cay hung hãn liếm vào trái tim, lòng bỗng hóa đất cằn.
Mình biết ngay mà, mình biết ngay là không nên thật thà thẳng thắn với ổng mà! Ổng luôn nghĩ về mình rõ xấu, vừa rồi còn ở trước mặt lão Tô nhớ tiếc con trai ghét bỏ mình. Ổng để mình làm người thừa kế chẳng qua là tình thế bắt buộc bất đắc dĩ chứ trong lòng cũng không muốn thừa nhận mình. Nếu các anh sống lại, ổng sẽ đuổi mình đi ngay.
Nỗi oán giận đối với cha giống như mặt trời hủy diệt chớp mắt đã phình ra gấp ngàn lần. Sóng lửa làm tan chảy tất cả rút đi, còn lại một mảnh hoang vắng lạnh băng và câm lặng.
Ổng chỉ ưa cái nết đũy bạch liên kia thôi, như kiểu làm hàng ra vẻ của các anh và mẹ kế, cứ giả tình giả ý mới lấy lòng ổng được. Về sau mình cũng sẽ như vậy, không thổ lộ chân tình với ổng nữa, chỉ coi ổng như cấp trên hay hoàng đế già mà đối phó thôi. Dù sao ổng cũng chẳng cần cái đứa con gái không nghe lời như mình.
Soái Ninh từ bỏ tình cảm gia đình, dồn hết tâm sức cho sự nghiệp. Sau khi lên đứng đầu Bất động sản Quan Vũ, cô loại bỏ những lề lối tệ hại mà Vạn Hồng Ba để lại, tẩy hết tàn dư phe lão ở nhóm quản lý cấp trung, đưa công ty trở lại quỹ đạo và nắm chặt thực quyền.
Trước thềm năm mới, cô tuyên bố với công chúng rằng sắp làm hai việc tốt:
Một là hợp tác với chính quyền huyện Thước Châu xây một loạt nhà ở giá rẻ cho người thu nhập thấp, hỗ trợ có định hướng cho những người dân đang sống trong tình trạng nhà cửa xuống cấp xập xệ ở ngõ phố cổng chợ Thước Châu.
Hai là xây dựng một ngôi trường dân lập liên cấp ở xã Liên Hoa do cô làm hiệu trưởng danh dự, trả lương cao mời giáo viên giỏi, cơ sở vật chất theo chuẩn trường điểm trên tỉnh, học phí theo tiêu chuẩn trường công nông thôn.
“Huyện Thước Châu là điểm khởi đầu sự nghiệp của tôi. Tôi quyết định dùng chút sức mọn đền đáp sự ủng hộ của chính quyền và nhân dân địa phương. Trách nhiệm của chủ đầu tư là cung cấp nhà ở tử tế cho mọi người. Mỗi người dù giàu hay nghèo đều có ước mơ mưu cầu cuộc sống tốt đẹp, tôi hy vọng ngõ phố cổng chợ cũng có thể biến ước mơ thành sự thật… Động lực cơ bản cho sự tiến bộ xã hội nằm ở giáo dục. Xã Liên Hoa đã bước lên con đường thoát nghèo làm giàu, muốn thay đổi tình trạng nghèo khó từ cơ sở thì cần bắt đầu với trẻ em. Tôi sẽ coi việc quản lý trường học là nhiệm vụ lâu dài để giúp trẻ em xã Liên Hoa bồi dưỡng tầm nhìn dài hiểu biết rộng, tiếp thêm sức sống dồi dào cho sự phát triển của quê nhà.”
Cô không chỉ trình bày hay ho mà còn đẩy lên truyền thông một bộ phim tài liệu ghi lại sự phát triển và thay đổi của xã Liên Hoa trong ba năm qua. Quá trình chuẩn bị của bộ phim bắt đầu từ khi mới khởi động dự án Hoa Quả Lĩnh. Một khối lượng lớn các chất liệu hình ảnh đã ghi lại sự cải thiện tận gốc rễ của hoàn cảnh địa phương và đời sống của người dân.
(Hết phần 203, xin mời đón đọc phần 204. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)