Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 50

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P50)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Cùng ngày, Soái Ninh đi Thước Châu, trước tiên đến bệnh viện thăm hỏi Hồ Cường, xong xuôi hẹn gặp Lư Bình, sáng sớm hôm sau đến văn phòng anh ta.

Lư Bình tiếp đãi nhiệt tình, tận dụng ưu thế chủ nhà chớp thời cơ trước.

“Ninh tổng đến thật đúng lúc, tôi đang muốn đi thăm một chỗ trồng thí điểm cây màu trong huyện, chị có hứng thú thì cùng tôi đi xem cái nhỉ.”

Soái Ninh làm khách nghe lời chủ, đi theo anh ta đến một cơ sở trồng hoa ở vùng ngoại thành phía nam. Cơ sở này không chỉ trồng các loại hoa, cây cảnh mà còn là khu phức hợp nghỉ dưỡng sinh thái với chủ đề du lịch nông nghiệp và nông thôn, kết hợp nghỉ dưỡng, tham quan, ăn uống, giải trí và tổ chức sự kiện. Nó trải khắp một khu vực rộng lớn với phong cảnh đẹp nổi trội, đã thành công trong việc xin chứng nhận là khu thắng cảnh quốc gia cấp 4A[1]. Ý tưởng kinh doanh của nó rất đáng để dự án Hoa Quả Lĩnh học hỏi.

Mọi người đến tổ hợp vườn hoa. Nơi này vốn là làng hoa có lịch sử trăm năm, dân làng nhiều đời theo nghề trồng hoa, sau mười mấy năm được chính quyền quan tâm nâng đỡ đã thành vùng hoa trọng điểm của cả nước. Cảnh quan trong khu vực đẹp hơn hẳn, ruộng vườn sạch sẽ. Đang đợt rét đậm mà trong các nhà kính trăm hoa vẫn nở rộ, các loại hoa cỏ rực rỡ bắt mắt khiến người ta không kịp ngắm.

Lư Bình giới thiệu với Soái Ninh: “Thước Châu thuộc vùng ôn đới ẩm, bốn mùa đều có đủ ánh sáng và nước, lại ít thiên tai, rất thích hợp cho cây hoa sinh trưởng. Vùng trồng hoa này gây dựng mười mấy năm, từ hai ngàn mẫu ban đầu phát triển đến hiện tại là 20 ngàn mẫu, gieo trồng mấy ngàn giống cây, phân phối khắp cả nước. Số hộ nông dân trồng hoa lên đến hơn năm ngàn, thu nhập bình quân hằng năm của mỗi hộ là 200 ngàn trở lên, là điển hình về nông nghiệp sinh thái của huyện tôi.”

Anh ta có ý định xúc tiến thương mại, Soái Ninh bèn sử dụng kỹ năng đàm phán kinh doanh, nói rằng dự án Hoa Quả Lĩnh bao gồm hạng mục vườn cây sinh thái và biển hoa (thập lý hoa hải), có thể thử hợp tác với nông dân ở đây.

Lư Bình mừng lắm, còn cung cấp thêm một bước phục vụ hoàn thiện, chọn lựa sản phẩm cho khách: “Làm biển hoa, tôi đề cử bên chị dùng hoa hồng, mẫu đơn và thược dược, toàn là sản phẩm chủ chốt ở đây, chị cứ xem thử luôn bây giờ đi.”

Anh ta dẫn Soái Ninh đi vào một nhà kính mé trái, chỉ vào một loạt cây hoa họ cúc đủ màu trên giá, nói: “Đây đều là các giống thược dược, có hơn một ngàn giống, hình dáng màu sắc đa dạng, tỷ lệ sống cao, phát triển nhanh, ra hoa nhiều, thời gian ra hoa còn dài, từ tháng 5 đến cuối tháng 11 đều ra hoa được, là cây cảnh ổn trong tầm giá…”

Anh ta giới thiệu tên tuổi đặc tính của từng giống hoa tại chỗ, trình độ chuyên nghiệp không kém lần trước tiếp thị giới thiệu trái cây giống mới.

Soái Ninh trêu: “Bí thư Lư am hiểu hoa cỏ ghê, lúc rảnh rỗi anh thích trồng hoa ạ?”

Anh ta cười ha hả: “Tôi trồng vạn niên thanh còn không xong, vì quảng bá cho cơ sở này mới đọc vội ít tài liệu, gặp người thạo nghề là không dám ho he.”

Nghe cô khen: “Anh thật là hài hước, hiếm khi gặp được cán bộ không quan cách tí gì như anh”, anh ta cũng dùng lời nịnh nọt để hoá giải:

“Quan huyện thất phẩm bé con con, sao phải bày đặt rình rang làm gì, đặc biệt là trước mặt những người kiến thức rộng rãi như chị, thể hiện vành vẻ quá lại không ra thể thống gì.”

Vòng vo với tay tinh quái xảo quyệt này chỉ tổ phí thời giờ, Soái Ninh quay về chuyện chính, đi trước một nước: “Bí thư Lư, tôi thật sự thích sản phẩm cây giống của chỗ này. Nếu giá cả hợp lý, tôi có thể ký ngay hợp đồng đặt hàng năm triệu, sau này còn có thể hợp tác lâu dài.”

Lư Bình bày ra tác phong chân thành uy tín nhất quán: “Thế thì tốt quá, tôi sẽ đàm phán cho chị, bảo đảm họ sẽ cho giá ưu đãi.”

“Nhưng mà mua cây giống thì phải có đất để trồng.”

“Không phải muốn đem lên trồng trên Hoa Quả Lĩnh sao?”

“Giờ có người ngăn cản, không cho chúng tôi lên đó.”

“Ai?”

Anh ta giả nai đến giỏi, khiến Soái Ninh bật cười.

“Xem ra anh còn trăm công ngàn việc nên chưa biết đến chuyện nhỏ như hạt vừng tép tỏi của chúng tôi.”

Lư Bình dường như không nghe ra giọng mỉa mai, nghiêm mặt nói: “Công việc không có chuyện gì nhỏ cả, chị mau nói đi ạ.”

“Công ty tôi bị trưởng thôn Bạch Liên Bì Phát Đạt cố tình gây khó dễ, nhân viên công ty cũng bị bọn côn đồ chặn đường vây đánh. Anh xem sắc mặt trợ lý Thôi khó coi như kia, giờ trên người ảnh vẫn còn vết thương kìa.”

Soái Ninh thình lình lộ ra ý định lên án hỏi tội, muốn người đối diện phải giải thích tại trận.

Lư Bình quay đầu lại nhìn Thôi Minh Trí, vẻ mặt bình tĩnh.

“Việc này tôi đã nghe nói, xã Liên Hoa lại đi phát sinh sự kiện có tính chất ác liệt như vậy, đáng để suy nghĩ sâu đây.”

Anh ta chậm rãi đi trước, Soái Ninh cho rằng anh ta lảng tránh, bước nhanh tiến lên đi sóng vai, nói dứt khoát: “Theo tôi biết thì mấy năm nay tên Bì Phát Đạt đó đã nhiều lần cấu kết với côn đồ ức hiếp bà con, sự việc có đổ máu cũng không chỉ xảy ra một hai lần. Sở dĩ không có hồ sơ ghi lại vì những người bị hại sợ bị trả thù, bao năm qua cứ nín nhịn.”

Thấy đối phương hơi cau mày như suy tư điều gì, cô hỏi dồn: “Bí thư Lư, trước đây anh có biết tên Bì Phát Đạt này không ạ?”

Lư Bình nói: “Có gặp qua khi đi thị sát xã Liên Hoa, nhưng không rõ lắm về đạo đức tác phong. Các xã thị trấn khác thì có mấy tay hổ báo, cung cách hành xử gần giống như chị nói, tôi cũng đang muốn xử lý đây.”

Anh ta tránh nặng tìm nhẹ, Soái Ninh cũng không vạch trần, đánh Thái Cực quyền (ý là đối đáp vòng vo) với anh ta.

“Những kẻ này chính là loại vẫn gọi là ác bá, cả ngày chiếm đoạt, ỷ thế bắt nạt, nhiều kẻ còn có ô dù trên đầu.”

“Đúng rồi, vì vậy kỳ họp toàn thể lần thứ bảy của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương năm ngoái đã nhấn mạnh rằng phải tăng cường chấn chỉnh ác bá và các thế lực dòng họ, nhưng chỉ trông vào chính sách rất khó đạt được hiệu quả.”

“Anh cũng gặp lực cản ạ?”

“Trở ngại nặng nề, mỗi bước đi đều khó cả.”

Lư Bình dừng bước, nghiêm mặt nhìn về đằng xa như thể chủ soái đang quan sát nơi địch đóng quân, vẻ vững vàng xen lẫn chút rầu lo. Bỗng nhiên anh ta quay lại hỏi Soái Ninh: “Chị nói vậy tức là cũng biết căn nguyên của hiện tượng cường hào ác bá.”

(Hết phần 50, xin mời đón đọc phần 51. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

1. Trung Quốc xếp hạng các khu tham quan du lịch theo tiêu chuẩn chữ A, cấp A là thấp nhất, cấp AAAAA (5 chữ A) là cao nhất.
Bình Luận (0)
Comment