Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 91

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P91)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Chẳng được mấy hôm, tin Bất động sản Quan Vũ rút đi đã tạo ra sóng to gió lớn ở thôn Liên Diệp. Nghe nói thần tài bị các hộ ngoan cố dọa cho chạy mất, các hộ trong diện di dời khác phẫn nộ ngùn ngụt. Các nhà đã có xích mích từ trước nay thêm cả thù mới, các nhà xưa nay quan hệ tốt thì nhất quyết trở mặt. Các sự kiện đánh cãi chửi nhau bùng lên trong thôn, bảy chỗ bốc khói ba chỗ đốt lửa, làm ban quản lý thôn và chính quyền xã hết cả hơi.

Ngưu Bảo Hà mỗi ngày gọi bốn năm cuộc vào điện thoại Thôi Minh Trí, năn nỉ hắn nói đỡ với Soái Ninh.

Thôi Minh Trí một mực trả lời theo công thức, nghe rằng đã có năm, sáu hộ ngoan cố không chịu được áp lực, đổi ý đồng ý đền bù di dời, hắn không chỉ thỏa thuê, còn bội phục vì sách lược “mượn sức đánh sức” này hiệu quả rõ rệt.

Nhưng mừng không được bao lâu, một tin dữ truyền đến.

Con trai ông Hoàng vuột mất khoản góp đầu tiên cho căn nhà, vợ chưa cưới đòi chia tay, anh ta bực dọc trút giận vào cha mẹ, về nhà chửi hai vợ chồng già bất tài ăn hại, làm anh ta cũng bị vạ lây, sống không ra hồn người. Việc đền bù di dời bị hủy bỏ, ông Hoàng như từ đài cao ngã xuống, lại bị con trai nhẫn tâm giày xéo, nhất thời nghĩ quẩn, quay ra uống hết nửa bình thuốc sâu, được người nhà đưa đến phòng khám trong khu phố, lại từ phòng khám chuyển lên bệnh viện huyện, bây giờ sống chết chưa rõ.

Mạng người là chuyện động trời, bên mình tuy không phải chịu trách nhiệm nhưng việc này đều do Quan Vũ mà ra, nói đằng thẳng ra lại là một vụ đúng sai khó gỡ.

Thôi Minh Trí vội thông báo tin này cho sếp lúc này đang hầu ông lớn luyện tập ngoài sân tennis. Nghe xong đầu đuôi, Soái Ninh bức xúc: “Đệch, con trai caideogi mà thế này, kém chủ nợ kẻ thù tí chứ nhiêu! Anh sai ngay người đi bệnh viện coi coi, mặc kệ người chết hay không đều phải cố gắng hết sức ổn định người nhà họ, dứt khoát đừng để việc này bị đưa đến tai truyền thông.”

Khi nhận hồi âm của người được phái đi, Thôi Minh Trí đã trên đường từ sân bay Đông Hưng đi Thước Châu.

Tính mạng ông Hoàng bị đe dọa, bệnh viện huyện kiến nghị chuyển viện ngay. Đối mặt món tiền điều trị kếch xù, người nhà nảy sinh bất đồng nghiêm trọng. Con trai ông Hoàng, Hoàng Tiểu Cường lựa chọn xin về, con gái Hoàng Tiểu Đan kiên quyết phản đối. Hai chị em đánh nhau giữa bệnh viện, Hoàng Tiểu Đan bị em trai đánh đến rạn xương hốc mắt, mắt phải có nguy cơ bị mù.

Vì để tiền cứu chữa cho cha, cô con gái hiếu thảo này từ chối nhập viện điều trị, tự đi mua ít thuốc bôi ngoài, chắt chiu từng xu dành dụm, vẫn nhanh chóng lâm vào cảnh cháy túi tuyệt vọng.

Việc này Thôi Minh Trí là người ngoài nghe xong cũng tức giận không chịu được. Nhận tin nhắn, Soái Ninh cũng sửng sốt đỡ trán.

“Người nhà này từ Tri Âm[1] chui ra à? Sao ngang trái tê tái vậy?”

“Nói thì nói thế, Ninh tổng, bệnh viện huyện không xử lý được ca ông Hoàng, ông ấy không chuyển viện sẽ chết, hơn nữa con gái ông ấy đã không đóng nổi tiền chạy chữa, nên làm gì bây giờ ạ?”

“Làm gì bây giờ cái gì? Khẳng định không thể để dính đến mạng người nhé, nếu để thế mà truyền ra thì anlon? Anh đi liên hệ ngay bệnh viện tốt nhất Đông Hưng chuyển người lên, tiền viện tạm thời để tôi ứng ra. Đúng rồi, trước hết đừng vội lấy danh nghĩa công ty, nhờ Diệp Như Vy ra mặt gặp gỡ nhà họ Hoàng. Cô ấy là người địa phương, nói chuyện với họ cũng tiện.”

Sếp quyết định phù hợp với chờ mong của Thôi Minh Trí, hắn báo ngay cho Diệp Như Vy lúc này đang đi làm ở công trường Thước Châu, tình cờ làm sao, cô lại là bạn cấp 3 của Hoàng Tiểu Đan.

Đêm đó, ông Hoàng được đưa suốt đêm lên khoa Hồi sức tích cực bệnh viện Nhân Dân số 1 Đông Hưng cứu chữa, tình trạng tạm thời đỡ đỡ. Hoàng Tiểu Đan cũng nhờ Diệp Như Vy đốc thúc mà nằm viện điều trị. Thôi Minh Trí lặng lẽ liên hệ với bạn gái cũ, gặp nhau ở quán McDonald’s gần bệnh viện.

“Tiểu Đan thật đáng thương, từ bé bố mẹ cô ấy đã bất công, coi con trai như của báu nâng niu, không quan tâm gì mấy đến cô ấy. Hồi đi học thành tích của cô ấy tốt lắm, thầy cô đều nói có thể thi đỗ đại học trọng điểm, tiếc là gia đình quá khó khăn, lên lớp 11 bị bắt bỏ học đi Thâm Quyến làm công nhân. Mấy năm nay tiền cô ấy kiếm được phần lớn gửi cả về nhà, lại hầu như đắp hết lên người em trai. Vì gánh nặng gia đình mà giờ sắp 30 vẫn không dám tìm hiểu ai. Vốn tưởng thằng em lấy vợ xong gánh nặng trên vai sẽ nhẹ bớt một chút, không ngờ lại xảy ra chuyện này.”

Thôi Minh Trí biết con gái ở quê gặp cảnh ngộ ngang trái nhan nhản, cá biệt có gia đình trọng nam khinh nữ thì đúng là trại nữ nô ăn thịt người không nhè xương. Ông Hoàng thiên vị con trai, cho nó hết những gì mình có, lại bị thằng bất hiếu này nhục mạ đến tự sát, lúc sống còn chỉ có cô con gái lâu nay bị áp bức liều chết bảo vệ ông. Nếu sau khi hết nguy hiểm mà biết tình hình, ông nên thấy hối hận, hổ thẹn.

Suy nghĩ như nước chảy tràn ra, hắn nhìn người con gái đối diện, cảm thấy những gì cô đang gánh vác cũng giống với Hoàng Tiểu Đan.

Mặc dù mọi người trong nhà họ Diệp hòa thuận yêu thương nhau, ông bà Diệp đối xử với con gái hết sức tình cảm nhẹ nhàng, hai thằng em cũng rất yêu quý kính trọng chị, nhưng những người thân đáng yêu ấy lại như khối u mọc trên người Diệp Như Vy, không ngừng hút chất dinh dưỡng của cô.

Đợt trước ông Diệp bệnh nặng, cô nợ nần chồng chất tình duyên lận đận, nếu tình cảnh tương tự lại xảy ra, không ai dám chắc cô sẽ không có cái kết như Hoàng Tiểu đan.

“Vy Vy…”

Hắn định nhắc cô rút kinh nghiệm mà dè chừng, lại sợ là không đủ thân để xen vào.

Đúng vậy, họ đã chia tay, giờ hắn chỉ là một người ngoài chẳng liên quan. Kể cả sau này có quay lại, những lời này cũng phải đào sâu chôn chặt, đây là trách nhiệm nhỏ nhoi nhất của người yêu.

Diệp Như Vy thấy hắn ngập ngừng, chẳng muốn đi căn vặn, cúi đầu nhìn cốc cà phê. Thứ đặc sệt đắng ngắt này dường như được pha từ nỗi tuyệt vọng, đau khổ, bất đắc dĩ của vô số những người phụ nữ như Hoàng Tiểu Đan.

Vị thế của phụ nữ tăng lên không theo kịp tốc độ phát triển của xã hội, phụ nữ giống mẩu nam châm lăn trong chiếc khay chứa mạt sắt, càng ngày càng phải chịu nhiều áp lực mới. Những áp lực ấy giống như lớp mạt sắt thật dày bao vây lấy các cô, người yếu đuối gục ngay tại chỗ, người mạnh mẽ gánh nặng tiến lên.

Dù thế nào đi nữa cũng không trốn thoát được một chữ “bi” (bi ai), cô không khỏi buồn bã thở dài: “Sinh ra làm đàn bà thực sự rất bất hạnh.”

Thôi Minh Trí thương hương tiếc ngọc hơn so với đàn ông bình thường, nhưng đứng ở bên kia hàng rào giới tính, tóm lại cũng không thể thấu hiểu sâu sát tâm tình của đa số chị em, nên cũng không tán thành quan điểm của bạn gái cũ cho lắm, tiện mồm đưa ra một ví dụ phản bác: “Cũng không hẳn, Ninh tổng không phải sống được ‘sấm vang chớp giật’ đấy thôi?”

Diệp Như Vy mỉm cười: “Ninh tổng có nền tảng tốt hơn người bình thường quá nhiều, đứng ở trên cao, người bình thường không nhìn tới nỗi khổ của cô ấy. Sao anh xác định được cô ấy không có sầu não?”

Thôi Minh Trí mím mím miệng: “Cho dù có sầu não, cô ấy cũng có thể giải quyết. Cô ấy là người phụ nữ kỳ lạ nhất anh từng gặp, kể cả xếp vào đám đàn ông cũng là dạng kỳ quái. Cái từ ‘kỳ quái’ này dùng đây không hoàn toàn mang nghĩa xấu, cô ấy chỉ là rất lì, khổ người không cao to nhưng khi tiến lên thực sự giống cỗ xe tăng. Khí thế không gì cản nổi ấy làm người đứng sau cô ấy cảm thấy đặc biệt an toàn.”

Diệp Như Vy hiền lành rộng lượng nhưng trước đây nghe hắn tỏ vẻ hảo cảm với người phụ nữ khác vẫn sẽ không ngăn được ghen tuông, nhưng Soái Ninh tuyệt đối là ngoại lệ.

Người sếp này cũng là đối tượng cô khát khao hướng tới, chân thành mong đợi có thể đi theo cô ấy đi mở mang bờ cõi, nghĩ đến cô ấy bèn được tiếp thêm sức lực, mặt giãn ra, cười nói: “Ninh tổng là cấp trên tốt hiếm có, chúng ta cứ cố gắng làm với cô ấy, nhất định sẽ thành công.”

Thôi Minh Trí phấn chấn gật đầu, nhân lúc cao hứng lấy điện thoại ra lướt Weibo của sếp. Vừa mở ứng dụng, trước tiên đã nhìn đến bảng hot search thời gian thực. Tin tức xếp đầu hot search như sấm sét giáng xuống, làm gương mặt tươi cười của hắn vỡ tan tành.

“Nháo Nháo giải phóng mặt bằng chèn ép chết người.”

(Hết phần 91, xin mời đón đọc phần 92. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

1. Tên tạp chí chuyên về đời sống tình cảm ra đời năm 1985, có lượng phát hành đứng đầu Trung Quốc, nổi tiếng vì khai thác các hoàn cảnh éo le và kiểu giật tít rẻ tiền.
Bình Luận (0)
Comment