NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P97)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Chương 37: Họp báo
Thông báo vừa đăng lên, dân truyền thông khắp nơi hành động ngay lập tức. Chưa đầy một ngày, các khách sạn lớn nhỏ khắp huyện Thước Châu đã cháy phòng. Vé xe từ Thước Châu đi xã Liên Hoa cũng trở thành món hàng cần tranh cướp. Công ty xe buýt Thước Châu quyết định sẽ tăng thêm 10 chuyến xe trong buổi sáng ngày 21 tháng 6, ngày diễn ra cuộc họp báo, để giảm bớt áp lực giao thông Thước Châu – khu phố Liên Hoa. Các chỗ cho thuê xe cũng đông khách gấp vài lần bình thường.
Đầu giờ chiều ngày 20 tháng 6, Soái Ninh đến bệnh viện số 1 thành phố Đông Hưng, xin cảnh sát cho gặp mặt Hoàng Bảo Lâm. Ông già đang nằm phòng VIP, có chuyên gia theo dõi, Soái Ninh nhờ họ đưa cả Hoàng Tiểu Đan tới.
Hoàng Bảo Lâm đã nhịn ăn mấy ngày nay, chỉ trông vào truyền dịch để giữ tính mạng, ai nói gì cũng không phản ứng, nghe người ta giới thiệu cô nàng sành điệu này chính là tổng giám đốc Bất động sản Quan Vũ thì không khỏi kinh ngạc mở to mắt. Sau đó, nỗi áy náy sợ sệt tràn ra, trong khóe mắt ông lấp lóe ánh lệ.
Soái Ninh ngồi ngay ngắn bên giường, hỏi han hòa nhã: “Bác Hoàng, bác đỡ chưa ạ?”
Hoàng Bảo Lâm gắng quay đi, không dám đối mặt cô, giống như đang bị hút chân không, thở cũng vất vả.
Soái Ninh điềm đạm nói: “Bác Hoàng, dù bác có thừa nhận hay không, tính mạng bác là do tôi cứu về. Tôi cứu bác không phải vì bác đáng thương, mà vì nghe nói khi bác trong cơn nguy kịch, con trai bác muốn ngừng chữa xin về, còn Hoàng Tiểu Đan con gái bác liều mạng phản đối, bị em trai đánh đập. Vì để dành tiền chạy chữa cho bác, bản thân cổ không chịu đi khám, mắt suýt nữa thì mù. Ba tôi cũng tầm tuổi bác, tôi tưởng tượng nếu ổng bị bệnh nặng, đại khái tôi sẽ không thể làm được như Hoàng Tiểu Đan, quên mình cứu chữa. Đúng là vì kính nể lòng hiếu thảo và dũng cảm của cổ, tôi mới quyết định chi tiền điều trị cho bác. Bác thật sự nuôi được cô con gái tốt hiếm có đó ạ.”
Hoàng Bảo Lâm nghe thế thì nước mắt giàn giụa. Hoàng Tiểu Đan bên cạnh cũng không khỏi nức nở. Cô trả giá vì cha nhiều như thế mà lại bị ông trách cứ rằng lắm điều gây họa, hại em trai phải khổ. Lúc này, từ đáy lòng, cô cảm kích vì Soái Ninh có thể đứng ra nói hộ mình.
Soái Ninh nói tiếp: “Con trai bác Hoàng Tiểu Cường vì bác không thể cho tiền mua nhà mà mắng chửi bác té tát, đẩy bác đến chỗ uống thuốc sâu tự tử. Khi tính mạng bác nguy ngập thì đứng ra quyết xin về. Vì bịt đầu mối mà dẫn một đám đầu trộm đuôi cướp xông vào viện với ý đồ đưa bác lúc bấy giờ còn chưa qua cơn nguy kịch ra khỏi ICU. Những hành vi đó hẳn bác cũng nghe nói cả rồi, mà vẫn đồng ý làm chứng gian dối cho nó, tình yêu thương bác và bác gái dành cho nó như trời như bể, nhưng ngẫm lại đứa súc sinh lòng lang dạ sói ấy không xứng được nhiều tình yêu thương của cha mẹ như vậy.”
Hoàng Bảo Lâm đau đớn thì đau đớn chứ quyết tâm che đỡ cho thằng con vẫn chưa dao động, vội cãi: “Tôi không làm chứng gian dối! Việc này không liên quan đến con trai tôi, cô đừng hại nó!”
Hoàng Tiểu Đan không nhìn được, hét to: “Bố!”
Soái Ninh giơ tay ngăn cô lại, nghiêm túc nhìn chăm chú ông già đang hoảng loạn.
“Vậy bác nhìn thẳng mặt tôi nói cho tôi, tôi và Bất động sản Quan Vũ đã hại bác với Hoàng Tiểu Cường ra sao nào?”
Máu khắp cơ thể Hoàng Bảo Lâm ào ào dồn hết lên phần đầu, tựa như sắp trào ra từ da mặt và ánh mắt. Người lương thiện bị ép làm việc ác giống như diễn viên mới học diễn kịch, đầy sơ hở, liếc cái là ra hết. Ông ngắc ngứ một lúc lâu vẫn không đọc ra được câu thoại, ôm đầu than khóc: “Các người để tôi chết đi, tôi chết rồi là xong hết!”
Soái Ninh nghiêm mặt nói: “Hoàng Tiểu Đan vì cứu bác mà chịu bao đau khổ, giờ bác lại nói câu này, không sợ làm cổ thương tâm ư? Tôi tin bác và bác gái đều là người tốt, nếu không cũng không nuôi dạy được cô con gái ngay thẳng lương thiện như Hoàng Tiểu Đan. Nhưng các bác chỉ lo trách nhiệm dạy dỗ con gái, với con trai lại lơ là trông nom. Chính sự nuông chiều của vợ chồng hai bác mới nuôi dưỡng ra tính cách ích kỷ ti tiện của Hoàng Tiểu Cường. Những sai lầm hôm nay nó phạm phải đều là nhân do các bác gieo trước đây. Các bác coi con trai như mạch hương khói, trông cậy nó nối dõi tông đường, nhưng nó bất hiếu với cha mẹ, còn mưu toan lấy đi mạng sống của bác. Kẻ quên nguồn quên cội như vậy sẽ chỉ khiến tổ tiên hổ thẹn, khiến người ngoài khinh rẻ. Niềm hy vọng của các bác đã đặt sai chỗ, việc này không công bằng với hai bác, càng không công bằng đối với Hoàng Tiểu Đan.”
Gương mặt đẫm nước mắt của Hoàng Bảo Lâm giống một nắm giấy bản vò nát. Điệu bộ rúm ró do dự của ông làm Hoàng Tiểu Đan nổi giận, cô nhào đến trước mặt ông rít giọng kêu khóc: “Bố, Ninh tổng cứu mạng bố. Trước đây bố thường nói ‘ơn một giọt nước, trả một dòng suối’, sao có thể hãm hại chính người có ơn cứu mạng mình cơ chứ? Tiểu Cường bịa đặt vu vạ Ninh tổng, vu vạ chính quyền. Nó làm thế là phạm tội rõ ra rồi, bố với mẹ bao che thêm cho nó cũng không ăn thua! Cứ cho là cả nhà chúng ta chết hết đi, mồ mả cũng sẽ bị người ta nhổ nước bọt đầy, ra ma rồi cũng không yên thân đâu. Bố mau tỉnh ra đi!”
Hai cha con khóc lóc thảm thiết, ra sức giằng co trong cuộc quyết đấu giữa tình cảm gia đình và đạo đức.
Soái Ninh từ đầu đến cuối bình tĩnh làm theo bài bản định sẵn, vỗ vỗ Hoàng Tiểu Đan bảo cô lùi ra, nhìn thẳng Hoàng Bảo Lâm, nói: “Hôm nay tôi tới không phải để cầu xin bác, cũng không phải ép buộc bác. Miệng mọc trên người bác, bác muốn nói thế nào tùy bác. Nhưng dối trá không thể chiến thắng sự thật, nhiều nhân chứng vật chứng đều chỉ rõ Hoàng Tiểu Cường đang nói dối. Nó đã phạm pháp, bác và bác gái có bao che cho nó đi nữa thì cũng chỉ phí công làm đệm lót lưng cho nó thôi. Có đáng để làm vậy hay không là chuyện riêng của nhà bác, người ngoài như tôi không tiện bình luận. Nhưng bác thật sự đã phụ lòng Hoàng Tiểu Đan. Nếu nói Hoàng Tiểu Cường không xứng có được người cha người mẹ yêu thương nó như hai bác, thì bác và bác gái cũng không xứng có được cô con gái tốt như Hoàng Tiểu Đan. Hy vọng bác có thể tỉnh ra.”
Cô cáo từ, rời khỏi phòng bệnh, nói với người phụ trách đoàn điều tra cùng đi: “Cuộc nói chuyện vừa rồi camera ghi lại hết rồi nhỉ, thái độ của ông Hoàng thực sự cho thấy rõ vấn đề. Ngày mai sẽ công bố trong buổi họp báo. Trừ những đứa chuyên gây sự cố tình mù có chọn lọc, đảm bảo không còn ai nghi ngờ chúng ta nữa.”
Một trận mưa to đêm đó gột rửa sân bãi cho cuộc họp báo. Ngày tiếp theo, nhiệt độ không khí mát mẻ dễ chịu, những người phải xuất hành cũng thấy tinh thần hào hứng.
Buổi sáng, vô số phóng viên xách theo máy ống hoành tráng đã có mặt ở xã Liên Hoa. Họ thành thạo đi thu thập tin tức trước cuộc họp báo. Đến trưa, đã có một số tin video được gửi về từ hiện trường, phần lớn là phỏng vấn người dân các thôn của xã Liên Hoa.
Trong một video, phóng viên hỏi một cụ ông đang bón phân ngoài vườn rau ở thôn Liên Ngẫu.
“Cụ biết Bất động sản Quan Vũ không ạ?”
“Biết chứ.”
“Vậy cụ biết việc giải phóng mặt bằng ở thôn Liên Diệp của họ là thế nào không ạ?”
“Bọn đấy muốn moi tiền của người ta, hơi một tí đòi mấy căn nhà mấy triệu bạc, thế là người ta sợ quá chạy mất.”
“Bọn đấy là chỉ những hộ trong diện di dời của thôn Liên Diệp ấy ạ?”
“Đúng thế, bọn nó quá thể đáng, người ta nói đền bù nhà tầng còn cho mỗi hộ mấy trăm nghìn là ý tứ lắm rồi. Ở cái nhà nát, mồ mả cha ông lại chả chôn vàng, còn õng ẹo gì chứ? Cái này gọi là tham thì thâm, đáng đời!”
“Nếu Bất động sản Quan Vũ đến thôn cụ giải phóng mặt bằng, cụ đồng ý không ạ?”
“Tất nhiên là đồng ý rồi, ai không muốn ở nhà mới, còn có thể cầm về mấy trăm ngàn. Có khoản tiền ấy thì tôi với bà nhà tôi chẳng cần làm ruộng vất vả như này, cũng không lo về già không ai nuôi.”
(Hết phần 97, xin mời đón đọc phần 98. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)