Người Phiên Dịch

Chương 36

Kiều Phi

Muốn mời một vài người bạn thân tới ăn sủi cảo, kể ra cũng mệt lắm đây.

Cải thảo của nước ngoài rất cứng, do vậy tôi phải luộc qua rồi cắt nhỏ để làm nhân. Nhân thịt ở trong siêu thị đều đã trộn với gia vị của họ, tôi đành phải mua thịt tươi về tự làm. May mà bột mì của Pháp chất lượng rất tốt, trắng nhưng rất dai, sau khi luộc chín dường như trong suốt. Tôi cảm thấy không thể chỉ nấu mỗi món sủi cảo, liền cắt nhỏ dưa chuột, trộn thêm với muối và xì dầu mang từ TQ tới, thế là đã có món “sa lát TQ”. Đề phòng trường hợp có ai đó ăn không quen, tôi chuẩn bị thêm một ít sandwich và hai đĩa cơm rang trứng lớn lại còn mua một chút hoa quả và bia.

Bận rộn cả buổi chiều, mãi tới lúc trời chạng vạng tối thì sủi cảo được bày ra đĩa. Các bạn cũng lần lượt tới.

Món sủi cảo nhân cải thảo được mọi người đón nhận nồng nhiệt, những món ăn mang hương vị phương Bắc cũng khiến những bạn học tới từ Hồng Kông và Đài Loan cảm thấy mới lạ, khỏi phải nói nó ấn tượng như thế nào với các bạn nước ngoài. Mùi thơm còn hấp dẫn cả các lưu học sinh cùng tầng. Thế là chỉ một lát sau, những khuôn mặt trẻ trung với đủ mọi màu da tập trung trong căn phòng nhỏ bé của tôi. Tôi cảm thấy mình đã thành công, chỉ với mấy món ăn đơn giản mà đã khiến mọi người vô cùng vui vẻ.

Sau khi tan sở, một mình Audeux Ferrandi tới, cô ấy còn mang đến hai quả dưa lưới. Sau khi thưởng thức món sủi cảo tôi làm, cô giơ ngón tay cái lên: “Ngon lắm! Ngon lắm!”.

Tôi hỏi bạn: “Tại sao em trai cậu không tới?”.

“Nó vẫn chưa tới à?” Cô đưa mắt nhìn quanh. “Ôi dào, ai mà biết được chứ”. Rồi cô đưa chiếc đĩa đã ăn hết cho tôi, “Cho mình ít cơm rang nữa”.

Ăn xong, chúng tôi cùng nhau uống trà, uống bia. Không biết có ai mang đài tới rồi bật nhạc Ả Rập lên, có người thì thầm nói chuyện, có người tiến tới giữa phòng lắc mình theo điệu nhạc.

Tôi ngồi trên tấm đệm sô pha đặt cạnh cửa, cầm điếu thuốc Audeux đưa, rít một hơi dài rồi nhả ra làn khói đậm, cảm thấy rất vui.

Điện thoại của tôi reo lên là Trình Gia Dương.

Tôi đứng dậy rời khỏi phòng, rồi chạy lên trên sân thượng.

Trên sân thượng lúc đó, trăng sáng vằng vặc, gió nhè nhẹ thổi, mơn man trên mặt và cổ tôi. Chẳng cần phải soi gương, tôi cũng bết mình đang cười. Tôi nói: “Bây giờ ở nhà đang là sáng sớm mà, sao anh lại gọi cho em vào lúc này?”.

“Em đã gọi cho anh phải không? Anh thấy số của em”.

“Đúng vậy, là mấy hôm trước. Em muốn kể cho anh nghe khóa học cơ sở của em đã kết thúc rồi, cả hai môn em được mười sáu điểm đấy”.

“Thế thì tốt quá. Chúc mừng em!”.

“Em đang làm gì đấy?”

“Em đang mở tiệc cùng các bạn”

“Có vui không em?”

“Rất vui anh ạ. Họ rất thích món sủi cảo mà em làm”.

“Đúng thôi, anh biết em nấu ăn rất ngon mà”.

Tôi cảm thấy mình có rất nhiều điều nuốn nói với Gia Dương, những lời đó cứ lởn vởn trong tâm trí tôi, khiến tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Tôi mong anh sẽ nói thật nhiều vì rất thích được nghe giọng của anh, lúc nào cũng rọ ràng không hề có tạp âm. Hôm nay giọng anh lại rất dịu dàng.

“Vậy em cứ chơi với các bạn đi, phải chơi cho thật vui đấy nhé”.

“Tạm biệt”.

Sao lại kết thúc nhanh vậy chứ?

Tôi cúp máy, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Làm thế nào để tôi có thể quên được hình bóng của Trình Gia Dương đây? Anh ấy đẹp như vậy. Cặp lông mày rậm, đôi mắt long lanh, cái miệng luôn khiến tâm trí tôi rối bời, khuôn mặt trắng như vỏ bánh sủi cảo mà tôi làm vậy.

Càng xa cách, tôi càng nhớ anh và khiến tôi quên hết những hiểu lầm, những điều không như ý trước kia. Trong lòng tôi lúc này chỉ cảm thấy anh là tốt nhất, đặc biệt là tình cảm ngọt ngào như sóng biển mùa hạ của anh nữa.

Tôi không biết là mình đã đứng trên sân thượng bao lâu dường như tôi quên cả các bạn. Lúc tôi xuống, mọi người đã cề hết. Họ dán mảnh giấy trên cửa: Phi, cảm ơn tình hữu nghị thơm phức như món cơm rang và sủi cảo của bạn. Bên dưới là chữ kí của từng người.

Tôi cười rồi lấy mảnh giấy xuống, đẩy cửa bước vào, phát hiện còn có một người nữa vẫn đang ngồi trong nhà. Cậu ta đang chăm chú nhìn tấm ảnh tôi dán trên bàn học. Khi cậu ta quay người lại tôi nhận ra đó là ZuZu. Nhìn thấy tôi cậu chàng nói to: “Tôi tới rồi, có điều hình như mọi người đã ăn hết rồi thì phải”.

“Ai bảo cậu tới muộn thế chứ?”

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh tìm xem còn thứ gì có thể chế biến cho cậu ta không.

“Là vì cái này đấy”.

Cậu chàng đưa chú chó nhỏ vừa trắng vừa mũm mỉm từ trong lòng ra. Chú chó lăn từ trong lòng cậu lên giường tôi, cứ ngó ngó nghiêng nghiêng khắp nơi rồi sủa nhặng xị.

Tôi ôm chú chó vào lòng rồi ngồi trên đệm nói: “Thật là một sự ngạc nhiên thú vị”.

“Nuôi chó con sẽ khiến cô cảm thấy vui hơn đấy”.

“Cảm ơn cậu, tôi thích nhất là chó con”.

“Con chó này mới sinh đấy, tôi ôm về từ nhà một người bạn ở ngoại ô. Cô đặt cho nó tên gì đi”.

Tôi ngẫm nghĩ một lát, nhìn cậu chàng, mắt của chú chó nhỏ sáng như mắt của ZuZu vậy: “Z, có rồi”.

“Tên gì vậy?”

“Gọi nó là ZuZu đi, cậu thấy thế nào?”

Cậu chàng nghĩ rất nghiêm túc rồi trả lời: “Cũng được, bởi dù sao nó cũng là hậu duệ của người Ý mà”.

“Cậu đói chưa?” Tôi hỏi.

Cậu chàng gật đầu.

“Hất sủi cảo rồi. Tôi sẽ rang cơm cho cậu. Cơm rang Quảng Đông được không?”

“Thế thì tốt quá”

Tôi đem cơm nguội còn thừa cùng với trứng và hành hoa rang thành một đĩa lớn sau đó còn làm thêm cả dưa góp. Một lát sau cậu chàng đã ăn hết

.

“Ngon thật đấy. Cảm ơn, Phi”

“Không cần khách sáo”

Tôi ôm chú chó con rồi nói: “Tôi còn chưa cảm ơn cậu mà”.

“Tôi nghe Audeux nói, cậu muốn đi Châu Phi phải không? Đi làm lính giữ gìn hòa bình ư?”

“Đúng vậy. Tôi đã làm đơn rồi, mùa xuân năm sau mới biết kết quả”.

“Tại sao?”

“Thế còn cô? Tại sao cô học phiên dịch?”

“Để kiếm tiền cho bố mẹ tiêu”.

ZuZu gật đầu nói: “Lúc tôi còn nhỏ, tôi đã xem một bưc tranh, một bé gái Châu Phi gầy tới mức da bọc xương đang nằm trên đất, dường như cô bé sắp chết rồi, còn đằng sau là một co nchim kền kền đang chuẩn bị xơi cô bé.”

Tôi cũng đã nhìn thấy bức tranh này trên chương trình Ống kính đen rồi, lúc đó tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc vì được sinh ra ở TQ, chứ không phải Châu Phi.

Địa ngục trần gian đó có người muốn trốn mà không được, vậy mà chàng trai người Pháp sống trong điều kiện đủ đầy, không phải lo nghĩ gì này lại nói muốn tới nơi ấy làm việc.

“Cậu đi tới nơi đó, bản thân có thể làm được gì?”

“Nói chung cứ bắt tay vào làm, dù sao cũng hơn là không làm gì”.

Không ngờ anh chàng lại có nghĩa khí đến như vậy.

Cậu ta nhìn tôi, tôi cũng nhìn cậu ta, bỗng cậu ta đưa tay vuốt vuốt tóc tôi: “Tóc cô đẹp thật đấy!”

“Cũng chẳng có bí quyết gì đâu, mỗi buổi sáng khi vừa tỉnh dậy, tôi liền liếm liếm lên đó, dùng nước bọt để làm tóc bóng mượt”.

“Giống như ZuZu”. Tôi chỉ vào chú chó con trong lòng mình.

Đã muộn, cậu phải về.

Tôi nói: “Cậu đi bằng gì? Xe buýt đã hết rồi”.

“Không sao. Tôi chạy bộ về giống như tối hôm đó”.

“Xa thế kia mà”.

Từ làng sinh viên tới tiệm bánh nhà Ferrandi phải đi xuyên qua thành phố. Tuy thành phố không rộng lắm, thế nhưng cũng vẫn khá xa.

“Cậu đùa đấy à?”

Zu Zu thản nhiên đáp: “Năm ngoái tôi đại diện cho Montpellier tham gia cuộc đua xe đạp vòng quanh nước Pháp. Đoạn đường này bõ bèn gì chứ? Lần sau tôi sẽ cho cô xem bức ảnh tôi chụp trên đoạn đường núi”.

Cậu nói rồi liền đứng dậy: “Tôi vầ đây”.

ZuZu bất ngờ hôn lên má tôi rồi nói: “Chúc ngủ ngon. Tạm biệt”.

Xuống đến tầng dưới, cậu lại còn huýt sáo rất to, hô khẩu lệnh của hiến binh rồi mới chạy đi.

Tôi nghe thấy tiếng hét ré lên, không biết là của cô bạn ở phòng nào nữa: “Không hiểu là thằng quỷ đáng ghét nào thế? Mình mới uống thuốc, vừa chợp mắt được một chút”.
Bình Luận (0)
Comment