Kiều Phi
Tôi tỉnh lại thấy mình đang nằm trong lòng Gia Dương.
Sau cơn mây mưa nồng cháy, tôi hơi mệt.
Nhưng tôi ngủ không được ngon lắm, lúc mở mắt ra ánh trăng bàng bạc xuyên qua rèm cửa chiếu lên người chúng tôi.
Tôi cảm thấy ấm áp bởi bên cạnh còn có một ngừơi.
Tôi nhìn anh, Gia Dương vẫn chưa tỉnh. Môi anh vẫn đặt trên môi tôi, giống như đang hôn tôi.
Trình Gia Dương à, cho dù anh thô bạo hay dịu dàng cũng đều khơi dậy dục vọng chôn giấu trong người em.
Phải rất lâu sau đó, tôi mới rời khỏi lòng anh.
Tôi lõa thể bước xuống giường rồi đi tới trước cửa sổ.
Tôi mở cửa sổ ra, gió lạnh thổi vào mang theo những bông tuyết nhỏ xinh.
Tuyết đang rơi, đúng là cảnh hợp lòng người.
“Em làm gì vậy, Phi? Lại đây, chỗ đó lạnh lắm”.
Sự cuồng nhiệt ban nãy khiến tôi hạnh phúc, hạnh phúc tới mức tuyệt vọng.
Nhưng lúc này, tôi muốn mình bình tĩnh lại.
“Phi!” Từ phía sau Gia Duơng gọi tôi, tôi quay lại nhìn anh đang dang tay về
phía tôi, dường như tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của anh.
Lúc
này tôi nghe thấy giọng mình còn lạnh lẽo hơn cả những cơn gió ngoài
kia: “Anh tìm em chắc cũng chỉ muốn làm chuyện này với em phải không?”
Gia Dương không nói gì.
Tôi ngồi trên ghế hút thuốc, nhìn anh mặc bộ quần áo đã bị tôi xé rách tơi tả, đi giầy.
Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ mặt anh.
Bất giác tôi chợt nhớ tới một bài hát cũ.
Nhìn thấy anh đóng ầm cửa lại rồi tôi ngâm nga hát.
“Nếu ai đó không thể chứng minh được tình yêu, vậy thì đừng nên hấp tấp
quyết định. Hãy nhìn con người của anh và em lúc bình thường, ai đã đau
lòng trước…”
Tôi biết tin Trình Gia Dương sắp cưới khi đang chơi cờ với mấy chị trong giờ nghỉ trưa.
Chị Mã bước vào thông báo: “Mọi người đã nghe thông tin gì chưa? Gia Dương sắp cưới rồi đấy?”
Chị đồng nghiệp trong phòng tôi sững người một lát, rồi nói: “Sao nhanh thế? Em chưa bao giờ nghe cậu ấy nói”.
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy bất ngờ. Ra Tết sẽ đi đăng kí, cậu ta còn mời
chúng ta tham dự lễ đính hôn nữa đấy. Sau đó tranh thủ kỳ nghỉ đông, họ
sẽ đi Nam Mỹ”.
Tôi giục: “Chị à, chị mau đi đi, tới lượt chị rồi”.
“Được rồi”. Chị ấy đáp.
Chị nhìn bàn cờ rồi cười phá lên: “Phi Phi à, sao em lại dùng quân của chị ăn quân của chị vậy?”
Trình Gia Dương
Tôi và Tiểu Hoa vội vàng kết hôn khiến mọi ngừơi trong nhà đều cảm thấy rất bất ngờ.
Nhưng chúng tôi đều quyết tâm, bố mẹ đành phải vội vàng chuẩn bị.
Mẹ tôi rất ngạc nhiên bởi tôi đã đề xuất chuyện kết hôn với thái độ rất
hợp tác. Thậm chí bà còn hỏi riêng Tiểu Hoa rằng co phải cô ấy đã có
thai rồi không.
Tiểu Hoa kể lại cho tôi, tuy cô ấy nói với mẹ tôi rằng mình không có thai, nhưng lại nói việc kết hôn một cách vội vã như vậy là do cô ấy thúc giục tôi.
Lúc cô ấy nói với tôi
chuyện này, trông mắt tôi cô ấy không còn giống như trước kia nữa. Tôi
cảm thấy cô ấy nói gì, làm gì cũng thật sáo rỗng.
Sự tính toán của phụ nữ khiến người ta mãi mãi không thể biết được.
Tiểu Hoa là như vậy, Kiều Phi cũng thế.
Chỉ khác là một ngừơi thì muốn kéo tôi về còn người kia lại lạnh lùng đá tôi đi.
Trong tay Kiều Phi còn có thêm một con dao, cô ấy rất biết cách để khiến tôi
thương tích đầy mình. Sau cái đêm ngọt ngào đó, cô ấy nói với tôi, nhấn
mạnh từng từ một: “Anh tìm em chẳng qua cũng chỉ muốn làm chuyện này
đúng không?”
Dường như tôi đã cười.
Tôi cười bản thân mình, hóa ra ngần ấy năm trôi qua trong lòng cô ấy tôi lại là ngừơi như vậy.
Cũng khó trách được bởi chúng tôi đã hưởng mọi khoái lạc với nhau như vợ chồng.
Tôi rời khỏi chỗ Kiều Phi. Văn Tiểu Hoa đang sốt ruột chờ tôi ở nhà.
Tôi biết mình rất xấu xa, vô liêm sỉ, nhưng con tim tôi đã chết. Tôi không
quan tâm tới việc ở bên ai nữa, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống mới mà
thôi.
Tôi liền hỏi: “Tiểu Hoa à, em đã từng nói chúng ta nẹn kết hôn, bây giờ em vẫn sẵn lòng chứ?”.
Cô ấy lập tức chạy tới ôm tôi mà chẳng suy nghĩ gì cả.
Hoặc là cô ấy đã nghỉ cả đêm rồi.
Sau Tết, chúng tôi đi đăng ki kết hôn, khi đó sẽ tổ chức một buổi lễ nhỏ với sự có mặt của người thân và bạn bè hai bên.
Mẹ tôi vẫn là người sốt sắng nhất, bà đã đặt ba bộ lễ phục ở Paris cho
Tiểu Hoa. Bố tôi đích thân tặng Tiểu Hoa một chiếc đồng hồ đeo tay bằng
bạch kim của hãng Vancheron Constantin. Tôi cũng nhận được những món quà tương xứng từ bố mẹ của Tiểu Hoa.
Lễ cưới của chúng tôi sắp cử hành, tôi dọn về nhà ở.
Một buổi tối, lúc tôi đang ngủ gật trong phòng đọc sách thì nhận được điện thoại của Húc Đông.
“Ra ngoài đi, trước khi kết hôn chúng ta phải vui vẻ với nhau một chút”.
“Ở đâu vậy?”
“Ở hộp đêm Khuynh Thành gần bờ biển được không?”
Tôi sững sờ.
“Các em ở chỗ này đẹp lắm, cậu phải tranh thủ thời gian đi, sau này sẽ không còn cơ hôi nữa đâu”.
Tôi nói được thôi, chờ em một chút.
Khi cầm chìa khóa ra ngoài, tôi gặp nhân viên đưa ảnh cưới tới.
Lúc mở ra xem, tôi thấy mình trong ảnh cứng đơ, giống như một cái cây chết khô.
Tôi gặp Húc Đông ở Khuynh Thành, anh đang ngồi giữa các em chân dài. Vừa nhìn thấy tôi, anh liền gọi: “Gia Dương à, qua đây đi”.
Tôi vừa ngồi xuống, một cô gái tới ngồi cạnh rồi cất tiếng hỏi bằng giọng
miền Nam đặc sệt, ngọt như mía lùi: “Anh à, anh uống rượu gì?”
Tôi nhìn cô ấy, đôi mắt cô ấy rất giống Kiều Phi, đôi mắt mèo.
Tôi hờ hững đáp: “Tùy em, lọa nào cũng được”.
Cô nàng rất vui liền uốn éo ra ngoài lấy rượu.
Húc Đông vỗ vai tôi hỏi: “Thế nào? Có vừa ý không? Anh đặc biệt tìm cô gái này cho chú đấy”.
Tôi nhìn anh, anh lại nhìn tôi, rồi anh lắc người tôi: “Cậu em à, tâm trạng khó chịu thì cứ giải tỏa đi, đàn ông mà, phải nhìn về phía trước… ai mà chẳng có điều không như ý…”
Cô gái có đôi mắt giống Kiều Phi tên là Châu Châu. Lúc uống rượu, tôi nói với Châu Châu rằng anh có một
người bạn rất giống em. Nhưng cô ấy đã bỏ rơi anh. Châu Châu à, anh có
rất nhiều tiền, em muốn ngồi với anh tới lúc nào?”
Rất nhanh chóng câu hỏi này đã có lời giải.
Bỗng một giọng ngang ngược cất lên: “Tại sao hôm nay Châu Châu lại tiếp
khách chứ? Tôi đã bảo cô ấy chờ tôi rồi kia mà? Cô làm quản lý cái kiểu
gì vậy? cô có tin tôi sẽ đuổi cô không? Tôi không cần biết đó là ai, mau gọi cô ấy về cho tôi”.
Giọng nói này rất quen, hóa ra là ông bạn cũ, Lưu công tử.
Nhóm trưởng với bộ dạng không giống nam cũng chẳng giống nữ không ngăn nổi
vị khách ngang ngược kia. Họ tới bàn của chúng tôi, cả tôi và Húc Đông
đều lặng người.
Tôi nhìn thấy Lưu công tử đang ngồi trên xe lăn.
“Cậu làm sao vậy?” Húc Đông đứng lên hỏi, “Sao lại ngồi xe lăn thế này?”
Tôi lạnh lùng nhìn họ.
Nhóm trưởng nói: “Hóa ra mấy vị quen biết nhau? Thế thì dễ giải quyết rồi”.
Húc Đông đáp: “Tới đây ngồi uống rượu với bọn anh cho vui, ít người chẳng vui chút nào”.
Tôi nhìn Lưu công tử: “Đúng đấy, cùng ngồi đi. Hai ngày nữa mình kết hôn rồi”.
Anh ta nhìn vào chiếc ghế sô pha rồi ra lệnh, không biết là cho ai: “Mau
dành một chỗ cho tôi, không thấy ngồi trên xe lăn khó chịu lắm à?” Rồi
quay lại nói với nhóm trưởng: “Em đi lấy sâm banh cho anh. Hai chai nhé. Mau lấy đi”.
Nhóm trưởng thấy mọi việc đã được giải
quyết, vui tới mức liền gọi người tới dìu Lưu công tử ngồi lên ghế sô
pha, rồi đích thân đi lấy rượu.
“Đừng nhắc đến chuyện
này nữa, lúc em đi trượt tuyết ở Châu Âu, ngã từ trên cáp treo xuống,
may mà không cao lắm nếu không thì đã chết rồi”.
“Khi nào thì khỏi?” Húc Đông hỏi.
“Chắc cũng phải một tháng nữa, nhưng em thấy ngồi xe lăn cũng tốt, tốt hơn chống nạng nhiều”.
Lưu công tử quay sang hỏi Húc Đông: “Cậu ta sắp kết hôn rồi, còn anh thì sao?”
“Tháng sau anh lên chức bố rồi”. Húc Đông cụng ly với chúng tôi, “Chắc sau này anh em mình không có cơ hội đi chơi như thế này nữa rồi”.
“Được rồi, điều này anh và em đều biết rõ, trước khi kết hôn thì chúng ta cũng chơi đã đời rồi đúng không?”
Chúng tôi cùng cười phá lên.
“Nghe nói cậu sắp kết hôn, cưới ai thế?” Lưu công tử hỏi tôi.
Đúng lúc đó Húc Đông ra ngoài nghe điện thoại.
Châu Châu rót rượu cho hai chúng tôi.
Chúng tôi đều ngắm cô ấy.
“Cậu có thấy cô ấy rất giống một người không?” Lưu công tử hỏi, cậu ta nhìn
chằm chằm vào tôi, “Chắc cậu kết hôn với Phi Phi phải không?”
“Cậu đùa sao? Người mình lấy là Văn Tiểu Hoa, không phải Phi Phi”.
“Văn Tiểu Hoa ư?” Cậu ta nhìn tôi cười, “Thế thì mình phải chúc mừng cô ấy rồi, cô nàng này đáo để thật đấy! Thật đáng nể!”.
Tôi nhìn cậu ta hỏi: “Sao cơ?”
“Có gì mà khó hiểu chứ?” Cậu ta đặt ly rượu xuống, “Kiều Phi đã bị vị hôn
thê của cậu hãm hại, mình đoán chắc cậu cũng biết việc đó. Lúc cô ấy
đang đi học, Văn Tiểu Hoa đã gửi một bức fax tới trường, tố cáo chuyện
Phi Phi đã từng tiếp khách tại hộp đêm này... Này Trình Gia Dương, cậu
đừng có túm áo của mình, mình nói cho cậu biết, lúc mình chưa bị thương, cậu đã không phải là đối thủ của mình rồi”.
Tôi liền ấn cậu ta xuống: “Cậu nói đi, nói hết cho mình nghe đi”.
“Cô ấy đã thích cậu từ lâu rồi, cô ấy biết cậu và Kiều Phi yêu nhau, còn
biết mình quen Phi nên hỏi mình bình thường Phi làm gì?”
“Cậu đã nói cho cô ấy biết?”
Lưu công tử tiếp tục uống rượu.
“Ừ, nếu biết cô ấy nham hiểm như vậy, mình sẽ không bao giờ nói Kiều Phi
đang học đại học. Đúng thế, thực ra mình rất có lỗi với Phi. Mình cũng
thích cô ấy. Cô ấy là một cô gái tốt”.
Tôi châm thuốc. Tôi muốn tìm ra sợi dây liên kết trong cái mớ hỗn độn này.
“Cứ coi là như vậy đi, nhưng mình thấy rất kì lạ, tại sao Văn Tiểu Hoa lại
biết chuyện của cậu nhiều như vậy? Cho dù cô ấy là báo đi chăng nữa cũng không thể biết tường tận được”.
“Tại sao cô ấy biết nhiều chuyện của mình ư? Cậu không biết nhưng mình thì biết...”
Đúng lúc đó thì điện thoại của tôi rung lên, là Tiểu Hoa gọi tới.
Tôi bắt máy: “Đúng, anh đang ở ngoài cùng Húc Đông và Lưu công tử...”
Lưu công tử cười hỏi tôi: “Những điều mình vừa kể có làm cậu ngạc nhiên không? Gia Dương à, cậu vẫn quyết định kết hôn chứ?”
Tôi cười: “Cái gì? Tại sao lại không?”.
Kiều Phi
Trình Gia Dương mời tất cả mọi người trong phòng tới dự lễ cưới của anh,
đương nhiên có cả tôi. Tôi không có ý định lẩn trốn, nhưng đúng vào ngày đó tôi đổ bệnh. Tôi có cảm giác mất thăng bằng, đầu nặng trịch, chân
nhẹ bẫng, thậm chí tôi không xuống nổi giường nữa. Chị Đặng cặp nhiệt độ cho tôi, 38 độ5.
Tôi thầm nghĩ, đúng là trời chiều lòng người,
không thể có lí do nào tốt hơn nữa. Tôi gọi điện cho chị cùng phòng, nhờ chị ấy mừng năm trăm tệ hộ mình.
Chị Đặng thắc mắc: “Em cũng hào phóng thật đấy, mừng người ta tận năm trăm tệ”.
Tôi chẳng còn sức để phản bác lại chị nữa liền vùi đầu vào chăn. Tôi biết
rõ rằng tiền mừng của mình chẳng thấm vào đâu so với những gì anh ấy đã
cho tôi.
Tôi uống thuốc, nằm trong chăn để ra mồ hôi. Sau đó thiếp đi lúc nào không hay.
Tôi mơ.
Giấc mơ của tôi rất kì lạ: Trên sân bóng đá, hai đội hòa nhau. Đội của tôi
được hưởng quả phạt đền. Tôi lấy đà, ngắm góc, định sẽ câu bóng vào góc
chết của khung thành đối phương. Tôi tăng tốc chạy, chắc chắn mình sẽ
sút phạt thành công. Thế nhưng chân của tôi lại không chạm được vào
bóng. Đã thế lại còn ngã xuống bùn, bị gãy xương mắt cá, nhức buốt.
Tôi tỉnh dậy, tóc dính bết mồ hôi.
Có người bên cạnh hỏi tôi: “Thế nào rồi? Ốm à? Anh cứ tưởng em kiên cường lắm kia mà”.
Là Trình Gia Minh.
Tôi nhìn đồng hồ, đã chiều rồi.
Tôi đã ngủ một ngày.
“Sao anh lại ở đây? Chẳng phải anh đang ở đám cưới của Trình Gia Dương sao”.
“Kết thúc rồi”.
“Ồ”. tôi chỉ nói được mỗi một tiếng, cảm giác họng mình như bị dao cứa.
“Đừng có nói cho anh rằng em không để ý tới chuyện này nhé. Tuy em không khóc, nhưng ốm cũng là một dạng bộc phát đấy”.
Chị Đặng rót trà cho Trình Gia Minh. Anh cười với chị: “Cảm ơn”.
Chị Đặng đỏ mặt, trông như bị trúng mũi tên tình yêu vậy.
Tôi nhắm mắt lại.
“Thật là ngang ngạnh. Anh đến phải bái phục em mất”. Trình Gia Minh nói.
“Anh là bác sĩ, anh biết có chỗ nào bán thuốc hối hận không?”