Người Phiên Dịch

Chương 64

Trình Gia Dương

Tôi quyết định ở nhà dưỡng thương, phần lớn thời gian đều tự chăm sóc mình, từ ăn uống, làm vệ sinh cá nhân đến ngủ nghỉ. Tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc khi bố chưa đánh tới mức không thể làm gì được nữa.

Hai ngày sau, Kiều Phi trở về. Vừa nhìn thấy tôi, cô ấy liền hỏi đã xảy ra chuyện gì, tôi bảo, bị người ta đánh. Nghe vậy, ngay lập tức cô vớ lấy chiếc chổi quét trần khua khoắng loạn xạ, cứ như thể muốn quyết một trận sống mái với kẻ đã đánh tôi.

Tôi vội nói: “Là bố anh”.

Cô dừng tay, quay lại nhìn tôi rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa ra vào.

Tôi giải thích: “thế này vẫn ổn mà, anh cũng chỉ mong có thể nói rõ ràng với bố mẹ”. Tôi bước tới chỗ Kiều Phi, ôm cô bằng cánh tay đang quấn băng của mình.

Cô hỏi tôi: “Anh đoán xem, em vừa tháp tùng ai tới Quảng Châu?”

Tôi nghĩ một chút rồi đáp: “Mẹ anh”.

“Sao anh lúc nào cũng đoán trúng thế nhỉ?”

“Anh là con của họ, lại là chồng em, em nói xem, sao anh lại không đoán trúng cơ chứ? Họ chia nhau ra để đối phó với chúng mình đấy, đây là cách quen thuộc của họ mà. Mẹ anh đã nói gì với em?” Tôi sốt sắng hỏi.

Phi đứng dậy, tự rót cho mình một cốc nước, trông vẻ mặt cô gio61nh như không hề quan tâm đến chuyện đã xảy ra: “Có thể tóm lược trong bốn chữ: cưỡng ép dụ dỗ. Để cấm em không được ở bên anh nữa, mẹ anh đã nói một câu rất ấn tượng: Kiều Phi, nếu cháu biết ghìm cương trước vực thẳm tì còn kịp đấy. Lúc mẹ anh nói, khuôn mặt bà vẫn tươi cười. Bà cũng không quên nhắc em về xuất thân, gia thế, rồi những việc đáng mất mặt mà trớc đây em từng làm”.

Kiều Phi mỉm cười, ngữ khí vẫn rất nhẹ nhàng, tôi cũng không nhịn được cười.

Bị bố đánh, phải đối mặt với sự phản đối quyết liệt của mẹ, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình thừa sức để đối phó với họ. Tôi không thấy vất vả, trái lại còn thấy vui là đằng khác. Có điều, một khi những chuyện đó giáng xuống Kiều Phi, tôi lại cảm thấy vô cùng căm ghét bố mẹ mình. Bởi tôi lo Kiều Phi không vững tâm, liệu cô ấy có thể kiên định như tôi không?

Cô tháo đôi bốt ra rồi nói: “Thật chẳng sáng tạo gì cả. Những lời này, cô vợ sắp cưới trước kia của anh cũng từng nói với em, em còn chẳng thèm trả lời nữa là. Cuối cùng, em không chịu nổi nữa, liền nói với mẹ anh: Bác cháu mình nói tới đây thôi nhé, cháu biết cả rồi, có điều cháu không làm theo ý bác được”.

Rồi cô ấy bình tĩnh nhìn tôi, nói một cách quả quyết: “Gia Dương à, em sẽ không rời xa anh đâu. Khó khăn lắm chúng ta mới đến được với nhau mà”.

Tôi bước tới hôn cô nhưng bị đẩy ra: “Không được, người anh có mùi I ốt”.

“thế thì anh ăn kẹo cao su nhé”.

Cô dang tay ôm lấy cổ tôi: “Đừng, anh phải tranh thủ thời gian này để nghỉ ngơi cho khỏe đi chứ”.

Kiều Phi tắm xong liền nằm lên giường nghỉ ngơi. Tôi gối đầu lên cái bụng mềm mại của cô, hít hà mùi thơm trên cơ thể cô, cảm thấy thật dễ chịu.

Ánh chiều tà lách qua rèm cửa chiếu vào hai chúng tôi, tôi cảm thấy cuộc sống sau này chắc sẽ không còn phải âu lo gì nữa.

“Em đã gặp Tiểu Hoa à?”

“Vâng”.

“Còn nói chuyện với nhau nữa?”

“Sau vụ hỏa hoạn lúc trước, em có tới bệnh viện thăm anh nhưng bị cô ấy bắt gặp rồi giáo huấn cho một trận”.

“Em đã tới bệnh viện à?”

Cô lườm tôi: “Lúc đó anh đã như vậy rồi, sao em lại không tới thăm được hả?”

“Thảo nào anh có cảm giác đã nhìn thấy em”.

“Đúng là anh đã nhìn thấy em, còn chỉ trích em, liệt kê thống thiết những tội trạng của em ra nữa. Còn bắt em phải cho anh một câu trả lời dứt khoát nữa kìa”.

“Thật à?” tôi ngồi bật dậy nhìn cô, “Anh lại cứ tưởng đang nằm mơ chứ, sao anh véo mình lại không thấy đau nhỉ?”

“Đương nhiên anh không thấy đau rồi, vì anh véo em cơ mà”.

Tôi lăn ra cười. Phi cũng cười theo.

“Anh đã nói tới mức đó kia à, thế em còn bận tâm điều gì nữa? Tại sao còn quyết định đi Châu Phi?”

Kiều Phi

Mẹ của Gia Dương không những chỉ biết về tôi, bà còn nói rất sâu cay, nói gần nói xa, kể vô số những thành tích bất hảo của tôi ra. Đúng là miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Câu nói sau cùng của bà khiến tôi đến giờ vẫn phải suy ngẫm.

“Kiều Phi à, cháu yêu Gia Dương, có điều cháu đã từng hỏi lại bản thâm mình chưa, cháu có thể đem tới cho Gia Dương một gia đình trọn vẹn được không? Cháu có thể sinh con được không? Một gia đình khiếm khuyết như vậy chỉ có thể làm hài lòng bản thân cháu mà thôi, phải không? Thế mớ nói cháu là người rất ích kỉ, điều này cháu không nên phủ nhận”.

Bà là người phụ nữ rất đẹp, rất nho nhã, sức sống rất tràn trề và cũng rất giỏi công kích. Sau đó bà vỗ vỗ vào vai tôi: “Có điều, bác rất thích những người ích kỉ, những người chỉ nghĩ cho bản thân mình thì sẽ càng dễ nói chuyện, càng dễ thương lượng”. Bà ngồi đối diện với tôi, “Kiều Phi à, cháu cứ đưa ra một cái giá đi, cần bao nhiêu thì cháu sẽ buông tha con trai bác đây”.

Tôi nghĩ một chút rồi đáp: “Hay là bác tự ra giá đi, bác thử tính xem con trai bác đáng bao nhiêu?”

Bà trợn mắt nhìn tôi. Tôi liền chốt lại: “Chúng ta nói chuyện tới đây thôi nhé. Thời gian cháu cho bác cũng quá nhều rồi. Cháu sẽ không bỏ Gia Dương đâu”.

Tôi đã nhanh chóng kết thúc trận đấu. Tuy bề ngoài tỏ ra cứng rắn như vậy nhưng trong thâm tâm, tôi lại cảm thấy vô cùng hoảng loạn. Trên đường từ Quảng Châu trở về, tôi vẫn còn thấy kinh sợ trước khả năng của bố mẹ anh ấy, việc gì cũng biết, việc gì cũng dám làm. Hơn nữa, lời nói của bà đã chạm tới nơi yếu mềm nhất trong lòng tôi, nơi tôi luôn cố che giấu: Tôi hoàn toàn không thể đem tới cho Gia Dương một gia đình trọn vẹn.

Gia Dương hỏi tôi: “Anh đã nói tới mức đó rồi, em còn bận tâm điều gì nữa? tại sao vẫn quyết định đi Châu Phi?”

“Gia Dương à”. Tôi vuốt ve những lọn tóc trên trán anh, “Có một chuyện em vẫn chưa nói với anh”.

Anh nhìn tôi. “Em nói đi”.

“Hai đứa mình đã từng có một đứa con, lúc em chưa đi du học, vẫn còn học trong trường ấy. Em đã không bàn bạc với anh mà tự ý phá thai. Sau khi phá thai thì gặp sự cố, Gia Dương à, có khả năng sau này em sẽ không còn sinh con được nữa.Gia Dương, em không thể sinh một đứa con cho anh. Chính vì vậy em mới muốn tới một nơi thật xa, bởi em không còn xứng với anh nữa”.

Chỉ có mấy câu thôi, nhưng nói ra vẫn thật khó khăn. Họng tôi đau rát.

Gia Dương không nói gì, anh ngồi dậy nhìn tôi. Sau đó lại nằm úp xuống, đặt tay lên bụng tôi. Tay anh thật ấm áp.

Anh ôm tôi vào lòng, dịu dàng hỏi: “Lúc ấy em có đau không?”

“Một chút thôi”. Tôi đáp lại.

“Một chút thôi ư?”

Mãi tới bây giờ, dường như tôi vẫn còn cảm nhận được sự lạnh lẽo từ chiếc giường phẫu thuật ở dưới lưng, ánh đèn nhợt nhạt lắc lư trên đầu, và cũng không thể nào quên được những cơn đau khủng khiếp lúc đó.

Nhưng nỗi đau lớn nhất trong lòng tôi, điều khiến tôi luôn day dứt chính là tôi đã cố tình àm mất đứa con của tôi và anh.

Gia Dương thắc mắc: “Sao em không nói với anh? Em sợ anh sẽ làm khó em đúng không?”

“…”

Anh ôm chặt tôi vào lòng, hôn lên trán tôi: “Phi, anh đã khiến em phải chịu khổ quá nhiều rồi. Cho nên từ nay về sau, em đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời xa anh nữa nhé, hãy cho anh được chăm sóc em”.

“Em biết anh rất thích trẻ con…”

“Nhưng chúng mình ở bên nhau là vì muốn ở bên nhau chứ không phải vì muốn có con, lẽ nào em không hiểu điều này ư?”

Tôi nép vào ngực anh: “Vâng, anh nói rất đúng”

“Hơn nữa, anh cảm thấy chúng mình được ở bên nhau thế này đã là quá tốt đẹp, quá viên mãn rồi, cho nên một chút xíu đáng tiếc như vậy chỉ chứng minh là thượng đế rất công bằng mà thôi, anh lại càng cảm thấy an toàn”.

Tôi gật đầu. Bí mật được cất giữ trong lòng bao lâu, cuối cùng hôm nay tôi cũng tiết lộ được với Gia Dương. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Dường như gánh nặng tôi phải mang bấy lâu nay bây giờ đã được anh san sẻ.

Hóa ra mọi chuyện lại đơn giản như vậy , con người này giống như một cái cây tràn đầy nhựa sống, có thể làm chỗ dựa vững chắc cho tôi.

“Hơn nữa, Phi à, em thử nghĩ xem, hai chúng ta đều là người có học vấn, lại ngời ngời thế này, nếu còn sinh được một đứa con trắng trẻo bụ bẫm nữa thì người khác làm sao sống nổi cơ chứ?” Gia Dương an ủi tôi.

“Đúng vậy”. tôi cảm thấy anh nói không sai chút nào, nói chung cũng nên nhường cho người khác một chút phúc nữa.

“Như thế là vì cân bằng sinh thái đấy chứ. Hơn nữa…” Gia Dương nói với vẻ rất thật lòng, “nếu không sinh con chúng mình sẽ không cần phải bỏ thuốc. Em biết không anh Húc Đông sắp được làm bố, anh ấy đã không được hút thuốc ba tháng rồi đấy, chắc là thèm đến phát chết”.

“Đúng vậy, chúng mình cũng không cần phải cai rượu”.

“Hì hì, cũng không phải đặt vòng nữa”.

“Ha ha, muốn làm lúc nào cũng được”.

Ánh mắt Gia Dương log lanh, anh chầm chậm đè lên người tôi hỏi: “Bây giờ có được không?”

“Anh đang bị thương mà”. Tôi vuốt ve khuôn mặt anh, hôn tới tấp rồi hỏi: “Có đau không?”

Anh nheo mắt nói: “Cứ phải nhịn như vậy thì càng đau hơn”

Hôm sau, lúc tôi đang dịch công hàm của Liên hợp quốc mới gửi tới thì trưởng phòng gọi tôi vào văn phòng của ông. Ông thông báo từ lúc này tôi tạm thời bị đình chỉ công tác, sau Tết sẽ chờ phòng Nhân sự sắp xếp lại. Tuy đã sớm chuẩn bị tư tưởng nhưng khi nghe thấy cái tin này, tôi vẫn sững người.

Tôi thu dọn đồ đạc của mình rồi đi ra ngoài, nghĩ bụng, có gì to tát đâu chứ, muốn gì được nấy thôi mà, tôi cũng chẳng có gì phải hối tiếc.

Về nhà, Gia Dương nhìn vào những đồ tôi đang cầm trên tay rồi hỏi: “Bị cho nghỉ việc à?”

“Vâng”

“Anh cũng vậy”, anh nói, “Hôm nay phòng Nhân sự gọi điện cho anh, bảo không cần phải đi làm nữa”.
Bình Luận (0)
Comment