Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 127

Cô vừa cười, vừa lớn tiếng khóc. . . . . . Thân Tống Hạo đang ôm thân thể của cô lập tức cứng đờ, anh kinh ngạc nhìn người phụ nữ trong ngực say không còn biết gì, cô khóc thương tâm như vậy, liều mạng như vậy, nhưng thật ra là vì cô…… cô thích anh.

Anh hơi đẩy cô ra một chút, ở dưới ánh trăng nhìn rõ khuôn mặt cô, cô khóc làm phấn trang điểm bị nhoè nhoẹt hết không xinh đẹp chút nào, anh trầm giọng hỏi khẽ: "Hứa Hoan Nhan, em có biết em đang nói gì không?"

Lúc anh mở miệng, trong giọng điệu mang theo mùi bạc hà nhàn nhạt, làm cho cô thanh tỉnh một chút, chỉ là nước mắt tràn mi, mơ hồ nhìn cái gì cũng không rõ, khuông mặt anh tuấn kia trùng điệp thành không biết bao nhiêu tầng, không thấy rõ hình dáng.

Cô vươn tay, men say làm cho cô thêm lớn mật.

Đầu ngón tay lạnh như băng chạm vào trên mặt của anh, ánh mắt của cô trợn to, đuôi mắt hơi rủ xuống, xem ra rất nhu nhược và vô tội, cô nhẹ nhàng nỉ non, ngón tay rơi vào trên sống mũi cao ráo của anh nhẹ nhàng vuốt ve: "Anh là ai?"

Anh thở dài một hơi, "Là anh, người đàn ông hư hỏng trong miệng em."

"Anh không phải" cô lắc đầu, cười, nước mắt văng khắp nơi: "Anh không phải là anh ấy, nếu như ngươi là anh ấy, làm sao lại cho phép tôi nói là thích anh ấy chứ?"

"Tại sao?"

"Anh ấy đã nói qua, không thích phụ nữ dây dưa, không thích phụ nữ động lòng, nhưng tôi lại là một trong số những người phụ nữ đó." Cô thật sự có cảm giác rất uất ức, ngừng miệng.

"Em uống say rồi, nhớ lộn, anh thật sự rất thích em cũng thích anh." Thanh âm của anh khàn khàn, vòng tay siết chặt lấy cô, đem khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại.

"Anh không phải là anh ấy, làm sao anh biết anh ấy đã nói như thế?" Cô lấy mu bàn tay chùi chùi đôi mắt đẫm lệ, cảm thấy trong óc thật choáng váng, giống như rơi vào trong mây mù, cố gắng muốn nhìn rõ cái người đàn ông có thanh âm này dịu dàng này là người nào, nhưng mà lại như bị ngăn lại bởi một tầng sa mỏng, nhìn mãi không ra.

Anh cười khẽ, trên khuôn mặt là sự dịu dàng hiếm thấy.

Anh giơ tay lên, đem giọt nước mắt sắp nhỏ xuống ở cằm cô lau đi, đầu ngón tay lại tiếp tụ lưu luyến trên làn da mềm mại của cô, bỗng nhiên trượt đến vết sẹo nhỏ, sức lực càng thêm nhu hòa, yêu thương mà vuốt ve.

"Tôi là bằng hữu tốt nhất của anh ấy, anh ấy cái gì cũng nói cho tôi biết." Trong đầu anh nổi lên ý xấu nổi lên, muốn thừa dịp cô say rượu moi ra những lời nói ẩn sâu trong lòng của cô.

"Thật sự?" Cô trợn to hai mắt, bộ dạng ngây ngốc xem ra thật là đáng yêu.

Anh gật đầu, vô cùng thành khẩn .

"Như vậy, như vậy anh ấy có nói qua với anh . . . ." Cô nhăn nhó ngượng ngùng hỏi, uống rượu vào khiến cho cô chỉ muốn nhào tới trên giường lớn ngủ một giấc, nhưng vẫn nỗ lực chống đỡ để muốn biết nhiều hơn.

"Nói về em, có đúng hay không?" Anh cười nhẹ ra tiếng, cô thật sụ là say hỏng rồi, anh nếu là người bạn tốt kia, có thể như vậy mập mờ ôm vợ của bạn tốt sao?

"Ừ." Cô gắng sức mà gật đầu, hai mắt sáng chói vô cùng nhưng lại nhìn lại không rõ anh.

"Anh ấy có nói qua về em, anh ấy nói em là cô gái tốt, anh ấy nói anh ấy thật ra là nguyện ý cùng em ở một chỗ, nguyện ý cùng em bắt đầu một đoạn cuộc sống mới." Thanh âm của Thân Tống Hạo dừng lại, một câu nói này, thực sự là ý tưởng từ đáy lòng của anh sao? Quên mất Tô Lai, cùng với một cô gái vừa mới vì anh mà đánh mất mạng sống của mình để bình thản mà bắt đầu một cuộc sống mới. . . .

"Anh không biết rồi, anh ấy không thích tôi, trong lòng anh ấy chỉ có một người phụ nữ tên là Tô Lai." Hứa Hoan Nhan trầm giọng cười cười, đôi tay anh cũng tự nhiên siết chặt lại.

Thân Tống Hạo nhất thời không biết nói gì, những ngón tay đang siết lấy eo cô cứng ngắc lại.

Cái tên đó là một vết thương của anh, anh đã quyết định phải quên đi giống nhưu cắt bỏ một khối thịt bị rữa nát.

"Cô ấy đã là quá khứ, mà em chính là tương lai của anh." Anh khàn khàn giọng mở miệng, cố ý muốn làm ình tỉnh táo lại.

Cái đêm ở California, anh ở sát vách phòng bọn họ, âm thanh hoan ái rõ ràng truyền đến, vách tường cũng không ngăn được, cửa sổ lại là môi giới.

Anh lăn qua lộn lại, đem tất cả chăn cũng đè ở trên đầu, gối đầu co lên khiến anh cơ hồ hít thở không thông, nhưng âm thanh của Tô Lai lại vẫn rõ ràng như vậy, rõ ràng rất vui vẻ.

Bọn họ ân ái như vậy, mỗi ban đêm đều làm, mỗi sáng sớm anh đều bị thứ âm thanh đó đánh thức. Tiếng cột giường và vách tường va chạm kịch liệt như vậy, ngay cả anh cũng mơ hồ cảm nhận được sự rung động. Âm thanh cao triều khiến người nghe mất hồn, nhưng khi lọt vào trong tai của anh lại như là sự đùa cợt chế giễu, đó chính là sự thị uy của Dennis Lâm.

Anh đã nghĩ tới việc rời đi, nghĩ tới ở khách sạn, lúc tới anh cũng muốn như vậy nhưng Tô Lai nhất định không chịu.

Ban ngày Dennis Lâm bận rộn chuẩn bị hôn lễ, chuẩn bị cho thiên đường của bọn họ, anh đi tới chỗ nào cũng giây dưa với cô, bọn họ hôn hít, ôm, nắm tay, như là một đôi sam cứ quấn lấy nhau.

Anh mê muội chìm đắm trong sự vui vẻ, Tô Lai mê luyến, chỉ cần Dennis Lâm xoay người trong nháy mắt, anh lập tức ôm chặt lấy Tô Lai, đem bốn cánh môi dán lên nhau giấy lên sự khoái cảm.

Nếu ban ngày Tô Lai là thiên sứ, thì buổi tối cô ta chính là ma quỷ, cô ta buổi tối sẽ không đến gần anh, buổi tối cô ta cần chính là Dennis Lâm, nhưng cô ta lại bá đạo như ậy muốn anh phải ở bên cạnh cô ta, ở sát vách nghe tiếng cô ta cũng người đàn ông khác làm tình.

Anh da mặt dày cũng không thể chịu được mà rời đi, trong đáy lòng tuôn ra sự ghen ghét.

Anh nhớ rõ, ngày đó Dennis Lâm lái xe rời đi, Tô Lai lập tức đi đến phòng của anh, anh lạnh nhạt liếc cô ta một cái, nhưng không nhìn lâu, lập tức lại yên lặng làm chuyện của mình coi cô ta như là không khí, nhưng khi quay người lại, lại thấy cô ta đang cởi bỏ y phục của mình, từng cái từng cái một.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chói mắt chiếu lên thân thể xinh đẹp kia.

Tờ báo trong tay anh bị bỏ rơi xuống đất, sợ ngây người nhìn Tô Lai lần đầu tiên chủ động to gan như vậy.

Nước mắt của cô ta chảy xuống không ngừng lại được, rồi lại cố chấp cười với anh: "A Hạo, mỗi buổi tối anh đều nghe thấy tiếng em và Dennis Lâm làm tình, rốt cuộc thì trong lòng anh cảm thấy thế nào?"

Sắc mặt anh trắng bệch, gắt gao cắn răng, tức giận xông lên đỉnh đầu, xoay người lại không muốn nhìn cô ta nữa: "Tô Lai, mời đi ra ngoài, em sắp phải kết hôn!"

"Dĩ nhiên, em đương nhiên là muốn kết hôn ." Cô ta thấp giọng cười, cũng đem thứ cuối cùng trên người bỏ đi, bước tới trước mặt của anh, Thân Tống Hạo cảm thấy toàn thân bắt đầu run rẩy, mùi của cô ta nhàn nhạt lượn quanh chóp mũi của anh, làm cho anh cơ hồ không khống chế được muốn đem cô ta hung hăng đè ở phía dưới.

"Anh nhất định là rất khó chịu. . . . ." Cô ta cười cười, đi vòng qua trước người của anh, đem đầu của anh ôm vào trong ngực, cánh môi màu hồng lượn lờ cắn vành tai của anh, nhẹ nhàng thổi khí rồi lẩm bẩm: "Có phải anh cứng đến nỗi căn bản không ngủ được?"

Bình Luận (0)
Comment