Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 205

Cô giống như người ngu ngốc trực tiếp đưa tay vào trong nước nóng nhặt giấy lên... “Em điên rồi! Em lại muốn làm gì? Thu hồi khổ nhục kế của em đi Hứa Hoan Nhan!” Thân Tống Hạo thấy tay cô sắp động vào nước vội kéo lại, hung hăng mắng.
“Buông ra! Thân Tống Hạo anh buông!” Hoan Nhan cả người run rẩy, cô cái gì cũng không nghe được, mặc kệ anh hiện tại sỉ nhục cô thế nào, mắng cô thế nào, cô mặc kệ, cô chỉ muốn tới Quý gia, cô chỉ muốn lập tức thấy Duy An!
“Em cho rằng em phá hủy một tờ giấy này, cũng không cần kí tên?” Thân Tống Hạo thấy cô giãy giụa liều mạng nắm chặt cổ tay Hoan Nhan, giễu cợt: “Hứa Hoan Nhan, em nghĩ rằng anh không muốn em đi? Chỉ cần em kí tên, lập tức rời khỏi đây ngay, anh lười phải nhìn em.”
Hoan Nhan không nhìn anh, chỉ liều mạng muốn thoát ra, sức anh lớn như vậy, cô càng giãy giụa anh càng dùng sức, cuối cùng cô chỉ cảm thấy cổ tay mình sắp đứt... “A....” Hoan Nhan giống như điên hét lên, cắn tay anh, anh bị đau gầm nhẹ đẩy cô ra, khóe miệng Hoan Nhan đầy máu, đôi mắt cô giống như muốn nứt ra hét to: “Thân Tống Hạo, Duy An muốn chết, em tôi muốn chết, anh cút ngay cho tôi, anh dám ngăn, tôi sẽ liều mạng với anh.”
“Em bị điên à,em ở đây nói linh tinh gì đó...” Thân Tống hạo bị lời nói của cô làm cho ngây người, Quý Duy An muốn chết? Cậu ta đang sống thật tốt, tại sao lại chết?
Bốp, Hoan Nhan giơ tay vung lên một cái tát, sức lực lớn đến mức cô cũng cảm thấy tê dại, cô mặc kệ, cầm túi xách lảo đảo chạy ra ngoài, ánh mắt giống như dao găm lóe sáng, lạnh lùng nhìn anh, cắn răng nghiến lợi: “Thân Tống Hạo, anh dám cản tôi, có tin tôi giết anh không!”
“Em...” Anh bị dáng vẻ cô lúc này dọa sợ, trơ mắt nhìn cô chạy ra ngoài, anh lại dừng bước không đuổi theo... Đợi lúc cô lái xe đi, anh mới phản ứng kịp gọi điện tới Quý gia... Quý Duy An, thế nhưng tự sát!
Trong khoảng thời gian ngắn, anh không hình dung nổi tâm trạng của mình, chần chừ một lúc anh vội lái xe tới Quý gia, cô gái ngốc nghếch đó, dáng vẻ như vậy làm sao có thể giúp gì!
“Duy An... Duy An!” Hoan Nhan lảo đảo nghiêng ngả xuống xe, hai chân mềm nhũn nhưng bất chấp vẫn chạy tới biệt thự... Còn chưa tới gần đã nghe tiếng Sầm Mĩ Vân kêu khóc, Hoan Nhan đứng chôn chân tại chỗ, nước mắt trào ra, đôi môi run run, lại không phát ra được âm thanh nào... An Nhiễm Nhiễm đứng ở góc phòng như tượng gỗ, cặp mắt mất hồn nhìn vào phòng, nhưng đôi môi lại nở nụ cười.
Chị, chị nói chị ghen với Hứa Hoan Nhan, chị nói chị hận cô ta, chị xem bây giờ cô ta bị đuổi ra khỏi Thân gia, em trai yêu quý của cô ta cũng bị em hại chết, chị, chị hài lòng không?
“Duy An..” Hoan Nhan vịn vào lan can, nhìn vết máu trên đất, một mảng lớn chảy ra từ phòng tắm, giống như đóa tường vi rực rỡ, khiến ánh mắt cô đau nhói... “Đưa đến bệnh viện, sao các người không đưa Duy An tới bệnh viện...” Hoan Nhan gầm lên, dùng hết sức lắc người quản gia, sức cô lớn đến dọa người, mười ngón tay giống như bấm đứt vai ông.
“Thân phu nhân.... Đã gọi điện thoại cấp cứu rồi...”
Quản gia sắc mặc trắng bệch, chỉ cảm thấy mình bị lay sắp chết.... “Trong nhà không có xe sao? Đợi xe cứu thương, Duy An sẽ chết mất!” Hoan Nhan tức giận sắc mặt trắng bệch, một tay đẩy quản gia ra, chạy vào trong phòng ngủ... “Duy An...” HoanNhan trơ mắt nhìn Duy AN nằm trên giường, vết thương trên cổ tay vẫn chảy máu, mà Sầm Mĩ Vân chỉ ngồi trên giường khóc, người giúp việc không dám đi lên trước, cũng chỉ núp ở trong phòng nhìn... “Nhan nhi... Con đến rồi, con xem Duy An... Tại sao, đang êm đẹp lại tự sát....” Sầm Mĩ Vân nhìn Hoan Nhan lập tức nắm lấy cô nghẹn ngào mở miệng... Hoan Nhan vội xé khăn lông quấn chặt tay Duy An, một tay lau nước mắt, nhìn Duy AN mặt trắng bệch, nước mắt lại rơi xuống: “Duy AN...”
Tim cô đau như chết lặng, nước mắt rơi như mưa nhưng cô nặn ra nụ cười nhìn cậu: “Chị sẽ không để em chết, chị dù liều mạng cũng phải cứu em, Duy An, em không thể chết, em chết, chị phải làm sao? Trên đời này chị không có mấy người thân, không có mấy ai tốt với chị, trừ ba, em là người thân nhất của chị, em chết, để chị một mình, chị sẽ hận em, Duy An, em nhớ không! Em mà chết, cả đời chị sẽ không tha thứ cho em, tuyệt đối không tha thứ cho em....”
“Quản gia!” Hoan Nhan cắn môi dưới, lau nước mắt: “Chuẩn bị xe, lập tức đưa thiếu gia đi bệnh viện!”
Bình Luận (0)
Comment