Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 215

Hoan Nhan kéo va li đứng ở trạm xe chờ xe bus... Cô đứng yên đó, không biết có phải vì mang thai hay không mà lúc này cô rất hèm ngủ, lên xe đã ngủ thiếp đi... mọi thức hỗn độn lo lắng không biết nằm mơ thấy gì, chỉ biết tỉnh lại mặt đầy nước mắt.
Bầu trời lúc này, giống như tâm trạng cô, rời đi thành phố quen thuộc, một thân một mình, duy nhất chỉ có bảo bảo ba tháng đang ở trong bụng, tới một nơi xa lạ, sống cuộc sống yên tĩnh, chờ vết thương khép lại... Hoan Nhan siết chặt đôi tay, nhìn xe chạy tới bến, cô sửng sốt một chút, cầm vali xuống xe, trời đã tối đen, xe này lại dừng nơi hẻo lánh, Hoan Nhan vừa xuống, có một số xe may và xe ba bánh đi lại, từng ánh mắt nhìn cô giống như là đánh giá con mồi, hỏi cô ngồi xe không... Hoan Nhan lắc mạnh đầu, kéo vali tránh đi, nhưng có người chưa từ bỏ ý định đi theo cô, Hoan Nhan bất đắc dĩ đành mở miệng: “Có người tới đón....”
Mấy người lập tức chửi thề một tiếng rồi tản đi, Hoan Nhan suy sụp đứng tại chỗ, cô không biết ai ở đây, vậy thì ai có thể tới đón cô?
Rời khỏi trạm xe, trong lòng Hoan Nhan suy nghĩ trước hết nên tìm nơi nghỉ trọ, chỗ nghỉ cũng không khá hơn, mặc dù trong lòng có chút sợ hãi nhưng vẫn nhắm mắt tới nhà trọ thuê phòng, cầm chìa khóa đi xuyên qua hành lang dài âm u, dọc đường đi cũng thấy rất nhiều phụ nữ son phấn vẻ mặt mệt mỏi.... Mà cách âm của các phòng vô cùng kém vì vậy lúc mơ hồ truyền tới âm thanh rên rỉ, Hoan Nhan không khỏi mặt đỏ tim đập, thật nhanh mở của vội khóa cẩn thận, mới thở một hơi, ngồi trên chiếc ghế sofa cũ nát... Trong phòng vệ sinh nước lúc nóng lúc lạnh, Hoan Nhan rửa mặt, sau đó nằm trên giường, bởi nhìn ga giường trông rất tệ, cô cũng không dám cởi quần áo, chỉ mặc quần áo ngủ, mà vách tường bên kia cũng vang lên tiếng lộn xộn và tiếng cót két của giường, Hoan Nhan cố gắng chịu đừng, nhưng vẫn không ngủ được.... 30 đồng một đêm, cô còn vọng tưởng có một hoàn cảnh tốt? Ngày mai thuê phòng rồi tìm công việc rồi hãy nói.
Cho đến lúc ngoài cửa sổ có ánh sáng chiếu tới, sát vách mới yên tĩnh, Hoan Nhan chợp mắt được một lúc, trong lòng đầy lo lắng, hơn chính giờ đã tỉnh lại cảm tháy đầu đau muốn nứt, trong bụng lại đói khó chịu, Hoan Nhan trả phòng, sau đó hỏi bà chủ một số phòng ngủ khác, đón xe, lúc chờ xe, cô mua hai cái bánh bao, một li sữa đậu nành, vừa chờ xe vừa ăn, chỉ hai ba miếng chiếc bánh đã bị cô nuốt vào bụng, vẫn còn cảm thấy đói, Hoan Nhan không khỏi sờ sờ bụn, cười một tiếng: “Ngoan ngoãn, tất cả đều cho con... Mẹ nhịn chút nữa.”
Qua mấy lần xe, mới tới một thôn nhỏ, cô xách va li xuống xe, có một người phụ nữ trung niên đón cô hỏi có muốn thuê phòng, Hoan Nhan thật sự không còn chút sức lực, chỉ tùy tiện nhìn rồi quyết định chọn, trả trước ba tháng tiền thuê, bỗng nhiên nhớ tới căn biệt thự xa hoa đó... Cô không khỏi cười tự giễu, cô tội gì phải li hôn dễ dàng như vậy? Nếu như liều chết dây dưa, ít nhất cũng không phải lo lắng kế sinh nhai.
Sau khi sắp xếp xong, cô bắt đầu xuống dưới, Hoan Nhan được một người hàng xóm tốt bụng giới thiệu cho công việc ở siêu thị, tiền lương không nhiều nhưng không phải quá vất vả, cô cũng có thể chăm sóc cục cưng.
Bởi vì cô tiết kiệm và biết tính toán, lúc được nhận tiền lương tháng đầu tiên, trừ đi những sản phẩm dinh dưỡng, phí sinh hoạt, cô còn dư 500 đồng! Bảo bảo còn sáu tháng nữa sẽ ra đời, cô có chút tiền để dành, sáu tháng là ba ngàn đồng, có thể lo cho bảo bảo, Hoan Nhan cảm thấy, cuộc sống dường như cũng có một chút xíu hi vọng.
Buổi chiều tan việc, quản lí gọi nhân viên tập hợp, nói ngắn gọn sau đó phát cho mỗi người 20kg gạo, Hoan Nhan vui vẻ không dứt, một tháng không phải mua gạo, tiết kiệm được một khoản tiền.
Lúc chuẩn bị đi có hai đồng nghiệp ngại túi quá nặng, nên muốn tặng bao gạo cho người khác, Hoan Nhan tuy có chút xấu hổ nhưng vẫn mở miệng. Đồng nghiệp vội đưa bao gạo cho cô, còn bảo cô đón xe trở về, Hoan Nhan gật đầu đáp ứng sau đó bê gạo tới chờ ở trạm xe.
Bụng cô bắt đầu hơi lộ ra, Hoan Nhan thận trọng không để gạo đè vào bụng, đành để sức nặng của bao gạo đè lên hai cánh tay, đi vài bước, thấy cổ tay nhừ, trên trán cũng đầy mồ hôi, muốn dừng lại nghỉ ngơi, rồi lại thấy xe bus đi qua, cô lập tức cố gắng nhấc chân tới trạm xe... Một cánh tay từ sau đưa tới, nắm cổ tay cô, Hoan Nhan kinh hãi run lên, bao gạo rơi trên mặt đất, cô không để ý nhìn người nọ, chỉ cúi xuống hốt hoảng nhặt, lại bị người đó nắm lấy tay....
Bình Luận (0)
Comment