Hai mắt cô ửng đỏ, cố nén không khóc: “Em ở đây không ai coi ra gì, người giúp việc cũng coi thường, em sao lại phải khổ như vậy, bị người ta mắng là tu hú chiếm tổ chim khách?”
Nhìn cô khóc uất ức vô cùng, Thân Tống Hạo có chút áy náy, là anh tìm Tô Lai trở về, anh cam kết cưới cô, nhưng tới giờ, anh vẫn chưa làm được.
“Em nghĩ quá nhiều, cứ an tâm ở, đợi lúc chuyện Quý gia kết thúc, anh sẽ đăng tin li hôn, Tô Lai, em thông cảm cho anh, dù sao Quý tiên sinh vừa qua đời, anh không thể quá tuyệt tình.”
Anh ôm cô, nhìn khóe mắt cô có vài nếp nhăn, nghĩ tới cô còn hơn một tháng nữa là sinh nhật hai chín tuổi, một cô gái tới tuổi này, vẫn chưa có danh phận, trong lòng cô gấp gáp, cũng là chuyện đương nhiên.
Nếu như ban đầu, bọn họ không lãng phí ba năm, cô không gả cho người khác, anh cũng không cưới ai, có phải hay không cuộc sống của bọn họ thật tốt?
Nhưng mà, nếu như vậy, anh cũng không gặp gỡ Hứa Hoan Nhan, cũng không có cuộc hôn nhân một năm ngắn ngủi này, cũng sẽ không có nghi ngờ hoặc ân ái, hành hạ lẫn nhau.
Nhìn anh mất hồn, Tô Lai lập tức nhạy cảm nghi ngờ anh nghĩ tới Hứa Hoan Nhan, cô không ngốc, mấy ngày nay cũng nhận ra, Thân Tống Hạo có chút phiền lòng với cô, thông minh như cô tất nhiên hiểu rõ, an hoài niệm Tô Lai, cô gái cao ngạo hồn nhiên sạch sẽ trước đây.
“A Hạo...” Tô Lai lau nước mắt, nở nụ cười, buộc lại mái tóc dài, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, cô nũng nịu: “A Hạo... Em muốn mai đi mua quần áo, anh đi với em không?”
“Mua quần áo?” Thân Tống Hạo nhíu mày: “Em không thể đi một mình?”
Nụ cười của Tô Lai cứng đờ, cô khẽ nâng cằm, gương mặt lạnh lùng, cười lạnh: “Em nhìn thấy phòng để quần áo sát vách đều là quần áo của Hứa Hoan Nhan, chắc không phải cô ta tự mình đi mua chứ, anh có thể mua cho cô ta, tại sao không nguyện ý đi cùng em?”
Thân Tống Hạo nhất thời sửng sốt, quần áo đó, đúng là lúc kết hôn anh sai người chuẩn bị, đều là của cô, một năm bốn mùa, tất cả đều là quần áo đắt tiền tốt nhất, nhưng mà, anh cũng không thấy cô mặc mấy bộ quần áo sang trọng đó.
“Những quần áo kia đâu?” Anh mở miệng, lúc cô đi, anh nên để cô mang quần áo đi, để lại chỗ này, cũng có ý nghĩa gì đâu?
Tô Lai thấy anh ngẩn người, cắn chặt răng!
“Đồ của cô ta em đã ném hết ra ngoài, kể cả những quần áo kia, đồ đã mặc qua không ném để lại làm gì? Đồ của người khác Tô Lai em không cần!”
Cô giờ phút này cao ngạo khiến Thân Tống Hạo có chút không vui.
Mặc hay không mặc, cũng vứt?
“Thế nào, đaulòng? Không bỏ được? Hay muốn giữ lại những thứ đó chờ cô ta một ngày nào đó trở lại dùng?” Tô Lai tiếp tục cười lạnh, chợt xoay người, ôm bức vẽ ở trên tường, xé mạnh, hung hăng ném lên mặt đất! Lại cảm thấy chưa hết giận, nhấc chân đạp mạnh mấy cái!
“Tô Lai em nổi điên cái gì?” Thân Tống Hạo nhìn động tác của cô, chỉ cảm thấy phiền chán, cô muốn sao, anh cũng đồng ý, giờ còn tức tối?
“Anh chính là không bỏ được cô ta! Cô ta trẻ hơn so với em, bạn của anh cũng thích cô ta, không thích em, em biết rõ em không có tư cách tranh với cô ta, Thân Tống Hạo chỉ cần anh nói một câu anh không còn yêu em, em Tô Lai lập tức biến mất!”
“Em quả thật không nói lí lẽ!”
Thân Tống Hạo lành lạnh nói, quay người rời khỏi phòng ngủ, mi tâm nhíu chặt, mệt mỏi mở miệng: “Tối nay anh ngủ phòng khách.”
Rầm rầm, tiếng âm thanh đồ đạc bị đập bể truyền ra, Thân Tống Hạo càng cảm thấy chán nản, xuống lầu kêu chị Tần pha cà phê.
“Thiếu gia...” chị Tần nhìn anh mặt mày buồn chán, rốt cuộc không nhịn được mở miệng: “Tôi có việc muốn nói với thiếu gia...”
“Chị nói đi chị Tần.” Thân Tống Hạo uống một ngụm cà phê, cảm nhận vị đắng.
“Tô tiểu thư, cô ấy... Đêm quần áo của thiếu phu nhân, kể cả quần áo lót đưa tới cho mấy công nhân...”
“Khốn kiếp!” Cốc cà phê lập tức bị anh ném mạnh lên bàn, chất lỏng nóng bỏng văng khắp nơi, chị Tần khiếp sợ mặt trắng bệch, chỉ hoảng hốt lấy khăn lông tới lau, Thân Tống Hạo đưa tay ngăn lại: “Chị Tần, nói với quản gia thu hồi lại, nếu làm không được, các người cũng không cần ở lại đây!”
“Được, được thiếu gia!” Mặc dù anh đang tức giận, nhưng chị Tần lại cảm thấy vui vẻ, chạy nhanh như làn khói rời khỏi phòng khách.
Thân Tống Hạo nhìn mu bàn tay đỏ ửng vì bỏng, chợt nhớ tới cô, lần đó Duy An gặp chuyện, cô cũng bị bỏng nhưng một giọt nước mắt cũng không có.
Vội bước chân rời khỏi phòng khách, mà lúc này, phòng ngủ mở ra, Tô Lai đi chân trần lao xuống, ôm lấy anh: “A Hạo... Đừng đi!”
“Buông ra, Tô Lai!” Thân Tống Hạo có chút chán ghét, cô một lát giống như người đàn bà chua ngoa, một lát lại ăn nói khép nép, anh chưa từng biết Tô Lai như vậy.
“Em không thả, em mà buông tay, anh sẽ đi tìm Hứa Hoan Nhan, A Hạo,em không cho anh đi, em yêu anh, em không thể trơ mắt nhìn anh đi tìm cô gái khác!” Tô Lai càng ôm chặt, chỉ hận không thể hòa mình vào anh.... Cô tuyệt đối không có khả năng đem mọi thứ sắp tới tay trao trả cho cô ta!
“Tô Lai...” Anh vẫn có chút mềm lòng, đối với Tô Lai, anh có ước mơ, có ảo tưởng, có lòng thương, có lẽ, cũng có chút yêu.
“Về sau, không nên như vậy, anh và Hứa Hoan Nhan đã li hôn” Anh thở dài, áo khoác trong lòng bàn tay trượt xuống, trầm mặc hồi lâu, anh cầm lấy tay cô: “Khuya rồi, chúng ta đi nghỉ thôi.”