Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 239

“A Hạo, năm năm rồi, chúng ta ly ly hợp hợp, bây giờ được ở chung một chỗ quả thật rất khó khăn.”
Cô nở nụ cười khổ sở, nâng cằm, đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt, mái tóc ngắn tinh thần thoải mái, tây trang sạch sẽ, ôm trọn thân hình hoàn mĩ anh tuấn, đáy lòng Tô Lai lạnh dần, cô lúc mới đầu, đầu óc bị rút gân sao?
Tại sao lại buông tha anh, lựa chọn Dennis Lâm? Trời mới biết, cô muốn nói cho anh biết lí do cô dùng Dennis Lâm kích thích anh, muốn anh cho cô cam kết, nhưng sự thật là, ban đầu cô thấp thỏm lo âu, coi trọng điều kiện tốt đẹp của Dennis Lâm.
Nhưng nhìn lại, cô thật sự đã đi một nước cờ tệ hại, nếu cô không đi, Hoan Nhan sẽ không xuất hiện,n ếu không có Hứa Hoan Nhan, anh sẽ một lòng, hoàn chỉnh chỉ thuộc về mình cô.
“Vật đổi sao dời, Tô Lai, chúng ta đã không còn như lúc đầu nữa rồi.” Anh cầm li rượu lên, uống cạn, thở dài nhưng lại hàm chứa sự kiên quyết lạnh lùng.
“A Hạo, ý của anh là nói, chúng ta… Không bao giờ có khả năng sao?” Hai mắt Tô Lai chậm rãi ngưng tụ nước mắt, vẫn cố chấp nở nụ cười yếu ớt.
Tay Thân Tống Hạo vuốt nhẹ li rượu, anh không ngẩng đầu, không nhìn cô, chỉ như có điều suy nghĩ: “Tô Lai, anh không muốn lừa gạt em, anh cũng không muốn lừa gạt bản thân mình, chúng ta kết thúc thôi.”
Tuy biết trong lòng anh từ trước tới giờ có loại tính toán này, nhưng đến lúc anh nói ra, Tô Lai vẫn không khống chế được run run , sững sờ nhìn anh, đáy mắt lóe sáng, khóe môi run rẩy: “Là bởi vì Hứa Hoan Nhan, anh yêu cô ta đúng không?”
Đáy mắt Thân Tống Hạo lóe lên, lúc lâu, anh có chút khổ sở, thật thấp mở miệng nhưng cũng kiên quyết: “Đúng vậy, Tô Lai, anh yêu cô ấy, trước giờ chưa từng yêu sâu đậm như vậy.”
“Còn em thì sao?” Tô Lai nghẹn ngào, nước mắt như hạt châu bị đứt rơi xuống, cô lau đi, nhưng nước mắt vẫn không ngừng: “Như vậy sao anh còn cho em lời cam kết? Anh sao nói cho em biết anh yêu em cho nên em mới rời bỏ nơi đó cho nên em mới ẩn nhẫn lúc anh chưa li hôn đã trở về bên cạnh anh, nhưng bây giờ, anh chuẩn bị rời bỏ em, em phải làm gì?”
“Tô Lai!” Thân Tống Hạo có chút say, chống trán, xoa xoa nhẹ mấy cái cảm thấy đầu óc choáng váng: “Tô Lai!”
Anh kêu một tiếng, lảo đảo đứng dậy nỉ non nói: “Anh lúc đó không nhận rõ trái tim mình, anh chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, anh lúc ấy chắc chắn nghĩ rằng, anh làm sao lại yêu thương một cô gái bướng bỉnh tham lam, nhưng sự thật vẫn là như vậy, anh không giải thích được, anh yêu cô ấy, rất yêu rất yêu, lòng của anh, cũng không thể chứa người khác, cho nên… Tô Lai, chúng ta kết thúc đi!”
“Như vậy em! E bây giờ thành người tàn phế, đều bởi vì em yêu anh, sau khi anh đuổi em đi, em phải làm thế nào? Làm một người phụ nữ cô quạnh sống lẻ loi, cả đời tự sinh tự diệt sao?”
Tô Lai phịch một tiếng lao tới phía anh gầm thét, Thân Tống Hạo không lộ vẻ mặt gì, chỉ nới lỏng cà vạt hai mắt liếc xéo cô: “Em chỉ nói em phải làm sao, vậy anh thì sao? Tô Lai… Anh nên làm cái gì? Muốn anh cả đời ở cùng một người phụ nữ anh không yêu, sau đó nhìn người phụ nữ mình yêu không biết bây giờ thế nào, để cho anh ngày đêm chịu đau khổ, em nói anh nên làm gì?”
“Còn Nhan Nhan thì sao, cô ấy nên làm cái gì? Người sai, từ đầu đến cuối chỉ có anh, là anh không nhận rõ trái tim mình, là anh mâu thuẫn do dự giữa em và cô ấy, là anh oan uổng cho cô ấy, hiểu lầm cô ấy, đuổi cô ấy, từ đầu đến cuối, cô ấy không hề có một chút lỗi, nhưng mà, người phải chịu đựng kết quả, cũng là cô ấy, em nói cô ấy phải làm sao? Tô Lai, xem như anh cầu xin em… buông tay thôi!”
“Buông tay?” Tô Lai cười thấp, nụ cười vang lên trong căn phòng khiến người khác rợn tóc gáy: “Ngay từ đầu, em đã muốn buông tay, là ai nói sẽ lấy em, cầu xin em trở lại? Thân Tống Hạo! Anh ban đầu đã lựa chọn như vậy, thì anh phải trả giá! Em có thể không lấy anh, nhưng em muốn sinh cho anh đứa bé, một đứa bé của em và Thân Tống Hạo anh.”
Giọng nói của cô lanh lảnh giống như là những tạp âm sắc bén đâm thẳng vào màng nhĩ anh.
Vung tay, anh vô lực đứng lên, không thèm nhìn cô, chuẩn bị lên lầu: “Anh uống say rồi, mai hãy nói, Tô Lai, tốt nhất em nên suy nghĩ một chút, tách ra, đối với em và anh, đều tốt….”
“Em không muốn!” Tô Lai lảo đảo xoay người, đuổi theo anh, khi tới sát anh cô ôm lấy hông anh, vì không mặc áo ngực nên bộ ngực mềm mại dán sát vào lưng anh đầy mê hoăc, giống như một ngọn lửa đang ngủ say được đốt bùng lên, anh chỉ cảm thấy một luồng nhiệt từ dưới bụng lan tỏa… Cổ họng cũng khô nóng, mà người phụ nữ đằng sau như dòng suối mát lạnh để anh chỉ muốn ôm vào trong ngực… “A Hạo, van cầu anh, em đã qua ba mươi tuổi, em cũng không thể đứng dậy nổi, em chỉ muốn đứa bé, cùng em vượt qua nửa đời sau,van cầu anh… A Hạo, coi như anh thấy em đáng thương cho em được không? Dù sao chúng ta cũng từng yêu nahu, dù sao em cũng từng là người phụ nữ anh thích nhất, A Hạo…”
Bình Luận (0)
Comment