Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 58

Hoan Nhan thở một hơi nhẹ nhõm, đang muốn đóng cửa lại. Mễ Dương lại xuất quỷ nhập thần xông tới, đi vào ngồi trên giường, quan sát cô: “Chị, cảm giác đấy thật thoải mái đúng không?”

“Em nói lung tung cái gì?” Hoan Nhan trong lúc nhất thời ngơ ngẩn, nghe lời này suýt chút nữa ngã nhào, cô nhìn người vẫn còn ngồi chỗ đó không hề dịch chuyển, một khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ, không hài lòng nhíu mày, thật không hiểu trẻ con bây giờ sao lại trưởng thành sớm như thế!

Mễ Dương híp mắt rít một ngụm khói, trên mặt dường như có tâm sự: “Chị, em từ năm ngoái cùng A Sở ở chung một chỗ, sau đó xảy ra quan hệ, rồi si mê cảm giác này…”

“Hứa Mễ Dương, em dừng ngay cho chị!” Hoan Nhan mặt đỏ tới mang tai, không kiên nhẫn ngắt lời em gái, đi đến phích nước nóng rót một ly nước, rồi giữ trong lòng bàn tay.

Cô chợt nghĩ đến, Mễ Dương từ năm chín tuổi đã theo mẹ kế tới đây, cho đến giờ luôn gọi thẳng tên cô, mỗi một lần em gái gọi đều không phải chuyện tốt, có việc muốn nhờ cô giúp, nghĩ đến đây, cô hoài nghi nhìn em gái: “Hứa Mễ Dương, em có phải đã xảy ra chuyện gì?”

Mễ Dương lười biếng nhìn cô một cái, mới chỉ là đứa bé mười bảy tuổi, nhưng trong ánh mắt kia tràn đầy vẻ phong tình.

Xét diện mạo, em gái cô cũng không phải thuộc hàng mỹ nữ, chỉ là trời sinh cho loại khí chất mê người, giống như Thư Kỳ, ngược lại Hoan Nhan lại trong sáng, dịu dàng, có chút giống như bộ dạng Đổng Khiết.

“Em có thai con của A Sở, nhưng chúng em vừa chia tay.” Hứa Mễ Dương bình thản mở miệng, giống như nói hôm nay em ăn hai cái bánh bao, một dạn bình tĩnh.

Hoan Nhan nháy mắt sửng sốt, giống như bị sét đánh, chết lặng nhìn gương mặt trước mắt: “Mễ Dương, em có biết em đang nói gì không?”

Cô khàn khàn giọng nói, đi qua trước giữ chặt bả vai em gái.

Hứa Mễ Dương nhếch môi cười, khinh thường nhìn cô: “Chị cần gì lo lắng? Mới một tháng, em có thể uống thuốc phá thai, chị biết chưa?”

“Nhưng em mới mười bảy tuổi, làm sao lại có thể mang thai? Anh ta không dùng các biện pháp an toàn hay sao?”

Hoan Nhan không kìm được tức giận,nóng nảy nói.

“Dùng bao cao su?” Mễ Dương đáy mắt khinh bỉ phát ra càng sâu: “Làm ơn đi chị, đồ chơi kia rất ảnh hưởng tới cảm giác, không thích!”

“Nhưng so với việc mang thai còn tốt hơn! Em có biết hay không phá thai rất nguy hiểm, rất đau đớn!”

Coi như ngày thường em gái dù cay nghiệt, nhưng cũng ở cùng mái nhà sống với nhau tám năm, Hoan Nhan có chút đau lòng nhìn gương mặt xinh xắn của em gái.

“Được rồi…, em tìm chị cũng vì chuyện này, ngày mai cùng em đi mua thuốc được không?” Hứa Mễ Dương có chuyện muốn nhờ lúc nào cũng ngoan ngoãn giống như còn mèo meo meo, làm cho người khác khó cự tuyệt.

“Mễ Dương đi bệnh viện đi, quá nguy hiểm.” Hoan Nhan có chút mệt mỏi mở miệng, trong lòng lo lắng, chuyện như vậy rất đau đớn, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì không phải là hối hận đã muộn?

“Chị muốn mẹ giết chết em sao!” Mễ Dương bất mãn đứng dậy, vỗ vai cô: “Cứ quyết định như vậy, em đã kiểm tra thời khóa biểu của chị, chiều mai chị không có tiết, cùng em đi mua thuốc.”

“Chuyện này… A sở bỏ mặc em sao?” Hoan Nhan không hiểu vì sao lại hỏi vấn đề này, trong đầu cô suy nghĩ lung tung, cô hoảng hốt phát hiện, cô vừa rồi lại đem mình thay thế vào vị trí của em gái, suy nghĩ xem nếu người đó là Thân Tống Hạo, anh ta sẽ làm như thế nào!

Mình thật sự điên rồi! Vỗ vỗ gò mát đỏ bừng, cô lắc đầu một cái, đem bóng dáng đáng ghét của anh ta một lần nữa cưỡng chế rời đi.

“Anh ta? Anh ta làm gì có tiền? Chúng em ở chung một chỗ làm cái gì không phải đều tiêu tiền của em?” Mễ Dương khinh bỉ lắc đầu một cái: “Đây cũng là nguyên nhân em bỏ anh ta, bộ dáng đẹp trai có ích lợi gì!”

“Nhưng bọn em vừa rồi không phải ở chung với nhau sau?” Hoan Nhan càng lúc càng không hiểu, mới vừa rồi còn chiến đấu hăng hái, giờ đã nói chia tay! Ôi! Cái thế giới này!

“Chị thật là lạc hậu Hứa Hoan Nhan,chia tay không thể lên giường sao? Coi như là bữa tiệc chia tay mà thôi!”

“Mễ Dương làm sao em lại ngu ngốc như vậy? Em nhỡ kĩ cái gì là một bữa chia tay, anh ta chính là ba đứa bé trong bụng em, anh ta phải có trách nhiệm!”

Hoan Nhan bực bội hét lên, thật sự không hiểu trong đầu em gái đang nghĩ cái gì!

“Tại sao muốn anh ta chịu trách nhiệm? Đứa bé cũng không phải của anh ta!” Mễ Dương không thèm để ý chút nào mở miệng, lại bắt đầu nhả khói… “Em, em không phải vừa mới nói là của anh ta sao?” Hoan Nhan sửng sốt, rốt cuộc em gái cô có bao nhiêu người đàn ông làm bạn trai?

“À… em nói vậy sao?” Mễ Dương vỗ đầu một cái, bừng tỉnh hiểu ra mở miệng nói: “Đêm ấy em lên giường với rất nhiều người, đến cuối cùng là của ai em cũng không biết, mà cũng không sao!”

“Cái gì mà không sao, em ngay cả ba đứa bé là ai cũng không biết đã cùng người ta xảy ra quan hệ, Hứa Mễ Dương sao em không biết yêu bản thân như thế?”

Hoan Nhan hoàn toàn phẫn nộ, trước kia nghe bạn học nói bọn trẻ con mười mấy tuổi bây giờ cả ngày chơi game Audition, thậm chí vì một bộ trang bị mà có thể cùng đàn ông lên giường, cô lúc ấy còn không tin, ai ngờ, bây giờ ví dụ sống sờ sờ trước mắt!

“Làm ơn! Em say rượu, làm sao nhớ được những người đó hình dáng ra sao? Được rồi, được rồi, chị phiền phức dài dòng quá đấy, nếu chị không muốn mua thuốc cho em, vậy em không còn cách nào chờ sinh đứa bé ra, để mẹ làm bà ngoại!”

Mễ Dương rút ra điếu thuốc xoay người trở về phòng… “Chiều mai hai giờ, em tới trường tìm chị.” Hoan Nhan bất đắc dĩ thở dài, ngồi tê liệt trên ghế.

Cả đêm ngủ không ngon, đều nằm mơ ác mộng, lúc thì mơ cãi nhau với Tống Gia Minh, không thì mâu thuẫn với Lâm Thiến, còn không thì chính là người lúc chợt dịu dàng, lúc săn sóc, lúc chợt vô tình, lúc ác độc… Tỉnh giấc cô phát hiện gương mặt mình có dấu vết khóc, Hoan Nhan xoa xoa mắt, rời giường, cô không có thời gian bi thương, nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng cho ba, sau đó dẫn ông đi vệ sinh, bản thân nhanh chóng thu thập rồi tới trường, thật hận không chia bản thân thành hai để có thể làm hết mọi việc!

Bình Luận (0)
Comment