Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 83

"Cô mang thai?" Anh lạnh lùng mở miệng, sau đó lại lắc đầu một cái, trả lời vấn đề của cô, Hoan Nhan lập tức tỉnh táo, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn anh, mỉm cười: "Anh nói đùa gì thế? Tôi và anh sắp đến hỳ hạn kết thúc giao dịch, tôi làm sao lại để mình mang thai?"

"Nhưng có mấy lần chúng ta không dùng biện pháp an toàn." Đèn tín hiệu giao thông vừa chuyển. Anh dập tắt điếu thuốc, khởi động xe, nhìn con đường phía trước, lạnh lùng mở miệng.

"Anh cũng biết trên thế giới này còn có loại thuốc gọi là thuốc tránh thai sao?" Hoan Nhan giọng điệu nhẹ nhàng, trong lòng cũng không thoải mái, không có ngoại lệ, không có ngoại lệ, như vậy, cô, Hứa Hoan Nhan, cũng chỉ là một trong vô số tình nhân của anh ta.

Coi như là có thể cùng anh ta sinh hoạt, cùng chung gối, có thể ở trong lòng anh tỉnh dậy, thì thế nào?

Cô nghĩ mình quá quan trọng, kết quả thu lại được một nỗi sỉ nhục lớn.

Anh không nói, nhưng lông mày nhăn lại thành hình chữ xuyên, cô nói cô uống thuốc tránh thai, thì ra cô thật sự chỉ muốn cùng anh có quan hệ giao dịch, không hề có một chút xíu dự định cùng anh kết giao.

"Tôi ngày mai sẽ bay tới Califfornia, một mình cô ở đây chú ý an toàn, tôi sẽ chuẩn bị tiền sinh hoạt cho cô, đồ trong phòng cô biết cái gì không thể động, những thứ khác tùy tiện dùng, một tuần sau tôi sẽ trở lại, mặc dù xảy ra chuyện gì, cũng phải chờ tôi trở lại, số điện thoại của tôi không thay đổi, có chuyện gì trực tiếp gọi cho tôi."

Yên lặng một lúc lâu, anh không giải thích ném ra một đống lời nói, Hoan Nhan chỉ là chết lặng gật đầu, không hề đem lời nói của anh để trong lòng, cô đăm chiêu suy nghĩ, cô mang thai, đứa bé này là của cô, toàn bộ, tất cả, là con của cô.

"Cô có nghe thấy không?" Không thấy cô trả lời, anh có chút bực bội cất giọng chất vấn.

"Hả? ừm... Tôi biết rồi, có chuyện sẽ gọi điện cho anh."

Hoan Nhan phản ứng kịp, cuống quít đồng ý.

"Cô dường như đối với việc tôi rời đi không có phản ứng?" Anh mày càng nhíu chặt, nhưng không giảm bớt được vẻ anh tuấn, đường cong gò má cực kỳ lưu loát, làm cho người ta nhìn thấy không nhịn được mặt đỏ, tim đập.

"Hả? Vậy phải có phản ứng gì?" Cô tâm tư rối loạn, suy nghĩ không theo kịp.

"Cái gì gọi là phải có phản ứng?" Anh hai lông mày gần như dính sát vào nhau, có chút tức giận.

"Anh đi có việc gì?" Cô hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng, sau đó nói sang chuyện khác.

Anh làm như chẳng có chút hào hứng, nghiêng mặt nhìn phía trước chuyên chú lái xe, không hề nói nửa lời.

Hoan Nhan cũng im lặng trầm mặc, trong xe không khí nặng nề làm người ta hít thở không thông.

"Có đói không?" Anh đi hướng khác, không phải là đường trở về nhà, Hoan Nhan không đói, liền mở miệng: "Không đói bụng, nếu anh đói thì cứ đi ăn chút gì đó, không cần để ý đén tôi."

"Cùng nhau." Anh bá đạo mở miệng, tay lái vừa chuyển, xe rẽ sang con đường khác, đèn đường từng cái từng cái thắp sáng lên, giống như có người cầm lửa từng chút một thắp sáng thành phố.

Hoan Nhan chỉ cảm thấy hốc mắt chua xót, không muốn ở bên cạnh người đàn ông này dù chỉ một phút. Anh tuyệt tình, lạnh lùng như băng.

Tới một nhà hàng Tây yên tĩnh, anh dẵn cô vào, cũng vẫn bộ dáng như vô cùng quen thuộc đi vào một căn phòng.

Âm nhạc nhẹ nhàng, khiến tâm trạng Hoan Nhan cũng ổn định, dần dần bình tĩnh lại, sống hai mươi hai năm nhưng cô lần đầu tiên bước vào chỗ này, cô luôn cảm giác e ngại lo lắng.

"Hai phần bò bít tết tiêu đen, bảy phần chín." anh không nhìn thực đơn, chỉ tùy ý chọn món ăn: "Một phần salad thập cẩm, một phần salad trái cây sữa chua, một phần canh, phô mai cua, tạm tời mấy món này."

Anh không hề hỏi Hoan Nhan thích ăn gì, chỉ là tự chủ trương theo ý thích của mình mà gọi đồ ăn cho cô.

Hoan Nhan đáy mắt thoáng chút cô đơn, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản, yên lặng ngồi trong góc, cúi đầu uống nước.

"Cô có chuyện đang gạt tôi." Anh lật vài trang tạp chí kinh tế trước mặt, có cảm giác không an tâm nhìn cô.

"Không có." Hoan Nhan lập tức lắc đầu, sâu trong lòng cô còn sót lại chút hi vọng, có lẽ ngày mai kiểm tra lại, cô chắc không có mang thai, ông trời chẳng qua chỉ trêu đùa cô mà thôi.

Anh cười thấp một tiếng, lười biếng dựa vào ghế sa lon, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, khẽ nheo đôi mắt nhỏ dài quyến rũ, anh yên lặng quan sát cô, bỗng dưng thu hẹp khoảng cách, kề sát tai cô nói: "Cô không biết nói dối, Hứa Hoan Nhan."

Hoan Nhan giật mình một cái ngước mắt nhìn anh, anh ta thật sự thông mình làm cho người ta sợ, mà cô giờ phút này trống ngực đập thình thịch, rồi lại đau lòng không dứt, cô thật sự có xúc động muốn nói thẳng ra, Thân Tống Hạo, tôi có đứa bé, anh sẽ làm gì!

Thế nhưng anh lại lên tiếng..."Chẳng qua tôi cũng phải đi ngay, không có thời gian cũng không có tâm trạng xử lý chuyện nhỏ nhặt của cô, cô cũng không phải nói."

Giọng nói của anh nhẹ nhàng vô cùng, không mang theo một chút độ ấm, Thân Tống Hạo vẻ mặt giống như bình thường, một người hoa tâm không chịu trói buộc.

Tất cả mọi chuyện vọt tới cổ họng, lại bị Hoan Nhan nuốt xuống, lại vừ lúc món ăn được mang lên, Hoan Nhan hơi mỉm cười nói: "Ăn cơm đi."

Cô rất thông minh, học theo bộ dáng anh cầm dao nĩa cắt thịt bò, một bữa cơm vô vị, tẻ nhạt, kể cả bữa điểm tâm ngọt cũng không được để ý, Hoan Nhan trong lòng thầm suy nghĩ, bánh ngọt ở đây ăn cũng không ngon bằng cô làm, có lẽ một ngày cô sẽ trở thành đầu bếp làm bánh ngọt ở nhà hàng Tây, không đúng, cô nên mơ ước cao hơn một chút, đúng, làm bà chủ của một cửa hàng bánh ngọt.

"Đi về thôi." Anh lật một trang tạp chí, nhìn ảnh chụp trong đó khiến anh cảm thấy khó chịu, William, nhưng anh bây giờ không có thời gian để quan tâm mấy thứ này, anh không thể chờ đợi muốn bay ngay đến Califonia.

Cô gật đầu một cái, đuổi theo bước chân anh đi ra ngoài, lúc tới bên cạnh xe, phục vụ giúp anh mở cửa xe, Thân Tống Hạo bước chân hơi dừng lại không đi vào, cô thấy vậy do dự hỏi anh: "Có chuyện gì?"

"Nghĩ đến chuyện ngày mai phải đi, ngắn thì hai ngày, lâu thì một tuàn, cô tối nay, chúng ta không phải nên làm cái gì sao?" Anh tới gần cô, đẩy cô dựa vào thành xe, hai tay để trên eo cô, thu hẹp khoảng cách hai người...

Bình Luận (0)
Comment