Nó nhìn đồng hồ rồi điện thoại. Giờ không còn sớm nữa, vẫn là nên im lặng. Chịu thêm vài tiếng nữa là có thể gặp nhau rồi. Vài tiếng nữa là cô là của nó rồi. Điện thoại rung lên, nó nhìn dãy số thì vội nghe máy:
– Vợ à, sao chưa ngủ?
Đầu dây bên kia không phản hồi lại. Nó hỏi lại lần nữa thì nghe tiếng khóc thút thít.
– Bảo bối à, đừng khóc. Nói em nghe ai khi dễ chị?
Tiếng khịt khịt vang lên, sau đó là tiếng nức nở:
– Tôi không ngủ được.
Nó sinh lo. Nhưng vế sau làm nó cảm giác như có dòng nước ấm chảy qua.
– Tôi nhớ em rồi.
Nó cười đến mặt mày sáng lạn. Dỗ dành người kia một lúc, kể chuyện một lúc cuối cùng bên kia cũng truyền tới tiếng thở đều đều. Nó nhìn màn hình nói nhỏ:
– Mèo ngốc, ngủ ngon.
Đám cưới cả hai không quá phô trương. Hai người chỉ mời gia đình cùng bạn bè thân thích thêm những đối tác quan trọng của nó. Làm xong thủ tục cần thiết, nó cùng cô đi gặp mọi người.
Nó dẫn cô đi một lượt chào hỏi mọi người, đôi lúc sẽ thay cô uống vài chén. Đi một lượt, mặt nó bắt đầu ửng đỏ. Cô bên cạnh liền lo lắng:
– Này, em vào nghỉ một lúc đi. Lát nữa khách tới còn phải tiếp nữa đó.
Nó vỗ mu bàn tay cô vài cái trấn an:
– Vợ yên tâm, tửu lượng của em không tệ. Huống hồ đống này chỉ là rượu nhẹ. Không sao đâu.
Nó vừa dứt lời thì nhóm thanh niên tới.
– Chị rể, đại hỷ đại hỷ, chúc mừng. Em kính hai người một ly, chúc cả hai trăm năm hạnh phúc.
Vừa uống xong thì người khác trong đó cũng ra mời. Nó nhận ra rõ ràng đám thanh niên này đang thích làm khó nó, định chuốc nó say? Nằm mơ đi. Một địch năm, không chột cũng què. Đám thanh niên kia nằm bê bết còn nó chao đảo, cũng may bây giờ khách đã về hết. Cô chật vật đỡ nó lên phòng.
Phòng tân hôn này do cô cùng nó lựa mẫu, nó thiết kế, bày trí. Cũng xem như có tâm sức.
Vừa đặt nó xuống giường đã bị nó ôm chặt, giọng nhão nhoét:
– Vợ à hôm nay thật vui a. Cuối cùng em và chị về chung nhà rồi. Hữu Tố, em yêu chị. Yêu rất nhiều. Em cho chị một kinh hỷ. Em đã mua cho chúng ta ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô a. Không phải chị nói thích không khí trong lành sao. Ngoại ô rất thích hợp. Có thể trồng hoa, nuôi cá, ngày ngày hít thở không khí trong lành. Thấy em giỏi không. Thưởng em đi bà xã.
Nó nói chữ được chữ không, lèm bèm càng về cuối càng khó nghe nên bao nhiêu yêu thương nhân vật chính đều không nghe được.
Hữu Tố chưa từng thấy bộ dạng say khướt của nó. Lần này được nhìn rồi, tự nhủ lần sau sẽ không để nó say nữa.
Vật lộn một lúc mới thoát ra được, suýt thì ngột chết mà. Hữu Tố vào phòng tắm. Ngâm mình dưới lan nước ấm thư giãn nhưng nhớ đến con sâu rượu ngoài kia đành hậm hực bước ra tay cầm theo khăn ấm cùng chậu nước. Nhìn nó nằm trên giường, tay bê chậu có vẻ run run, mặt đỏ như trái chín.
Người ta dù gì vẫn là con gái a, sao không biết ngượng cho được. Tay run rẩy tháo từng chiếc cúc áo ra, mặt thì cúi gằm xuống đất. Giờ nó mà tỉnh dậy thì không biết chui vào đâu đây.
Tháo đến chiếc cúc cuối cùng tự dưng tay bị nắm lấy. Hữu Tố giật mình ngước mặt lên, môi lập tức bị chiếm lấy. Mùi rượu theo đó truyền vào. Cảm giác có thứ gì đó đang khuấy đảo trong miệng làm ai kia muốn đào hố chôn mình.
Đến lúc lưỡi tê dần, hô hấp khó khăn nó mới buông cô ra. Mặt biếи ŧɦái:
– Bà xã, chị thật gấp gáp.
Chưa kịp giải thích, vừa mở miệng đã bị bịt kín. Nó lại kéo cô vào nụ hôn sâu. Tay sớm không yên phận giải khai y phục cả hai. Da thịt nhẵn nhụi tiếp xúc, cơ thể nóng bỏng phơi bày ra không khí. Nó với tay tắt điện, để lại duy nhất đèn ngủ sáng mập mờ.
Phả hơi nóng, nhìn người dưới thân:
– Bà xã, đêm nay mệt rồi.
Hữu Tố đầu óc sớm mê man nhưng nghe thấy chữ mệt liền thanh tỉnh không ít. Lắp bắp:
– E…m chưa tắm… đi…tắm đi…
Nó tặc lưỡi lắc đầu:
– Mai tắm cũng được. Em uống rượu, tắm không tốt. Chi bằng chúng ta vận động nóng người giúp em giải rượu đi.
– A…
Hữu Tố vội lấy tay bịt miệng lại.
Tên đáng ghét kia không báo trước dám liếm cổ mình.Nó dần chuyển xuống dưới, tay vẽ vời trước khoả bồng đào. Thân thể khẽ run, trong lòng không ngừng mắng chửi.
Tôi sớm biết bộ mặt này của em có van xin tôi cũng không lấy em.Há miệng ngậm lấy một bên không ngừng mút lấy, tay tha hồ chơi đùa nắn bóp, tay còn lại không ngừng chạy dọc vuốt ve sống lưng người kia kíƈɦ ŧɦíƈɦ những điểm mẫn cảm khác.
Ngón tay chợt đi xuống tam giác cấm. Mân mê đùi non đến ửng hồng. Lướt lên trên vẽ vời, chợt tiếng rêи ɾỉ câu nhân kíƈɦ ŧɦíƈɦ nó. Lấy tay bao trọn nơi bí mật xoa nhẹ.
Cúi đầu xuống, hôn khắp những nơi xung quanh cuối cùng hôn lên hạt châu nhỏ đang run rẩy. Nghĩ nó giống như hạt đậu trên kia cũng cần chăm sóc liền vươn lưỡi liếm lấy, mút nhẹ. Tay kia đang xoa nắn lối vào tiểu huyệt. Có khi sẽ có âm thanh ái muội, róc rách vang lên.
Người dưới thân bỗng ôm chặt lấy nó, câu chân qua hông nó. Toàn thân cứng ngắc rồi thả lỏng xuống, thở dồn dập.
Nó nhếch miệng cười:
– Vợ à, từ từ thôi. Đêm xuân này còn dài. Em sẽ phục vụ thật tốt.
——————————-
Bỗng dưng con tác giả nổi hứng viết thanh thủy văn. Các bác chịu khó ăn chay nha. Yêu ( ˘ ³˘) (◍•ᴗ•◍)