Người Què Cũng Bị Ta Lừa Đến Đứng Lên

Chương 55


Bị Cố Diệp chỉ thẳng mặt ra đã từng làm chuyện thương thiên hại lý, mặt hai người đổi sắc.
"Không có!" Đường Tĩnh Nghị buột miệng thốt ra, ngay sau đó lấy kinh râm đeo lại, giấu đi kinh hoảng trong mắt, trấn định nói: "Cố đại sư, chúng tôi đến tìm cậu là để giải quyết công chuyện."
Cố Diệp cười cười, "Ồ, vậy cô đi đi, tới sự thật còn không nói, muốn tôi giải quyết cái gì."
"Đừng mà," Tạ Nhân nhanh chóng đứng lên hòa giải, "Cố đại sư, đừng nói giận, cô ấy không muốn nói cũng là có nguyên nhân, mấy năm trước cô ấy không thuận lợi lắm, vì muốn an tâm nên có nhận nuôi một con quỷ mạn đồng*."
*Quỷ mạn đồng: Kumanthong
Đường Tĩnh Nghị kinh hoảng muốn cản, "Anh Tạ!"
"Không có gì không thể nói," Tạ Nhân không thèm để ý nói: "Quỷ mạn đồng là Kim Đồng tử hoặc Phật đồng tư ở Đông Nam Á, là tiểu quỷ thiện lương được Phật giáo cung phụng, có thể phù hộ người ta, lại không phải ác quỷ." Anh lại nói thêm với Cố Diệp: "Mấy năm nay đều ổn, chỉ mấy ngày nay đột nhiên bắt đầu không trấn được nữa, cúng gì cũng không được."
Cố Diệp nhướng mày, ung dung thong thả mân mê tay con gái nói: "Tôi biết, quỷ mạn đồng không giống quỷ đồng, quỷ đồng là do Hàng Đầu Sư dùng trẻ con chết yểu hoặc thai nhi đã thành hình bôi thi du lên, dùng cờ kinh quấn lấy, nhét vào bình dùng bí pháp luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày luyện ra.

Quỷ đồng có oán khí rất nặng, nghe theo lời chủ nhân, sát khí nặng, bị người khác nhận nuôi cực dễ bị phản phệ.

Nhưng quỷ mạn đồng không giống vậy, quỷ mạng đồng là dùng tro cốt của thế chất cực âm luyện thành, được cao tăng đắc đạo khai quang, quỷ mạn đồng nếu sát sinh, tuyệt đói là do cô Đường đây làm chuyện gì khiến nó vô cùng tức giận.

Tạ tiên sinh, anh cũng không phải rất hiểu nghệ sĩ này của mình đâu."
Tạ Nhân hơi sửng sốt, liếc nhìn Đường Tĩnh Nghị theo bản năng, đối phương mang vẻ mặt đoan trang ngồi đó, ngưỡng mặt nhìn anh, mang kinh râm, không thấy rõ ý gì trong ánh mắt.
"Tôi cảm thấy, mình hiểu rõ," lời này vừa thốt ra, bản thân Tạ Nhân cũng không thể nào tự tin được, sau khi Đường Tĩnh Nghị đứng vững, anh liền bồi dưỡng người mới, một năm gần nhất, anh chưa từng quản lý cô.
Cố Diệp lắc đầu, cũng không biết nói anh trai này khờ được không, tướng mạo này của Đường Tĩnh Nghị tuyệt đối không phải là là dịu dàng như bên ngoài, lòng dạo hẹp hòi, khắc nghiệt, cao ngạo lạnh lùng, tất cả dịu ngoan đều là giả vờ.

Người tốt trong giới giải trí không ít, làm từ thiện, làm gương tốt cả người chính khí, cậu gặp qua không ít, người diễn như Đường Tĩnh Nghị cậu thấy cũng nhiều, "Cô Đường chắc không đánh mắng gì trợ lý hen? Với quỷ đồng cũng vậy hen? Hay là vẫn giống như ngày xưa, đối xử nó như con vậy? Hai năm nay cô nổi tiếng nhanh ghê hen?"
"Mấy lời này của Cố đại sư là sao? Nếu cậu không muốn xem, chúng tôi đi là được." Bị Cố Diệp vạch trần bí mật được che giấu sâu nhất, thân thể Đường Tĩnh Nghị cứng đờ, ngay sau đó trở lại bình thường, "Anh Tạ, chúng ta đi thôi."
"Tạm biệt, chúc cô có hot được thêm mấy đêm nữa nha." Cố Diệp đặt Linh Linh trong ngực mình đứng dậy, sờ đầu con gái.

"Bé con, tự mình đi chơi đi."
Theo lời Cố Diệp, Đường Tĩnh Nghị dừng lại theo bản năng, cứng đờ quay đầu nhìn lại thì thấy con búp bê trong lòng ngực Cố Diệp nhảy xuống, mang giày da chạy lộc cộc đi mất.

Sắc mặt Đường Tĩnh Nghị và Tạ Nhân trắng bệch, bị cảnh trước mặt hù tới cắt không còn giọt máu.
"Đây là?" Tạ Nhân nhanh chóng giữ chặt Đường Tĩnh Nghị, nghiêm khắc ra hiệu với ả, "Cố đại sư có bản lĩnh thật đấy, chắc chắn có thể cứu em, em ngồi xuống nói chuyện cho đàng hoàng!"
Bị người đại diện nói vậy, Đường Tĩnh Nghị không thể không ngồi xuống, âm thanh ả khô khốc: "Tôi cũng không biết, tôi đắc tội với nó chuyện gì, gần đây, tôi cảm thấy nó muốn giết tôi."
Cố Diệp nghiêng đầu, ung dung thông thả nói: "Nuôi quỷ mạn đồng phải có điều kiện, không ăn thịt hoang dã, phải hiếu kính cha mẹ, yêu thương con cái, không thể tranh danh đoạt lợi, nếu là được tất cả thì nó sẽ phù hộ cô.

Nếu không làm được một trong những điều đó, quỷ mạn đồng sẽ nhiễm bẩn, tất nhiên phản phệ.

Đã đến nông nỗi giết cô rồi, cô làm gì, trong lòng không biết à? Về chờ chết đi."
Theo lời nói của Cố Diệp, sắc mặt Đường Tĩnh Nghị ngày càng trắng, lúc câu cuối kết thúc, Đường Tĩnh Nghị cứng đờ người, ngón tay run rẩy, hiên nhiên đã bị đánh nát phòng tuyến tâm lý cuối cùng, "Tôi...xin lỗi cô ấy mà."
Tạ Nhân nhăn mày, "Em xin lỗi ai, em đã gạt anh làm chuyện gì hả?"

Đường Tĩnh Nghị căn môi, do dự nửa phút mới nói ra, "Vai Ngu Cơ ban đầu không phải chọn em."
"Anh biết, không phải do Cừu Quân Linh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cẳng chân bị gãy xương, đạo diễn Lý mới chọn em sao?"
"Đúng vậy," Đường Tĩnh Nghị cắn chặt răng, "Cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn là...là do em kêu quỷ đồng đẩy một cái, cô ấy mới bị xe đụng phải."
Sắc mặt Tạ Nhân đổi màu, chỉ vào Đường Tĩnh Nghị tức giận không nói nên lời, chỉ ả vài cái mới nói được lời đang nghẹn trong họng: "Cô điên rồi! Cô không có kịch bản hay, không có nhân vật tốt nên cô phải dùng tới loại thủ đoạn này để giật của Cừu Quân Linh à?!"
Đường Tĩnh Nghị tháo kính râm xuống, vành mắt đã đỏ, trong mắt còn chứa lệ quang, "Em nhìn ngứa mắt cô ta, lúc em không nổi tiếng, cô ta không ít lần hiếp đáp em, em không muốn cô ta nổi tiếng!"
Thoát không nổi chuyện nữ nhi thường tin khiến cho Tạ Nhân cũng không biết nói với ả điều gì cho tốt.
Cố Diệp "Chậc" một tiếng, chặn ngang lời đối phương, "Chuyện này còn chưa xong đâu, vậy mạng người treo trên đầu cô là chỗ nào ra?"
"Mạng người?!" Tạ Nhân bị dọa sợ, "Sao còn dính tới mạng người ở đây?!"
Tới mức này, không giấu gì được nữa, Đường Tĩnh Nghị nhìn mắt Cố Diệp, Cố Diệp nhướng mày, nháy mắt Đường Tĩnh Nghị có cảm giác bị cậu nhìn thấu toàn bộ.

Ả hoảng loạn nói: "Ai biết...ai biết cô ấy đang mang thai, đứa con bị sẩy." Đường Tĩnh Nghị bụm mặt, khóc thành tiếng, "Em thật sự không phải cố ý mà, nếu biết cô ta có thai, em sẽ không kêu quỷ đồng làm vậy."
"Cô...cô được lắm Đường Tĩnh Nghị!" Tạ Nhân bị chọc tức nói không nên lười, Đường Tĩnh Nghị được một tay anh lăng xê nổi tiếng, không thể nào tưởng tượng được tiểu cô nương văn tĩnh ngày xưa lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn này.
Cố Diệp nheo mắt, "Cô bây giờ biết mình sai rồi, thật sự hối hận à?"
"Đương nhiên, tôi rất áy náy," Đường Tĩnh Nghị khóc lóc nói: "Mỗi ngày toi đều hối hận."
Cố Diệp trợn trắng mắt, hơi không thích loại đàn bà giả vờ giả vịt nói láo, "Tạ tiên sinh, anh dẫn cô ta đi đi."
"Cố đại sư, cậu giúp chúng tôi đi, tám trăm vạn, cậu thấy được không?" Người mình lăng xê nhiều năm như vậy, Tạ Nhân cũng không đành lòng nhìn Đường Tĩnh Nghị đi vào đường chết.
Cố Diệp nhận lấy ly nước Linh Linh bưng đến cho mình, đạm mạc nói: "Có thật là áy náy hay không tự cô ta hiểu rõ, hơn nữa, cô ta không chỉ làm một việc này không đâu."
Tạ Nhân mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn Đường Tĩnh Nghị, "Còn chuyện khác nữa sao?"
Sắc mặt Đường Tĩnh Nghị trắng bệch, cúi đầu lí nhí nói: "Ngày xưa giật vai diễn, chiếm spotlight nhưng chưa từng đụng đến mạng người."
Tạ Nhân đè tức giận trong xuống, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Cố đại sư, nó có sai, nên phạt, bây giờ cậu nói gì thì làm nấy, chỉ cần cậu cứu nó thôi.

Nó từ nhỏ lớn lên từ gia đình đơn thật, chỉ có một người mẹ già, nếu bây giờ nó chết, mẹ nó thành người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cậu ngẫm lại đi, bà ấy sao chịu nổi được?"
Cố Diệp nhăn mày, thờ ơ không nói chuyện.
Tạ Nhân nhìn cậu không có từ chối, nhanh chóng khuyên tiếp: "Chúng ta đều có cha mẹ, cũng biết người già rồi không dễ dàng, xem như cậu nể mặt người già, cho nó giữ lại cái mạng để báo hiếu, cứu nó một mạng đi.

Mấy năm nay có cũng có của để dành, để nó quyên tiền, quyên cho viện phúc lợi trẻ em, tích nhiều đức, cậu xem có được không?"
Cố Diệp trầm mặc trong chốc lát, ghét bỏ nói: "Muốn tôi cứu cô ta cũng được, trừ phi đáp ứng ba điều kiện: Một, đi xin lỗi với những người đó, xin được đối phương tha thứ, giải trừ oán hận, cung phụng đứa nhỏ chưa ra đời đó cả đời.

Hai, rời khỏi showbiz, vì quỷ mạn đồng phù hộ nên cô ta mới nổi tiếng, cô ta sai khiến quỷ đồng thiện lương phù hộ cô ta ba năm không ít chuyện xấu khiến cho quỷ đồng từ từ nhiễm sát khí, tích lũy ngày trước phải được trả về đầy đủ.

Ba, tiền tôi có thể không lấy đồng nào nhưng cô ta phải đem toàn bộ gia sản quyên cho quỹ từ thiện, một đồng cũng không chừa lại."
"Không được! Tôi vất vả lắm mới bò tới vị trị ngày nay," Đường Tĩnh Nghị cầu xin nói: "Tôi có thể cho cậu rất nhiều tiền, Cố đại sư, cậu cứu, cứu tôi đi, tôi sửa mà, tôi sửa thật mà, tôi cho hết gia sản của mình cho cậu, chỉ cần cầu dẫn con quỷ đồng kia đi thôi!"
"Cô cảm thấy tôi thiếu tiền à?" Cố Diệp nhìn tướng mạo đối phương, "Cô Đường, tội cô quá nhiều, nói thật, tôi không muốn cứu cô đâu, hoặc là sống để chuộc tội, hoặc là bị quỷ phản phệ đền mạng, tự cô chọn đi."
Đường Tĩnh Nghị còn muốn cầu xin, Cố Diệp liền nói: "Hồng Đậu, tiễn khách, hai vị quay về suy xét cho kỹ điều kiện của tôi đi."
Một luồng gió nhẹ thổi qua, cửa phòng tự mở, Cố Diệp đứng lên, đi mất.
Đường Tĩnh Nghị lau nước mắt, bọc thân thể mình lần nữa, mặt mày tái nhợt bị người nhìn không thấy bóng tiễn khách ra cửa.

Từ sau khi bị Cố Diệp đuổi ra khỏi cửa, dọc đường ả không nói gì cả, cúi đầu ôm chặt lấy bản thân, cả người lạnh lẽo.
Tạ Nhân từ lời Cố Diệp nói hiểu được, Đường Tĩnh Nghị không có áy náy một chút nào, không hề có lòng hối cải, "Đường Tĩnh Nghị, tôi rất muốn biết cô đã làm cái gì? Làm người đại diện của cô, vậy mà tôi lại chả biết gì cả." Tạ Nhân tức giận, "Cô kêu tôi cứu cô thì cũng phải cứu minh bạch đi!"
"Em......" Đường Tĩnh Nghị hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi anh."
"Cô đừng xin lỗi tôi! Cô muốn xin lỗi thì đi xin lỗi những người bị cô hại kìa! Thật sự không từng dính tới mạng người sao?"
"Không, em chỉ làm cho mấy cô kia xấu mặt hoặc có chút ngoài ý muốn, không kịp đến buổi casting thôi."
Vẫn là cạnh tranh không công bằng, Tạ Nhân mệt mỏi đưa Đường Tĩnh Nghị về khách sạn, sau đó tìm hai trợ lý hỏi chuyện một chút, "Đường Tĩnh Nghị bình thường đối xử với các em như thế nào?"
Vừa hỏi xong câu, biểu cảm trên mặt hai trợ lý lập tức trở nên mất tự nhiên, một người trẻ hơn nói: "Tạ tiên sinh, tháng sau hợp đồng của em đến hạn, em muốn xin từ chức."
Nghe câu này, Tạ Nhân đã hiểu rõ, chắc chắn là bình thường Đường Tĩnh Nghị đối xử với hai cô gái không tốt.

Có thể chiều chuộng đối phương tới tình trạng như bây giờ, Tạ Nhân cũng không dễ dàng, sau khi dồn đầy bụng hờn dỗi vẫn không muốn nhìn ả ta giải nghệ, rơi vào đường cùng như vậy, Tạ Nhân tìm thư ký của Cố Lâm, Dương Phong, nói hết sự tình đã xảy ra rồi hỏi: "Ông cảm thấy làm như thế nào mới xin được vị này ra tay đây?"
Dương Phong nghe xong thở dài, "Nếu muốn nghe lời khuyên của tôi thì tôi khuyên ông một câu, từ bỏ Đường Tĩnh Nghị đi."
"Tôi bồi dưỡng nó năm năm đó," lại nói tiếp, Tạ Nhân cảm thấy đau lòng, "Tài nguyên nhân mạch dồn hết cho nó, đâu phải nói bỏ là bỏ, tôi phải đền bù không ít đâu."
"Đền còn đỡ hơn là ông dính vào đó," Dương Phong tâm tình khuyên nhủ bạn bè: "Cậu Ba nhìn người, trước giờ chưa từng sai, ông đừng vì lợi ích trước mắt làm chuyện hồ đồ."
"Thôi vậy đi, để tôi suy nghĩ một chút." Tạ Nhân cúp điện thoại, vừa mới thở mấy hơi đã nghe cửa bị gõ ầm ĩ, Tạ Nhân hoảng sợ, nhanh chóng đi mở cửa, trợ lý của Đường Tĩnh Nghị đứng ở bên ngoài, sốt ruột nói: "Tạ tiên sinh, chị Đường muốn tự tử! Anh mau đi xem đi, tụi em không cản nổi!"
Sắc mặt Tạ Nhân thay đổi, sốt ruột chạy đến phòng kế bên thì thấy Đường Tĩnh Nghị cầm một mảnh thủy tinh trong tay, giương nanh múa vuốt khoa tay múa chân, mặt mày dữ tợn, "Đừng lại đây! Các người đừng lại đây! Giết ả! Giết ả!"
Đường Tĩnh Nghị mặt mày tái xanh, căn bản không phải là sắc mặt của người bình thường, trên cổ tay máu me đầm đìa, trên mặt đất máu tung tẩy khắp nơi, hiển nhiên, ả đã tự rạch tay mình.

Một trợ lý khác mặt mày sợ hãi trốn tránh, thấy Tạ Nhân đất, rốt cuộc đã có người tin tưởng, mặt mũi trắng bệch nói: "Làm sao bây giờ đây Tạ tiên sinh, mới lúc nãy chị ấy còn bình thường, tự nhiên uống xong ly nước thì giống như phát điên vậy đó, đập vỡ ly, cầm lấy miếng miểng cắt cổ tay."
Tạ Nhân lạnh mặt muốn đến gần, Đường Tĩnh Nghị hốc mắt đỏ tươi nhe răng với anh, trên mặt là nụ cười tà khí của quỷ, nhào tới Tạ Nhân, Tạ Nhân bị dọa sợ nên kéo trợ lý chạy ra ngoài, "Còn chờ gì nữa? Báo cảnh sát!"
Trợ lý khó xử, "Nhưng mà......"
Tạ Nhân tức giận nói: "Nhưng mà cái gì? Sắp chết rồi còn sợ tai tiếng gì nữa?!"
Trợ lý nhanh chóng báo cảnh sát, không tới năm phút cảnh sát đã đến, kỳ quái chính là Đường Tĩnh Nghị vốn dĩ thấy ai liền muốn cắn người đó, sau khi thấy cảnh sát đột nhiên thành thật, ngồi xổm trong góc tường, không dám động đậy, ấm ức như đứa con nít.
Tạ Nhân đi suốt đêm đưa Đường Tĩnh Nghị đến bệnh viện băng bó, bác sĩ vui mừng nói: "May là miếng miểng nên vết thương không sâu, bằng không thời gian lâu như vậy thì đã sốc mất máu rồi."
Băng bó xong, Tạ Nhân mới vừa thở dài nhẹ nhỏm, Đường Tĩnh Nghị đột nhiên lại nhảy dựng lên, nhìn về phía cửa sổ, bác sĩ và y tá đều hoảng sợ, gương mặt xinh đẹp của ả vì biểu cảm quá khoa trương nên vặn vẹo biến hình, giống như quỷ, đến mấy y tá và nhân viên cũng không đè xuống được.
"Thuốc an thần! Y tá! Nhanh lên!" Bác sĩ cắn răng, "Cô ấy trước kia có bệnh này không?"
Sắc mặt Tạ Nhân khó coi lắc đầu, trong lòng đại khái đã hiểu rõ, linh lực của quỷ mạn đầu càng ngày càng mạnh, đêm nay giống như muốn hại chết ả.
Bác sĩ bình tĩnh tiêm thuốc an thần cho Đường Tĩnh Nghị, nhìn ả từ từ an tĩnh lại mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Được rồi, đỡ cô ấy lên giường, y tá trưởng, cô......!A!"
Bác sĩ còn chưa nói xong, trên cằm đã truyền tới đau nhức, hốc mắt Đường Tĩnh Nghị đỏ bừng cắn cằm anh, trên khóe miệng toàn là máu, hận không thể cắn đến xương cằm.
Chuyện này khiến tất cả mọi người bị dọa ngơ người, sau khi giật mình thì lao lên, một bác sĩ khác không biết làm sao, dùng cách thường dùng, bóp cằm Đường Tĩnh Nghị mới cứu được đồng nghiệp ra.

Quậy một trận ra trò như thế, tất cả mọi người không ai dám lại gần Đường Tĩnh Nghị đang cười, Đường Tĩnh Nghị toét miệng, miệng đầy máu tươi, thoạt nhìn giống như lệ quỷ.
Lúc này, cảnh sát đưa bọn họ đến bệnh viện quay lại, gõ cánh cửa đang khép hờ, tốt bụng nhắn, "Vừa rồi có người nhận ra cô ấy, ở cửa có phóng viên, lúc mọi người đi...!Làm sao vậy?"
Cảnh sát phát hiện mọi người đang nhìn mình, khó hiểu chớp mắt, lúc này Tạ Nhân phát hiện, Đường Tĩnh Nghị lại lần nữa súc trong góc tường, không dám nhúc nhích
"Anh cảnh sát, anh có thể giúp một việc không?" Tạ Nhân xin giúp đỡ nói: "Anh đừng đi, bằng không tôi lo rằng cô ấy không sống qua khỏi đêm nay mất."

Cảnh sát: "......"
Sau khi giải thích tình huống, cảnh sát để một người ở lại, anh ấy tháo mũ có cảnh huy đặt trên bàn, Đường Tĩnh Nghị sợ tới mức cả người run rẩy.

Tạ Nhân lập tức hiểu rõ, tiểu quỷ trên người Đường Tĩnh Nghị sợ cảnh sát, sợ cảnh huy.

Anh nghe người ta nói trước đó, trên người cảnh sát, quân nhân có chính khí, tà ám không dám đến gần.

May mắn, đêm nay Đường Tĩnh Nghị không phá nữa, thức đến hừng đông.

Chờ ả khôi phục thần chí, nhìn cằm bác sĩ bị ả cắn bị thương, còn cả thương tích của bản thân mình, điên loạn khóc la, "Anh Tạ, em đáp ứng điều kiện của Cố Diệp, em đồng ý hết! Em chịu không nổi nữa rồi!"
Tạ Nhân thở dài, hoàn toàn từ bỏ cuộc sống diễn viên trong tương lai của Đường Tĩnh Nghị, "Vậy đi."
- ------------
Sau khi Cố Diệp đuổi bọn họ đi, tắm rửa, rảnh rỗi ngồi chơi di dộng một lát, lúc sắp ngủ thì ảnh Úc Trạch lóe lên, Cố Diệp click mở thì thấy, Úc Trạch: Thứ sáu ngày mười lăm, check in.
Cố Diệp bị chọc cười: Anh đủ rồi nha, ngày nào cũng check in, tôi cũng đâu có phát lương cho anh!
Úc Trạch: Em cho tôi mượn 1500 đồng đi.
Cố Diệp: Đã chuyển 1500 đồng.
Anh sao vậy? Đang ở ngoài đường à? Không mang tiền sao?
Úc Trạch nhận tiền, sau đó trả lời: Tôi sẽ chia ra mười lăm năm trả cho em, mỗi năm trả 100 đồng, một tháng 8 đồng 3, một ngày 2 mao 7, buổi sáng 1 mao 3, buổi chiều 1 mao 4, mỗi ngày đều trả 1314.
Khóe miệng Cố Diệp nhúc nhích, chịu không nổi!
Cố Diệp: Úc tổng, tha cho tôi đi, anh có thể nói chuyện giống người bình thường được hay không? Đừng có xem mấy cuốn sách bậy bạ nữa!
Úc Trạch: Ngày mai em rảnh không?
Cố Diệp nghiêm mặt: Không rảnh!
Úc Trạch gọi video, Cố Diệp bất đắc dĩ chấp nhận thì thấy Úc Trạch mặc một áo chiếc màu trắng, ngồi bên quầy bar, phía sau anh là một bức tường trắng trống rỗng không chút nhân khí, cả người đều mang một luồng khí lạnh cấm dục.
Cố Diệp bĩu môi, tường trắng phía sau mà còn đẹp trai vậy luôn, da gà vừa rồi bị lôi lên chớp mắt đã được chữa khỏi.
Úc Trạch rót cho mình một ly rượu, nghiêm túc nói: "Chiều ngày mai tôi rảnh."
Cố Diệp bật cười, "Tại sao mỗi lần tôi không có tiết anh lại rảnh thế?"
Khóe miệng Úc Trạch nhếch lên, "Em không cho tôi nói."
Cố Diệp trở mình, ghé vào giường, dựng điện thoại đứng trên gối đầu, chống cằm bất đắc dĩ nói: "Anh nói hay không nói có gì khác nhau à? Sớm muộn gì anh cũng điểm danh xong sáu mươi ngày thôi!"
Úc Trạch nghiêm túc nói: "Nếu tôi có thể sống hơn 80 tuổi, tôi còn có thể kiên trì hơn 60 năm nữa."
Vẻ mặt Cố Diệp thờ ơ khen anh: "Vậy thì anh đỉnh của chóp rồi."
Úc Trạch bị nghẹn một lát, nghiêm túc nói: "Em còn chưa đáp ứng tôi, tôi chỉ có thể tiếp tục nỗ lực thôi."
Cố Diệp: "......!Vậy anh tiếp tục nỗ lực đi, tôi đi ngủ."
Úc Trạch gật đầu đồng ý, "Được rồi, ngày mai tôi sẽ đến tìm em, tiếp tục nỗ lực, ngủ ngon."
Cố Diệp dở khóc dở cười, bị cho vòng tròng rồi!
Ngày hôm sau, Cố Diệp học xong hai tiết bị Tạ Nhân mời đến bệnh viện, nhìn thảm trạng của Đường Tĩnh Nghị, cậu nhăm mày, "Bị đày đọa thảm vậy, quỷ đồng này hận cô cực kỳ rồi."
Đường Tĩnh Nghị nhấp miệng, vẻ mặt sợ hãi.
"Nói trước đã, tôi dẫn nó đi, ba điều kiện tôi đã nói phải làm theo hết, nếu không, hậu quả còn thảm hại hơn."
"Được!" Đường Tĩnh Nghị nhanh chóng nói: "Chỉ cần nó đi, cơ thể tôi khỏi, tôi sẽ làm theo hết."
Cố Diệp nhìn kỹ cô ta một lần nữa, cũng không nói gì, dán một lá bùa lên quỷ mạn đồng, lại dùng tơ hồng quấn lên, trực tiếp cất vào túi.
Đường Tĩnh Nghị khẩn trương nói: "Trước kia cũng có đại sư đem nó đi như vậy, nó đều tự mình chạy về, nó biết tôi ở đâu, tôi vứt nó ở đâu nó cũng tìm về được."
Cố Diệp không thèm để ý nói: "Tại cô tìm toàn mấy người cùi bắp!"

Tạ Nhân không yên tâm hỏi: "Cố đại sư, cậu định xử lý nó như thế nào?"
Sắc mặt Cố Diệp hòa hoãn lại, "Mang về siêu độ nó, bản thân nó là thai nhi chết yểu đáng thương."
"Vậy, tiền công..."
Cố Diệp nghiêm túc lên, "Vẫn là câu nói cũ, toàn bộ tiền đều quyên hết cho tổ chức từ thiện, một đồng cũng không được giữ."
Tạ Nhân tự mình tiễn Cố Diệp đến cửa bệnh viện, sau khi trở bề nói với Đường Tĩnh Nghị: "Chuyện sau này giao lại cho cô, tôi có thể giúp cô lần này, hợp đồng giải ước tôi sẽ về nhờ luật sư soạn, về sau, bảo trọng."
"Anh Tạ!" Đường Tĩnh Nghị khiếp sự nhìn Tạ Nhân, không thể tin được anh có thể nói ra lời như vậy, "Anh thật sự muốn hủy hợp đồng với em sao?" .
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Tạ Nhân nhíu mày, "Cô có ý gì?"
"Em không muốn từ bỏ như vậy." Đường Tĩnh Nghị nắm lấy grap giường, nắm chặt tới mức các khớp xương trở nên trắng bệch, "Năm năm, em từng bước một bò tới vị trí hiện tại, chịu bao nhiêu khổ cực, chảy bao nhiêu nước mắt chỉ mình em biết, sao em chỉ có thể vì mấy câu nói của người ngoài lại phải từ bỏ? Anh Tạ, bây giờ em là ảnh hậu nổi tiếng nhất, bao nhiêu người mơ ước địa vị này? Nhận một vai thù lao hơn ngàn vạn, bây giờ em đi giải nghệ, em bị điên à?"
Khuôn mặt của Tạ Nhân trầm ngâm, "Cố đại sư đã từng nói, nếu không làm thế, kết cục của cô sẽ còn thảm hại hơn."
"Quỷ mạn đồng kia đi rồi, còn sợ gì nữa? Chờ một chút đi," Đường Tĩnh Nghị nắm chặt tay, đặt ngón tay trên môi, híp mắt cắn một dấu răng lên ngón tay, ả hít sâu một hơi, hung hăng nói: "Đúng vậy, em không giải nghệ, nếu sau này sóng yên biển lặng, em còn muốn tiếp tục đóng phim."
Tạ Nhân cũng do dự, hiện tại bắt anh từ bỏ Đường Tĩnh Nghị mình đã bồi dưỡng nhiều năm như vậy quả thật đáng tiếc nhưng tưởng tượng lại lời nói của bạn mình, trong lòng anh sợ hãi.

Trước tiên không nói Cố Diệp là em trai Cố Diệp, lỡ như làm Cố Lâm không vui, trong giới này sống nổi? Còn có, Cố Diệp thật sự biết bói toán, từ việc trong nhà cậu ta nuôi hai thứ kia là có thể thấy, cậu ta có bản lĩnh thật sự, bằng không chắn chắn không trấn được, đắc tội với cậu ta mất nhiều hơn được.
Tạ Nhân quyết tâm, trầm giọng nói: "Cô tự giải quyết cho tốt đi, tạm biệt."
"Anh Tạ! Anh Tạ!" Đường Tĩnh Nghị ngơ ngác nhìn Tạ Nhân rời khỏi phòng bệnh, rõ ràng đối phương đã từ bỏ ả, oán hận đấm một cái lên chăn, "Tạ Nhân! Mày sẽ hối hận! Mày nhất định sẽ hối hận!"
- -------------
Cố Diệp vừa mới ra đến cổng bệnh viện thì nhận được điện thoại của Úc Trạch, đối phương bất mãn nói: "Tôi nghe nói em được một người đàn ông đón đi rồi."
Cố Diệp không nhanh không chậm nói: "Đúng vậy đó, tôi mời từ bệnh viện ra."
Đối diện sau khi trầm mặt vài giây, "Bệnh viện nào? Tôi đến đón em."
Cố Diệp không nhịn được muốn cười, cố ý chọc Úc Trạch, "Không cần đâu, người đàn ông đó đưa tôi về là được."
Câu này nói xong, Cố Diệp rõ ràng cảm giác được người bên kia điện thoại tức giận, trong lòng Cố Diệp căng thẳng, vừa định dỗ hai câu đã nghe Úc Trạch chậm rãi hỏi: "Em cố ý nói như vậy, là muốn tôi ghen à? Nói cách khác, em đã đồng ý sự theo đuổi của tôi, thân phận của tôi hiện tại là bạn trai em."
Cố Diệp sửng sốt một chút, bị chọc cười, cái logic này rốt cuộc ở đâu ra vậy? Sắc mặt cậu dần dần nghiêm túc, "Úc Trạch, anh xác định thích tôi, không phải tùy tiện thích, là muốn ở chung với tôi cả đời sao?"
Úc Trạch hỏi lại: "Bằng không thì?"
Lần này ngược lại đến phiên Cố Diệp trầm mặc, cậu không có khái niệm nam, nữ, quỷ, yêu, chỉ cần có thể chơi tốt, xinh đẹp, đối xử tốt với cậu, có thể chung thủy sống với cậu, giống loài nào cũng có thể tiếp thu.
Đối với Úc Trạch không phải không có cảm giác, rốt cuộc một đại mỹ nam ưu tú như vậy mỗi ngày lượn qua lượn lại trước mặt cậu, mỗi ngày sớm chiều điểm danh, thứ bảy lái xe hơn 2 tiếng đến thăm cậu, không ngừng tặng đồ ăn vặt, còn ủng hộ cậu làm tâm linh đạo sư, lúc cậu mê mang dẫn đường cho cậu, vô cùng đáng tin cậy.

Lòng Cố Diệp nếu là cục đá thì thời gian lâu như thế cũng đã bị sửi ấm.
Cậu cũng biết Úc Trạch không phải là loại người tùy tiện chơi đùa, sỡ dĩ vẫn luôn không muốn làm rõ với đối phương, kỳ thật là do cậu sợ mình cả thèm chóng chán, sợ mình coi trọng gương mặt của người ta chứ không phải thật sự thích.

Hoặc là một ngày nào đó Úc Trạch đột nhiên phát hiện hai người bọn họ không hợp, muốn chia, sau này tới bằng hữu cũng không thể làm được.
Cố Diệp nhìn chỉ tay của mình, đường tình cảm khá dài, một đường tới đích, xác định cả đời.

Khóe miệng Cố Diệp nhếch một cái, nghĩ thầm ông trời có phải cảm thấy đời trước của cậu cứu quá nhiều người, công lao quá lớn, cho thêm một mạng còn chưa đủ, đem luôn cả con ruột cho cậu luôn sao?
"Úc Trạch, em đang ở cửa đông bệnh viên Vân Kiều, anh đến đón em đi." Cố Diệp nắm tay lại, cười cong mắt, chọn cúi đầu với vận mệnh, "Cho anh cơ hội theo đuổi tình yêu, em sẽ nghiêm túc suy xét."
Bên kia điện thoại đột nhiên cười khẽ một tiếng, ngữ điệu ngày thường thiên về lạnh lùng, giờ khắc nhu hòa lộ ra vui vẻ khôn cùng, "Được, chờ anh."
Cố Diệp "dạ" một tiếng, cúp điện thoại, nắm thật chặt cổ áo khoác, tự nhiên muốn cười.

Có lẽ còn chưa muốn yêu nhưng nếu đối phương là Úc Trạch, cậu muốn thử xem sao.
Cố Diệp mới vừa đợi mấy phút thì phát hiện có mấy người đeo khẩu trang luôn nhìn trộm cậu, Cố Diệp phòng bị đánh giá một chút, không ngờ, người đối diện không chút nào né tránh nhìn về phía này, sau vài giây nhìn nhau với Cố Diệp, bốn năm người không hẹn mà cùng nhau vây vòng lại đây!.

Bình Luận (0)
Comment