Đến khi Mộ Khanh Trần giật mình tỉnh lại mới phát hiện thì ra đó lại là một giấc mơ.
Nhưng trong thâm tâm y lại biết rằng nó chính là sự thật. Lần trước khi hai người gặp nhau ở khu rừng, sau đó Mặc Triều Bạch lại xuất hiện để cứu y. Hôm nay Mộ Khanh Trần lại tiếp tục nhìn thấy Mặc Triều Bạch nằm trong quan tài. Mộ Khanh Trần quyết định phải đến Đông Hải một chuyến. Chỉ cần gặp Trầm Du thì mọi chuyện sẽ được rõ ràng. Mặc Triều Bạch sống hay đã chết Mộ Khanh Trần cũng nhất quyết trông thấy y một lần. Bây giờ Mộ Khanh Trần bắt đầu tập trung linh lực. Y quyết định dùng thuật dịch chuyển tức thời để đến bờ biển Đông Hải. Sau đó lại dịch chuyển một lần nữa để đến chỗ Trầm Du.
Lộ trình đã được hoạch định rõ ràng. Giờ chỉ còn cách thực hiện. Mộ Khanh Trần ngươi làm được mà. Y tự tìm cách củng cố tinh thần của mình. Tích tắc sau Mộ Khanh Trần đã xuất hiện ở trấn Lạc Dương. Đây chính là trấn nhỏ kế bờ Đông Hải mà năm năm trước Mộ Khanh Trần đã từng ghé qua với ý định đi tìm Bạch Ức Quân. Chưa bao giờ Mộ Khanh Trần thực hiện thuật di chuyển một đoạn xa như thế. Nhưng cũng làm cho Mộ Khanh Trần hết sạch linh lực. Bắt buộc phải nghĩ ngơi điều tức vài hôm. Y bèn ghé vào khách trọ lúc xưa đã từng ở. Sau khi vào phòng Mộ Khanh Trần lập tức xếp bằng ngồi điều tức. Nhưng chưa được bao lâu đã nghe tiếng tiểu nhị ngoài cửa vọng vào.
Hỏi y có muốn dùng một bình trà nóng hay không. Mộ Khanh Trần lập tức từ chối. Đến khi lắng nghe tiếng bước chân của tiểu nhị xa dần Mộ Khanh Trần mới yên tâm.
Nhưng lúc này Mộ Khanh Trần lại nhớ ra một chuyện. Lúc y đến trấn Lạc Dương lần đầu tiên, Lục Thủy cũng tại nơi này đã tìm được y.
Nguy rồi!
Tại sao Mộ Khanh Trần lại quên mất nơi đây có tiền trang của Lục Nguyệt Sơn Trang. Mà Lục Ly trang chủ của Lục Nguyệt Sơn Trang hiện đang có quan hệ với Ma Thần Cung. Mộ Khanh Trần biến mất ngay tại chỗ. Khi y xuất hiện trở lại đã ở sát bên bờ biển Đông Hải. Nhưng vẫn bị Cố Triều theo kịp.
Hai bên giao thủ rất lâu.
Bởi vì Cố Triều trong lần đến Thanh Vân Cốc đã bị Triều Âm làm cho bị thương. Nhưng vì nghe Lục Ly báo Mộ Khanh Trần xuất hiện ở Lạc Dương nên lão vẫn cố chấp đi bắt y về. Nhưng đã giao đấu rất lâu vẫn không thể bắt được Mộ Khanh Trần. Mà Mộ Khanh Trần còn đánh cho lão thương tích đầy mình. Mộ Khanh Trần nhận ra lão đã bị thương. Cơ hội này không thể từ bỏ. Y quyết định phải gϊếŧ chết lão. Mộ Khanh Trần tập trung đánh vào vết thương mà Triều Âm đã gây ra trên ngực Cố Triều.
"Bịch!"
Lão té xuống đất. Cây trượng đầu lâu đã bị kiếm của Mộ Khanh Trần cắt đứt.
Mộ Khanh Trần lăm lăm Phi Tuyết từ trên cao nhìn xuống lão.
"Ngươi cũng có ngày hôm nay!"
Cố Triều hạ giọng van xin.
"Đừng gϊếŧ ta. Ngươi muốn gì ta cũng sẽ cho ngươi!"
Nhưng Mộ Khanh Trần nào phải kẻ ngốc.
"Muốn chờ viện binh sao? Chịu chết đi!"
Ngay khi Phi Tuyết đâm tới một đường kiếm đã ngăn nó lại. Phụ thân của Lục Thủy cung chủ Lục Nguyệt Sơn Trang đã xuất hiện.
"Bắt hắn cho ta!"
Lục Ly chỉ liếc Cố Triều một cái sau đó xông tới đánh nhau với Mộ Khanh Trần. Dù gì Lục Ly cũng là phụ thân của Lục Thủy. Mộ Khanh Trần không thể ra tay dứt khoát như với Cố Triều. Y càng đánh càng lùi ra sau.
"Muốn chạy trốn sao? Đừng mơ!"
Lục Ly là một lão hồ ly chính hiệu. Làm sao không biết được ý đồ của Mộ Khanh Trần. Lão lập tức chặn đứng đường lui của y.
"Lục Thủy có biết ông đến đây để bắt ta không?"
Lục Ly chém đến một đao.
"Ngươi yên tâm. Ta đã nhốt nó ở Lục Nguyệt Sơn Trang. Dù nó có ba đầu sáu tay cũng không thể thoát ra được."
Mộ Khanh Trần lập tức tránh được.
"Nếu sau này hắn biết được ngươi đã làm gì ở đây hôm nay. Liệu hắn có tha thứ cho ngươi hay không?"
Một tràn cười của Lục Ly vang lên.
"Bắt ngươi cho Cố Triều đem về Ma Thần Cung. Ngươi sẽ chết rũ xương trong đó. Chuyện hôm nay làm sao con ta có thể biết được. . khà. . khà. ."
Vừa tránh đòn công kích liên tục của Lục Ly Mộ Khanh Trần vừa nói.
"Bắt ta có lợi gì cho ngươi?"
Lục Ly rất tán thưởng sự thông minh bình tĩnh của Mộ Khanh Trần.
"Oắt con muốn kéo dài thời gian sao. Nếu lúc trước Bạch Ức Quân còn sống thì ngươi đâu bị lâm vào tình cảnh bị đuổi bắt khắp nơi như thế này. Đáng tiếc hắn như thế lại chết rồi. Không còn ai có thể cứu ngươi đâu Mộ Khanh Trần!"
"Không được nhắc đến tên sư phụ ta!"
Tên Bạch Ức Quân chính là cấm kỵ trong lòng Mộ Khanh Trần. Bây giờ Lục Ly đã phá vỡ điều đó Mộ Khanh Trần cũng chẳng thèm quản hắn là phụ thân của ai. Mộ Khanh Trần không thèm lui nữa mà lấy công làm tiến. Thế tấn công như vũ bão. Hai người giằn co giữ dội. Mắt thấy kiếm phong của Mộ Khanh Trần trực tiếp đánh về phía mình. Lục Ly cười dài.
"Ngươi định dùng chút linh lực nhỏ bé này truyền vào thanh kiếm kia để gϊếŧ ta sao?"
Lão nghiêng người né tránh. Cùng lúc đó Mộ Khanh Trần tung chưởng về phía ngực lão. Lục Ly dùng tay trực tiếp đỡ chưởng Mộ Khanh Trần.
"Ầm!"
Mộ Khanh Trần bị chấn lùi về sau trăm bước. Bàn tay y run run nhưng vẫn cố trấn định nhìn về phía Lục Ly. Mà Lục Ly cứ tưởng chỉ là một chưởng đơn giản của Mộ Khanh Trần. Nào ngờ khi chưởng phong va chạm nhau. Mộ Khanh Trần đã bất ngờ thúc dục Hỏa Liên cháy lên từ lòng bàn tay của mình.
"Á!"
Tay Lục Ly bị Hỏa Liên đốt thành một lỗ to sâu hoắm. Máu bắt đầu chảy không ngừng từ cái lỗ đó.
"Đầu hàng đi, Hỏa Liên của ta một khi đã đốt phải lập tức điều trị, nếu không thì?"
"Nếu không thì sao?"
Lục Ly ôm lấy cánh tay của mình. Máu đã nhỏ xuống nơi y đang đứng thành một vũng lớn.
Mộ Khanh Trần cười lạnh.
"Nếu không cánh tay của ngươi sẽ hoàn toàn bị phế."
Lục Ly hoàn toàn tức giận chỉ vào mặt Mộ Khanh Trần.
"Ngươi còn nhỏ mà đã tâm cơ như thế!"
"Đâu bằng ngươi. May mắn cho ngươi có một đứa con là Lục Thủy. Nếu không vì nể tình y ta đã lấy mạng của ngươi rồi."
Lục Ly hoảng sợ nhìn đáy mắt âm u của Mộ Khanh Trần.
Y lập tức bỏ đi còn không quên kéo theo lão già Cố Triều.
Họ đi rồi Mộ Khanh Trần mới mệt nhoài mà té ngã trên bờ cát. Nhưng y còn chưa kịp mừng rỡ thì một người xuất hiện trước mắt đã làm Mộ Khanh Trần không rét mà run. Triều Âm từng bước đi đến dơ tay muốn kéo Mộ Khanh Trần đứng lên. Nhưng Mộ Khanh Trần bật người đứng dậy.
"Sao ngươi tìm được đến nơi này!"
"Chuyện mà Triều Âm ta muốn làm, người mà ta muốn tìm không ai có thể ngăn cản!"
Khi Mộ Khanh Trần nói chuyện với Triều Âm y đã âm thầm quyết định. Nếu không đánh lại hắn lập tức tự sát ngay tại chỗ quyết không thể để hắn có cơ hội lăng nhục, chà đạp mình.
"Đệ lại đang tính toán gì đấy. Ta biết đệ rất thông minh. Nhưng sự thông minh của đệ chỉ có thể sử dụng với bọn người trần mắt thịt, chứ không thể sử dụng với ta đâu. Ngoan theo ta về Thanh Vân Cốc đệ muốn gì ta sẽ cho đệ cái đấy!"
Mộ Khanh Trần cười gằn.
"Nếu ta muốn ngươi chết thì sao?"
Triều Âm chẳng hề giận vì lời nói của Mộ Khanh Trần.
"Chỉ trừ việc đó, những việc còn lại ta sẽ chiều đệ tất cả. Ta sẽ giúp đệ san bằng Ma Thần Cung, tiêu diệt Lục Nguyệt Sơn Trang. Ta cũng sẽ giúp đệ trả thù hết tất cả những tên đã dám ức hiếp đệ."
Mộ Khanh Trần biết bây giờ không ai có thể cứu y. Chỉ còn biết dựa vào bản thân mình.
"Muốn ta cùng ngươi về Thanh Vân Cốc, trừ khi ngươi gϊếŧ ta!"
Y tấn công Triều Âm như vũ bảo. Nhưng hắn chỉ toàn né tránh chứ không hề đánh lại. Lúc nãy đã đánh nhau với Cố Triều sau lại dùng hỏa liên để làm bị thương Lục Ly. Đến giờ Mộ Khanh Trần đã phải dùng ý chí của mình để đánh với Triều Âm. Nhưng sau một lúc Mộ Khanh Trần đã bị Triều Âm vung một chưởng vào bụng. Một ngụm máu phun ra trên nền cát trắng xóa. Triều Âm tiếp tục đánh liên tiếp vài chưởng về phía Mộ Khanh Trần. Y chật vật tránh thoát nhưng vẫn trúng thêm một chưởng vào ngực.
"Ta chiều đệ quá nên đệ hư rồi đúng không?"
Mộ Khanh Trần quỳ xuống nền cát thở một cách nặng nhọc. Triều Âm xót xa nhìn Mộ Khanh Trần.
"Nào theo ta về ta không muốn làm đệ bị thương!"
Nói rồi hắn bước về phía Mộ Khanh Trần. Ý định tự sát ập đến trong đầu Mộ Khanh Trần. Nhưng y chưa kịp hành động, thì một thân ảnh màu trắng đã xuất hiện ôm lấy y sau đó lập tức biến mất. Để lại Triều Âm đứng ngơ ngác trên bãi cát mà vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Du hồn Mặc Triều Bạch đang đi lang thang bỗng nghe tiếng nói của Mộ Khanh Trần. Sau khi tìm ra nơi phát ra tiếng nói y đã lập tức bay đến. Mặc Triều Bạch bèn ôm lấy Mộ Khanh Trần di chuyển đến nơi ở của Trầm Du. Trông thấy Mộ Khanh Trần cả người đầy máu Trầm Du lập tức đem y đi chữa trị. Thấy Trầm Du từ trong phòng đi ra bóng hình mờ ảo của Mặc Triều Bạch lập tức bay tới.
"Thế nào?"
Trầm Du trừng mắt mới Mặc Triều Bạch.
"Ta đang muốn hỏi ngươi đây. Không ở yên trong quan tài tĩnh dưỡng lại du hồn ra đây làm cái gì? Ngươi không muốn sống lại sao?"
Nhưng Mặc Triều Bạch chẳng hề quan tâm đến ánh mắt đe dọa của Trầm Du.
"Ta hỏi ngươi Mộ Khanh Trần thế nào rồi? Sao mà ngươi cứ dài dòng như bà lão vậy?"
Trầm Du không trả lời mà chỉ ngón tay vào Mặc Triều Bạch.
"Đừng tưởng ngươi là hồn thể ta không có biện pháp đánh ngươi?"
"Nói!"
Chỉ là hù dọa Mặc Triều Bạch nhưng thấy y vẫn không hề để tâm Trầm Du bèn nói rõ cho y biết tình trạng của Mộ Khanh Trần.
Y chỉ bị thương nhẹ không tổn hại gì đến cơ thể. Kẻ kia cũng không có ý định đả thương y. Triều Âm chỉ muốn bắt Mộ Khanh Trần về. Hắn vốn không có ý định đánh Mộ Khanh Trần. Người hắn ấp ủ trong lòng nhiều năm như thế làm sao hắn có thể nhẫn tâm làm Mộ Khanh Trần đau được. Mặc Triều Bạch nghe Trầm Du nói thế thì đã hoàn toàn an tâm.
"Vậy ta giao Mộ Khanh Trần cho ngươi chăm sóc!"
"Biết rồi!"