Mộ Khanh Trần quả thật ngủ không ngon giấc. Chân mày y liên tục nhíu lại. Nhìn y như thế Mặc Triều Bạch quả thật rất đau lòng. Y cứ nhìn Mộ Khanh Trần như thế suốt một đêm. Khi Mộ Khanh Trần tỉnh lại không thấy Mặc Triều Bạch bên cạnh.
Mộ Khanh Trần ngồi bật dậy dáo giác tìm kiếm xung quanh.
"Mặc Triều Bạch!"
"Ta đây!"
Mặc Triều Bạch từ bên ngoài mở cửa chạy vào. Tay y còn cầm một bát cháo.
"Huynh đi đâu đấy!"
"Ta nấu cho ngươi một chén cháo."
Sau đó y múc cho Mộ Khanh Trần một muỗng.
"Nào, ăn một ít!"
Mộ Khanh Trần ngoan ngoãn húp một ngụm.
"Thế nào có ngon không?"
Mùi vị vừa khê vừa khét, Mộ Khanh Trần cố gắng nuốt vào.
"Hình như bị cháy!"
Mặc Triều Bạch ngại ngùng cười.
"Ta lần đầu tiên nấu nên lửa hơi lớn."
Vành tai hắn thế mà lại đỏ lên.
"Tai huynh đỏ cả lên rồi!"
"À! Ta. . dưới bếp nóng quá. ."
Lần đầu tiên trông thấy biểu cảm này của Mặc Triều Bạch. Mộ Khanh Trần bỗng thấy y thật đáng yêu. Nhịn không được bèn hôn lên má Mặc Triều Bạch một cái. Sau đó cầm chén cháo từ tay Mặc Triều Bạch uống một hơi cạn sạch.
"Ta đi rửa chén!"
Rồi cầm chén chạy như bay xuống bếp. Tuy bất ngờ vì được hôn nhưng Mặc Triều Bạch đã rất nhanh khôi phục trạng thái ngơ ngẩn. Mặc Triều Bạch lập tức đuổi theo. Rất nhanh đã bắt được Mộ Khanh Trần.
"Muốn chạy!"
"Ta không có chạy, ta... đi rửa chén."
Mộ Khanh Trần chìa tay đang cầm chén ra cho Mặc Triều Bạch thấy, rồi luồn qua kẽ nhỏ giữa y và Mặc Triều Bạch hòng thoát thân. Nhưng Mặc Triều Bạch đâu chỉ mang hư danh chiến thần. Hắn luồn tay ôm lấy eo nhỏ của Mộ Khanh Trần để y dựa vào chiếc bàn giữa phòng bếp.
"Bây giờ còn muốn chạy nữa không?"
Mộ Khanh Trần lúng búng trong miệng nói không thành câu.
"Ta không. ."
Mặc Triều Bạch dùng ngón tay nâng cằm Mộ Khanh Trần giống như công tử làng chơi đang đùa cợt thiếu nữ nhà lành.
"Hử?"
Đôi mắt như chứa đựng cả ngàn ngôi sao trên bầu trời lúc này đang toát lên nét vui vẻ nhìn Mộ Khanh Trần. Biết Mặc Triều Bạch đang trêu chọc mình Mộ Khanh Trần từ bị động chuyển thành chủ động. Y thuận theo cánh tay của Mặc Triều Bạch ngửa cằm mình lên. Khuôn mặt lúc nãy còn đỏ hồng vì mắc cỡ đã hoàn toàn biến mất. Mộ Khanh Trần giả vờ liếc ngang liếc dọc trên khuôn mặt Mặc Triều Bạch, sau đó bèn dùng giọng điệu ngọt ngào nói với hắn.
"Gia! Người là đang muốn làm gì ?
Bàn tay đang ôm eo Mộ Khanh Trần bỗng dưng cứng ngắc.
"Người im lặng như thế không lẽ chê ta xấu xí?"
Được lắm còn dám đấu với ta. Mặc Triều Bạch nghĩ thầm trong lòng. Tay ôm eo nhỏ của Mộ Khanh Trần bất giác tăng thêm lực đạo. Khuôn mặt hắn di chuyển đến gần mặt Mộ Khanh Trần. Đến khi có thể cảm giác rõ ràng từng hơi thở Mộ Khanh Trần phả lên mặt mình hắn mới dừng lại.
"Trong mắt ta ngươi là người đẹp nhất trên cõi đời này."
Hoàn hảo làm cho Mộ Khanh Trần tiếp tục đỏ mặt. Y chống hai tay lên ngực Mặc Triều Bạch.
"Ta không chơi nữa!"
Đôi môi Mặc Triều Bạch nhếch lên hài lòng nhìn màu đỏ đang từ mang tai lan đến hai má Mộ Khanh Trần.
"Ngươi nói gì ? Gia không nghe rõ!"
Đúng là tự lấy đá đập chân mình. Mộ Khanh Trần đẩy Mặc Triều Bạch ra nhưng càng đẩy Mặc Triều Bạch càng áp sát.
Đẩy một lúc không được Mộ Khanh Trần theo thói quen môi dưới lại tự động trề ra hờn dỗi.
Từ lúc ôm lấy Mộ Khanh Trần cơn sóng trong lòng đã bắt đầu xao động. Đến khi ngắm rặng mây đỏ trên má y mắt Mặc Triều Bạch đã bắt đầu len lỏi sắc tối. Bây giờ Mộ Khanh Trần lại còn làm động tác như thế. Nỗ lực kềm chế của Mặc Triều Bạch rốt cuộc đã đi đến bước đường cùng. Giọng hắn khàn khàn vì động tình.
"Khanh Trần ta có thể hôn ngươi không?"
Dù như thế hắn vẫn không quên nụ hôn cưỡng ép lần trước, đã làm Mộ Khanh Trần giận dỗi như thế nào. Mộ Khanh Trần cắn môi không trả lời. Mặc Triều Bạch vội lấy tay vuốt ve vết cắn trên môi Mộ Khanh Trần.
"Đừng cắn. Ta đau lòng!"
Không thể đợi được sự đồng ý. Môi Mặc Triều Bạch đã áp xuống. Y lướt nhẹ qua vết cắn sau đó ngậm lấy cánh môi của Mộ Khanh Trần.
Nụ hôn nhẹ nhàng, chậm rãi, mang theo sự thăm dò chờ đợi. Khi bờ môi Mặc Triều Bạch áp vào cánh môi mình. Mộ Khanh Trần biết Mặc Triều Bạch đang chờ đợi.
Chờ đợi sự đồng ý của y.
Mà Mộ Khanh Trần bây giờ đã biết rõ lòng mình y không ngần ngại mà đáp lại nụ hôn đó. Nhưng đến bây giờ y chỉ mới trải qua hai lần được hôn. Mộ Khanh Trần vẫn chưa biết mình phải làm thế nào. Chỉ trúc trắc hưởng ứng theo. Tay Mộ Khanh Trần ôm lấy cổ Mặc Triều Bạch, cả người không tự chủ được mà dựa hẳn vào lòng y. Được sự chấp thuận của người trong lòng. Đầu lưỡi Mặc Triều Bạch thần tốc tiến vào, y khuấy đảo tất cả giác quan của Mộ Khanh Trần.
Đến khi hơi thở cả hai trở nên dồn dập Mặc Triều Bạch mới rời khỏi môi y.
Giây phút Mộ Khanh Trần ngẩng lên nhìn Mặc Triều Bạch bằng đôi mắt mơ màng Mặc Triều Bạch cũng cúi xuống nhìn y. Tàn lửa âm ỉ bắt đầu bùng cháy.
Họ hôn nhau kịch liệt, từ nhà bếp hôn đến trên giường. Mặc Triều Bạch đặt Mộ Khanh Trần trên giường mà hôn ngấu nghiến.
Vẫn chưa đủ!
Môi Mặc Triều Bạch du ngoạn khắp khuôn mặt, rồi tiếp tục hôn đến cái cổ thon dài trắng nõn của Mộ Khanh Trần.
"Ư!"
Mộ Khanh Trần bất giác phát ra tiếng rên khẽ. Động tác Mặc Triều Bạch càng thêm giữ dội. Khát vọng mãnh liệt chiếm hữu Mộ Khanh Trần đã bừng cháy trong lòng Mặc Triều Bạch. Y không thể nào kềm chế được nữa. Nhưng khi y vung tay cởϊ áσ Mộ Khanh Trần. Người dưới thân đã từ trong mê đắm mà giật mình.
"Đừng!"
Tiếng Mộ Khanh Trần thì thào như van xin, nhưng Mặc Triều Bạch đã bị du͙ƈ vọиɠ che mất lý trí. Hắn tháo đai lưng của Mộ Khanh Trần quăng vào một góc, sau đó cởi lấy ngoại bào y. Nụ hôn vẫn không dừng lại, hắn vừa hôn môi Mộ Khanh Trần vừa nỉ non.
"Khanh Trần, cho ta!"
Trên người Mộ Khanh Trần chỉ còn một bộ y phục ngủ màu trắng. Nó quá mỏng manh, không thể che đậy hai nụ hoa hồng hào đang hiện diện trên ngực y. Mặc Triều Bạch thò tay vào trong áo Mộ Khanh Trần, chạm nhẹ vào nụ hoa đó.
"Đừng mà!"
Mộ Khanh Trần lúc này thật sự hoảng hốt. Y bắt đầu vùng vẫy.
"Khanh Trần!"
Mặc Triều Bạch vẫn đang trong cơn ý loạn tình mê. Hắn bắt lấy hai tay đang vùng vẫy của Mộ Khanh Trần giữ chặt trên đỉnh đầu y rồi tiếp tục hôn lên cổ Mộ Khanh Trần vừa hôn vừa thì thào nài nỉ.
"Khanh Trần, cho ta!"
Như thấy vạt áo ngủ của Mộ Khanh Trần quá vướng víu y vung tay xé rách.
"Xoạc!"
Ngực Mộ Khanh Trần hoàn toàn phơi bày trước mắt Mặc Triều Bạch. Mộ Khanh Trần trông thấy đôi mắt Mặc Triều Bạch đã hoàn toàn bị tìиɦ ɖu͙ƈ che mờ. Nước bắt Mộ Khanh Trần bắt đầu lăn xuống.
"Đừng mà. . ta không thể..."
Mà Mặc Triều Bạch giống như kẻ điên hắn ngậm lấy nụ hoa đó. Liên tục cắn nuốt. Đến khi cảm giác được cơ thể người dưới thân căng cứ Mặc Triều Bạch mới kịp thời dừng lại. Y nhìn xuống đã thấy khuôn mặt dàn dụa nước mắt của Mộ Khanh Trần.
Bao nhiêu ham muốn lập tức tay biến mất. Mặc Triều Bạch ôm Mộ Khanh Trần ngồi dậy sau đó lấy chăn che đi khuôn ngực của Mộ Khanh Trần.
"Xin lỗi! Ta sai rồi! Khanh Trần đừng giận."
Mặc Triều Bạch vừa xin lỗi vừa hôn lên nước mắt Mộ Khanh Trần. Mộ Khanh Trần gục đầu vào ngực hắn.
"Ta đã kêu huynh ngừng lại. Nhưng huynh ..."
"Ta xin lỗi!"
Ngoài xin lỗi Mặc Triều Bạch vẫn chẳng biết nói gì hơn.
Hắn biết mình đã quá ham muốn Mộ Khanh Trần mà mất đi lí trí. Sự xấu hổ, áy náy lan tràn trong lồng ngực Mặc Triều Bạch.
Mà Mộ Khanh Trần vẫn đang liên tiếp kể tội của y.
"Huynh dám xé áo ta! Huynh còn dám hôn ngực...ngực. . của ta. ."
Áy náy lan tràn Mặc Triều Bạch liên tục xin lỗi.
"Ta sai rồi!"
Trách móc Mặc Triều Bạch một lúc Mộ Khanh Trần đã hoàn toàn nguôi giận. Y tiếp tục nằm trong lòng Mặc Triều Bạch mà ngửa đầu híp mắt, nhìn khuôn mặt đang ăn năn hối lỗi của ai kia.
"Lần thứ hai rồi!"
Lần này Mặc Triều Bạch vô cùng chắc chắn mà cam đoan với Mộ Khanh Trần.
"Sẽ không có lần thứ ba."
Được nước lấn tới Mộ Khanh Trần tỏ ra vô cùng giận dữ.
"Huynh còn dám nói!"
Biết mình làm sao Mặc Triều Bạch lập tức làm hòa.
"Được được ta không nói gì cả."
Đắn đo một lúc Mộ Khanh Trần bèn nói ra tâm sự trong lòng mình.
"Ta rất thích huynh, những ngày không có huynh bên cạnh ta thật sự không thể chịu nổi. Nhưng cảm giác thích đó vẫn chưa nhiều đến nỗi ta sẽ cam tâm tình nguyện trao tất cả cho huynh. Mặc Triều Bạch huynh có hiểu điều ta nói không?"
Mặc Triều Bạch gật đầu.
"Ta sẽ không ép buộc Khanh Trần, sẽ chờ đến khi ngươi hoàn toàn tự nguyện."
"Được!"
Hai người đạt được thỏa thuận một cách vui vẻ.
Lúc này Mộ Khanh Trần mới nhớ ra tên trưởng lão đã bị nhốt trong kho củi một ngày. Cần phải thẩm vấn hắn ngay tránh cho đêm dài lắm mộng. Nhưng khi Mộ Khanh Trần ngồi dậy thì tấm chăn trên người cũng rơi ra. Lồng ngực trắng nõn lập tức phô bày trước mắt Mặc Triều Bạch. Như thế vẫn chưa là gì, trên lồng ngực lại còn chit chít những vết hôn sâu.
"Mặc Triều Bạch!"
"Ta lập tức xuống làng mua cho ngươi một bộ y phục mới!"
Câu chưa nói xong người đã biến mất.
Trưởng lão bị nhốt một ngày trong kho củi vết thương không có đại phu chăm sóc nên đã máu đã khô thành màu đen. Mặt y đã trắng bây giờ lại còn rất xanh xao, tiều tụy. Hôm qua Mặc Triều Bạch tuy đã đánh gã bị thương nhưng cũng chẳng quan tâm mặt mũi hắn tròn méo ra sao. Đến bây giờ nhìn kĩ lại thấy có phần hơi quen mắt. Mộ Khanh Trần vừa vào cửa đã trông thấy vài vết xăm nơi cổ gã. Mơ hồ đã bắt đầu nhìn rõ hình dáng giống như một bông hoa.
Mộ Khanh Trần kéo một chiếc ghế ngồi xuống.
"Ngươi giữ chức vụ gì trong Sơn Hà Cung?"
Gã trưởng lão vẫn còn rất cứng đầu.
"Sơn Hà Cung là cái quỷ gì? Ta không biết!"
Câu trả lời không nằm ngoài dự tính của Mộ Khanh Trần, nếu vừa hỏi gã trưởng lão này lập tức khai ra khi đó mới khiến y bất ngờ.
"Vậy có một chuyện ngươi nhất định phải biết?"
Trưởng lão vẫn không hề e sợ Mộ Khanh Trần.
"Chuyện gì?"
"Các ngươi bắt phụ nữ về làm gì?"
Trưởng lão vừa cười đê tiện vừa trả lời.
"Ta bế quan lâu rồi nên thiếu thốn, muốn bắt bọn họ về chơi!"
"Chát"
Một cái tát giòn giã lên má lão. Gã bị đánh đau nhưng lại không để ý mà nhìn Mộ Khanh Trần bằng con mắt âm tà.
"Sao nào? Ngươi chưa "chơi" bao giờ sao? Có cần ta dạy ngươi không? khà. . khà!"