Lục Thủy đã tỉnh dậy đang ngồi gặm đùi gà một cách ngon lành. Mộ Khanh Trần đi xuống sau bếp nấu một ít nước nóng, lát sau bưng lên một bình trà thơm lừng.
Trời đã tối mịt, tuyết lại bắt đầu rơi giờ phút này được uống trà nóng đúng là điều tuyệt vời nhất. Mặc Triều Bạch kéo Mộ Khanh Trần ngồi cạnh bên mình cầm lấy bàn tay đang đỏ ửng vì nóng của Mộ Khanh Trần.
"Nóng như thế sao không nói ta bưng hộ!"
Mộ Khanh Trần rút tay ra muốn rót cho Mặc Triều Bạch một ly trà.
"Chỉ là chút chuyện nhỏ, không hề gì!"
Nhưng Mặc Triều Bạch đã nhanh hơn cầm lấy ấm trà.
"Để ta!"
Sau đó rót vào ba chén trò nhỏ. Đẩy nhẹ một ly đến trước mặt Lục Thủy, còn mình cầm lấy một ly thổi một lúc rồi đưa cho Mộ Khanh Trần.
"Cẩn thận kẻo bỏng!"
Lục Thủy thấy thế không nhịn được mà chê trách từ tận đáy lòng.
"Thật là cưng chiều hết chỗ nói!"
Mộ Khanh Trần quăng cho Lục Thủy một ánh nhìn sắc bén.
"Liên quan gì đến ngươi!"
Miệng vừa nhai gà nhưng Lục Thủy vẫn không ngừng phê phán Mộ Khanh Trần.
"Mặc huynh không nên cưng chiều cái tên Mộ Khanh Trần này như vậy. Vẻ ngoài hắn có vẻ mong manh nhưng thực chất là hổ đội lốt mèo đó. Huynh không cẩn thận coi chừng bị ăn sạch đấy!"
Mặc Triều Bạch quá quen với màn đấu khẩu của hai người, y chỉ cười mà không nói gì. Ăn no nê chùi tay sạch sẽ rồi, Lục Thủy mới cầm ly trà lên uống một ngụm.
"Thật là mỹ vị nhân gian!"
Đợi Lục Thủy ăn xong Mộ Khanh Trần mới kể lại cho Mặc Triều Bạch nghe việc xảy ra ở ngôi nhà hoang và dự định của mình. Mặc Triều Bạch im lặng lắng nghe cuối cùng kết luận một câu.
"Vậy hai ngày sau ta sẽ giả làm Khanh Trần đến ngôi miếu đó!"
Mộ Khanh Trần lập tức phản đối.
"Người thật ở đây cần gì phải giả, đến lúc đó ta vào trong miếu hai người canh ở bên ngoài là được."
Lục Thủy cũng cảm thấy suy nghĩ của Mặc Triều Bạch thật lạ lùng. Chẳng phải chúng ta có Mộ Khanh Trần chân chính ngay đây sao. Cần gì phải đóng giả cho mệt người. Nhưng Mộ Khanh Trần biết lý do Mặc Triều Bạch muốn làm như thế. Vì Mặc Triều Bạch lo sợ an nguy của Mộ Khanh Trần. Mặc Triều Bạch nhíu mi nhìn hai người Lục Thủy và Mộ Khanh Trần.
"Không có thương lượng. Quyết định hai ngày sau ta sẽ giả thành Khanh Trần đến đó."
Dù biết vì Mặc Triều Bạch lo cho mình, nhưng đổi lại để Mặc Triều Bạch đi Mộ Khanh Trần cũng làm sao an tâm cho được. Chuyện này y nhất quyết phải tranh dành đến khi thắng mới thôi.
"Ta đi!"
Mặc Triều Bạch dứt quyết một câu.
"Nếu còn không nghe lời ngày mai ta sẽ trói ngươi lại."
"Mặc Triều Bạch!"
Hai người cứ lời qua tiếng lại như thế, Lục Thủy nghe đến nhức cả đầu. Bèn dứt khoát ra phố đi dạo.
"Khi nào hai ngươi quyết định xong thì báo lại ta."
Lục Thủy vừa khuất dạng Mộ Khanh Trần đã nhào đến ngồi trên đùi Mặc Triều Bạch hai tay ôm lấy cổ y.
"Cho ta đi, lúc ta vào đó không phải còn có người sao?"
Rồi tiếp tục ôm lấy mặt của Mặc Triều Bạch mà hôn khắp nơi. Mặc Triều Bạch bình tĩnh ngồi yên để Mộ Khanh Trần ra sức mà cọ.
"Muốn dùng mỹ sắc với ta sao?"
Mộ Khanh Trần phụng phịu.
"Vô dụng sao?"
"A!"
Người đã bị đè ra hôn ngấu nghiến. Mặc Triều Bạch đứng lên ôm lấy Mộ Khanh Trần đi về phòng ngủ, nụ hôn vẫn không hề dừng lại một lúc nào. Thả Mộ Khanh Trần trên giường, tay Mặc Triều Bạch đã luồn vào vạt áo trước ngực Mộ Khanh Trần mà thám thính. Hôn đến khi Mộ Khanh Trần từ mơ màng phát hiện y phục đã bị cởi ra từ lúc nào. Nhưng chỉ biết đến như thế đã tiếp tục bị Mặc Triều Bạch dẫn dụ cùng chìm vào khoái lạc. Môi Mặc Triều Bạch rải đầy dấu hôn nông sâu trên khắp cơ thể Mộ Khanh Trần.
Khi Lục Thủy cảm thấy quá lạnh mà quay về, thì trên bàn chỉ còn lại ấm trà và ba ly nước vẫn còn hơi bốc khói. Lục Thủy giống như bị định chú. Chôn chân ở đó một lúc lâu.
Lúc ta đi còn cãi nhau rất lớn mà, thế nào cãi qua cãi lại cãi đến trên giường rồi.
Thật là điều mà làm cho một thanh niên chưa có ý trung nhân của Lục Thủy mờ mịt.
Biết rằng chuyện này chờ đợi sẽ rất là lâu. Nên Lục Thủy sau khi uống vài ly nước trà cũng về phòng chui vào chăn tiếp tục giấc mộng còn dang dở.
Nguyên một đêm này Mặc Triều Bạch và Mộ Khanh Trần đã cùng nhau không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần tưởng là kết thúc lại giống như chỉ mới bắt đầu. Mặc Triều Bạch liên tục đòi hỏi mà Mộ Khanh Trần cũng không cự tuyệt cùng hòa nhịp với nhau đến khi ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào khung cửa sổ.
Cả hai đều là người luyện võ, thân thể không yếu đuối như người bình thường. Vả lại còn đang tuổi trẻ nên chuyện ham muốn liên tục như thế cũng là bình thường. Đến khi Mặc Triều Bạch lần cuối cùng rời khỏi cơ thể Mộ Khanh Trần. Cả người Mộ Khanh Trần giống như thoát lực mềm nhũng trên nệm, cả người toàn là dấu hôn không đâu là không có. Mặc Triều Bạch ôm lấy Mộ Khanh Trần thõa mãn mà nằm xuống véo eo nhỏ của Mộ Khanh Trần mà hỏi.
"Còn muốn dùng sắc dụ nữa không?"
Giọng Mộ Khanh Trần đã hơi khàn.
"Không muốn!"
Mặc Triều Bạch ôm chặt Mộ Khanh Trần thêm chút nữa. Đôi mắt lóng lánh tràn đầy sủng nịnh nhìn Mộ Khanh Trần.
"Thật sự không muốn?"
Mộ Khanh Trần ủ rũ úp đầu vào ngực Mặc Triều Bạch.
"Sắc dụ không thành công."
Mặc Triều Bạch cười ha ha hôn lên trán Mộ Khanh Trần.
"Có thích không?"
Nghe câu hỏi của Mặc Triều Bạch, Mộ Khanh Trần ngại ngùng lại chôn sâu mặt mình thêm một chút.
"Sao lại hỏi những chuyện tế nhị như vậy? Người bảo ta làm sao trả lời."
"Có gì mà không trả lời được. Thích thì nói thích không thích thì nói không."
Mộ Khanh Trần lí nhí trong miệng.
"Thích"
Thấy bàn tay Mộ Khanh Trần đang để trên ngực mình Mặc Triều Bạch nắm lấy đưa đến môi dịu dàng hôn một lúc. Mặc Triều Bạch vẫn không quên chuyện quan trọng mình cần phải thương lượng với Mộ Khanh Trần.
"Để ta giả thành ngươi vào đó, ngươi cùng với Lục Thủy lưu ý bên ngoài."
Mộ Khanh Trần vẫn còn rất do dự.
"Nhưng mà. . người vào trong như thế ta rất lo lắng!"
Thấy gương mặt tràn đầy băn khoăn của Mộ Khanh Trần Mạc Triều Bạch phải liên tục trấn an y.
"Ta biết, có ngươi và Lục Thủy bảo vệ bên ngoài. Làm gì có ai xông được vào trong."
"Nhỡ may tên trưởng lão đó là một cao thủ thì sao?"
Mặc Triều Bạch cười ha ha nhéo má của Mộ Khanh Trần.
"Cao thủ cũng không đánh lại ta."
Mặc Triều Bạch nhân lúc rèn sắt còn nóng không để cho Mộ Khanh Trần đổi ý, lại ôm lấy Mộ Khanh Trần ôn nhu hôn lên đôi mắt sáng rỡ đang lo lắng nhìn mình.
"Tin tưởng ta!"
Đến khi Mộ Khanh Trần thông báo cho Lục Thủy biết quyết định của hai người. Hoàn hảo làm cho Lục Thủy đã nhìn Mộ Khanh Trần bằng con mắt khinh bỉ.
"Tưởng ngươi dùng sắc dụ hắn, ai có ngờ lại bị hắn dụ ngược lại. Thật là hồng nhan họa thủy. "Chậc.. chậc!"
Lại kèm theo tiếng than thở từ tận đáy lòng, làm cho Mộ Khanh Trần nóng mặt mà chạy theo đánh Lục Thủy một trận.
Mặc Triều Bạch đi đến đã trông thấy hai người rượt đuổi náo loạn trong sân. Tiếng Lục Thủy la ai oán.
"Đừng có đánh vào gương mặt anh tuấn của ta!"
"Úi!"
"Mộ Khanh Trần là một tên trọng sắc khinh bạn."
Đáp lễ cho một tràng chửi bới của Lục Thủy, sau khi kết thúc trán y đã bị Mộ Khanh Trần đánh cho thâm tím một mảng. Lúc ấy Mộ Khanh Trần mới hết sức hài lòng mà xoa tay về chỗ ngồi uống một ly nước từ tay Mặc Triều Bạch.
"Đáng đời!"
Lục Thủy ôm mặt ngồi xuống.
"Sau lầm của ta là kết bạn với một kẻ ưa bạo lực."
Mộ Khanh Trần nhìn cái trán của Lục Thủy mà rất muốn cười, nhưng vẫn không quên quăng qua cho y một lọ thuốc mỡ.
"Bôi vào!"
"Xì, ngươi tưởng dùng lọ thuốc này có thể mua chuộc được ta sao?"
Miệng thì chê bai nhưng tay vẫn lấy một ít thuốc trong bình xoa lên vết bầm trên trán. Người luyện võ đối với vết thương thế này giống như là bị muỗi chích. Cũng chẳng có gì lớn lao. Rót cho Lục Thủy một ly trà sau đó Mộ Khanh Trần mới hỏi Mặc Triều Bạch.
"Hôm trước người đến Trường Môn Tông theo dõi Trang Liễu Niên có kết quả gì không?"
"Ta phát hiện trong phòng hắn có một chiếc mặt nạ rất giống với loại mà tên sứ giả mang khi đến Ngụy Gia."
Lục Thủy nghe Mặc Triều Bạch nói thế cũng đưa ra kiến nghị.
"Có cần ta theo dõi Trang Liễu Niên không?"
Mộ Khanh Trần lắc đầu.
"Võ công hắn rất cao, không thể dễ dàng theo dõi như Trang Nam Hành!"
Mặc Triều Bạch cũng tán đồng với ý kiến của Mộ Khanh Trần.
"Khanh Trần nói đúng, tạm thời chờ đến khi xử lý xong chuyện gã trưởng lão lúc ấy chúng ta tính tiếp."
Mặc Triều Bạch vẫn phải quy củ mà tiếp tục đến Trường Môn Tông làm việc.
Bởi vì hôm qua đã nói rõ cho Trang Nam Hành biết mình không hề gặp được quản gia A Thanh.
Nếu là người khác hẳn đã nghi ngờ nhưng Trang Nam Hành lại chính là công tử quen thói ăn chơi. Suốt ngày chìm trong du͙ƈ vọиɠ nên cũng chẳng hề mảy may nghi ngờ Mặc Triều Bạch. Đến khi hộ vệ phát hiện quản gia đã chết mới lập tức nâng xác hắn về.
Trước đó Mặc Triều Bạch đã đem xác A Thanh đặt trên đường lớn, cùng với Mộ Khanh Trần và Lục Thủy tạo ra một hiện trường giả A Thanh đã bị cướp gϊếŧ hại. Nên sau khi hỏi thăm qua loa Trang Nam Hành bèn cho người đem xác hắn đi chôn. Dù sao chuyện cướp thuốc này cũng không quan trọng lắm. Hôm trước lang trung trong thành đã bào chế cho Trang Nam Hành một loại thuốc, hiện tại hắn đang dùng thử xem công hiệu thế nào. Còn về phần A Thanh đối với Trang Nam Hành mạng của người dưới trướng không đáng để y phải quan tâm.