Đại quân đi hơn mười ngày rốt cuộc đến Lưu Tô quan, xây dựng cơ sở tạm thời ở bên ngoài Lưu Tô quan.
Địa thế Lưu Tô quan trọng lại hiểm yếu, nhưng binh lực cường thịnh, nếu song phươnghai bên đối chiến, phải ra thực lực.
Sau khi nghỉ ngơi hồi phục mấy ngày, Triển Vân mang theo nhân mã tiền tuyến, tiến đến khiêu chiến, thành này thủ thế không tốt, gặp được công kích, chỉ có ra khỏi thành nghênh địch, giết lui kẻ địch.
Tử Hàm nhìn theo Triển Vân và nhóm chiến sĩ rời đi, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo lo lắng, trận chiến này, ai thắng ai bại?!
Triển Vân dẫn theo binh mã xuất phát, sau khi đánh hạ Lưu Tô quan, lỗ hổng của Lưu Vân quốc liền mở ra.
Hai quên ở ngoài quan quyết chiến, nhân mã hai bên đằng đằng sát khí, con ngươi đen của Triển Vân mang sát khí và không sợ nhìn người ngựa phía trước.
Chỉ thấy một người trẻ tuổi cầm Loan Nguyệt đao[1], vung lên vù vù, chỉ vào bọn họ, càn rỡ hô: "Ai đến chịu chết!”
“Tướng quân, để thuộc hạ đi đánh với hắn.” Một nam tử râu dài, cầm thương dài trong tay, sắc mặt cương nghị.
“Cẩn thận ứng đối.” Triển Vân cúi đầu căn dặn.
“Vâng!” Nam nhân chỉ huy ngựa đi thẳng về phía trước.
“Người tới hãy xưng tên ra.” Võ tướng Lưu Vân quốc kia khinh thường nói.
“Gia gia Trương Quang đến dạy dỗ tiểu nhi (thằng cháu) ngươi.” Trương Quang - thủ hạ của Triển Vân quất ngựa chạy đi, hai người gi¬ao thủ lên, đối phương cũng xông lại đây.
Một chiêu đã qua, Trương Quang dừng lại ở nơi đó, cứng ngắc một chút, thân mình nghiêng một cái ầm ầm rơi trên mặt đất, tắt thở, chỉ thấy thương dài của hắn bị chặt thành hai, tấm hộ tâm cứng rắn cũng bị chẻ thành hai, huyết chảy như rót.
Triển Vân và tất cả binh lính cũng nhịn không được kinh ngạc, Trương Quang cũng là một viên đại tướng trong quân, sao không chịu được một kích như thế, thực lực đối phương không thể khinh thường.
Phó tướng quân tính tình dữ dội, oa oa kêu loạn, “Ta đi đánh tiểu nhi này.” Nói xong liền chạy vội đi ra ngoài.
“Xem ta giết ngươi báo cừu vì huynh đệ ta.” Phó tướng quân oa oa hô to một tiếng, người cũng giết tới.
Người tuổi trẻ kia cũng nghênh đón, hiệp thứ nhất, đều, ai cũng không có đánh tới ai, hiệp thứ hai sau đó, loan đao của người trẻ tuổi chém xuống, lưu tinh chuỳ[2] trong tay phó tướng quân bị chém gãy, hắn cũng rớt xuống ngựa, người bị trọng thương, mấy binh lính vội đến đem phó tướng quân mang đi xuống.
Địch công tử, thân mình ưu nhã đứng ra, “Để ta đi đánh hắn, xem là binh khí gì, hung hãn như thế.”
“Ta đi!” Con ngươi đen khát máu của Triển Vân nhìn chòng chọc tiểu tử đắc ý kia, rồi mới chậm rãi bước ra khỏi hàng, đi thẳng về phía trước.
“Tiểu gia ta không giết tướng vô danh, người tới hãy xưng tên ra.”
“Triển Vân!” Thanh âm âm trầm của Triển Vân vô cùng lớn báo lên tên mình.
“Nguyên lai là Vân Vương gia, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, bất quá nhìn xem hôm nay ai chết vào tay ai.” Người nọ cuồng vọng cực kỳ, nói xong liền hướng về phía Triển Vân, mà Triển Vân cũng nghênh đón.
Loan Nguyệt đao kia liền vung về phía đầu Triển Vân, Triển Vân nhanh nhẹn tách ra, thương dài trong tay cũng đâm qua, người nọ phản ứng nhanh chóng, quất ngựa tránh ra.
Hai người điều chuyển đầu ngựa, tiếp chiêu thứ hai, Loan Nguyệt đao hướng về phía Triển Vân tập kích đến, Triển Vân đành phải dùng thương dài của mình nghênh đón, sát một tiếng, thương dài gãy làm hai khúc.
Mắt thấy loan nguyệt đao sẽ bổ về phía lồng ngực của mình, Triển Vân lập tức xoay người, nhảy xuống ngựa, tránh né được một đao kia.
Đây là vũ khí gì, thương dài chiến đấu của Triển Vân, có cán mâu được đặc chế, cứng ngắc nhu mềm, thực khó chặt đứt, nhưng Loan nguyệt đao của đối phương giống như chém gãy một đống bùn.
Triển Vân mất vũ khí, lại đang dưới ngựa, loan đao của đối phương lại từng bước tới gần, Triển Vân liên tục lui về phía sau, cánh tay vẫn bị chặt một đao.
“Không tốt, bây giờ thu binh!” Địch công tử đứng ở trong quân đội nhìn tình thế không ổn, vội hạ lệnh thu binh.
Trong con ngươi của Triển Vân có không cam lòng, nhưng trong lòng rõ ràng tình thế nghiêm trọng và hoàn cảnh xấu của mình, không cam lòng phi thân rời đi.
“Ha ha... Vân Vương gia chẳng qua cũng như thế, tiểu gia ngày khác lại chơi với các ngươi.”
Một trận chiến kết thúc như vậy, Lưu Tô quan cũng thu binh trở về thành, sĩ khí đại thắng dâng cao, mà Triển Vân lại binh bại rồi, võ tướng vừa chết vừa bị thương, sĩ khí có chút hạ.
Trở lại trong đại doanh, cánh tay Triển Vân đã bị máu tươi nhuộm đỏ, cởi chiến bào ngồi ở trên ghế.
Mặt, âm trầm cực kì, con ngươi ẩn nhẫn khí giận, đột nhiên đứng lên, một chưởng vỗ vào trên bàn dài, tức giận nói: "Quân ta thế nhưng, tổn hại ba tướng.”
“Binh khí của đối phương, thật sự quỷ dị, chém ắt như bùn, hơn nữa ta cũng chú ý tới, chiến y của bọn họ cũng có điểm khác, không phát ra ánh sáng, chỉ sợ cũng là đao thương bất nhập, bởi vậy ta mới vội thu binh, chúng ta nên nghĩ đối sách.”
Mọi người trong doanh trướng đang khẩn cấp thảo luận tình trạng trận chiến và kế sách ứng đối, không ai để ý một ít điểm thương đau trên người.
Nhưng Tử Hàm vẫn co ở góc sáng sủa, mi mắt lại vẫn nhìn cánh tay đổ máu của Triển Vân, thực lo lắng, máu của hắn sẽ chảy sạch, rồi hắn sẽ ngã xuống.
“Có thể trước tiên đem vết thương băng bó lại rồi thảo luận hay không.” Tử Hàm lo lắng, đầu óc lại không lịch sự đem ý nghĩ mãnh liệt này nói ra, mấy võ tướng trong doanh trường còn có Địch công tử liền nhìn Tử Hàm như nhìn quái vật, giống như nàng nói là chuyện cười bình thường, rất không thích hợp.
Một trận yên tĩnh, Tử Hàm hơi ngượng ngùng, cười mỉa mai, “Ý của ta là, bảo vệ thân các vị dũng sĩ, mới có thể chiến đấu tốt, nếu thân xảy ra rủi ro, vậy lực chiến đấu cũng sẽ giảm xuống hơn nữa Vương gia là hoàng tộc, thân mình quý giá....”
Giang Thanh Sơn mắt đào hoa từ trong đám người đứng ra, nói: "Vương gia chính là thân thể thiên kim, Đồng cô nương nói vô cùng đúng, ta đi kêu quân y lại đây.”
Ánh mắt Triển Vân dừng ở trên khuôn mặt Tử Hàm, liền nhìn chòng chọc nàng như thiêu đốt, một chút cũng không cấm kỵ, khiến Tử Hàm không khỏi cúi đầu xuống, lại co ở góc sáng, nhưng vẫn nhịn không được nhìn vết thương của hắn.
“Mọi người có đối sách gì” Con ngươi đen của Triển Vân quét chúng vị tướng sĩ một cái hỏi.
Chúng tướng sĩ một trận nhỏ tiếng, châu đầu ghé tai, thảo luận không ngớt, nhưng lại không kết quả. Con ngươi của Triển Vân không hề vui, có ngưng trọng, Tử Hàm lại co ở trong góc, bộ dáng giống như tự lẩm bẩm nói: "Đối phương không phải chỉ dùng một cây Thanh Nguyệt đao sao, mọi người không cần khẩn trương như thế chứ.”
“Ngươi nói cái gì, ngươi tưởng tướng lãnh chúng ta không chịu nổi một kích sao, thanh loan đao kia chém sắt như bùn, thấy máu phong hầu, sắc bén vô cùng, ngươi nói thật nhẹ, nữ nhân biết cái gì.” Một võ tướng hơi lớn tuổi, trợn mắt quở trách Tử Hàm không hiểu chuyện.
Tử Hàm đi lên phía trước, ngẩng mặt nhỏ, nhìn võ tướng nói chuyện lỗ mãng cũng không biết che giấu, nghiêm túc nói: "Vốn cũng rất đơn giản, sẽ tìm một binh khí khác sắc bén hơn nó, này kêu vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”
“Nói thật nhẹ, đi nơi nào tìm.” Có người khinh thường nói.
Triển Vân đi đến bên cạnh Tử Hàm, con ngươi đen nhìn mặt nhỏ của Tử Hàm, “Ngươi biết?”
Tử Hàm nhìn cánh tay bị máu tươi nhuộm đỏ của Triển Vân, nhíu mày nói: "Ngươi trước đem vết thương băng bó, ta sẽ cho ngươi biết.
Con ngươi đen của Triển Vân trầm xuống, giận hô: "Mau bảo quân y lăn tới đây!”
Tử Hàm lộ ra mỉm cười thắng lợi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~