Gi¬ang Thanh Sơn thấy Triển Vân đến, một bộ mặt gãi tai khuất phục, cười hắc hắc, pha trò nói: "Cái... Ta còn có chuyện, đi trước.”
Tử Hàm nhìn Triển Vân, áo choàng của Giang Thanh Sơn còn ở trên người, nàng nghĩ Triển Vân sẽ túm rơi, ném cho Gi¬ang Thanh Sơn, ác hung hăng nói cho nàng biết, còn dám choàng áo của nam nhân khác, hắn nhất định không khách khí, lúc này mới như phong cách làm việc của Triển Vân, nhưng, hắn không có, đáy lòng thất vọng cùng cô đơn nói không nên lời.
Hắn chỉ là lạnh nhạt nhìn nàng, rồi mới nói với Gi¬ang Thanh Sơn: "Còn không đi.”
“Dạ! Dạ! Thuộc hạ đi ngay" Gi¬ang Thanh Sơn nhanh chóng rời đi.
Trong sân che kín gió thu còn lại Tử Hàm lòng tràn đầy cô đơn, còn có Triển Vân một khuôn mặt lạnh nhạt, hai người ngóng nhìn nhưng không ai lên tiếng nói chuyện.
“Vương gia có việc gì?” Tử Hàm lên tiếng phá vỡ ngượng ngùng yên lặng này.
“Ta... Đến trả lại kiếm.” Tay Triển Vân nâng Thanh Phong kiếm kia lên một chút, đặt ở trước mắt Tử Hàm.
Tử Hàm bị lạnh nhạt của Triển Vân đông lạnh, kinh ngạc nói: "Kiếm này tặng cho Vương gia rồi, Vương gia giữ lại a, có lẽ sau này còn có công dụng.”
Tay Triển Vân rủ xuống, con ngươi đen âm trầm, tựa hồ so với trước kia âm trầm không ít, gương mặt lạnh lùng kiên quyết hờ hững nói không nên lời.
Tử Hàm cúi đầu, gió thổi bay tóc dài của nàng, có vài cọng tóc đen không nghe lời, thổi qua trước gò má Triển Vân, coi như đang thân mật vuốt ve mặt của hắn, nói ra tâm tình buồn bã mà thương tâm của Tử Hàm.
Triển Vân vươn tay, không tự chủ được muốn phủ lên những sợi tóc nghịch ngợm đó, Tử Hàm lại cuống quít lấy tay khéo lại một vài sợi tóc bay lên, sợi tóc trơn như gấm vóc, từ ngón giữa của Triển Vân trốn đi, lưu lại mùi thơm nhàn nhạt.
Tử Hàm do dự lên tiếng, “Vương gia còn có chuyện sao?”
“Không!”
“A!”
Trong lúc nhất thời hai người lại không có nói gì, không biết phải nói cái gì, Tử Hàm cúi đầu xuống nhìn chân của mình, hoài niệm trước kia, thời gian không câu nệ vui cười giận mắng cùng một chỗ, tối thiểu… giữa hai người không có buồn bực mà xa xôi nặng như vậy.
Triển Vân nhìn qua Tử Hàm cúi thấp đầu, lộ ra cổ trắng nõn mảnh khảnh, không khỏi thở dài một tiếng, nắm tay Tử Hàm lên, đem kiếm đặt ở trong tay Tử Hàm, “Cám ơn ngươi giúp ta, kiếm trả lại cho chủ nhân của nó.”
Tử Hàm kinh ngạc ngẩng đầu lên, hai mắt mê mang nhìn qua Triển Vân, hắn trở nên rất khách khí, lạnh nhạt làm cho lòng người có chút đau nhức, Tử Hàm cắn môi, nói không ra lời.
Triển Vân cũng không nói, muốn nói lại thôi, sắc mặt âm trầm, cuối cùng thân hình cao lớn chậm rãi xoay qua chỗ khác, nhanh chóng rời đi, Tử Hàm lại hô, “Vương gia, chờ một chút.”
Triển Vân dừng bước lại, nghe được tiếng bước chân tế tế toái toái đuổi tới của Tử Hàm, hắn không có quay đầu, chờ Tử Hàm đi tới trước mặt hắn.
“Vương gia, thời điểm cầu được thanh kiếm này, nô tỳ chính là chủ nhân kiếm này, thời điểm tặng kiếm cho Vương gia giết địch, chủ nhân kiếm này chính là Vương gia, nô tỳ chỉ hy vọng Vương gia có thể dùng thanh kiếm này giết nhiều kẻ địch, vì quốc gia cũng vì dân chúng.” Nói nhiều như vậy, nàng bất quá là muốn tặng Triển Vân một vật, mặc dù là từ nay về sau phân ly, tối thiểu nhất, bên cạnh hắn còn có một thứ thuộc về nàng, làm cho Triển Vân có được.
Triển Vân nhìn ánh mắt chờ đợi của Tử Hàm, đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng nõn bưng lấy kiếm, trước mắt hắn, hắn không nên nhận lấy, tuy nhiên hắn vẫn nhận lấy kiếm trong tay Tử Hàm, cảm giác rất đặc biệt, có ý nghĩa đặc biệt.
“Cám ơn!” Triển Vân trầm thấp nói lời cảm tạ, bóng dáng thon dài cường tráng vượt qua Tử Hàm, nhanh rời đi.
Trong sân trống rỗng, chỉ có Tử Hàm đứng lặng tại đó, gió thu tùy ý lạnh rung vây quanh nàng, một thân trống trải.
——— ————
Vài ngày sau, hoàng đế Lưu Vân quốc phái sứ giả đến đưa thư cầu hoà, Yển thành thất thủ, Lưu Tô quan bị ép, đoạt được Lưu Vân quốc đã là chuyện không xa.
Bởi vậy Lưu Vân quốc chỉ phải rất thức thời tiến đến cầu hoà, hi vọng hai nước có thể cùng chung sống, nước hắn nguyện ý thần phục, hàng năm sẽ đưa lên rất nhiều cống phẩm trân quý, nghe theo hoàng lệnh của Khương Vương triều, Lưu Vân quốc đã trở thành một nước lệ thuộc Khương Vương triều.
Ít ngày nữa, sẽ phái ra sứ đoàn, đi Đô thành diện thánh, đưa lên thư cầu hoà còn có cống phẩm.
Chiến tranh đã xong, binh lính theo sau của Khương Vương triều cũng chạy đến, đóng ở Lưu Tô quan, còn có vị trí Yển thành hiểm yếu này.
Đây là một việc thật đáng mừng, công lao lớn nhất không ai ngoài Tử Hàm, nàng mời Vô Ngân tới, cầu tới bảo kiếm.
Trong phòng nghị sự ở phủ của Triển Vân tụ đầy người, đương nhiên Tử Hàm đã ở trong đó, những võ tướng lỗ mũi trâu kia, giờ phút này cũng không kiêu ngạo như vậy, ánh mắt nhìn Tử Hàm không hề khinh thường, nhưng có chút không được tự nhiên.
Triển Vân ngồi ở trên cùng, nhìn qua các vị tướng sĩ, ngợi khen Tử Hàm, “Lần này phá địch, các vị tướng sĩ không thể bỏ qua công lao, nhưng công lao của Đồng Tử Hàm không người có thể thay.”
Mắt đào hoa của Gi¬ang Thanh Sơn mang chút cười xem kịch vui, Địch công tử thì một bộ tự nhiên, giống như việc không liên quan đến mình.
Tử Hàm vỗ hai tay, cười nói: “Vài vị đại nhân, có nhớ rõ cá cược ngày trước.”
Sắc mặt lão nhân nói với Tử Hàm thua sẽ theo họ Tử Hàm cực kỳ quái dị, phó tướng quân cũng vẻ mặt âm u.
“Ta nhắc nhở một chút, nhớ rõ ngày đó mọi người nói, nếu ta cầu được phương pháp phá địch, phải học chó sủa.”
“Ngươi....!” Phó tướng quân thẹn quá hoá giận, lại nói không được gì, bọn hắn đường đường đàn ông thua ở trong tay một nữ nhân đã rất mất thể diện, lại phải học chó sủa, chẳng phải là làm trò cười cho người trong nghề.
“Như thế nào đường đường đại nam nhân, chẳng lẽ lại muốn nói không giữ lời?” Tử Hàm vừa nói vừa đi đến trước mặt lão nhân ngoan cố hỏi, “Bá bá râu dài, ngươi đến trước sao?”
“Cái này... Lão phu....” Râu dài vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, lại không thể chống chế, chống chế cũng không phải hảo hán nên làm, nhưng học chó sủa, càng không được.
“Ơ, làm sao vậy, lúc trước chúng ta đã nói, làm sao vậy, muốn chống chế a.” Tử Hàm không vui, vẻ mặt nghịch ngợm, rõ ràng là ghi hận mấy người kia vô lễ với nàng cùng khinh thị nữ nhân.
“Lão phu đường đường là võ tướng, há có thể học chó sủa, lão phu tình nguyện chết, cũng không muốn chống chế.” Lão nhân râu dài cũng là tánh tình nóng nảy, xoạt một tiếng, rút bảo kiếm ra, muốn cắt cổ. "Vương gia, kiếp sau thuộc hạ lại cống hiến sức lực cho ngài.”
“Này, ngươi chết ta tìm ai đi tính nợ a.” Tử Hàm quát, không phải nàng mềm lòng, mà là không muốn đem người làm tuyệt.
“Tính nợ gì!” Lão nhân râu dài, dừng lại động tác trong tay.
Tử Hàm nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn, “Ai nha, các ngươi hay nói giỡn a, các ngươi đều cắt cổ rồi, quốc gia này không phải thiếu vài vị tướng sĩ oai hùng, thiếu các ngươi những trụ cột tài này, cái này chính là một tổn thất lớn của quốc gia.”
Tướng sĩ oai hùng, trụ cột quốc gia, lúc này vài cái từ nói ra khiến trong nội tâm mấy người thật là thoải mái, Tử Hàm thoáng khoa trương khích lệ làm cho tâm tình vài tướng sĩ trừng mắt giận mắt, vẻ mặt u sầu có chút giãn ra.
“Nếu đánh cuộc, các vị đại nhân cũng đều thua, đến, một người ba trăm lượng ngân phiếu, xem như đánh cuộc a."
“Không cần học chó sủa?” Có người hỏi.
“Ừ, không cần, ngân phiếu phải ra, không cần phải chống chế.”
“Không phải là ba trăm lượng ngân phiếu sao, cái này có cái gì khó.” Phó tướng quân thô lỗ nói.
“Đâu? còn nói nhảm cái gì a, mau đem tới.” Tử Hàm đưa tay ra, vài võ tướng đã từng đánh cuộc với Tử Hàm tranh thủ thời gi¬an móc ra ngân phiếu, đặt ở trong tay Tử Hàm, tổn thất mấy trăm lượng bạc, tổng so với mất đi tánh mạng làm trò cười cho người trong nghề tốt hơn.
Tử Hàm nhìn qua lượng ngân phiếu trong tay, mở to hai mắt rất là khoa trương nói: “Các vị đại nhân đều rất có tiền, được rồi, đánh cuộc của chúng ta xóa bỏ.”
Lúc này sắc mặt vài người mới sục sôi, không giống một bộ dạng phải chết vừa rồi, Triển Vân lại bị Tử Hàm làm cho dở khóc dở cười, chỉ là ngồi ở chỗ kia, nhìn qua Tử Hàm trêu vài võ tướng, bên môi cũng hơi kéo ra một nụ cười như có như không.
Ngày mai, phải lên đường về nước, có thể gặp ái phi Tâm nhi của hắn rồi, như vậy Tử Hàm? Ái phi, Tâm nhi Tâm nhi, vì sao trống rỗng mà không có một tia cảm tình tồn tại như vậy, giống như có người truyền thụ một cái khái niệm, hắn yêu Tâm nhi, phải yêu, tuy nhiên nó trống rỗng mà không có cảm giác.
Tầm mắt Triển Vân ngắm nhìn Tử Hàm, mà mặt mang cười của Tử Hàm xoay qua chỗ khác, bất ngờ đối với con ngươi đen thâm trầm như dòng nước xoáy của Triển Vân, trong lúc nhất thời thất thần.
Triển Vân tránh tầm mắt, trốn tránh ánh mắt Tử Hàm, Tử Hàm cũng không ngoại lệ, thu thập tâm tình.
Tiện đà vừa cười nói: “Oa, thiệt nhiều bạc, như vậy đi, trở lại thủ đô, dùng những bạc này mời các vị đại nhân ăn cơm.”
“Tốt! Tốt!” Không học chó sủa, mọi chuyện đều nói tốt.
Trong phòng nghị sự một mảnh tiếng động lớn xôn xao, những người vốn đối Tử Hàm có ý kiến giờ phút này cũng hơi tiêu trừ ý kiến trong lòng.
Bởi vì Tử Hàm cho bọn họ mặt mũi, tuy móp hà bao, nhưng may mắn thay....