Người Thủ Hộ Vĩnh Hằng

Chương 5 - Cheems Mantircore

Con Manticore gầm gừ, hai bàn chân có móng vuốt bám trụ mặt đất. Cùng lúc này đuôi nó vung vẩy trên không trung, đầu chót đuôi chĩa thẳng vào người Trần Ngọc Lâm. Chỉ cần là người đánh nhau nhiều, hoặc chí ít là xem phim chưởng nhiều cũng biết nó chuẩn bị làm gì.

Hàng loạt lưỡi dao ước chừng đến hơn hai mươi chiếc, mỗi chiếc dài khoảng hai mươi cen ti mét bay thẳng xé gió bây thẳng đến từng điểm yếu hại của hắn. Chẳng có tác dụng gì, hắn né được tất, chỉ việc nhảy tránh sang một bên với tốc độ nhanh siêu phàm của loài ma cà rồng. Đồng thời hắn tiện tay nhặt một cục đá căn vào giữa những mũi dao ném thẳng về hướng con Manticore.

Thông thường, một người bình thường ném một hòn đá cùng lắm chỉ khiến cho xây xát, trong một vài trường hợp ném trúng đầu hoặc các bộ vị tương đương mới khiến cho có khả năng nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng, ma cà rồng là chủng loài nổi tiếng với sức mạnh kinh khủng của mình, một ma cà rồng thông thường hoàn toàn có thể nâng được một cái xe ô tô nặng vài tấn dễ như trở bàn tay. Hiển nhiên, Trần Ngọc Lâm cũng có thể làm được như thế.

Lần cuối cùng hắn ném đá thử bằng sức mạnh của loài ma cà rồng, chỉ với một viên đá hắn ném khiến cho cái cửa một cái xe ô tô bị móp vào giống như thể bị tai nạn vậy.

Trần Ngọc Lâm vung mạnh cánh tay, cục đá phát ra một tiếng vèo xé gió bay vút về phía con Manticore. Có điều là nó chẳng thể nào bằng được với mấy con dao của con Manticore kia, một con dao phi thẳng đến nhanh chóng chặt hòn đá làm đôi. Vết cắt sắc lẻm, nhìn mà ghê người. Trần Ngọc Lâm tưởng tượng nếu con dao đó mà bay qua đầu hắn thì sao, thôi, chẳng muốn nghĩ nữa.

Trần Ngọc Lâm nhìn vào tảng đá bị chặt ra, ngay sau đó hắn nghiêng đầu né một con dao khác. Con dao này cắm phập vào thân cây ngay phía sau hắn. Trần Ngọc Lâm nhìn sang phía cạnh bên, con dao này màu đen, dài khoảng hai mươi cen ti mét. Toàn bộ bề mặt lưỡi dao bao phủ một chất nhầy dính mỏng mà Trần Ngọc Lâm dám cá không phải nhựa cây.

Có độc!? Nói cách khác hắn chỉ cần bị dính một con thôi là đủ đi đứt rồi!?

" Đúng là có độc. Nhưng đừng lo, chúng tao cần mày sống, cho nên nó sẽ chỉ khiến cho mày ngưng hoạt động một thời gian, Trần Ngọc Lâm à." - Con quái vật nói, cách nó nhấn trọng âm và giọng cao của nó làm biến đổi ngữ điệu chữ L trong tên hắn, thành một cái gì đó nghe như Trần Ngọc Jâm.

Trần Ngọc Lâm nhìn quanh, thấy lúc này hắn đang ở một thế tương đối bất lợi. Con Manticore ở phía trên dốc, cao hơn hắn. Hơn nữa từ vị trí chỗ hắn tới con quái vật kia không có mấy vật cản, là hoàn cảnh hoàn toàn thuận lợi cho mấy tay xạ thủ kiểu này. Chỉ có điều đây là rừng, và rừng thì lúc nào cũng lắm cây.

Trần Ngọc Lâm mỉm cười, sau đó, chân hắn hất văng một tảng đá khác lên trên. Tảng đá này to hơn cục đá trước nhiều, đủ để chí ít không bị con dao của con Manticore kia xé ra làm đôi trong một lượt bắn.

Cùng lúc chân hắn hất văng tảng đá kia lên trên không, tay hắn giơ lên phát lực, đẩy mạnh tảng đá về phía con quái vật. Thêm vài lưỡi dao phóng ra, nhưng toàn bộ đều đâm trúng tảng đá và ghim thẳng qua nó. Trần Ngọc Lâm thậm chí còn thấy một lưỡi dao lòi ra mặt sau của tảng đá hơn mười phân, suýt nữa thì xuyên hẳn qua rồi.

Nguyên bản ý định của hắn là ném tảng đá về trước để nó đỡ toàn bộ lưỡi dao, nhưng có vẻ lực phát ra từ cái đuôi của con quái vật mạnh hơn hắn nghĩ, tảng đá còn chưa bay được nửa đường đã dừng lại rơi xuống. Nói chính xác hơn, nó bị bắn văng ngược lại hướng Trần Ngọc Lâm.

Không sai biệt lắm, Trần Ngọc Lâm hai đồng tử đỏ rực, lòng trắng cũng dần biến thành màu đỏ, hắn lấy một tốc độ khó có thể tin nổi chạy sang trái, vòng qua mấy thân cây, thẳng đến chỗ con Manticore.

Chỗ này là rừng, và rừng thì cơ bản lắm cây. Trần Ngọc Lâm cũng không tin con Manticore kia có thể làm như trong phim bắn một lưỡi dao theo đường cong mà vẫn ghăm được vào đầu hắn, đặc biệt là khi có một đống vật cản ở giữa hai người. Nếu thế, con quái vật hẳn phải có khả năng phóng dao theo chiều chữ S.

Con Manticore gầm gè, nhìn chằm chặp vào mấy cái lùm cây trong khi vẫn lắng tai nghe xung quanh. Chợt một lùm cây bên phải nó động, một vật thể lao ra ngoài. Con Manticore lập tức phóng một loạt lưỡi dao vào cái thứ vừa chui ra.

Có điều ngay sau đó, nó nhận ngay ra sai lầm. Tuy rằng kích cỡ và quần áo thì giống như nhau, nhưng đó chẳng qua bởi vì đây là một khối gỗ được khoác lên cái áo ngoài của Trần Ngọc Lâm mà thôi.

Cùng lúc nó nhận ra, con Manticore cảm nhận một cơn gió thốc từ bên trái hướng trên. Nó nhanh chóng quất đuôi về hướng đó, nhưng chưa kịp thì nó đã cảm nhận được một lực chấn động mạnh kinh khủng thẳng vào đầu, văng ra ngoài mấy mét.

Trần Ngọc Lâm lững thững bước ra từ chỗ con Manticore vừa mới đứng, lúc này hắn đang để trần nửa thân trên, cơ bắp sáu múi cuồn cuộn, mặc dù không phải quá đô con nhưng lại cân đối dị thường. Dưới ánh trăng, nước da hắn ánh lên những nét lấp lánh kì dị, đặc trưng của loài ma cà rồng.

Chiến thuật khá đơn giản, nhân lúc con Manticore đối phó với tảng đá kia, hắn nhanh nhẹn lẻn qua vào trong bụi rậm. Kế đó hắn mặc áo cho một cục gỗ rồi ném về hướng con Manticore. Cục gỗ này có vẻ như là do tiều phu chặt xong quăng ở đây, hoặc có thể cây đổ mục nát còn sót lại, tiện nghi hắn.

Điều đó khiến cho việc này khá giống thuật thế thân Naruto.

Kế đó, hắn trèo lên một cái cây gần đó và nhảy bật xuống. Tại sao hắn phải trèo lên? À bởi vì trèo lên hắn mới thấy con Manticore kia đang làm gì chứ? Cả bụi rậm bị che chắn làm sao thấy gì được.

Trần Ngọc Lâm xoa mũi, lúc này đang chảy máu. Vừa nãy hắn bị cái đuôi của con Manticore quật trung, đừng nhìn con này có 4 cái chân khẳng khiu, nhưng đuôi nó quật đau vô cùng. Có lẽ một phần do đuôi nó được bao phủ bởi một lớp vỏ giáp xác giống như loài bọ cạp vậy?!

Có điều, con này có vẻ hơi yếu. Hắn nghĩ rằng con Manticore đáng ra nên... khỏe hơn cơ.

Chỉ thấy ngay sau đó, hắn trong một cái nháy mắt biến thành một cơn lốc, một nháy mắt sau đã xuất hiện ở cạnh bên con Manticore. Một tay hắn cầm một cục đá trông khá to, đập mạnh một cái lên cái đuôi của con quái vật, khiến cho nó hoàn toàn bị đè bẹp và hầu như đứt lìa ra. Ít nhất lưỡi dao cuối cùng bị gãy lìa của nó không còn tái tạo lại nữa.

Con Manticore bắt đầu rên rỉ, trong khi đó cái đầu của nó đã bị lõm vào một cục đang từ từ rỉ ra một loại nước trong, mùi tanh tưởi mà Trần Ngọc Lâm đoán là dịch não của nó. Hắn quyết định tránh xa cái thứ này.

Trần Ngọc Lâm xách cổ con Manticore kia lên, lắc lắc:

" Ê, tỉnh, tỉnh!!"

Con Manticore bị hắn lắc, mở mắt ra, mặc dù hơi thở của nó đã vô cùng đứt đoạn. Trần Ngọc Lâm hỏi:

" Vừa nãy mày có nói là "Chúng tao muốn bắt sống mày", vậy nói mau, đồng bọn của mày là những ai!? Mấy người?! Giờ đang ở đâu?"

Con Manticore nhìn Trần Ngọc Lâm, ánh mắt vô hồn. Trần Ngọc Lâm thấy thế, xoa đầu:

" Hỏng. Vừa nãy đấm mạnh quá vỡ sọ con này à?!"

Sau đó, hắn lắc đầu, nhìn bộ dáng này có lẽ chưa đến ba phút nó sẽ tắt thở. Kế đó hắn thả con Manticore xuống, giơ một chân lên đạp vỡ đầu nó. Con Manticore ngay sau khi bị đạp vỡ đầu, toàn thân đen lại, sau đó toàn bộ thân thể nó biến thành một vật chất vụn vụn mềm mềm như là than cốc, rồi hóa thành bụi bay vào trong gió. Trần Ngọc Lâm thấy thế huýt sáo:

" Nghe nói những loài quái vật của nền văn minh Thần Thoại sau khi bị tiêu diệt sẽ hóa thành cát bụi. Hóa ra là thật à?!"

Hắn chợt để ý một thứ, đen sì nhưng mà bóng loáng đang nằm ở dưới mặt đất ngay chỗ xác con Manticore vừa nằm chết ươn ra. Trần Ngọc Lâm nhặt lên, cầm thử, là một con dao mà con Manticore kia thường hay phóng ra. Mấy con dao kia lúc nãy hắn có để ý, cũng bị hóa thành bột vụn lúc con Manticore chết rồi. Nhưng con dao này không thế, hơn nữa mấy con dao kia dài khoảng từ 20cm đến 30 cm, còn con dao này dài tới sáu mươi phân. Nói là dao chi bằng nói là đoản kiếm thì tốt hơn.

Trần Ngọc Lâm nhíu mày:

" Cái của khỉ gì đây?!"

Đột nhiên một giọng nói trầm ấm vang lên trong đầu hắn:

[ Chà, đó là Chiến Lợi Phẩm của một người anh hùng. Một người anh hùng đã chiến thắng con quái vật, dù chỉ là một Manticore hạ cấp yếu nhược, không phải sao!? Trong thần thoại Hi Lạp, những người Anh Hùng luôn có những Chiến Lợi Phẩm tương xứng.]

Bình Luận (0)
Comment