Ngươi Thuộc Về Ta

Chương 68.2

                  

Mên mên: Chương này nó giống phá án hơn, mọi người không đọc cũng được nhé, tôi thì trót đọc rồi, kèm theo cái tính nhát gan, giờ là mất ngủ =))

(Bình thường thì các tác giả sẽ viết ngoại truyện ở cuối sau khi kết thúc. Nhưng vì mấy tình tiết nhỏ này nó kéo dài với nhau, sợ đến cuối viết mọi người sẽ không nhớ là cặp phụ đang ở đoạn nào nên ta xen vào giữa một tý. Như vậy kết thúc truyện ta cũng sẽ dễ dàng kết hơn! Vì là cặp phụ nên mọi người có thể bỏ qua nhé, sẽ không ảnh hưởng gì mạch chuyện đâu!)

Lâm Hàn bồng Tử Yến trên tay, biết Tử Yến đang ngủ nên hết sức cẩn thận tránh va chạm phải những tiếng ồn mạnh. Thi thoảng Tử Yến khẽ run rẩy, Lâm Hàn tâm lại nhói như kim đâm, lập tức giữ chặt hơn người kia vào lòng. Nàng không rõ vì sao mình phải làm vậy, chỉ cảm thấy đây là việc nhất định mình phải làm.

- Lang...nhi...

Lâm Hàn lẳng lặng đưa tầm mắt nhìn xuống, Tử Yến đang gọi tên Hỏa Lang, lông mày hơi nhíu vào, nét mặt rõ ràng là lo lắng.

Lâm Hàn lại đưa tầm mắt nhìn lối phía trước, lòng tự nhiên lại trĩu nặng, man mác chút gì đó khó hiểu.

- Rốt cục tình yêu là gì đây? – thở dài.

Cuối cùng cũng vào được trong thành. Đông thành tự nhiên náo nhiệt lạ thường, những đám đông đang bu lại một chỗ, người này người kia không ngừng chỉ trỏ. Lâm Hàn biết không thể tránh né ồn ào nữa, đưa mắt xuống dò xét Tử Yến thì Tử Yến mắt đã từ từ mở ra. Lâm Hàn hơi bối rối khi nhìn trực tiếp vào mắt Tử Yến, liền nhìn về phía đám đông kia, thanh âm hết sức lạnh lùng.

- Tỉnh rồi?

- Ân!

Tử Yến nhẹ nhàng đáp rồi cử động, muốn rời khỏi vòng tay Lâm Hàn. Lâm Hàn không vội  , chậm rãi đặt nhẹ Tử Yến xuống.

Tử Yến chỉnh lại tư trang, mặt tự nhiên hơi phiếm hồng. Ban nãy nàng đối mắt với Lâm Hàn, cảm thấy người này ánh mắt đã ôn hòa hơn lần đầu gặp rất nhiều, nói đúng ra thì rất ấm áp và ân cần, làm cho nàng hơi ngại ngùng.

- Dù sao cũng tỉnh rồi, Lăng tiểu thư cùng ta ra đó xem có chuyện gì chút! – lạnh lùng.

Tử Yến hướng theo tầm mắt Lâm Hàn đang nhìn, cũng hơi tò mò, liền nhanh chóng bước theo sau Lâm Hàn.

- Đại thúc, có chuyện gì vậy?

Lâm Hàn hỏi một ông cụ đang đứng gần đó, lão nhìn Lâm Hàn một khắc rồi mới mở miệng.

- Ông chủ tiệm cầm đồ Lạc Hầu tự sát. Quan phủ đang điều tra.

Lâm Hàn nghe đến đây, hết sức tò mò, nhưng không biểu lộ trên mặt, chỉ gật nhẹ đầu một cái.

Quá nhiều người vây quanh, thêm nữa quan phủ đã bao vây, Lâm Hàn khó lòng chen vào được. Thỉnh thoảng khẽ kiễng lên để nhìn ngó.

Tử Yến rõ ràng thấy Lâm Hàn dường như đang rất muốn vào trong xem xét, nhưng lại không thể vào trong. Nhìn dáng vẻ tò mò nhưng gương mặt lại lạnh tanh cứng ngắc, làm Tử Yến tự nhiên thấy buồn cười, khẽ lắc nhẹ đầu.

- Lâm cô nương, ta muốn vào trong xem!

Lâm Hàn giật mình, quay sang Tử Yến, ngờ vực:

- Lăng tiểu thư muốn gì ở ta?

- Khinh công ngươi rất giỏi cơ mà, ta với ngươi cùng vào trong! – thản nhiên.

Lâm Hàn hiểu ra, tự nhiên thấy rất hài lòng, liền gật nhẹ đầu. Nhanh chóng đưa lưng mình ra trước mặt Tử Yến, người hơi khum lại.

- Lên đi.

Tử Yến không do dự nữa liền nhanh chóng leo lên lưng Lâm Hàn. Lâm Hàn tay giữ chặt người Tử Yến, cảm thấy đã cố định thì mới bật lên, chân đạp vào vai mấy nam nhân hóng hớt bên dưới lấy đà, rồi lù lù xuất hiện trước mặt đám quan sai.

- Ngươi là ai?

Quân lính thấy Lâm Hàn thì liền sửng cồ lên, quát nạt.

- Vô lễ!

Tử Yến từ từ rời khỏi lưng Lâm Hàn, lạnh lùng buông một câu.

Đám quan sai kia ngơ ngác, rồi lại tức giận, thét lớn:

- Dân đen to gan, dám vô lễ với quan quân triều đình sao?

Tử Yến lạnh lùng nhìn một lượt đám quan sai.

- Báo với chủ phủ các người, tiểu thư nhà Lăng tướng quân đến.

Đám quan sai kia đang hung hãn, nghe thấy Lăng tướng quân lập tức run bắn, một tên hoảng hốt chạy vào bẩm báo. Rất nhanh một viên quan phủ đã chạy ra, nhìn thấy Tử Yến mặt tái nhợt, ngay lập tức quỳ xuống:

- Lăng tiểu thư, hạ quan có mắt như mù, mong Lăng tiểu thư xá tội.

Đám quân sai phía sau thấy viên quan kia quỳ rạp lập tức quỳ xuống theo, liên tục dập dập đầu xuống đất.

- Được rồi, đứng lên đi. Ngươi tên gì?

- Da, hạ quan là Tránh Lý, làm một viên quan nhỏ ở Đông thành này ạ! – khúm núm.

Tử Yến nhìn Tránh Lý một lát rồi gật nhẹ đầu.

- Lâm cô nương muốn xem qua hiện trường, cho bọn ta vào!

Tử Yến đưa tay hướng Lâm Hàn, viên quan kia hơi nhíu mày khó hiểu, nhưng rất nhanh đã khom lưng lễ phép, dẫn Tử Yến cùng Lâm Hàn vào trong.

- Có thể nói qua được không? – Tử Yến lạnh lùng hỏi.

- Dạ? A... dạ. Lăng tiểu thư chắc cũng nghe qua về Lạc Hầu, một chủ tiệm cầm đồ giàu có nổi tiếng Đông thành?

- Có nghe qua – Tử Yến gật nhẹ đầu.

- Theo như đại phu nói thì hắn đã chết canh bốn đêm qua, ngay tại phòng riêng.

Vừa nói viên quan kia vừa dẫn Lâm Hàn cùng Tử Yến bước vào một căn phòng. Quân lính vài người đang đứng đó canh chừng, bên ngoài thì là đám người ở, vài người đang khóc lóc.

Lâm Hàn chăm chú nhìn đám người đứng ngoài một lượt, dừng một chút, rồi bước vào trong.

- Đây là hiện trường, xác nạn nhân đang chuẩn bị được đưa đi.

Tử Yến vốn đang đứng trước Lâm Hàn, khi chỉ vừa kịp nhìn đến cái giường của nạn nhân liền bị một bàn tay mềm mai kéo ngược về.

Tử Yến giật mình ngẩng lên đã là mặt Lâm Hàn, vẫn ánh mắt lạnh như băng đang chằm chằm nhìn mình. Tử Yến bối rối chưa kịp hoàn hồn thì thanh âm lạnh lẽo truyền đến tai:

- Chưa từng nhìn thấy xác chết đúng không?

Tử Yến ngơ ngác rồi gật nhẹ đầu.

- Tốt nhất không nên nhìn! Đứng đây đi.

Lâm Hàn lôi Tử Yến ra sát cánh cửa ra vào, một mình tiến đến bên giường. Trên mặt đã bịp sẵn một miếng vải che mũi.

- Chết lúc canh bốn sao?

Lâm Hàn đưa tay rà soát vài huyệt vị trên cổ nạn nhân rồi hỏi.

- Đúng vậy – Tránh Lý nhíu mày.

- Nghe đồn là tự sát, sao Tránh đại nhân biết? – nhướn mày hỏi Tránh Lý.

- Tay thuận cầm dao, tay trái có vết cắt, chắc chắn tự sát – quả quyết.

Lâm Hàn chưa vội đáp, nhìn cánh tay bị cắt kia chăm chú một lúc rồi nhìn sang con dao. Sau khi đã quan sát xong liền đi một vòng quanh phòng xem xét. Dừng một chút ở bàn uống nước đặt gần giường, Lâm Hàn giờ mới mở lời tiếp.

- Hôm qua nhà nạn nhân có khách ghé không?

- Ta đã điều tra, hoàn toàn không có! – Tránh Lý nhanh chóng đáp.

Lâm Hàn lại gật nhẹ đầu.

Sau khi thấy Lâm Hàn đã đi hết một vòng quanh phòng, đang đứng trở lại ở đầu giường nạn nhân, Tử Yến mới lên tiếng:

- Lâm cô nương, có gì khác lạ sao?

Lâm Hàn từ từ đưa tầm mắt sang Tử Yến. Nghĩ một lúc rồi mở lời:

- Chẳng phải Lăng tiểu thư cũng thấy gì đó khác lạ sao? Không cần nhìn xác nạn nhân cũng có thể đoán ra chứ?

Tử Yến ngơ người, rồi mỉm cười.

- Đúng là Lâm cô nương nhìn thấu ta. Ta chỉ thắc mắc một vấn đề thôi, còn lại chắc để Lâm cô nương suy nghĩ tiếp.

- Vấn... vấn đề gì vậy Lăng tiểu thư? – Tránh Lý tò mò.

Tử Yến đánh mắt sang Tránh Lý, rồi lại nhìn Lâm Hàn dò xét, thấy Lâm Hàn hơi gật đầu mới mở lời:

- Lâm cô nương, ta thắc mắc, không biết vì cớ gì mà nạn nhân chọn cái giờ canh bốn để tự sát? Chả phải giờ giấc hơi kì quái sao?

Lâm Hàn gật nhẹ đầu lần nữa, lần này không nhìn Tử Yến nữa, quay sang nói với Tránh Lý đang khó hiểu.

- Ta có vài lý do để khẳng định nạn nhân không tự sát, xin phép Tránh đại nhân!? – hơi nghiêng đầu.

- Cứ nói – nhanh đáp.

- Thứ nhất là cách cầm dao của nạn nhân. Thông thường một người tự sát sẽ cầm dao hướng mũi lên trên, còn với cách cầm dao của nạn nhân bây giờ là đang hướng mũi dao xuống dưới. Như vậy việc tự sát sẽ gây ra bất tiện, tại sao một người muốn tự sát lại chọn cách tự sát bất tiện cho mình?

Tử Yến gật gù, coi như tán thành. Dù không được nhìn tận mắt, nhưng nghe Lâm Hàn nói, nàng đã và đang hình dung phần nào tư thế nằm của nạn nhân.

- Thứ hai, nạn nhân là một người rất cẩn thận và sạch sẽ. Mọi thứ của ông ta dường như rất ngay ngắn, chứng tỏ ông ta rất kĩ tính và khuân phép. Tại sao đôi giày để dưới chân giường của ông ta lại lộn xộn như vậy? Thậm chí còn chỉ thấy một chiếc, chiếc còn lại đang mấp mé trong gầm!?

Tử Yến cùng Tránh Lý nhanh chóng đảo mắt xuống dưới chân, đúng như lời Lâm Hàn nói, đôi giày nạn nhân đặt rất lộn xộn, trái ngược hoàn toàn với tính cách nạn nhân nếu nhìn vào căn phòng mà đánh giá.

- Thứ ba, cái này nhờ Tránh đại nhân một chút. Ngài có thể cho người từ từ nhấc nạn nhân lên mà không được phá hỏng tấm chăn trải bên dưới không?

Tránh Lý giật mình, ngay lập tức đáp ứng. Rất nhanh có hai nam nhân to khỏe vào nhấc xác nạn nhân lên cẩn thận, đúng ý Lâm Hàn. Cái xác cách tấm chăn khoảng hai gang tay, Lâm Hàn mau chóng ngó đầu xuống, Tránh Lý cũng nhanh chóng cúi xuống xem xét cùng.

Lâm Hàn gật đầu, liếc mắt sang phía Tránh Lý:

- Thấy sao?

- Khá... khá ngay ngắn bằng phẳng.

- Đó chỉ là một nửa ý của ta – Lâm Hàn khẽ gật đầu – bình thường Tránh đại nhân khi lên giường sẽ có tư thế nào? Có phải là ngồi bên giường từ từ cởi giày, sau đó xoay người hướng mặt nhìn cuối giường rồi nằm xuống không?

- Phải, ta thường nằm như vậy – nhanh chóng gật.

- Vậy khi ngài có một cái chăn nhỏ kê dưới lưng, chẳng phải nếu có hành động "xoay người" như vậy sẽ làm tấm chăn có nếp nhăn sao? Sao ở đây ta không thấy vết nhăn nên thấy? – nhướn mày nhìn Tránh Lý.

- Vết nhăn... ngươi nên thấy là vết gì? – khó hiểu.

- Là vết hơi xoáy. Khi có lớp chăn bên dưới, Tránh đại nhân xoay người nằm xuống sẽ tạo thành một vết nhăn xoáy mờ mờ trên chăn do mông ngài đặt xuống làm điểm tựa. Lâm cô nương, có phải là ý này? – Tử Yến nhẹ nhàng lên tiếng.

Lâm Hàn nhìn Tử Yến, rất hài lòng, khẽ gật nhẹ đầu. Tránh Lý thì cuối cùng cũng hiểu ra, nhưng lại nhíu mày khó hiểu:

- Nhỡ chăn được chỉnh lại sau khi nạn nhân nằm xuống.

- Có khả năng đó! – Lâm Hàn gật đầu.

- Vậy...

- Nhưng nếu chỉnh chăn, cũng không thể quá đỗi bằng phẳng đến vậy. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là vết nhăn bên tay cầm dao của nạn nhân. Cả tấm chăn chỉ duy nhất có chỗ đó bị tạo thành những nếp cao thấp. Ngài không thắc mắc sao?

Tránh Lý giờ mới ngó sang bên tay cầm dao của nạn nhân, quả thật có những nếp chăn bị xô lên, hoàn toàn mờ ám. Tránh Lý quan sát một lúc rồi mới gật gù đồng ý.

- Nhưng... vậy thì sao?

Lâm Hàn không vội đáp, lại đánh mắt sang phía Tử Yến.

- Lăng tiểu thư, nói thử xem là tại sao?

Tử Yến giật mình, rồi rất nhanh mỉm cười.

"Muốn thử ta sao, Lâm cô nương, ngươi cũng thật tinh quái nha. Ta tất nhiên không chịu thua đâu!"

- Tránh đại nhân, chỉ xuất hiện các nếp chăn nhô lên bên tay nạn nhân cầm dao, mà còn không có vết nhăn xoáy đáng ra nên có, chứng tỏ nạn nhân đã được bế lên, và được đặt nhẹ nhàng xuống giường. Nhưng hung thủ không cẩn thận, vì lý do nào đó mà chao đảo, đáng lý là nạn nhân nằm im trên tấm chăn thì lại bị xô lệch đi một chút về phía bên trong. Vì vậy nên mới tạo ra nếp chăn nhấp nhô đó. Ta nói đúng không Lâm cô nương? – nhướn mày thách thức Lâm Hàn.

Lâm Hàn khẽ gật nhẹ đầu, rồi lại mở lời nhàn nhạt:

- Lý do gì đó để hắn chao đảo mà Lăng tiểu thư nói là do đôi giày của nạn nhân. Hắn không để ý nên va phải, nên mới có một chiếc hơi ở bên gầm giường. Hắn không chỉnh lại phần vì hoảng hốt, phần vì vội. Lăng tiểu thư cũng đoán gần đúng, ta có lời khen! – nghiêng nhẹ đầu.

- Vậy... hung thủ là ai? – Tránh Lý vội vã.

Lâm Hàn ra dấu cho hai nam nhân kia hạ nạn nhân xuống, tiến đến phía bàn uống nước, lẳng lặng rót ra một ly trà.

- Nếu không tự sát, mà do bị giết thì đúng là kì lạ.

Tay đưa ly trà lên ngắm nghía.

- Lạ chỗ nào? – Tránh Lý bắt đầu sốt ruột.

- Phòng không hề có dấu hiệu đột nhập chứng tỏ hung thủ đường đường chính chính đi vào phòng. Nạn nhân biết có người vào nhưng vẫn mặc đồ ngủ, khả năng có thể là gì?

Tránh Lý vuốt chòm râu giả vờ suy tư, nhưng hắn ta chỉ ra oai, chứ thực ra là đang mù tịt.

- Khả năng là người thân quen sát hại – Tử Yến trả lời.

Tránh Lý mở to mắt, ngạc nhiên hết sức, ngẫm lại lời Lâm Hàn nói hoàn toàn đúng, chỉ có thể là người trong nhà mới không đề phòng, mặc đồ ngủ mà đón tiếp.

- Vậy... Lâm cô nương biết ai là hung thủ sao? – run run.

Lâm Hàn đặt chén trà xuống bàn nhẹ nhàng, tay chống cằm suy tư. Tử Yến cũng đang đăm chiêu gì đó, nghĩ một lúc, rồi "a" cảm thán một tiếng. Lâm Hàn dường như chỉ đợi vậy, nâng cằm hướng phía Tử Yến.

- Là trà Long Tinh, ta gợi ý vậy, Lăng tiểu thư hẳn cũng định hỏi! Giờ nói ra phán đoán của cô đi, xem giống ta không?

Tuy thanh âm vẫn nhàn nhạt, nhưng ánh mắt thì rất kì vọng. Tử Yến không nghĩ Lâm Hàn có thể nhìn thấu mình đến vậy, mỉm cười gật nhẹ.

- Có hai ghế trong bốn ghế được xếp không đúng với tính cách của nạn nhân. Có hai chiếc hơi nhô ra mất cân đối, càng thể hiện là nạn nhân đang đón tiếp một người. Trà Long Tinh là trà hiếm, không thể dễ dàng mời ngoại nhân. Cộng thêm việc nạn nhân không thay đồ, chỉ có khả năng là người nhà thôi. Còn nữa, có thể bế nạn nhân lên, chỉ có thể là nam nhân to khỏe. Suy cho cùng, hung thủ là người nhà của nạn nhân, hiện đang sống ở đây, và là nam nhân lực lưỡng.

Lâm Hàn hài lòng, mở nắp bình trà ra, lẳng lặng ngó.

- Vậy chẳng phải là cậu con trai của nạn nhân sao? Ta có điều tra gia đình nạn nhân, ngoài nạn nhân ra, nam nhân duy nhất trong nhà là con trai hắn.

Lâm Hàn khẽ gật nhẹ đầu đồng ý. Tránh Lý hốt hoảng thét lớn:

- Người đâu....!

- Khoan đã.

Tử Yến lên tiếng ngăn cản, Tránh Lý khó hiểu nhưng cuối cùng cũng phải ngậm ngùi nói câu "không có gì" truyền ra bên ngoài.

- Sao... sao vậy Lăng tiểu thư?

- Ngươi không có bằng chứng, định bắt ai? – nhíu mày.

- A.... cái này... - lúng túng nhìn sang Lâm Hàn – Lâm cô nương... không có bằng chứng... sao bắt người? – bối rối.

Lâm Hàn từ từ đóng nắp bình trà

Bình Luận (0)
Comment