Ngươi Thuộc Về Ta

Chương 72

Hỏa Lang từ từ mở mắt, đầu vẫn hơi nặng nhưng cảm thấy đỡ hơn rất nhiều so với ban nãy, cũng không còn chóng mặt nữa.

Nheo nheo đôi mắt, tay dụi dụi vài cái.

- Lang nhi, tỉnh rồi sao?

Hỏa Lang hơi giật mình đưa tầm mắt sang bên cạnh, Uyển Vân gương mặt mệt mỏi đang nhìn nàng, trên môi là một nụ cười ấm áp.

Hỏa Lang sửng sốt khi thấy hốc mắt hơi thâm trên mặt Uyển Vân, vội vàng vùng dậy.

- Uyển nhi... sao ngồi đây?

Uyển Vân không vội đáp, từ từ đứng dậy, hai tay áp má Hỏa Lang, trán lần nữa chạm trán. Một chút, sau khi đã kiểm tra nhiệt độ cơ thể Hỏa Lang xong mới thở phào một cái nhẹ nhõm trở về ghế ngồi.

- Ngươi đã khỏe hơn rồi, ban nãy ngươi ngất đi làm ta rất lo lắng.

Uyển Vân giọng hơi trầm xuống. Hơi lườm lườm Hỏa Lang, Hỏa Lang thấy thế vội vàng:

- Ta đã khỏe rồi... Uyển nhi, ngươi ngủ chút đi... - Hỏa Lang vội nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại gấp gáp quay sang Uyển Vân – giờ cũng đã canh bốn rồi.

Uyển Vân chăm chú nhìn dáng vẻ gấp gáp của Hỏa Lang, nghĩ một chút rồi nhướn mày tinh quái.

- Ta sẽ ngủ đâu đâu?

Hỏa Lang gãi gãi ót sau gáy, vẫn là ngây ngô.

- Tất nhiên là ngủ ở giường ngươi.

- Vậy ngươi ngủ đâu? – hơi cười.

- Ta sẽ ngủ....

Hỏa Lang nghĩ ra nhất thời cứng họng, lập tức xuống giường.

- Ta... ta sẽ ra ngoài. Uyển nhi, ngươi ngủ đi! Ngủ ngon!

Nói rồi bước vội ra ngoài.

- Khoan đã!

Thanh âm dịu dàng truyền đến tai Hỏa Lang, tay đang nắm vào tay cầm cửa lập tức trở nên vô lực. Hỏa Lang bối rối quay mặt lại theo bản năng:

- Ân?

Uyển Vân đã nằm ngay ngắn trên giường, giữa giường còn có một cái gối ôm chia đôi cái giường kia thành hai miền.

- Lên đây mau!

Uyển Vân lạnh lùng buông một câu, mặt đang xoay về hướng cửa sổ, hoàn toàn là quay lưng về tầm mắt Hỏa Lang.

Hỏa Lang bối rối, mặt lập tức đỏ bừng. Rõ ràng trước kia cũng ngủ chung nhưng lần này lại là một cảm giác như giây phút ban đầu.

Không thấy động tĩnh, Uyển Vân khẽ thở dài, giọng đã hơi gắt.

- Ta không muốn nhắc lại!

Hỏa Lang rùng mình, sợ hãi liền chạy ngay đến bên giường. Người kia vẫn không đưa ánh mắt sang phía nàng thêm lần nào nữa, điều này càng khiến nàng thêm hoảng hốt, ngoan ngoãn làm theo lời Uyển Vân.

Hai người, cùng một giường, không khí bối rối rõ ràng đang tỏa ra.

Uyển Vân chưa chợp mắt, nhẹ nhàng mở lời trước.

- Ngủ chưa?

- Ta vừa mới tỉnh, không ngủ thêm được. Ngươi thức cả đêm không ngủ sao?

Hỏa Lang lo lắng đánh mặt sang phía Uyển Vân, người kia vẫn là đang quay lưng về phía nàng.

- Ân, chắc đã quá giấc.

Không khí lại im lặng.

- Đây là lần thứ hai ta đổ bệnh. Lần trước là do làm việc quá sức lại còn mất ngủ. Lần này thì là do bị nhiễm phong hàn.

Hỏa Lang mở lời trước, tầm mắt đang nhìn lên trần nhà.

- Nhưng cả hai lần, ta đều rất vui vì đều được ngươi chăm nom. Dù là ta thương ngươi cả đêm không ngủ vì ta, ta cũng trách bản thân rất nhiều vì lại để ngươi lo lắng... nhưng ta cảm thấy rất ấm áp.

- Ta muốn nghe nhiều hơn! – Uyển Vân từ từ xoay người lại nhìn Hỏa Lang.

Hỏa Lang hơi giật mình, nhưng cũng liền gật nhẹ đầu.

- Ngươi muốn nghe gì?

- Tất cả! Mọi thứ về ta và ngươi, ta muốn biết – mắt mở to.

Hỏa Lang suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu đáp ứng. Suốt cả đêm, Hỏa Lang chậm rãi kể từng chuyện một của nàng cùng Uyển Vân, kể từ lúc nhỏ cho tới lúc đã trưởng thành, Uyển Vân hoàn toàn chăm chú lắng nghe, có khi còn bật cười vì sự ngốc nghếch của Hỏa Lang. Uyển Vân đang thật sự rất vui, nàng đang nghe một câu chuyện tình yêu, mà với nàng nó thật sự là một câu chuyện tình yêu đẹp nhất thế gian.

- Lúc ta vào... Minh Hiển đã đặt môi hắn lên người ngươi...

Đúng là một Hỏa Lang thành thật, bảo kể là kể hết không chừa một chi tiết nào. Cơn tức giận xộc lên sống mũi, Hỏa Lang hơi nghiến răng, nhớ lại cảnh tượng đó thì liền chỉ muốn tận tay chém chết Minh Hiển mà thôi.

Uyển Vân nghe đến đây, tim đau nhức, cảm thấy tội lỗi bủa vậy xung quanh. Uyển Vân đưa ánh mắt quét sang đồng tử của Hỏa Lang, rõ ràng là một màu đỏ sát khí, nhiều đến nỗi làm Uyển Vân khẽ run lên vì hoảng sợ.

- Có lẽ đến đây thôi.

Hỏa Lang tự nhiên không muốn nói thêm, nhắc đến Minh Hiển làm nàng như mất mọi nhân tính. Hỏa Lang nghiêng người sang phía cửa, nàng đang cố không muốn cho Uyển Vân thấy minh đang tức giận.

Cứ như vậy một lúc, Hỏa Lang bỗng thấy lưng mình thật sự ấm áp, định quay lại thì đã là một bàn tay mềm mại ôm lấy cơ thể nàng.

- Ta xin lỗi, là ta không biết giữ mình, làm ngươi đau lòng.

Uyển Vân rúc mặt vào lưng Hỏa Lang, dụi dụi đầu vào tấm lưng đó. Uyển Vân lúc này như một con mèo con đang làm nũng chủ nhân vậy. Cái gối ôm chia cắt hai người giờ đã nằm ngay ngắn ở mép giường.

Hỏa Lang mặt đỏ bừng, mọi tức giận ban nãy giờ đã tan biến hết. Tay nàng run run nắm lấy mu bàn tay đang đặt trên lườn mình.

- Lâu rồi ta không được ngươi ôm như vậy!

Hỏa Lang bất chợt nở nụ cười.

- Lâu rồi? Nghĩa là trước kia ta cũng ôm ngươi như này? – Uyển Vân thắc mắc liền hơi ngẩng đầu lên.

- Ân – Hỏa Lang thật thà gật đầu.

- Ta cũng nằm trên giường ôm ngươi như này sao? – Uyển Vân gấp gáp.

- À... Phải! – lại thành thật.

- Ta với ngươi trước kia ngủ chung sao???

Hỏa Lang thấy giọng Uyển Vân như là kinh ngạc, liền nghiêng đầu sang. Mặt Uyển Vân lúc này đã đỏ bừng vì thẹn, Hỏa Lang lúng túng.

- A... chuyện này... a...

Hỏa Lang định nói "không" nhưng nàng lại không muốn nói dối Uyển Vân. Đấu tranh tư tưởng, cuối cùng thành ra là lắp bắp, không biết đáp lại Uyển Vân thế nào.

Thấy Hỏa Lang như vậy, kẻ ngốc cũng có thể nhận ra, huống gì đây lại là Uyển Vân. Nàng mặt càng lúc càng đỏ, nhưng vẫn cố hỏi nốt vấn đề mà nàng đang bận tâm.

- Ngươi tốt nhất nên nói thật. Đã ngủ chung sao?

- A... - Hỏa Lang sợ tím mặt – Phải... phải...

- Còn làm gì khác?

- A... cái này... không có gì khác. Ha...ha...ha...

Nhớ lại khoảnh khắc đêm hôm đó, Hỏa Lang mặt đỏ bừng, tim được trận rộn ràng. Cố giấu giếm ngượng ngùng, Hỏa Lang lại đánh mặt sang phía cửa, nằm bất động như vậy. Dù là ngượng nhưng vẫn đang cảm thấy có lỗi, nàng đã nói dối Uyển Vân.

Uyển Vân đúng là thấu hiểu cái con người nằm bên cạnh, mặt càng lúc càng đỏ, tim đập loạn lên vì thẹn. Ngoan ngoãn đặt đầu xuống gối, tay vẫn ôm lấy eo Hỏa Lang, không khí rơi vào ngượng ngùng cực độ.

Hỏa Lang nằm không yên, thấy ngứa ngáy liền muốn xoay người lại. Thấy Hỏa Lang khẽ trở mình, Uyển Vân tự nhiên tiến đến sát người Hỏa Lang, sát đến mức ngực nàng đã chạm đến lưng Hỏa Lang, vòng tay đang ôm Hỏa Lang kia cũng siết chặt hơn. Một mực không muốn cho Hỏa Lang đánh mặt sang phía mình, nàng đang rất thẹn.

Hỏa Lang dừng động tác, lại bất động, ban đầu vốn đã rất ngượng ngùng, bây giờ cảm nhận được ngực Uyển Vân đang sát lấy lưng nàng làm nàng càng ngượng hơn gấp bội. Trong đầu nàng xuất hiện một loạt hình ảnh quyến rũ của Uyển Vân ngày đó.

Hỏa Lang cắn chặt vào môi để tĩnh tâm, nàng bắt đầu thở dốc, hình ảnh Uyển Vân với thân thể đẹp tuyệt trần đang hiện hữu trong từng dòng suy nghĩ của nàng.

"Hỏa Lang, ngươi thật kinh tởm, không được nghĩ về nó"

Hỏa Lang lẩm nhẩm dòng này trong đầu không biết đã bao nhiêu lần. Mắt nhắm tịt lại, nàng nghĩ làm vậy tâm nàng sẽ thanh tịnh hơn.

Khi Hỏa Lang cắn chặt môi đến lần thứ ba, cảm thấy hơi tanh tanh trong miệng, môi nàng đã xuất hiện vết răng cắn sâu cùng một chút máu tanh.

"Không... không ổn rồi"

Mọi biện pháp để thôi không suy nghĩ về cái đêm hạnh phúc đó đều vô ích khi bộ ngực kia vẫn đặt sát lưng nàng.

Khi nàng đang hoang mang không biết nên làm gì, thì một hơi thở ấm nóng đang phả vào tai nàng.

- Nếu ta đã là người của ngươi, ngươi phải có trách nhiệm bảo vệ ta. Ta không cần ngươi phải làm gì quá cao cả, chỉ cần ngươi ở bên ta là đủ. Giờ thì ngủ đi!

Uyển Vân thì thầm vào sát tai Hỏa Lang, rồi rất nhanh đặt đầu lại về gối. Nhắm mắt ngủ ngon lành. Uyển Vân cả đêm đã không ngủ, hiển nhiên là rất mệt mỏi nên mới mau đi vào giấc ngủ như vậy.

Hỏa Lang nghe những câu này thì người lại mềm nhũn, nàng tự nhiên quên đi dục vọng ban nãy, rất nhanh liền nở nụ cười hạnh phúc.

"Ta sẽ mãi ở cạnh ngươi"

.

Đông Phong cứ vậy chăm chăm nhìn lên trần nhà. Quay đi quay lại cũng đã 7 giờ sáng. May mắn hôm nay là cuối tuần nên tha hồ mà lề mề.

Cả đêm qua Đông Phong đã mất ngủ. Không phải không quen chỗ nằm, chỉ là cô thấy rất vui, cái vui này báo hại cô một đêm trằn chọc không yên. Thỉnh thoảng cô khẽ nhấc đầu lên ngó Tiểu Bắc, thấy gương mặt như thiên thần kia vẫn đang say sưa thì lại thỏa mãn, mỉm cười bất chợt rồi đặt đầu xuống gối.

Lần đầu tiên Đông Phong nằm ngủ cùng một ai đó, trước cô cũng ngủ nhà Minh Nguyệt nhưng chưa bao giờ chung phòng, cô cũng là không muốn Minh Nguyệt biết thói quen khi đi ngủ của mình: ngủ nude.

Đông Phong cảm thấy nếu ngủ mà quần áo vẫn dính vào cơ thể rất khó chịu, thói quen này hình thành khi mẹ cô mất. Đêm nào cô cũng cảm thấy người mình nóng bừng, cả cơ thể như bị ai đó siết chặt lấy, đến khi cởi bỏ hết quần áo, thì mới hết cái cảm giác như bị bóp nghẹt kia. Minh Nguyệt tuyệt nhiên chuyện này không hề biết, Đông Phong cảm thấy thói quen này quá biến thái nên không bao giờ muốn Minh Nguyệt biết, đúng ra là chưa ai biết về chuyện này cả, nhưng hôm nay cô đã cho Tiểu Bắc biết, điều này càng thể hiện, Đông Phong thật sự rất yêu Tiểu Bắc, yêu đi cùng với tin tưởng vào người con gái này.

Đông Phong mệt mỏi cầm điện thoại lên kiểm tra, giật mình khi nhìn vào màn hình điện thoại. Rất nhanh liền thu lại mọi kinh ngạc, vỗ nhẹ một cái vào trán.

"Sao lại quên mất chuyện này được?"

Đông Phong thở dài, nhắn một cái tin rồi nhanh chóng mặc quần áo lại trong nhẹ nhàng.

"Đợi chút tôi qua chỗ cậu, tôi mua hoa đã"

"Được!"


Bình Luận (0)
Comment