Ngươi Thuộc Về Ta

Chương 80


Đông Phong khẩn trương tìm kiếm vị trí chỗ 15 máy quay ngoài phòng ngủ của Từ Khang. Đông Phong tự do như vậy cũng là vì biết Từ Khang sống một mình, ngoài anh ta ra thì không còn ai khác trong phòng.

Cô đi cũng được 10 phút, gấp gáp đến ướt lưng áo nhưng cũng chỉ thấy mười chiếc. Đông Phong nhăn mặt, cô gần như đã đi khắp nơi rồi nhưng vẫn không tìm thấy năm cái máy quay còn lại.

"Phải rồi!"

Đông Phong sực nhớ ra gì đó, vỗ nhẹ trán mình một cái rồi bước đi.

- Em ăn gì bậy bạ sao?

Từ Khang thấy Đông Phong trở về liền giở giọng giễu cợt. Đông Phong không biếu cảm, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, tiện tay nhấc cốc nước lên.

- Màn hình nên chọn loại nào? – nhàn nhạt.

- Hả? – ngạc nhiên.

- Màn hình xem camera, nên chọn loại nào thì sẽ nét?

Đông Phong liếc mắt lên nhìn thẳng Từ Khang. Cô chọn cách hỏi thẳng, vừa không để đối phương nghi ngờ lại có kết quả cao, tuy rằng cô cũng biết cách này của mình có phần nguy hiểm.

- X10 là tốt nhất.

- Em muốn xem! Được không đây?

Đông Phong đặt cốc nước xuống, không còn nhìn Từ Khang nữa mà nhìn ngó xung quanh nhà anh ta.

- Cũng được!

Đông Phong cười thầm trong lòng, cô biết cá đã cắn câu, từ từ đứng dậy. Cô không gấp, nếu vội vàng sẽ hỏng chuyện mất.

Từ Khang dẫn Đông Phong cùng Tiểu Bắc lên phòng mình. Dù là đàn ông nhưng phòng Từ Khang vô cùng gọn gàng, cũng có thể là vì anh ta ít đồ dùng hơn so với người khác.

- Nó đây, X10, 18 máy quay, rất rõ đúng không?

Đông Phong theo lời giới thiệu của Từ Khang thì lập tức liếc màn hình. Cô vô cùng tập trung không xót một cảnh nào trên máy quay hết.

"Giấu trong đồ trang trí sao?"

Đông Phong nhíu mày nhưng cô cũng thở nhẹ, ít ra cô cũng xác định được toàn bộ vị trí 18 máy quay.

"Khoan đã, vẫn còn"

Đông Phong nhìn xuống dòng cuối cùng trên màn hình, "trang 1/2" hiện rõ mồn một ở góc trái.

- Hình như dòng X10 này có cảm...

Đông Phong giả vờ hỏi vu vơ rồi quệt tay lên màn hình. Cô không lạ gì màn hình X10, rõ ràng là có cảm ứng nhưng giờ lại không thấy gì.

- ứng? Tất nhiên có, mà anh khóa rồi.

Đông Phong nhăn mặt, nếu tò mò hơn sẽ lộ chuyện mất nên quyết định không hỏi thêm nữa. Giờ cô chỉ thắc mắc, rõ ràng là nhiều hơn 18 máy quay, sao Từ Khang lại nói dối?

- Phong!

Từ Khang dẫn lỗi đưa Đông Phong cùng Tiểu Bắc ra khỏi phòng mình, Đông Phong đang đăm chiêu bỗng nhận được một cái huých tay nhẹ cùng giọng khe khẽ của Tiểu Bắc. Theo phản xạ cô đưa tầm mắt sang nhìn Tiểu Bắc, Tiểu Bắc hất cằm ra dấu, cô liền nhíu mày ngó theo.

- Chuyện g...

"A"

Đông Phong tròn mắt nhìn thanh kiếm trang trí trong phòng Từ Khang, trong một khắc cô đã quên mất lý do mình đứng đây. Nãy giờ chỉ quan tâm máy quay hình mà không nghĩ đến Hỏa Cốt.

- Anh Từ Khang!

Từ Khang nghe thấy giọng Đông Phong liền dừng lại.

- Ừ?

- Thứ này là đồ giả!

- Sao cơ?

Đông Phong lạnh lùng lên tiếng, Từ Khang giãy nảy chạy đến kiểm tra, còn Tiểu Bắc ngơ ngác không hiểu chuyện gì vì lời Đông Phong nói vốn dĩ không nằm trong kế hoạch.

Píp píp píp píp.

"4728"

Đông Phong nhếch khóe môi cười, cô đang thầm tự khen đầu óc mình đúng là nhạy bén.

- Sa...sao lại giả được?

Từ Khang cầm Hỏa Cốt trên tay, sợ hãi đến xanh mặt, chăm chăm nhìn Đông Phong như là cần lời giải thích.

- Để em xem nào!

Đông Phong nhanh tay cầm lấy Hỏa Cốt, giả vờ xem xét nhưng thật ra là xem lại hoa văn trên bao kiếm. Khi đã chắc chắn đó là Hỏa Cốt rồi cô mới giả vờ thở dài trả lại kiếm cho Từ Khang.

- Hôm qua em vào trung khu triển lãm thấy một thanh giống hệt nhưng không phải. Đây là đồ thật, có lẽ em nhầm!

Đông Phong hết sức thản nhiên, mặt không chút biểu cảm. Tiểu Bắc chỉ biết nhịn cười nhìn cô, trong lòng tự nhẩm "diễn cũng khá lắm"

- Đông Phong chuyên gia soi đồ cổ mà nói nhầm sao? Anh nghe nhầm không?

Từ Khang nhếch môi cười nhạo, tay cũng liền cất Hỏa Cốt lại vị trí ban đầu.

Đông Phong không đáp, chỉ liếc mắt ra dấu với Tiểu Bắc.

- Phong, em còn có việc, về thôi!

- Ừ được! Vậy, em về đây!

Đông Phong như chỉ chờ có vậy liền đáp lại lập tức Tiểu Bắc rồi quay ra chào Từ Khang.

"Sao ngươi lại đến đây một mình?"

"... Ai vậy?"

Đông Phong choáng váng, rõ ràng cô nghe được một giọng nói trong đầu. Đảo mắt nhìn quanh thì hoàn toàn không thấy gì bất thường.

"Ngươi không thể đến đây, hãy gặp Hỏa Lang, bảo nàng là Hắc Cốt... t..."

"Tiểu Lang?"

Đông Phong tròn mắt nhìn chăm chăm về phía Hỏa Cốt.

"Vừa rồi là..."

- Sao đây Đông Phong tiểu thư? Kiếm của tôi cô vẫn nghi là đồ giả sao?

Từ Khang thấy Đông Phong nãy giờ vẫn đứng chôn chân ở đấy thì lại nhếch môi khích bác. Đông Phong vốn đang ngẩn ngơ thì lập tức giật mình, thu liễm lại mọi thứ rồi giữ vẻ mặt thản nhiên như mọi khi.

- Không có gì, về ngay đây!

Đông Phong gật nhẹ sang phía Tiểu Bắc rồi cả hai rời khỏi nhà Từ Khang.

- Phong, nãy giờ chị như mất hồn, có sao không?

Tiểu Bắc thấy Đông Phong vã mồ hôi trong thời tiết này lập tức lo lắng. Đông Phong giật mình, liếc mắt sang phía Tiểu Bắc.

- Trước hết về đã, cần gặp Tiểu Lang gấp!

Nói rồi Đông Phong ga mạnh rồi phóng thật nhanh về nhà.

"Ngươi cảm thấy sao khi gặp được ta đúng lúc?"

"Hân hạnh được hợp tác, Hắc Cốt!"

Từ Khang cười man rợn liếc về phía thanh kiếm được treo trong phòng khách.

"Chỉ cần ngươi giúp ta giết được người sở hữu quỷ vương khí lực, ta sẽ còn giúp ngươi nhiều hơn nữa chứ không phải chỉ mỗi việc cảnh cáo nhảm nhí này"

"Được, tôi cũng có chút chuyện phải giải quyết với cô gái tên là... là gì nhỉ?"

"Vương Hỏa Lang"

"À, đúng rồi, Vương Hỏa Lang"

.

Hắt xì!

- Lang nhi, không khỏe sao?

Hỏa Lang tự nhiên lạnh sống lưng, khẽ rùng mình một cái.

- Không, ta hảo, đừng lo!

Uyển Vân nhướn mày như là không tin, rồi lập tức đứng lên, áp má vào trán nàng.

- Đã nói ta hảo, ngươi cứ không tin!

Hỏa Lang bĩu môi, Uyển Vân cười tủm tỉm, khẽ nhéo má nàng một cái.

- Là ta lo nên vậy, ngươi thấy phiền sao?

- Ta tất nhiên là...

Rầm!

- Tiểu Lang!

- A!

Tiếng cửa làm Hỏa Lang giật mình, hấp tấp cắn ngay vào lưỡi. Nàng quăng cái nhìn giận hờn lên người Đông Phong.

- Chuyện gì?

Hỏa Lang hơi gằn giọng, không ngừng phồng miệng thổi phù phù cho lưỡi hạ nhiệt.

- Tôi muốn hỏi một chuyện!

Đông Phong nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt Hỏa Lang, biểu cảm có hơi lo lắng.

- Ân?

- Đông Phong cô nương, ngồi xuống đã rồi cả mấy người cùng nghe.

Uyển Vân kéo tay Tiểu Bắc ngồi vào ghế rồi nhẹ nhàng nói sang phía Đông Phong. Đông Phong biết mình hơi vội vã, thở mạnh một cái rồi ngồi phịch xuống ghế. Cô cố điều chỉnh ghế để ngồi đối diện Hỏa Lang còn Hỏa Lang vẫn hậm hực cô vì vừa rồi khiến nàng cắn phải lưỡi.

- Cậu có kể Hỏa Cốt có thể nói chuyện với cậu? – giọng Đông Phong gấp gáp.

- Ân? – thản nhiên gật đầu.

- Nhưng cậu cũng kể là Hỏa Cốt chỉ nói chuyện được với mình cậu? Có đúng không?

- Ân!

- Vậy nếu tôi nói Hỏa Cốt kia có thể nói chuyện với cả tôi nữa, liệu có khả năng?

- Ngươi gặp Hỏa Cốt rồi sao? Hắn ở đâu?

Hỏa Lang kinh ngạc liền đứng bật dậy, hai tay nắm chặt vai Đông Phong, không ngừng lay người nàng.

- Cậu...

- Lang nhi, chớ hồ nháo, mau ngồi xuống!

Uyển Vân nghiêm khắc lên tiếng, mắt hơi lườm Hỏa Lang. Hỏa Lang nuốt ực một cái rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.

- Đông Phong cô nương, Lang nhi không biết gì hết. Thứ gì nàng nhớ nàng đã kể hết với chúng ta rồi, về chuyện vừa rồi... là thật? – Uyển Vân chậm rãi.

- Ừm, chắc chắn, tôi nghe thấy rất rõ – gật đầu.

- Kì thật ta có nghĩ đến chuyện này, không biết Đông Phong cùng Tiểu Bắc cô nương có nghĩ đến không?

Uyển Vân đăm chiêu một chút rồi nhướn mày nhìn Đông Phong. Đông Phong hơi giật mình, nhưng rồi cô cũng hiểu ra, lập tức gật nhẹ đầu.

- Hôm nay cũng cùng Tiểu Bắc nhắc đến!

- Vậy chuyện này, hẳn có liên quan đến cả hai người. Có liên kết sẽ có kết quả!

Uyển Vân mỉm cười, quay sang phía Hỏa Lang.

- Lang nhi, ngày đó Hỏa Cốt nói nếu ta và ngươi trôi đến ngàn năm sau, ta sẽ gặp khí lực tương thông với ta, còn ngươi sẽ gặp khí lực tương thông với ngươi, có đúng không?

- Ân, hắn còn nói ta và ngươi không thể gặp nhau nếu trôi đến ngàn năm sau vì đã dùng hết khí lực tương thông của cả hai để đến đây rồi – Hỏa Lang gật đầu rồi đáp.

- Như vậy cách đến đây và cách về là như nhau! – Đông Phong liếc nhìn Uyển Vân.

- Ân, nhưng mà phải nhờ đến hai vị cô nương – gật nhẹ.

- Tôi hiểu, nhưng Uyển Vân, trở lại ngàn năm trước, nhỡ hai người lại thất lạc...?

- Sẽ không có chuyện đó – Đông Phong giọng trắc nịch đáp Tiểu Bắc.

- ...

- Tiểu Bắc cô nương, mỗi kiếp chỉ có hai người có khí lực tương thông, sẽ không xuất hiện hai người nào khác ở thời của ta và Lang nhi đâu, cô đừng lo lắng – Uyển Vân mỉm cười.

- A, phải ha, tôi đúng là ngốc mà! – vỗ nhẹ trán.

- Vậy giờ chỉ còn câu hỏi, làm sao lấy Hỏa Cốt về mà thôi. Đông Phong cô nương, bản đồ ta đã nắm rõ mồn một, không biết cô có cao kiến gì không?

Đông Phong đang trầm ngâm, cô đang nghĩ đến chuyện khác, câu hỏi của Uyển Vân làm cô giật mình.

- À... Tôi sẽ làm gián đoạn máy quay, cậu hãy đi theo những đường tôi vạch màu đỏ. Đợi chút, tôi lấy bút! Tiểu Lang, cậu đang rảnh đi với tôi luôn đi!

Đông Phong liếc nhìn Hỏa Lang, nàng ngơ ngác không rõ tại sao Đông Phong lại muốn rủ nàng đi cùng chỉ để lấy... một cái bút. Nàng không muốn xa Uyển Vân dù một chút, lập tức lắc đầu từ chối.

- Ta khôn...

- Lang nhi, mau đi với Đông Phong cô nương!

Uyển Vân chăm chú nhìn bản thiết kế nhà Từ Khang, nàng không nhìn Hỏa Lang mà chỉ giữ tông giọng hơi lạnh lùng.

Hỏa Lang biết nếu mở lời ra sẽ khiến Uyển Vân không hài lòng liền quăng cái nhìn "là tại ngươi" sang phía Đông Phong. Đông Phong không quan tâm, chỉ nhún vai rồi đi trước.

- Sao đây? Lấy bút thôi mà cũng phải kéo ta đi cùng sao? – Hỏa Lang bắt đầu làu bàu sau khi đã ở trong phòng Đông Phong.

- Tiểu Lang, tôi còn một thắc mắc nữa! Có Tiểu Bắc ở đấy nên không thể hỏi! – Đông Phong nghiêm mặt.

Hỏa Lang thấy Đông Phong vô cùng nghiêm túc và khẩn trương thì cũng bỏ qua cái dáng vẻ giận dỗi sang một bên, nghiêm túc đáp lại nghiêm túc.

- Ân?

- Ban nãy, Hỏa Cốt nhắn với tôi vài câu, cậu ta hỏi tôi là tại sao lại đến đây một mình!

- Ân? – tròn mắt khó hiểu.

- Tôi chưa kịp đáp gì, cậu ta lại nói tôi không thể đến đây mà hãy đi gặp cậu, còn nói gì đó có liên quan đến... đến Hắc Cốt. Tôi không hiểu lắm nhưng xem chừng vô cùng nguy hiểm, không muốn Tiểu Bắc lo nên không kể trước mặt cô ấy, vậy... Hắc Cốt là tên khác của Hỏa Cốt sao?

Đông Phong hơi ngập ngừng, cô đang khá lo lắng. Chuyện hôm nay hơi dễ dàng ngoài dự đoán vì Từ Khang như cô biết là kẻ khá cảnh giác, không dễ gì cho người khác dò xét, vậy mà hôm nay, thứ gì cô cần đều thuận lợi mà thu được tất. Tự khen bản thân mình giỏi nhưng cũng không khỏi khiến cô bất an. Nhất là sau khi nghe được hai câu lửng của Hỏa Cốt cô lại càng không yên. Nếu Hắc Cốt không phải là tên khác của Hỏa Cốt thì đúng là rất đáng lo lắng.

- Không, đó là tên thanh kiếm khác! – thản nhiên phủ nhận.

- Kiếm... kiếm khác sao? – kinh ngạc.

Bình Luận (0)
Comment