Người Tình Bỉ Ổi - Lục Gia Tiên Tống

Chương 14

Dù đàn ông toàn thế giới có chết sạch

*

"Trao quyền triển lãm... cho tôi ư..."

Miệng của Thẩm Úc Đường hơi hé mở vì khó tin, cô nhìn chằm chằm vào Lawrence, như thể muốn xác nhận anh không hề đang nói đùa.

Đó là của Franz Roland!!

Một tác phẩm trong bộ sưu tập cá nhân chưa từng được trưng bày công khai.

Vậy mà anh lại muốn trao quyền triển lãm cho cô?

Thẩm Úc Đường mỗi khi căng thẳng là dễ quên thở, giờ đây cô chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, không còn trọng lực.

Nền đá cẩm thạch dưới chân như đang rung chuyển, bức tường cũng đang rung chuyển, cả thế giới đều rung chuyển.

Niềm vui bất ngờ đến quá đỗi khiến cô không kịp phản ứng, chỉ đờ đẫn đứng tại chỗ.

Mãi đến khi giám đốc triển lãm bước đến, đứng sau Lawrence nhẹ giọng hỏi: "Thưa ngài, bản thảo hợp đồng ủy quyền có cần mang ra nữa không?"

Giọng ông ta không lớn không nhỏ, nhưng trong không gian im lặng như tờ của bảo tàng, lại vang lên rất rõ ràng.

Lawrence: "..."

Anh siết tay khẽ đặt lên môi, ho nhẹ một tiếng, quay đầu liếc giám đốc một cái đầy ẩn ý.

"Vì cô Thẩm không thích bức tranh này, vậy thì thôi vậy."

Giám đốc thấy ánh mắt lạnh như lưỡi dao kia, lập tức cúi đầu xin lỗi rồi lùi về sau.

"Khoan đã! Chờ đã—"

Thẩm Úc Đường vội vàng bước lên giải thích, sợ Lawrence đổi ý.

"Lúc nãy tôi không nói rõ ràng, là lỗi của tôi. Tôi chỉ không thích cách công chúng giải thích về bức tranh này, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc tôi thực sự rất ngưỡng mộ tác phẩm huyền thoại ấy!"

"Đặc biệt là xử lý ánh sáng ấy! Mọi người nhìn xem, thật tinh tế khéo léo làm sao. Vừa thể hiện rõ hình khối và cảm giác lập thể của nhân vật, lại vừa tránh sự tương phản ánh sáng quá gay gắt, khiến tổng thể mang một vẻ đẹp trang nhã và lý tính."

"Nó thực sự quá hoàn hảo!"

Lawrence từ nhỏ đã lớn lên ở Ý, từng theo mẹ đi xem biến diện Tứ Xuyên một lần, một trải nghiệm đặc biệt khiến anh sinh lòng hứng thú mãnh liệt với văn hóa hí kịch Trung Quốc.

Anh từng nghĩ sẽ chẳng thể nào được chiêm ngưỡng kỹ nghệ biến diện tuyệt diệu ấy nữa — Lawrence nhìn Thẩm Úc Đường đang cười rạng rỡ.

... Kỹ nghệ biến diện của cô, đúng là tuyệt đỉnh.

"Vậy tức là, cô muốn quyền triển lãm?"

Bị Lawrence bất ngờ hỏi ngược lại, Thẩm Úc Đường lập tức cảnh giác.

Giờ cô đã trưởng thành, sẽ không dễ dàng rơi vào cạm bẫy Lawrence bày ra nữa.

Bánh từ trên trời rơi xuống, đa phần đều tẩm độc.

"Ngài chắc hẳn có điều kiện?"

Lawrence rất thẳng thắn: "Tôi là thương nhân, Ivy."

Ý tại ngôn ngoại — thương nhân, mọi việc làm đều chỉ là đổi lấy lợi ích.

Điều này, cô đã quá hiểu.

"Ông Adam nói với tôi rằng cô là người chủ trì chính tại triển lãm song niên của trường năm ngoái. Thành thật mà nói, tôi rất ngưỡng mộ năng lực của cô. Cho nên tôi muốn đầu tư vào cô."

Giọng điệu của Lawrence vô cùng điềm tĩnh, sắc lạnh, mang theo khí thế áp đảo: "Tôi sẽ dùng các mối quan hệ và tài nguyên trong giới nghệ thuật của mình để xây dựng hình ảnh cho cô. Nhưng điều kiện là, từ nay về sau, mỗi triển lãm cô phụ trách, chỉ được sử dụng tác phẩm do tôi cung cấp. Chủ đề triển lãm, nghệ sĩ hợp tác và địa điểm, đều do tôi quyết định."

Thẩm Úc Đường gần như không giữ được biểu cảm, nhíu mày thật chặt.

"Tất nhiên, tôi cũng sẽ đề cử cô vào danh sách 'Nghệ sĩ trẻ ưu tú'. Danh hiệu đó nặng bao nhiêu vàng, tôi nghĩ cô Thẩm còn rõ hơn tôi."

Cô biết chứ.

Đó là vinh dự cao nhất mà mọi sinh viên nghệ thuật ở châu Âu đều ao ước. Một khi đạt được, đồng nghĩa với việc sẽ được hưởng mọi sự ưu đãi về chính sách tại các nước châu Âu.

Nhưng điều kiện để ứng tuyển cũng vô cùng khắt khe — tốt nghiệp từ các trường danh tiếng, dưới 35 tuổi, và có năng lực xuất chúng.

Nếu như hai điều đầu tiên có tiêu chí rõ ràng, thì "năng lực xuất chúng", từ trước đến nay luôn là do quyền lực và vốn liếng phía sau quyết định.

Cho nên...

Anh muốn lợi dụng nền tảng học thuật của cô?

— Những quy trình phê duyệt nới lỏng, các điều khoản miễn kiểm soát dành cho nghệ sĩ trẻ, và mọi tiện lợi mà chính sách lỗ hổng mang lại, có lẽ cuối cùng đều sẽ phục vụ cho một lợi ích thương mại khổng lồ hơn đứng sau Lawrence.

Dù Thẩm Úc Đường không rành về kinh doanh, cô cũng hiểu rất rõ, sự "tốt bụng" và "chu đáo" của Lawrence đều đã được gắn sẵn giá trị.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Úc Đường dùng ánh mắt đánh giá mà nhìn Lawrence.

Bề ngoài của anh cao quý, nho nhã, đôi mắt xám xanh như biển sâu khiến người ta đắm chìm.

Nhưng trong cốt tủy lại là kiêu ngạo và lạnh lùng đến tột cùng.

Ngoài lợi ích, tiền bạc và quyền lực — có lẽ chẳng gì lay động được anh.

Trong mắt Lawrence, cô chẳng qua chỉ là một món hàng đầu tư đang chờ được ra giá.

Có lẽ anh chưa từng để tâm đến lý tưởng của cô, càng chẳng quan tâm thứ nghệ thuật cô theo đuổi là tự do, lãng mạn, không phải chiếc lồng son được gắn nhãn quyền thế và kim tiền.

Thẩm Úc Đường trầm mặc rất lâu.

"Cô Thẩm không cần trả lời tôi ngay bây giờ."

Giọng nói của Lawrence vẫn ôn hòa, như thể chấp nhận mọi lựa chọn của cô.

Nhưng Thẩm Úc Đường đã dãn mày, tay chân vẫn lạnh, máu như sôi trào.

Cô bước lên một bước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lawrence.

"Xin lỗi." Cô khẽ cười: "Nếu muốn tôi đạt được thành công bằng cách trở thành một con rối thì tôi làm không được. Tôi không phải người ngoan ngoãn, ít nhất là trong lĩnh vực nghệ thuật, tôi quen giữ lấy chính kiến của mình. Cho nên, nếu ngài De Ville đang tìm một con rối biết nghe lời, vậy xin mời tìm người khác."

Cô ngừng lại một chút, nỗi ấm ức và phẫn nộ như bị lời nói ấy khơi gợi, cô lại tiến thêm một bước.

Giờ đây, khoảng cách giữa cô và Lawrence gần như chỉ còn cách một mũi giày.

Cô lạnh lùng ngẩng đầu lên: "Tôi không hiểu điều gì khiến ngài De Ville sinh ra ảo tưởng ấy, lại tưởng rằng tôi sẽ cam tâm tình nguyện bẻ gãy đôi cánh, làm một con chim bị nhốt không thể bay đi."

"Có lẽ lý tưởng của tôi trong mắt ngài chẳng đáng là gì. Nhưng ngài trong lòng tôi bây giờ — cũng chẳng có giá trị gì cả."

Chẳng có giá trị gì cả.

Vẻ mặt của Lawrence trước sau vẫn điềm tĩnh, không hề cười, càng nghiêng về sự lãnh đạm.

Ánh mắt của anh lại chẳng mang lấy một tia khinh miệt hay coi thường như cô từng nghĩ.

Nhưng anh vẫn là một kẻ vô tình.

Thẩm Úc Đường có lý do để tin rằng, sau khi cô từ chối thẳng thừng như thế, ngày mai anh sẽ lập tức đuổi cô đi.

Không, có lẽ còn chẳng chờ đến ngày mai.

Ngay giây tiếp theo thôi cũng đủ rồi.

Bởi vì bờ môi mỏng của Lawrence khẽ mấp máy, như thể sắp nói gì đó.

Thẩm Úc Đường không hề lùi bước, ngẩng cao cằm nhìn thẳng vào anh, trong mắt không có lấy một tia nhượng bộ.

Chỉ có lạnh lẽo, sắc bén như lưỡi dao.

"It's my bad."

"Là lỗi của tôi."

Câu sau cùng, anh dùng tiếng Trung để nói.

Giọng Lawrence không nhỏ, không chỉ Thẩm Úc Đường nghe thấy, mà cả trợ lý và giám đốc bảo tàng đứng phía sau anh cũng đều nghe rõ.

Anh nói, đó là lỗi của anh.

Người kế nhiệm hiện tại của tập đoàn De Ville, vị vua của đế quốc thương nghiệp khổng lồ ấy, vậy mà lại thẳng thắn xin lỗi cô trước mặt thuộc hạ của mình, không chút do dự.

Con ngươi của Thẩm Úc Đường bỗng nhiên co rút mạnh một cái.

"Là tôi mạo phạm, xin lỗi. Nhưng xin cô Thẩm hãy tin, tôi chưa từng có ý xem nhẹ cô. Như tôi từng nói, tôi rất ngưỡng mộ năng lực của cô, và tôn trọng mọi lựa chọn của cô."

"Tất nhiên, việc này cũng sẽ không ảnh hưởng đến hợp đồng làm việc một tháng của chúng ta. Trừ khi—"

Lawrence cụp mắt, nhìn Thẩm Úc Đường: "Trừ khi, cô Thẩm không muốn tiếp tục làm việc cho một kẻ không đáng để nhắc tới như tôi."

Cảm xúc rơi xuống từ đỉnh cao, nhưng khi chạm đáy lại được một bàn tay dịu dàng nâng đỡ.

Tâm trạng của Thẩm Úc Đường lúc này vô cùng phức tạp.

Tủi thân, chua xót, tức giận, hoài nghi... đủ mọi cảm xúc như từng sợi chỉ rối bện vào nhau, không cách nào gỡ ra.

Đã có khoảnh khắc, cô bắt đầu tự hỏi: liệu có phải mình đã làm quá lên không? Liệu mình có hiểu lầm anh chăng?

Hay... có lẽ cô vừa bỏ lỡ điều gì đó?

"Bắt đầu làm việc thôi."

Không đợi Thẩm Úc Đường đáp lại, Lawrence đã xoay người bước đi.

Đế giày da cứng nện xuống nền đá cẩm thạch vang lên từng tiếng "cộc cộc" giòn tan.

Nhân viên phía sau cũng như bừng tỉnh, vội vàng bước theo sau anh.

Thẩm Úc Đường nhìn bóng lưng dần khuất vào màn tối, do dự một chút rồi vẫn quyết định đi theo.

*

Một giờ chiều, công việc cường độ cao cuối cùng cũng kết thúc.

Lawrence hào phóng mời tất cả cùng đến nhà hàng Pháp mà anh đã đặt chỗ từ trước để ăn trưa. Nhưng Thẩm Úc Đường lại lấy lý do có buổi họp nhóm ở trường vào chiều nay để khéo léo từ chối.

Dù bụng cô sớm đã đói đến mức phát ra tiếng "ọc ọc".

Nhưng cô thật sự không muốn phải miễn cưỡng nở nụ cười, ngồi ăn cùng một nhóm người xa lạ trong khi tâm trạng đang rất tệ.

Huống chi, những cảm xúc tiêu cực quấn lấy cô cả buổi sáng vẫn chưa tiêu hóa hết. Lúc này cô chẳng muốn nói gì, càng không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với Lawrence ngoài giờ làm việc.

Lawrence dường như cũng nhận ra sự chống cự ngấm ngầm trong cô, nên từ đó đến lúc tan làm, anh không chủ động nói thêm một câu nào.

Rời khỏi bảo tàng, Thẩm Úc Đường ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh như được rửa sạch, nặng nề thở hắt ra một hơi.

Nhân viên lễ phép chào tạm biệt cô rồi cùng nhau lên xe đến nhà hàng.

Trên bậc thang rộng lớn và tráng lệ trước bảo tàng chỉ còn lại một mình cô.

Gió hè oi nồng mang theo mùi thơm của cà phê và bánh mì. Đúng lúc này, điện thoại trong tay bất ngờ rung lên.

Thẩm Úc Đường cầm lên nhìn, là cuộc gọi đến từ cô bạn thân Lâm Thư Di.

Cô vô thức cong môi cười.

"Alo, Đường Đường à, đang làm gì đó? Không phải cậu nói sẽ kể cho mình nghe chuyện về ông sếp quyến rũ, vừa đẹp trai vừa gợi cảm của cậu sao? Mình đang chán chết ở nhà bạn trai đây, mau kể đi, mình hóng lắm rồi!"

Vừa nghe thấy chủ đề đó, nụ cười trên mặt Thẩm Úc Đường lập tức vụt tắt.

Cô ngồi phịch xuống bậc thang dài, khuôn mặt lạnh tanh, hậm hực nói: "Chẳng có gì đáng kể cả. Mình hết mê trai đẹp rồi, tỉnh hẳn luôn."

"Hả? Gì cơ, sao thế? Anh ta giở trò với cậu à?"

Thẩm Úc Đường: "......"

"Không. Chỉ là đột nhiên mình nhận ra được sự máu lạnh và vô tình của bọn tư bản!"

Một khi đã bật chế độ "xả giận," cái miệng của Thẩm Úc Đường chẳng khác nào đập nước vừa vỡ đê, tuôn ào ào không ngớt.

Đắm chìm trong thời khắc tám chuyện với bạn thân, cô dĩ nhiên không nhận ra rằng — có một bóng người cao lớn đang lặng lẽ đứng cách cô không xa phía sau.

"Lúc anh ta bảo mình làm trợ lý cho anh ta, mình còn tưởng anh ấy có cảm tình với mình nữa cơ. Mình thậm chí còn tự mãn một chút. Mình thừa nhận là bị vẻ ngoài mê hoặc, có chút thích anh ta — cậu đừng mắng mình ngu nhé. Nhưng cậu đoán sao? Haha, hôm nay mình mới phát hiện ra! Đệt cha nó, anh ta chỉ muốn lợi dụng mình! Cậu hiểu không? Lợi. Dụng!"

"Từng bước từng bước một đều tính toán kỹ càng! Mình trông giống kiểu dễ điều khiển lắm à? Mình nghèo nhưng có chí mà! Mình nói cậu nghe, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng có coi thường người trẻ!"

Đầu dây bên kia, Lâm Thư Di đã cười lăn ra đất rồi.

"Có khi nào... anh ta thật sự có cảm tình với cậu không?" Cười đủ rồi, cô nàng bắt đầu nghiêm túc phân tích, "Cậu nghĩ xem, trường cậu sinh viên đầy ra đó, sao anh ta không chọn ai khác mà lại chọn cậu? Cậu cũng đâu phải giỏi nhất? Mình phân tích có lý đúng không?"

"Toàn là mấy câu não tình yêu nhảm nhí. Cậu im đi, đừng phân tích nữa. Mình mặc kệ anh ta thích ai. Mình nói cho cậu biết, cả đời này mình sẽ không bao giờ có cảm tình với anh ta nữa. Có cho vàng cũng không yêu. Dù đàn ông toàn thế giới có chết sạch, mình cũng không thích anh ta!"

Chửi một trận xong, Thẩm Úc Đường cảm thấy hả lòng hả dạ hơn nhiều.

Cô đứng dậy, phủi bụi trên váy, bước xuống bậc thang một cách nhẹ nhàng, thoải mái.

"Nói chứ, bao giờ cậu về Phật Thôn đấy, nhớ cậu quá. Về là mời cậu ăn một bữa luôn..."

Khi Thẩm Úc Đường quay lưng đi xa dần, giọng cô cũng dần tan vào gió.

Lawrence vẫn đứng ở bậc cao nhất, lặng lẽ nhìn mái tóc dài của cô đong đưa theo từng bước chân, nhíu mày thật khẽ.

Cô nói bằng tiếng Trung, nghe giọng điệu như đang rất tức giận.

Anh nghe hiểu được một phần.

Đặc biệt là câu sau cùng —

"Dù đàn ông toàn thế giới có chết sạch, mình cũng không thích anh ta."

Bình Luận (0)
Comment