Người Tình Bỉ Ổi - Lục Gia Tiên Tống

Chương 22

Vừa mềm vừa nâng đỡ

*

Sau khi tắm xong, Lục Yến Hồi lau khô tóc, đứng trước gương dừng lại một lúc. Hắn vốn không bao giờ chụp ảnh tự sướng, cũng chẳng hay gửi hình cho ai, càng đừng nói là gửi cho con gái — đặc biệt là cô gái mà hắn thích.

Nhưng hắn rất rõ, con gái bây giờ thích xem gì. Hắn mở một loạt app, lướt qua cả chục blogger khoe cơ bắp, mặt càng xem càng đen thui.

— Giơ tay khoe bắp tay, ánh sáng hắt lên cơ bụng, cơ ngực, rồi cái góc 45° nhìn xuống... Nhìn y hệt mấy con mèo thần tài đang rao bán chính mình.

Thế mà Lục Yến Hồi vẫn thử.

Chụp cả chục tấm. Trong phòng tắm, bên giường, trước tủ quần áo — đủ kiểu góc độ, đủ kiểu tư thế, quỳ, nằm, đứng, đủ cả.

Tạo dáng đã khó, kiểm soát biểu cảm còn khó hơn.

Hắn không tài nào bày ra được cái vẻ "nhanh nhìn đi, cơ bắp của tôi s*x* quyến rũ thế này này" mà toàn thấy gượng gạo.

Có cái gì đó ngượng chín mặt, kiểu "bị ép làm trai" vậy.

Xoá xoá sửa sửa, cuối cùng chỉ giữ lại một tấm.

— Trước gương, tr*n tr** nửa trên, giọt nước còn chưa kịp lau khô, xương quai xanh và cơ ngực dưới ánh đèn sáng lên thứ ánh sáng ẩm mượt.

Đến cả độ nghiêng của mấy sợi tóc hắn cũng tỉ mỉ chỉnh lại, chỉ mong đạt trạng thái hoàn hảo nhất. Lục Yến Hồi soi đi soi lại mấy lần, chắc chắn không có khuyết điểm nào mới dám gửi. Kèm theo hai câu trông có vẻ ngẫu nhiên, giả vờ như vô tình, để che giấu sự cố ý gợi tình của mình. Sau đó hắn úp ngược điện thoại xuống bàn, xoay người đi rót nước. Vài giây sau, lại nhấc lên nhìn, vẫn chưa thấy hồi âm. Hắn tự an ủi: không sao, lát nữa cô ấy thấy cũng được.

Nhưng tay đã bắt đầu lướt lại album, muốn xem còn góc nào "vô tình hơn" không. Hắn sao thế này? Sao lại làm mấy chuyện ngu ngốc thế này? Muốn rút lại thì đã muộn, hơn hai phút rồi, tin nhắn không thể thu hồi. Lục Yến Hồi cố làm ra vẻ chẳng hề hấn, nhấp thêm ngụm nước, rồi vứt điện thoại ra xa, giả bộ không thèm để ý có tin nhắn đến hay không.

Không biết cô sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy tấm hình đó?

Có cho rằng hắn đang khoe khoang như con công xòe đuôi, phô trương cơ bắp một cách lố lăng? Vừa nghĩ đến chữ "lố lăng", Lục Yến Hồi lập tức nhắm chặt mắt, trong thoáng chốc chỉ muốn chết quách đi.

Bên kia, Thẩm Úc Đường gần như nín thở mở bức hình ra.

Nhưng khi nhìn rõ mới phát hiện Lục Yến Hồi vẫn mặc q**n l*t, chỉ là bị che khuất nên tạo ra ảo giác.

Trong ảnh, ánh đèn vàng mờ trong phòng tắm hắt lên lớp kính mờ phủ hơi nước. Ngoài cửa sổ sát đất, mặt nước hồ bơi vô biên liền với trời và biển.

Ánh trăng từ sóng nước tràn lên, loang ra từng vòng ánh bạc dịu dàng. Nhưng điều thật sự khiến huyết áp cô tăng vọt lại là cái bóng phản chiếu trong gương phòng tắm. Trong màn hơi nước, đường xương bả vai sắc nét, cơ ngực rắn chắc, cơ bụng rõ từng múi. Vòng eo cong như cánh cung, thu hẹp dần xuống dưới, ẩn vào làn hơi nước.

Giọt nước long lanh men theo đường nhân ngư chảy xuống, trượt giữa cơ bắp rồi biến mất ở bụng dưới. Bộ phận chính tuy bị che, nhưng cái vẻ "lấp ló" ấy lại càng khiến người ta ngứa ngáy.

Trăng, biển, cơ thể — hư hư thực thực, giao hòa với nhau.

Thẩm Úc Đường thậm chí còn xấu xa nghĩ rằng, nếu Lục Yến Hồi thật sự c** tr*n đứng trước mặt cô thế này, cô có giữ nổi bình tĩnh không.

— Một người đàn ông như thế, ai mà nhìn chẳng thấy tâm trạng tốt lên?

Cô vừa hít sâu ổn định nhịp tim, vừa định gõ vài chữ, thì tin nhắn mới của Lục Yến Hồi bật lên.

"Monaco rất đẹp."

"Chỉ tiếc là đi công tác."

Trái ngược với vẻ lạnh nhạt thường ngày, hắn còn gửi kèm hẳn một sticker Doraemon khóc hu hu. Hắn mà lại có cái sticker dễ thương vậy ư? Hay là mấy cô gái khác gửi cho, rồi hắn lưu lại? Thẩm Úc Đường ngả đầu vào gối, ngón tay gõ gõ màn hình, khoé môi nhếch nhẹ. Nhưng hơi nóng dâng tràn trong lòng phút chốc đã tắt ngúm.

Dù chỉ là suy đoán, nhưng cô bỗng chẳng còn chút hứng thú nào.

Giả vờ như chưa thấy tin nhắn, cô khoá màn hình, đặt điện thoại sang một bên rồi ngủ luôn. Điện thoại rung một lúc bên gố, rồi im bặt. Thẩm Úc Đường ngủ không yên, nửa tỉnh nửa mơ vẫn nghĩ về tin nhắn chưa trả lời kia. Cho đến khi chuông báo thức sáng vang lên, cô mới tỉnh hẳn.

Cô trở mình xuống giường, rửa mặt thay đồ, búi gọn mái tóc xoăn phía sau. Bữa sáng chỉ là ly sữa và vài lát bánh mì nướng, ăn vội rồi khoác balo ra ngoài. Hôm nay chỉ có một tiết học — môn thiết kế triển lãm.

Đây là môn cốt lõi của chuyên ngành, thầy giáo bình thường hiền hoà, nhưng đối với đồ án tốt nghiệp thì nghiêm khắc chưa từng.

Ông từng nói, chất lượng tác phẩm sẽ trực tiếp quyết định có được nhà trường đề cử hay không, thậm chí ảnh hưởng đến cơ hội giải thưởng và thực tập sau này.

Bởi vậy ai cũng căng như dây đàn, ngay cả một bài thuyết trình trên lớp cũng chuẩn bị kỹ lưỡng gấp mấy lần môn khác.

Thẩm Úc Đường vốn không lo về bài của mình, cô đã bỏ bao tâm huyết mài giũa, từ chủ đề, cấu trúc không gian đến các hình thức tương tác với khán giả — từng viên gạch, từng ý tưởng đều là kết quả của bao đêm thức trắng. Cô nghĩ buổi học nay cũng chỉ là buổi giảng thường lệ.

Nhưng khi thầy bật màn hình lớn, chiếu ra tác phẩm của Joel, Thẩm Úc Đường lập tức chết lặng.

Trên màn hình là dự án triển lãm với chủ đề "Âm thanh bên lề". Rõ ràng khác hẳn với chủ đề "Nữ giới" của cô, nhưng từ cấu trúc triển lãm, thiết kế không gian, cho đến logic của thiết bị tương tác — từng chỗ một, đều quen thuộc đến mức khiến cô nghẹt thở.

Đó là của cô.

Những gì cô đã dày công dựng lên, lật đi lật lại, sửa đi sửa lại vô số lần trong những đêm khuya, nay khoác lớp vỏ mới, đường hoàng xuất hiện ngay chính giữa lớp học. Và còn được thầy giáo khen ngợi.

Nhịp thở của Thẩm Úc Đường bắt đầu gấp gáp, tim đập loạn như bị ai bóp chặt. Cơn giận như dung nham trào ra, thiêu đốt lý trí cô.

Khoảnh khắc ấy, cô suýt nữa đập bàn đứng dậy, vạch trần trò ăn cắp của Joel trước mặt mọi người. Nhưng đúng lúc đó, giọng thầy giáo vang lên, tràn đầy sự tán thưởng.

Ông khen Joel chọn đề tài thú vị, cách trình bày độc đáo, hoàn toàn đủ tư cách ứng tuyển "Chương trình ươm mầm Nghệ sĩ Trẻ".

Trong lớp vang lên những tiếng xì xào, nhiều người liên tục gật gù. Móng tay Thẩm Úc Đường bấm chặt vào lòng bàn tay, toàn thân run rẩy. Bài của cô thầy cũng đã nhận được, nếu thầy công nhận Joel, thì nghĩa là ông không thấy đây là đạo nhái. Nếu giờ cô đứng lên, trong tình cảnh chẳng có chứng cứ, chỉ khiến bản thân rơi vào tranh cãi vô ích. Mọi người sẽ nghĩ thế nào?

Có lẽ họ sẽ cho rằng cô nhỏ nhen, không chịu nổi thành công của người khác? Thậm chí... sẽ có người nghi ngờ rằng chính cô mới là kẻ ăn cắp ý tưởng của Joel?

Lồng ngực như nhét đầy bông ướt trương phồng khiến cô khó thở. Ngọn lửa giận trong sự lạnh lẽo của hiện thực dần dần tắt ngấm, chỉ còn lại bất lực. Cô vốn nghĩ Joel chỉ là một bạn học cần giúp đỡ, nên mới sẵn lòng cho mượn máy tính. Nhưng giờ mới hiểu, có những bàn tay vươn ra không phải để cầu cứu, mà là để cướp đoạt.

Thẩm Úc Đường lặng lẽ thu ánh mắt lại, cúi đầu mở cuốn sổ, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt. Giận dữ không nên bộc phát bốc đồng, mà phải âm thầm thiêu rụi.

Cô cần thêm bằng chứng, cần một cách không thể chối cãi, để Joel không còn đường trốn chạy. Nhưng đồng thời, cô cũng rất rõ, dù công bằng có được thực thi, thì thất vọng lúc này cũng chẳng thể bù đắp. Thất vọng với thầy giáo, thất vọng với Joel, càng thất vọng với sự ngây thơ của chính mình.

Ánh nắng ngoài cửa sổ tràn vào, chiếu lên người cô, lại khiến cô rùng mình lạnh thấu xương. Thẩm Úc Đường không biết mình đã bước ra khỏi lớp học thế nào, cũng không biết mình mơ màng mở email ra sao, chỉ nhớ nhìn thấy email công việc của Lawrence.

Cô chẳng còn bụng dạ nào để ăn trưa, chỉ ghé quán cà phê gần trường mua một ly espresso, rồi đội nắng gắt giữa trưa hướng về phía khách sạn của Lawrence.

Công việc? Ở khách sạn?

Câu này từ miệng người khác nói ra có lẽ chẳng có gì, nhưng đặt trong tình cảnh này, từ chính miệng cô nói ra, lại khiến người ta dễ dàng nghĩ ngợi lung tung.

Ngay lúc ấy, một giọng quen thuộc vang lên từ ngoài cửa xoay ― "Chị?"

Thẩm Úc Đường hơi khựng lại, quay đầu thì thấy Thẩm Thư Hành và Diệp Linh Y từ cửa khách sạn bước ra. Mẹ kiếp, ở Florence này chẳng lẽ chỉ có mỗi cái khách sạn này thôi sao? Diệp Linh Y rõ ràng bất ngờ, mặt mày lộ vẻ vui mừng:

"Trùng hợp thật đó! Chị Đường Đường!" Cô ấy tươi cười nhìn về phía Thẩm Úc Đường, "Bọn em đang định kiếm chỗ uống trà chiều, chị đi chung nhé?"

"Không, tôi còn có việc."

"Việc gì?" Thẩm Thư Hành cau mày, giọng mang chút nghi ngờ, "Sao lại ở khách sạn?"

Nghe câu đó, nụ cười trên môi Diệp Linh Y chợt tắt, cô liếc xéo Thẩm Thư Hành một cái. Còn Thẩm Úc Đường thì lập tức hiểu cậu ta đang ám chỉ điều gì, cơn giận càng bùng lên dữ dội.

Cô lạnh lùng trừng cậu ta: "Bớt dùng mấy cái suy nghĩ bẩn thỉu của cậu mà đoán mò về tôi đi."

Thẩm Thư Hành nhún vai, ra vẻ vô tội: "Tôi có nói gì đâu, chị gấp gáp thế làm gì?"

Thẩm Úc Đường tức đến mức bật cười, dạ dày quặn thắt khiến cô ngay cả sức phản bác cũng khó khăn. Vốn đã không ăn trưa, lại nốc espresso, thêm cả nắng nóng thiêu đốt suốt quãng đường, dạ dày như bị một bàn tay vô hình vặn xoắn, đau đến toát mồ hôi lạnh.

"Cậu tưởng ai cũng mặt dày như cậu chắc?"

"Tôi có nói gì đâu. Hỏi một câu thôi mà. Hung dữ làm cái khỉ gì."

Nhìn thấy cậu ta, Thẩm Úc Đường chỉ thấy máu nóng xông lên, nhưng lúc này cơn đau dạ dày làm cô chẳng còn hơi sức cãi vã. Khi cô sắp đứng không vững, chợt cảm nhận một lực mạnh mẽ nhưng vưng chắc đặt lên vai, nhẹ nhàng đỡ cô ra phía sau.

Hơi thở quen thuộc chỉ thuộc về một người ùa đến trong khoang mũi.

Tràn ngập, vây lấy cô.

Là Lawrence.

Anh khẽ vòng tay ôm lấy eo cô, cho cô điểm tựa, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt trắng bệch của cô: "Cô trông không ổn lắm."

Thẩm Úc Đường không đáp, cơn đau khiến phản ứng của cô chậm chạp.

Đứng cạnh đó, sắc mặt Trần Gia Hạ rõ ràng thay đổi. Ánh mắt hắn không tiếng động mà dõi về phía Lawrence, không kìm được quan sát từ trên xuống dưới.

Dù Lawrence chẳng hề phô trương gì, chỉ cần đứng đó, anh cũng không thể bị người ta làm ngơ.

Đó là khí chất được nuôi dưỡng trong quyền lực và tiền bạc từ nhỏ, quen nắm quyền chủ động trong mọi tình thế. Bộ vest được cắt may tinh tế, không logo phô trương. Cúc tay áo gắn ngọc lục bảo trầm, bọc trong vàng ấm, đơn giản nhưng sang trọng, giống một món truyền thừa hơn là hàng xa xỉ chạy theo mốt. Đồng hồ trên cổ tay lại càng đặc biệt — kiểu cổ điển, chỉ những tay chơi sành sỏi mới nhận ra, thuộc dòng sản xuất giới hạn, ngoài thị trường gần như không thể thấy.

Trần Gia Hạ vô thức rụt cổ tay, giấu chiếc đồng hồ của mình vào trong tay áo. Hắn vốn nghĩ mình chính là "đỉnh" mà Thẩm Úc Đường có thể chạm tới. Không ngờ... con nhỏ này cũng có bản lĩnh thật.

Không khí chợt ngưng lại. Đúng lúc ấy, Pierre cúi người cung kính bước lên, lễ độ hỏi Lawrence: "Ngài Lawrence, xe đã chuẩn bị xong. Ngài có muốn khởi hành ngay bây giờ không?"

Dù chẳng hiểu tiếng Ý, nhìn thái độ của Pierre, mấy người kia cũng đã dần nhận ra điều gì đó.

"Đợi đã ―" Thẩm Thư Hành hơi ngạc nhiên, nhìn về phía Thẩm Úc Đường: "Hắn là... của chị...?"

Chưa dứt lời, Lawrence mỉm cười, ánh mắt lướt qua bọn họ, rồ chuyển sang tiếng Anh, điềm nhiên bảo với Pierre: "Đã là bạn của Ivy thì bảo Front office miễn toàn bộ hóa đơn cho họ."

"Vâng, thưa ngài."

"Còn nữa..." Lawrence quay sang Diệp Linh Y, giọng nói bình thản, tự nhiên: "Trà chiều ở khách sạn chất lượng rất ổn, đã đến rồi thì nên thử."

"Tất nhiên, tôi mời."

Nói xong, anh dìu Thẩm Úc Đường về phía chiếc xe hơi đen đang chờ trước cửa, bỏ lại đám người phía sau trong sự ngơ ngác.

"Chuyện gì thế này?" Thẩm Thư Hành ngẩn người.

"Câu đó tôi cũng muốn hỏi cậu." Trần Gia Hạ hừ lạnh, nhìn Thẩm Thư Hành, "Chú Thẩm đâu có nói với tôi là con gái ông ấy còn có kiểu 'công việc' này."

Bị một người đàn ông khác "đè bẹp về đẳng cấp", lòng tự cao của Trần Gia Hạ khó chấp nhận được, hắn tức tối đến mức chỉ biết trút giận sang Thẩm Thư Hành.

"Đằng nào người ta cũng có sugar daddy, tôi còn ở đây làm gì?"

"Anh nói năng khó nghe quá rồi đấy." Diệp Linh Y cau mày nhìn hắn, "Chị Đường Đường đã nói là đi làm. Sao các người cứ phải dùng mấy cái suy nghĩ bẩn thỉu để bịa đặt thế? Vô liêm sỉ!"

Nói rồi, cô hất tay Thẩm Thư Hành ra, quay người bước vào khách sạn.

Thẩm Thư Hành vội vàng chạy theo: "Này Linh Linh, đừng giận mà. Không phải em định đi uống trà chiều sao?"

"Ừ thì tôi uống ngay ở khách sạn đây. Trai đẹp đã mời, tôi cũng vui lòng ở lại uống."

Lần này đến lượt Thẩm Thư Hành tái mặt.

Nắng gắt hắt xuống, mặt đất dậy sóng nhiệt. Trong xe, điều hòa mát lạnh chặn hết nóng bức bên ngoài.

Thẩm Úc Đường tựa vào ghế da, đầu óc như ngâm trong nước, nặng nề trồi sụt. Dạ dày từng cơn quặn thắt, như có mũi khoan xoáy sâu vào thành ruột. Cảnh phố ngoài cửa kính lướt qua, ánh nắng chiếu xuống đầu gối, vậy mà cô chẳng thấy chút ấm áp nào, đến đầu ngón tay cũng run rẩy.

Lawrence nghiêng đầu nhìn cô suốt, một lát sau mới mở miệng: "Cô ổn không? Sắc mặt rất kém, có cần đến bệnh viện không?"

Thẩm Úc Đường khép mắt, giọng khàn khàn: "Không sao, nghỉ một chút là được."

Cô không muốn làm phiền Lawrence, huống chi lát nữa anh còn phải gặp Thứ trưởng Bộ Giao thông, chẳng có lý do gì để vì cô mà trễ nải hành trình.

Thẩm Úc Đường xưa nay không thích tỏ ra yếu đuối, nhất là trước một người vốn dĩ đã có địa vị cao hơn mình. Cô không muốn trở thành gánh nặng của ai, cho dù lúc này dạ dày đau như bị lưỡi dao gỉ sét xẻ toạc, cô cũng chỉ muốn cắn răng chịu đựng.

Xe chậm rãi chạy vào điểm đến, dừng lại trên nền đất nóng bỏng giữa trưa. Thẩm Úc Đường hít sâu một hơi, gắng gượng mở cửa xe. Hơi nóng hầm hập ập tới, như bức tường lửa đập thẳng vào người, khiến cô choáng váng trong khoảnh khắc.

Trước mắt khẽ chao đảo, ánh sáng trời rót xuống như dòng nước, chân cô mềm nhũn, cả người ngã nhào về phía trước ―

Nhưng ngay sau đó, cô được ôm chặt lấy.

Hơi thở quen thuộc bao trùm, một bàn tay đỡ sau lưng, một bàn tay siết chặt cổ tay, kéo cô vào vòng ôm vững vàng.

Ý thức của Thẩm Úc Đường trong cơn hỗn loạn chập chờn chống cự, rồi nhanh chóng chìm vào bóng tối. Cô hoàn toàn ngất đi.

*

Khi Thẩm Úc Đường tỉnh lại, bầu trời ngoài kia đã ngả hoàng hôn.

Rèm cửa khép hờ, ánh chiều vàng rót vào từ kẽ hở, nhuộm cả căn phòng một lớp sáng ấm như mật ong.

Cô nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, thân thể yếu ớt, người phủ hờ tấm chăn lụa trơn mát. Bàn tay phải gắn kim truyền, từng giọt dịch mát lạnh theo mạch máu chảy vào cơ thể, mang đến chút thanh tỉnh chậm rãi. Đây là...?

Cô đảo mắt khắp phòng, rồi nghe giọng đàn ông trầm thấp vẳng từ ngoài ban công: "... Nói với ông ta, không phải không thể bàn tiếp, nhưng thời điểm chưa thích hợp. Chờ cơ hội chín muồi..."

Người đàn ông đứng nơi ban công, một tay đút túi quần, lưng vai thẳng tắp. Như thể cảm nhận được ánh mắt sau lưng, anh khựng lại, quay đầu, chuẩn xác bắt gặp đôi mắt vừa mở ra của cô.

Lawrence hơi nheo mắt, cúp máy, quay vào phòng. Anh đi đến bên giường, từ trên cao cúi xuống nhìn cô, giọng nói trầm thấp: "Tỉnh rồi?"

"Đừng lo, bác sĩ đã xem qua. Chỉ là cảm nắng và viêm dạ dày cấp."

Cổ họng Thẩm Úc Đường khô khốc, giọng khàn đặc, yếu ớt: "Xin lỗi... có làm chậm trễ việc của ngài không?"

Lawrence cúi nhìn cô, đôi mắt xám xanh lặng lẽ như dòng nước ngầm dưới lớp băng. Một thoáng im lặng, anh chợt nhíu mày: "Tại sao phải chịu đựng? Đã đau đến mức ngất xỉu rồi."

Thẩm Úc Đường không trả lời, đầu ngón tay siết nhẹ, vài sợi tóc ướt mồ hôi dính bên má, mang theo hơi nóng ẩm ướt.

Cô đã quen tự chống đỡ, quen để mọi cảm xúc và đau đớn tự mình tiêu hóa. Ở Ý bao năm, cô hầu như chưa từng ngã bệnh, chỉ vài cơn nhỏ thì nhịn nhịn là qua. Cô cũng nghĩ lần này có thể chịu nổi.

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng dịch truyền tí tách rơi xuống ống nhỏ giọt. Thẩm Úc Đường nghiêng đầu nhìn ánh hoàng hôn như chảy vàng ngoài cửa sổ, rất lâu sau mới khẽ nói: "Từ nhỏ đến lớn, sức khỏe tôi vẫn rất tốt."

"Cô không phải cái máy không bao giờ hỏng." Lawrence đưa tay kéo lại tấm chăn bị cô gạt sang bên, dứt khoát nói: "Ngủ đi."

Anh liếc chai truyền dịch, xác nhận đủ lượng thuốc cho đến khi anh quay lại, rồi xoay người ra ngoài. Cửa phòng khép lại bằng một tiếng cạch khẽ khàng.

Không gian lại trở về vẻ tĩnh mịch.

Đây là lần đầu Thẩm Úc Đường nằm trên giường tổng thống, đệm vừa mềm vừa nâng đỡ, thoải mái đến mức khiến cô muốn nhảy lên đạp thử. Ga giường hay chăn gối đều bằng lụa xám đậm, mát lạnh trơn mịn, còn mượt hơn cả chocolate tan trong miệng.

Hơn nữa...

Khắp giường đều phảng phất mùi hương của Lawrence.

Mùi gỗ thanh nhã, lẫn chút ấm áp của hổ phách, thấm vào sợi vải của gối và ga giường, kín đáo mà vững bền.

Cô nhắm mắt, vô thức khẽ hít. Trong bầu khí quen thuộc này, bao nhiêu u ám trong lòng đều tan đi.

Mi mắt nặng dần, cô không chống chọi nữa, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

*

Ngoài cửa kính sát đất, đêm Florence đã buông xuống.

Lawrence ngồi trước bàn họp rộng lớn, thần sắc lạnh nhạt, như thể mọi chuyện ban nãy chẳng từng khiến anh gợn sóng.

"Báo với chuyên gia dinh dưỡng, soạn một thực đơn nhẹ, tốt cho dạ dày." Giọng anh vẫn đều đều, như đang ra lệnh thường lệ. Quản gia cúi đầu vâng dạ, chuẩn bị rời đi.

Nhưng khi vừa xoay người, Lawrence bỗng dừng lại: "Khoan đã."

Quản gia đứng im chờ chỉ thị.

"Bảo bếp làm thêm một phần cháo Trung Quốc, vị nhạt thôi."

Quản gia đáp lời rồi lui xuống.

Pierre đứng cạnh nhìn hết cảnh này, trong lòng chấn động vài phần. Theo Lawrence nhiều năm, anh ta chưa từng thấy ông chủ vì chuyện vặt mà do dự. Dù là tiệc tùng gia tộc hay họp hành cấp cao, Lawrence luôn lý trí tuyệt đối, chưa bao giờ chủ động xen vào sinh hoạt của ai. Nhưng lúc này...

Pierre nhìn ánh mắt hơi nheo lại khi Lawrence trầm ngâm, bỗng cảm thấy có lẽ mình vẫn chưa hiểu hết ông chủ.

Ý nghĩ đó vừa lóe lên, Lawrence đã khôi phục vẻ điềm tĩnh quen thuộc, ngẩng đầu hỏi: "Bộ Giao thông hồi đáp chưa?"

Pierre lập tức chỉnh lại tinh thần: "Thư ký Bộ trưởng báo, chậm nhất tuần tới sẽ có phản hồi chính thức."

Lawrence gật đầu, lại tiếp tục vùi mình vào công việc.

Pierre khẽ cười ― đúng vậy, đây mới là ông chủ anh ta quen biết. Không có gì hay không có ai có thể ảnh hưởng đến anh trong lúc làm việc.

Nhưng ngay khi Pierre chuẩn bị rời đi, anh ta nghe Lawrence bấm máy nội tuyến: "Bảo bếp chuẩn bị thêm vài món Trung Quốc thanh đạm, đừng nặng mùi."

Pierre sững người, ánh mắt khẽ lay động ― không lẽ, ông chủ vẫn còn bận lòng vì cô ấy?

Anh ta hiểu rõ, Lawrence chưa bao giờ thích xen chuyện người khác, càng không phí thời gian vào việc vô nghĩa. Thế mà giờ đây, trong lúc làm việc, anh lại thất thần vì một người.

Pierre không dám nhìn Lawrence, chỉ âm thầm thở dài. Có lẽ, ông chủ lạnh lùng vô tình của anh ta đã sa vào sâu hơn anh ta tưởng.
 

Bình Luận (0)
Comment