Người Tình Bỉ Ổi - Lục Gia Tiên Tống

Chương 41

Good girl

*

 

Mưa ngoài cửa sổ dần nhỏ lại.

Tấm rèm màu xám nhạt không kéo chặt, để hở một khe sáng mờ mịt rọi vào. Tầng mây đen dày đặc nơi xa xa bắt đầu tản ra, lộ ra một góc trăng bạc.

Ánh trăng mơ hồ, lạnh lẽo mà trong sáng.

Dưới ánh đèn ấm áp, Lawrence ngồi trên ghế sofa, chiếc chăn phủ ngang đầu gối. Anh gấp mép chăn lại, kiên nhẫn lau khô chú mèo con trong lòng.

Cẩn thận từng chút, sợ làm nó đau.

Ngón tay thon dài khẽ giữ chặt phần cổ và bả vai nhỏ bé, cố định mèo con. Ánh đèn rọi xuống mu bàn tay trắng muốt, nổi bật những đường gân xanh. Chỉ cần đầu ngón tay hơi dùng lực, những sợi gân liền căng lên, ẩn chứa sự xâm lấn và áp lực khiến người ta khô môi khát nước.

Động tác rõ ràng rất dịu dàng, vậy mà không hiểu sao, trong lòng Thẩm Úc Đường lại run thắt, cổ họng nghẹn lại. Những ngón tay vừa thon dài vừa rắn rỏi ấy... quả thực quá hợp để—

Dừng!

Dừng ngay cái ý nghĩ đáng sợ đó!

Ý thức được bản thân lạc lối, Thẩm Úc Đường vội lắc đầu, ra lệnh cho chính mình phải tỉnh táo lại. Cô không dám nhìn kỹ về phía Lawrence nữa, vội vàng dời ánh mắt, tranh thủ hít sâu mấy hơi.

Lawrence lau được vài cái bỗng dừng tay, ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Em cũng lấy khăn lau khô người đi, kitten."

Nói xong, ánh mắt lại rơi về chú mèo ướt sũng trong lòng. Giọng điệu bình thản, chẳng mang theo dư thừa cảm xúc.

Nhưng tiếng kitten trầm khàn ấy rót vào tai Thẩm Úc Đường giống như liều thuốc k*ch th*ch mạnh mẽ. Phải mấy giây sau cô mới hoàn hồn.

Rõ ràng chỉ dính chút mưa thôi, nhưng giờ cả người cô lại như ướt nhẹp. Cô giả vờ không nghe hiểu, nhanh chóng xoay người bước vào phòng tắm.

Tóc tai ướt rối, gò má lại vương chút ửng hồng.

Thẩm Úc Đường không dám nhìn thêm, vội cầm khăn lau những giọt nước trên da, hít sâu nhiều lần rồi mới quay lại phòng khách. Vừa ra khỏi cửa, bước chân cô chợt khựng lại.

Lawrence đã thay quần áo — không, chính xác hơn thì chỉ thay nửa dưới. Phần trên tr*n tr**.

Vai rộng lưng dày, cơ bắp căng gọn, không thừa một tấc thịt. Xương quai xanh và lồng ngực rõ rệt, làn da dưới ánh đèn ánh lên sắc nước long lanh.

Mèo con nằm cuộn tròn trên đùi anh, thân hình bé bằng bàn tay. Anh cúi thấp đầu, tay cầm máy sấy tóc, gió mở ở mức nhỏ nhất vì sợ làm nó hoảng.

Làn gió len qua kẽ tay, men theo từng sợi lông mượt mà tách ra. Vừa sấy anh vừa khẽ lau, đầu ngón tay thỉnh thoảng dừng lại, đổi góc độ, động tác dịu dàng đến cực hạn.

Ánh mắt Thẩm Úc Đường từ đường cong sống lưng rắn chắc của anh dần trượt lên, cuối cùng dừng ở hàng mi đang rủ xuống.

Khuôn mặt ấy quá đẹp và lạnh lùng vô tình. Thế nhưng cơ thể lại mang sức hấp dẫn tội lỗi, khiến người ta nghẹt thở.

Cô bất động nhìn Lawrence, trong lòng dâng lên một nỗi hoảng hốt khó gọi tên. Như thể bị người ta hạ thuốc, từng đàn kiến li ti gặm nhấm khắp cơ thể, khó chịu, ngứa ngáy và dày vò.

— Cô phải đi thôi.

Cô thật sự phải rời khỏi căn phòng ngập tràn tội ác này.

Bởi Thẩm Úc Đường quá hiểu bản thân mình, tự chủ gần như bằng không. Anh ta có biết mình đang làm gì không?

Anh ta đang quyến rũ cô sao!!

Nếu không thì là gì? Đây chẳng phải sự khiêu khích trắng trợn sao?!

Anh là em trai của bạn trai cô! Làm sao có thể... Làm sao được chứ... Quá đỗi vô liêm sỉ!

Quá đỗi hèn hạ!

Thẩm Úc Đường dứt khoát cắn răng, rời ánh nhìn khỏi nửa thân trần của anh, bước lên một bước, dừng lại cách anh nửa mét: "Tôi nên về rồi."

Nhưng tiếng ù ù của máy sấy át mất giọng cô.

Lawrence không nghe thấy.

Cô lại bước thêm hai bước: "Tôi chuẩn bị về đây."

Lần này Lawrence mới ngẩng đầu, ánh mắt thoáng mơ hồ, dường như không rõ cô vừa nói gì.

Thẩm Úc Đường né tránh ánh nhìn, cất giọng cao hơn: "Tôi nói, tôi phải về rồi."

Lawrence chậm rãi tắt máy sấy, khẽ vuốt lông mèo, chắc chắn nó đã khô. Nhưng ánh mắt thì vẫn chưa rời khỏi cô.

"Cách tôi xa vậy làm gì?"

Tay anh vẫn nhẹ nhàng v**t v* mèo con, thân mình hơi ngả ra sau, chìm vào sofa. Ánh đèn chỉ chiếu sáng nửa khuôn mặt, tô chút ánh sáng trên xương mày, gò má, còn nửa kia hoàn toàn lẫn vào bóng tối.

Anh nhìn cô không chớp, cứ như những cái v**t v* kia không phải dành cho mèo mà là cho cô.

Thẩm Úc Đường khẽ nhướn mày, giữ giọng bình tĩnh: "Có sao? Tôi thấy khoảng cách này rất hợp lý. Đêm khuya ở cùng một phòng với em trai của bạn trai, giữ chút khoảng cách, chẳng phải là lẽ thường sao?"

Năm chữ "em trai của bạn trai" khiến ánh mắt Lawrence dần tối xuống. Anh không đáp lại lý lẽ ấy, chỉ nhìn cô, ánh mắt thu hẹp dần, lạnh lùng dần.

"Vậy là," anh chậm rãi hỏi, "Em sợ lại gần tôi, sẽ khó thở, đúng không?"

Thẩm Úc Đường nhìn thẳng vào anh: "Đúng."

Sắc mặt cô bình thản: "Trung Quốc có câu: Quân tử không đứng dưới bức tường nguy hiểm. Tôi không cần phải đặt mình vào tình thế nguy hiểm."

Lawrence lặng lẽ nhìn cô, đáy mắt khó phân rõ cảm xúc.

Một lúc sau, anh khẽ cười, tiếng cười rất nhẹ, mong manh như sắp tan vào không khí. Anh cúi đầu, hờ hững phủi mấy sợi lông mèo dính trên người.

"Anh cười gì thế?" Thẩm Úc Đường hỏi.

Anh cười gì chứ?

Lawrence ngẩng lên, ánh mắt tĩnh lặng và lạnh lẽo nhìn cô.

Anh cười vì trò quyến rũ rẻ tiền của mình quả thật đã thành công. Nhưng thành công ấy quá đáng thương. Dựa vào cái gì đâu, ngoài thân xác này, ngoài khuôn mặt có thể khiến cô động lòng.

Anh buộc phải dùng đến thủ đoạn thấp hèn, nhục nhã như thế để cầu mong cô lưu lại một chút ánh mắt, một chút luyến tiếc.

Lawrence chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày nào đó mình lại sa đọa đến mức này. Từ nhỏ tới lớn, anh chưa từng vô sỉ đến vậy, chưa từng tốn tâm tư để quyến rũ ai chỉ để đổi lấy một ánh nhìn. Thậm chí không tiếc tự biến mình thành miếng mồi rẻ rúng.

Như thế còn chưa đủ nực cười sao?

Lawrence đặt máy sấy xuống, ôm mèo con đứng lên, bước về phía Thẩm Úc Đường. Anh không đi dép, chân trần giẫm lên tấm thảm dày không phát ra tiếng động. Quần lụa dài khẽ quét đất, che đi mu bàn chân.

Mái tóc vàng cát dưới ánh đèn ấm loé sáng như được phủ lớp vàng rực rỡ. Thẩm Úc Đường cứng đờ đứng đó, không nhúc nhích nổi.

Anh càng đến gần, không khí càng đặc quánh.

Như có thứ gì vô hình từ gấu váy len lỏi bò lên, ghì chặt lấy cô. Đôi mắt cô hoàn toàn mất kiểm soát, dán chặt lên anh. Từ chú mèo cuộn trong tay anh, trượt xuống nơi cương mãnh, rồi dừng ở hai điểm hồng nhạt.

Tiếp tục xuống nữa, là ranh giới ở đường eo.

Cuối cùng, Lawrence đứng trước mặt cô.

Đôi mắt xanh thẳm tựa biển sương phủ xuống từ trên cao. Anh như định nói gì đó, nhưng trong tai Thẩm Úc Đường chỉ còn tiếng tim mình đập loạn nhịp, chẳng nghe thấy gì nữa.

Cô... cô thật sự muốn đưa tay chạm vào.

Nghĩ vậy, rồi cũng làm vậy — hoàn toàn theo bản năng, chẳng qua suy nghĩ, chẳng kịp phân tích. Bàn tay run rẩy vươn ra.

Chạm lên nơi cương mãnh kia.

Ôi...

Cái cảm giác ấy...

Thoạt đầu chạm vào chỉ thấy mềm mại, thơm tho, như một đám mây bông mịn. Rồi sau đó, anh mới từ từ dùng lực, khiến cơ ngực căng cứng lên.

Lúc này đây đại não của Thẩm Úc Đường mới giành lại quyền kiểm soát cơ thể, lập tức ra lệnh: mau rút cái bàn tay hư hỏng kia về!

"Xin lỗi."

Não bộ thậm chí còn tranh thủ sai khiến miệng cô nói lời xin lỗi.

Ánh mắt cô thoáng dừng lại trên vùng bụng anh.

Bởi nơi ấy xuất hiện từng vòng đỏ ửng — từ mạng sườn lan dần xuống đường bụng. Trên làn da trắng lạnh nổi lên những nốt ban li ti, vừa nhìn đã biết là mới phát ra.

"Anh... bị sao vậy?" Cô nhíu mày.

Nhưng bàn tay xấu xa của cô còn chưa kịp rụt lại đã bị Lawrence nắm chặt. Thẩm Úc Đường giật mình run lên, theo bản năng muốn giãy thoát.

Anh lại không cho cô cơ hội.

Bàn tay xoay nhẹ, kéo tay cô áp vào lồng ngực nóng hổi, rồi dẫn dắt, từ xương quai xanh chậm rãi trượt xuống từng tấc một.

Ánh mắt anh khóa chặt gương mặt Thẩm Úc Đường, không bỏ sót bất cứ biến hóa nào. Rõ ràng là khao khát dữ dội đang dồn nén nơi yết hầu, trực chờ trào ra, vậy mà thần sắc Lawrence vẫn lạnh nhạt, khắc chế, cấm dục.

Giống như một vị thần cho người ta tùy ý chơi đùa.

"Touch it."

Lawrence khàn giọng nói.

Cả người Thẩm Úc Đường như bị điện giật, hô hấp lập tức đình trệ. Cô đỏ bừng mặt, hoảng hốt ngẩng lên nhìn anh.

Anh... anh...

Anh đang làm cái gì thế này...

Thẩm Úc Đường chỉ cảm thấy mình sắp tự bốc cháy vì nhiệt độ cơ thể quá cao, thậm chí thở cũng không nổi. Ai đó cứu cô với, cô sắp ngất rồi!

Lawrence nhận ra sự căng thẳng của cô, khẽ hé môi, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, từng âm tiết như dán sát bên tai, vang vọng trong óc: "You can breathe." (Em có thể hít thở.)

Thẩm Úc Đường ngẩn người nhìn anh. Giọng nói ấy như có ma lực, khiến cô bất giác thuận theo.

Hơi thở rốt cuộc cũng nối lại, dưới sự dẫn dắt của anh, hít vào, thở ra... hít vào, thở ra.

"Good, Ivy." Anh trầm giọng khen ngợi.

Bàn tay cô vẫn bị anh giữ chặt.

Lòng bàn tay anh ấm nóng, khô ráo và rắn chắc, bao lấy những ngón tay lạnh buốt của cô, đặt lên vùng cơ bụng đỏ ửng vì dị ứng.

Nóng rực.

Hô hấp của Thẩm Úc Đường dần ổn định lại, cảm giác căng tức nơi lồng ngực cũng từng chút tan biến.

"See?" Lawrence khẽ nhếch môi. "You can do it."

Mỗi chữ tiếng Anh anh nói đều trầm ấm, nồng hậu, như ngụm rượu vang nóng đầu tiên bên lò sưởi trong đêm Giáng Sinh đầy tuyết.

Đúng là phạm quy.

Những lời dễ gây hiểu lầm thế này, thật sự quá phạm quy.

Quá đáng hơn nữa, rõ ràng từng động tác, từng ánh mắt đều chuẩn xác giẫm lên điểm yếu trong lòng cô, tràn đầy ám chỉ, vậy mà nét mặt anh từ đầu đến cuối vẫn tự chủ, điềm nhiên. Không hề để lộ sơ hở.

Đúng là đồ cáo già!

"Em cảm nhận được chưa?" Lawrence bất chợt mở miệng. "Tôi bị dị ứng với lông mèo thôi."

Anh buông tay cô ra.

"Không có gì nghiêm trọng cả."

Thẩm Úc Đường suýt tức nghẹn chết.

Thế thì vừa nãy anh làm trò mờ ám đó để làm gì?! Trực tiếp nói mình dị ứng với mèo chẳng phải xong rồi sao?!

Cô vừa định nổi giận thì Lawrence như đã đoán trước tính cô, anh đi trước một bước, nhẹ nhàng đưa chú mèo trong lòng sang cho cô.

"Tối nay em để nó ở phòng em trước đi. Ngày mai tôi sẽ bảo người đưa đến phòng nuôi mèo."

"Phòng nuôi mèo?" Thẩm Úc Đường hơi bất ngờ.

Ôm chú mèo mềm mại trong tay, bao nhiêu tức giận cũng tan biến.

"Ừ." Lawrence gật đầu. "Trong trang viên thỉnh thoảng có mèo hoang chạy đến, tôi cho người xây một phòng bán kín để nuôi. Mỗi ngày đều có người chăm sóc."

Thẩm Úc Đường sững lại.

Cô vốn nghĩ Lawrence là kẻ lạnh nhạt, vô cảm, chẳng màng điều gì. Không ngờ anh cũng có thể vì vài con mèo hoang thoáng qua mà xây cả căn phòng riêng, sắp xếp người chăm. Việc này chẳng mang lại lợi ích gì, chỉ xuất phát từ lòng tốt đơn thuần.

Cô nhìn anh vài giây, bất giác bật cười, buông một câu: "Thì ra anh cũng có trái tim."

Trong giọng anh thoáng chứa ý cười mơ hồ: "Vậy sao? Em nghĩ tôi vô tâm?"

Anh bước lên một bước, chậm rãi, không gấp gáp.

"Vậy có cần tôi moi trái tim ra cho em xem không, Ivy?"

Thẩm Úc Đường ôm chặt mèo, theo phản xạ lùi nửa bước, lưng chạm cửa, tay đặt lên nắm cửa. Cô nhìn anh mấy giây, rồi xoay người, giọng nói bình thản: "Không cần. Tôi chẳng có hứng thú với trái tim của anh."

Ngay trước khi rời đi, cô hơi nghiêng đầu: "Chúc ngủ ngon, Lawrence."

Cánh cửa khẽ khép lại.

Trong phòng chỉ còn Lawrence đứng lặng.

Anh trầm mặc một lúc mới thấp giọng thì thầm: "Ngủ ngon, my Ivy."

*

Thẩm Úc Đường về phòng, lấy gối và chăn trên sofa trải xuống thảm cạnh giường, nhẹ nhàng đặt mèo con lên, rồi để thêm một bát nước ấm bên cạnh. Nó còn quá nhỏ, đặt trên giường sợ nhảy xuống sẽ ngã, ở dưới đất lại an toàn hơn.

Mèo con ngoan ngoãn cuộn mình trên chăn, đầu rúc vào đôi chân nhỏ, như một con búp bê xinh xắn.

Cô ngồi xổm bên cạnh khẽ vuốt lớp lông mềm trên đầu nó rồi ngắm một lúc lâu. Thật đáng yêu.

Thực ra từ nhỏ cô đã thích chó mèo. Nhưng chưa bao giờ nuôi. Bởi cô sợ bất cứ mối gắn kết nào quá sâu, rồi cuối cùng cũng sẽ rời bỏ cô.

Cô không chịu nổi cảm giác trống rỗng ấy. Cảm giác như một phần bản thân bị xé rời ra. Thà không có ngay từ đầu thì sẽ không phải sợ mất.

Đêm đã khuya, mưa cũng tạnh.

Thẩm Úc Đường lên giường, tắt đèn, nhắm mắt. Công việc ngày mai chất cao như núi, cô cần ngủ đủ để giữ sức.

Trong cơn mơ hồ, cô cảm thấy căn phòng thay đổi. Không khí ẩm nóng xung quanh bất chợt nhuộm thành một màu đỏ thẫm. Bức tường đỏ và tấm rèm nhung đỏ buông xuống từ trần cao, khe cửa sổ không lọt nổi chút gió. Ngọn lửa bập bùng, từng dãy nến đỏ trên giá cao hắt ánh sáng hừng hực.

Nhưng cô quá mệt, ý thức dần chìm vào bóng tối, chỉ khẽ nhíu mày, trở mình, rồi lại ngủ tiếp.

Trong mơ hồ, cô dường như cảm nhận có người đứng cạnh giường.

Người ấy lặng lẽ nhìn cô, rồi cúi xuống, chậm rãi áp lại gần.

Anh hôn cô.

Nụ hôn rải khắp môi, xương quai xanh, ngực... Lạnh lẽo như kim loại.

Đây không phải là mơ.

Đây không phải là sự mơ hồ hư ảo trong giấc mộng. Nó quá chân thực. Chỉ cần môi lướt qua làn da, toàn thân liền trở nên mẫn cảm đến cực điểm.

Thẩm Úc Đường không giãy dụa. Cô quá mệt, đầu óc cũng lơ mơ. Chỉ mơ hồ cảm nhận được nụ hôn ấy từ vai trượt lên, từng chút từng chút dừng lại nơi xương quai xanh, dán sát bên cổ.

Dưới môi anh, huyết mạch của cô đập thình thịch.

Có thứ gì đó còn lạnh lẽo hơn trườn qua bên sườn ngực, thẳng tiến vào trong — anh thả ra một con trăn.

Loài trăn dữ luôn thích chui vào chỗ ẩm nóng.

Thẩm Úc Đường bị cắn đau đến run rẩy, ngửa đầu, mười ngón tay gắt gao siết chặt ga giường. Nước mắt không kìm được mà tuôn ra.

Cô vốn sợ rắn, mà đây lại là một con trăn to lớn, thô bạo, cắn chặt lấy cô không chịu buông, như còn muốn tiêm cả nọc độc vào cơ thể.

Cô sợ đến phát run, vừa run vừa bật ra những tiếng cầu xin run rẩy. Ngọn lửa nhỏ trong phòng vẫn cháy rực.

Không khí lẩn khuất mùi máu tanh hòa với hương thạch nam. Bên tai vang lên một giọng nói — âm sắc quá đỗi mê hoặc, chỉ nghe thôi cũng đủ khiến người ta cam tâm sa đọa.

"Nguyện ý hiến dâng chính mình cho tôi sao?"

"My angel."

Cô nghe thấy chính mình, bằng giọng khàn vỡ, run rẩy thốt ra: "Em nguyện ý."

Trước sự uy h**p của trăn dữ, trước từng đợt công kích mãnh liệt, cô không thể thốt ra lời cự tuyệt. Cho dù lúc này phải hiến cả sinh mạng, cô cũng sẽ bị mê hoặc mà không hề do dự.

Ngay khoảnh khắc lời nói vừa dứt, Thẩm Úc Đường cảm thấy bên cần cổ yếu ớt của mình bị vật gì nhọn hoắt đâm vào.

Máu dưới làn da nhanh chóng bị hút đi. Cô gắng gượng mở mắt, đôi tay mềm nhũn vô lực muốn đẩy anh ra. Trong cơn mơ hồ, cô rốt cuộc thấy rõ gương mặt ấy.

Một gương mặt tái nhợt, không thuộc về nhân loại.

Là — Lawrence.

Anh lẳng lặng nhìn cô, không nói một lời.

Khóe môi còn vương máu tươi, cặp răng nanh trắng sắc bén trên môi trên chưa kịp thu lại, đầu răng vẫn còn đọng một giọt máu đỏ.

Đôi mắt xám xanh lạnh băng và sâu thẳm.

Anh chẳng mặc gì trên người, làn da trắng đến gần như trong suốt.

Anh đang hút máu của cô.

Cô đột nhiên nhớ đến truyền thuyết cổ xưa trong tòa lâu đài.

Nghe nói nơi này có một vị Bá tước ma cà rồng bất tử. Hắn lấy vẻ ngoài tuấn mỹ để dụ dỗ thiếu nữ, rồi dùng trái tim và huyết dịch của họ để đổi lấy vĩnh hằng cho chính mình.

Lý trí nói với cô rằng phải chạy.

Nhưng cơ thể không thể động đậy.

Cô chỉ mở to mắt, nằm trong vòng tay anh.

Thân thể băng lạnh, nhưng trong tim lại dấy lên ngọn lửa nóng bỏng như thiêu đốt.

Cô tựa như những cô gái đáng thương kia, cam tâm bị anh chiếm hữu, tình nguyện sa đọa trong đôi mắt đẹp kia。

Chỉ cần đổi lại thêm một giây hôn môi.

Răng nanh của anh càng cắm sâu hơn.

Ý thức của Thẩm Úc Đường bắt đầu tan rã, ánh sáng rải rác loang lổ. Cô cảm thấy thân thể mình lúc thì nhẹ bẫng, lúc lại nặng trĩu, thời gian và không gian đều sụp đổ — cho đến khi đột ngột bừng tỉnh.

Cô choàng mở mắt.

Vẫn là căn phòng ấy. Con mèo nhỏ vẫn ngoan ngoãn cuộn mình trên tấm thảm, bên ngoài màn đêm tĩnh mịch.

Là một giấc mơ.

Chỉ là mơ thôi.

Nhưng áo ngủ của cô đã ướt sũng, ngực thấm đầy mồ hôi, còn đang co thắt run rẩy không dứt.

Thật tệ.

Có gì còn tệ hơn thế này không?

Cô không thể kiềm chế được mà mơ về Lawrence, thậm chí còn ở trong mộng hưởng thụ một kh*** c*m khiến cô phát điên. Trời ạ, cô nhất định là người đàn bà tồi tệ nhất thế giới.

Thật sự hư hỏng đến tận cùng.

Nghĩ vậy, kẻ đã hư hỏng đến tận xương tủy hất chăn xuống giường, vào phòng tắm tắm rửa, thay đồ ngủ và q**n l*t mới, rồi mới tiếp tục nằm xuống.

...Ga giường ngày mai cũng phải gọi người đến thay rồi.

Ba giờ sáng, người phụ nữ tồi tệ kia nằm trên tấm nệm đặt riêng giá hàng triệu, trở mình mãi không ngủ nổi. Chỉ cần nhắm mắt, đầu óc liền bay đến những nơi kỳ quái — lúc thì hiện lên gương mặt Lục Yến Hồi, lúc lại là Lawrence.

Nhưng cô thật sự không thể không ngủ, bằng không ngày mai đi làm sẽ chết mất.

Dằn vặt một hồi, Thẩm Úc Đường đưa ra một quyết định táo bạo — cô xuống giường, cầm theo điện thoại, lặng lẽ đẩy cửa phòng đối diện không xa: phòng của Lục Yến Hồi.

Trong phòng tối om, không có một tiếng động.

Rèm cửa che kín ánh sáng, cô chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt từ điện thoại để nhìn đường. Không khí trong phòng thoang thoảng mùi đàn hương bạch mộc, mùi hương trầm ấm dễ khiến người ta an lòng.

Thẩm Úc Đường nín thở, bước đến cạnh giường, nhẹ nhàng vén chăn chui vào. Chăn gối vẫn còn hơi ấm của hắn, mùi hormone đàn ông hòa cùng mùi hương ấy nhất thời quấn chặt lấy cô.

Cô duỗi tay, thử nâng cánh tay hắn lên. Nhưng cơ bắp nơi đó quá nặng, cô phải cố gắng lắm mới tựa được mình vào trong vòng tay hắn.

Trán chạm vào hõm vai hắn, hơi thở hòa quyện.

Trong bóng tối, cô chớp đôi mắt long lanh, ngắm gương mặt ngủ say của Lục Yến Hồi. Càng kề sát, càng bị những đường nét tinh tế ấy khiến trái tim đập loạn.

Sống mũi cao thẳng, khi áp xuống còn cọ sát đến run người. Cái cảm giác ngạt thở kia đến giờ cô vẫn không quên.

Và đôi môi mỏng mềm mại chỉ vương chút nếp nhăn nhỏ. Cánh môi căng mọng, tựa như cánh hoa, hôn lên thì mềm mại mướt mát, dư vị tuyệt diệu.

Đang mải mê hồi tưởng, Lục Yến Hồi bỗng cử động.

Hắn nhận ra trong lòng có gì đó, thân thể thoáng căng thẳng, rồi đột ngột tỉnh giấc, xoay người tránh đi.

"Là em." Giọng Thẩm Úc Đường khẽ khàng, ngửa cằm trong vòng tay hắn để nhìn hắn. Giống hệt một con hồ ly đáng thương.

Lục Yến Hồi sững lại, não bộ thoáng chốc trở nên trống rỗng, không rõ đây là mộng hay ảo giác quá thật.

Mãi đến khi ngửi thấy hương sữa tắm từ người cô, hương bưởi nhẹ nhàng, vương hơi nước mềm mại. Lại kề gần hơn, hắn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô.

Không phải mơ.

Sự mềm mại của cô áp vào ngực, theo từng nhịp thở khẽ nhấp nhô, thật sự đến không thể chối cãi. Lúc này Lục Yến Hồi mới siết chặt tay, giam cô trong ngực, cằm tì trên đỉnh tóc, má khẽ cọ nhẹ.

"Anh còn tưởng mình đang mơ."

"Em có làm anh sợ không?"

Thẩm Úc Đường nói, đồng thời vòng chân quấn lấy hắn, giống hệt một con gấu túi ôm chặt. Đáp lại cô là cái ôm càng chặt.

"Không."

Một lúc sau, hắn trầm giọng thì thầm: "Anh rất nhớ em."

Trái tim Thẩm Úc Đường chợt thắt lại vì câu tình ngữ khàn khàn này. Một cảm giác tội lỗi như đang vụng trộm trào dâng.

Nhưng nghĩ lại — vì sao phải áy náy?

Cô rõ ràng chưa làm gì sai. Tất cả đều do Lawrence.

Là anh không giữ nam đức, cố tình quyến rũ cô.

Anh xấu, cô mới là người tốt.

Cô không sai chút nào.

Vậy nên, Thẩm Úc Đường áp sát hơn, thì thầm bên tai hắn: "Em cũng nhớ anh."

Cô khẽ hôn lên má hắn, rồi dụi đầu vào hõm cổ, hít sâu, lẩm bẩm: "Sao anh lại thơm như thế..."

Ngay sau đó, Thẩm Úc Đường liền cảm nhận được — không chỉ Lục Yến Hồi nhớ cô, mà cả anh em của hắn cũng nhớ rồi.
 

Bình Luận (0)
Comment