Hôn đến khi nào tôi hài lòng
*
"...Là anh sao?"
"Bùi Hành."
Khoảnh khắc Lawrence nghe thấy Thẩm Úc Đường gọi ra cái tên ấy, trong đầu anh như có tiếng nổ ầm vang, chẻ toạc hết thảy, để lại một khoảng trống trắng xóa.
Máu trong người bỗng chốc đông cứng lại.
Đầu anh vẫn vùi nơi hõm cổ cô, không dám nhúc nhích. Toàn thân cứng đờ, che phủ lên người cô, tựa như một ngọn núi ngọc sắp sụp đổ.
Anh không dám lên tiếng, chỉ có nhịp tim dồn dập như trống trận.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Lawrence cảm nhận được sự sợ hãi – một nỗi sợ chưa từng có. Anh chờ đợi, chờ đợi phán quyết từ cô.
Trái tim như sắp bật tung khỏi lồng ngực.
Thế nhưng hai giây trôi qua, phán quyết ấy vẫn chưa rơi xuống.
Ngược lại, giọng cô mơ màng, men say quyện cùng tiếng cười, lướt qua bên tai anh như tiếng mộng du: "...Tôi biết ngay là anh, Bùi Hành. Tôi, tôi chưa hề say đâu..."
Cô khẽ ngẩng cằm, hàng mi lướt nhẹ bên tóc mai anh, ngón tay cũng chầm chậm luồn vào mái tóc anh.
Xoa nhẹ, rồi xoắn lấy, giọng khẽ như tiếng thở dài: "À... thì ra tóc anh lại mềm đến thế..."
Từng tiếng, từng động tác, giống như đang vỗ về một con mãnh thú đã lâu chưa được an ủi. Lawrence gục đầu sâu hơn, chống khuỷu tay hai bên người cô, thân thể khẽ run. Nhưng hơi thở lại dần dần thả lỏng.
Cơn chấn động nơi lồng ngực cuối cùng cũng lắng xuống. Anh nhận ra, thì ra cô không hề chán ghét anh như anh từng tưởng tượng. Thì ra... cô cũng có thể gọi tên anh bằng giọng điệu dịu dàng đến vậy. Thì ra, được cô cho phép đến gần chính là cảm giác thế này.
Thẩm Úc Đường vẫn chưa dừng lại, vừa v**t v* mái tóc mềm mại bồng bềnh ấy vừa lẩm bẩm mấy câu tiếng Trung mang theo chút phương ngữ.
Lawrence nghe ra được, nhưng chỉ hiểu loáng thoáng một nửa. Anh bỗng hận mình vì sao không học nhiều thêm ít tiếng Trung, để có thể bắt trọn từng tiếng thì thầm của cô đêm nay.
Đang nghĩ mãi, Thẩm Úc Đường bất chợt đổi sang tiếng Ý, giọng nói mang chút ấm ức: "...Anh có thể ngồi dậy không? Anh nặng quá, tôi thở không nổi rồi..."
Anh cao 1m92, vai rộng chân dài, cả người rắn chắc lại nóng hầm hập, đè đến mức cô càng lúc càng khó thở.
Nghe vậy, Lawrence như bị điểm huyệt, sững lại nửa giây mới chịu ngẩng đầu, dịch người sang bên.
Nhưng vừa ngồi dậy, cô đã "ọe—" một tiếng khô khốc. Anh khựng lại, chưa kịp phản ứng thì liền tiếp thêm một tiếng thứ hai, chân thực hơn, nguy cấp hơn.
Anh hoảng hốt nhảy khỏi giường, vội vàng lấy khăn giấy và thùng rác đưa lại.
Thẩm Úc Đường nôn vài tiếng, nằm rạp bên giường, đáng thương ngẩng đầu, hàng mi ướt rượt, lí nhí nói: "...Tôi muốn nôn..."
"Cứ nôn đi." Anh đặt thùng rác sạch sẽ ngay trước mặt cô, cúi người: "Tôi hứng cho, đừng sợ, muốn nôn thì nôn ra."
Cô nhăn mày lắc đầu: "Ở đây nôn không được... tôi muốn vào nhà vệ sinh."
"Được."
Anh đặt thùng rác xuống, lấy cho cô một chiếc áo choàng ngủ từ sofa: "Mặc cái này trước đã."
Là áo của anh – áo ngủ lụa đen, còn vương mùi hương của anh.
Tóc cô xõa xuống che hết phần trước, dưới ánh trăng nhàn nhạt chỉ lộ ra vòng eo thon lõm vào, cùng đôi chân dài mượt mà.
Cô nhận áo, mới sực nhớ mình không mặc gì. Ngẩng nhìn Lawrence, phát hiện anh cũng chẳng mặc gì, thế là bật cười khúc khích: "Anh... sao anh cũng không mặc quần áo vậy?"
Vừa cười vừa cố khoác áo lên người, nhưng mãi không tìm ra ống tay, chỉ đành treo tạm trên vai.
Thấy thế, Lawrence khẽ nhíu mày, anh thở dài, kéo áo xuống, giơ tay áo ra dịu giọng: "Đưa tay."
Thẩm Úc Đường sau khi uống rượu lại đặc biệt ngoan, nghe lời giơ tay trái, rồi lại giơ tay phải.
Mặc xong, anh cúi người thắt dây áo quanh eo cho cô. Không ngờ, hai tay cô bất ngờ vươn lên, chuẩn xác đặt lên ngực anh, khiến cả người anh run bắn, chậm rãi ngẩng mắt nhìn cô.
"...Em đang làm gì vậy?"
Cô cười khanh khách: "Tôi mặc... thì anh không được mặc. Tôi thích anh chẳng mặc gì cả." Nói xong còn nhéo thêm mấy cái.
Cô say khướt, miệng thốt ra đủ lời chẳng kiêng dè, mặt không chút đỏ, đường hoàng đến nực cười. Quả thực như yêu tinh rượu sống sờ sờ.
Lawrence chưa từng nghĩ Thẩm Úc Đường say lại thành ra như thế, vừa tức vừa buồn cười, khóe môi hiếm hoi cong lên.
"Được, tôi không mặc."
Anh trầm giọng dỗ dành.
"Giờ chúng ta vào nhà vệ sinh nhé?"
Dứt lời, anh cúi người, một tay vòng qua đầu gối cô, nhẹ nhàng bế bổng như ôm một đứa trẻ, rồi thẳng hướng nhà vệ sinh mà đi.
Vừa đặt xuống, cô lập tức lao tới ôm lấy bồn cầu "oẹ—" một tiếng.
Lawrence không hề ghét bỏ, ngược lại bước lên, cúi người vén tóc cô lên, giữ trong tay, để tránh tóc vướng vào.
Tay kia khum lại đều đặn vỗ nhẹ lưng cho cô. Dưới từng nhịp vỗ ấy, Thẩm Úc Đường nôn thêm hai lần, hầu như đã nôn hết thứ rượu hỗn tạp trong bụng.
"Đỡ hơn chưa?"
Cô nôn đến kiệt sức, gương mặt vì sung huyết mà đỏ bừng, mềm oặt gật đầu: "Đỡ... rồi."
"Còn muốn nôn không?"
Cô lắc đầu: "Không."
Lawrence khẽ ừ, ôm lấy cô, thuận tay đóng nắp bồn cầu, cúi người ấn nút tự động xả.
Vừa đứng lên, Thẩm Úc Đường đã lảo đảo muốn chạy về phòng ngủ, nhưng anh nhanh chóng kéo lại: "Khoan."
Anh dìu cô đến bồn rửa, rót một cốc nước súc miệng đưa cho cô: "Súc miệng đã."
Cô ngoan ngoãn ngậm nước, "ọc ọc" súc mấy lần. Vị bạc hà cay nồng làm cô lè lưỡi thổi khí "phù phù" cho dịu.
"Cay quá!"
Lawrence bị dáng vẻ ấy chọc cười, yết hầu khẽ rung, trái tim mềm đến muốn tan chảy.
"Tôi còn muốn rửa mặt!"
Cô rụt lưỡi lại, chỉ vào vòi nước, đôi mắt long lanh: "Rửa mặt cho con đi, mẹ ơi!"
Động tác của Lawrence khựng lại, cúi đầu nhìn cô, hàng mày hơi nhíu, như thể chưa chắc mình có nghe nhầm hay không.
"Em vừa nói gì?"
"Tôi thấy... khi nãy anh giống như mẹ tôi... hu hu..."
Nói rồi, hốc mắt cô bỗng đỏ lên, sống mũi cay xè, nước mắt chực trào.
"Tôi... tôi nhớ mẹ..."
Lần này cô thực sự đã khóc.
Là men rượu kéo cảm xúc dâng trào, khiến nỗi tủi thân vỡ òa. Vai cô run lên từng hồi, giọt lệ theo hàng mi rơi tí tách. Lawrence nhìn rõ, cũng phân biệt được: đây không phải giả vờ, mà là thật sự đang khóc.
Nếu như đó chỉ là những giọt nước mắt giả vờ, anh hẳn đã muốn ép cô khóc ra tiếng. Nhưng khi cô khóc thật, anh lại hoàn toàn bất lực, chỉ biết đau lòng, không thể sinh ra bất kỳ ý nghĩ nào khác.
Bàn tay anh khẽ nâng lên, lửng lơ trong không trung một lúc, cuối cùng rơi xuống đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa, chỉnh lại những sợi tóc rối bời.
Ngón tay kia lướt qua đuôi mắt ướt nhòe, khớp ngón hơi cong, giúp cô gạt đi giọt lệ còn lăn trên má.
Anh không nói gì, chẳng buông ra câu an ủi nào, chỉ lặng lẽ nhìn cô khóc. Sau đó cúi đầu rút một chiếc khăn mặt, nhúng nước ấm, rồi cẩn thận lau chùi gương mặt cho cô, động tác như dỗ dành một đứa trẻ, dịu dàng đến mức ngay cả Lawrence cũng không nhận ra, lúc này ánh mắt mình chan chứa biết bao thương xót.
Anh thật sự đau lòng vì cô. Chỉ cần nhìn thấy cô khóc, tim anh cũng đau đến tê dại.
Hẳn là cô đã chịu rất nhiều tủi thân. Một mình sống nơi đất khách, cô đơn như hòn đảo giữa biển, không có gia đình hay bạn bè thân quen bên cạnh.
Ngày trước khi phải chịu oan ức, cô đã làm sao để vượt qua? Có phải cũng giống bây giờ, đôi mắt đỏ hoe, chóp mũi ửng đỏ, trốn trong nhà khóc một mình?
Khi gặp khó khăn, thử thách, cô đã phải cắn răng một mình chống đỡ thế nào? Bao nhiêu cay đắng, uất nghẹn mà anh chưa từng thấy, cô hẳn đã nếm trải không ít.
Ivy của anh... cô gái nhỏ mạnh mẽ và kiên cường đến thế. Nghĩ tới đó, Lawrence chỉ thấy tim mình quặn thắt, đau đến muốn nát ra. Anh chỉ muốn ôm cô vào lòng thật chặt, khẽ khàng dỗ dành. Giống như mẹ từng dỗ anh thuở nhỏ, hát những khúc đồng dao Ý ru anh ngủ.
Hoặc... hôn đi từng giọt lệ nóng hổi đang tuôn ra từ khóe mắt ấy.
Nhưng...
Anh không thể.
Trái tim cô lúc này đã rối loạn đủ rồi, anh nào nỡ làm cô thêm khó xử. Anh không nỡ.
Thế nên Lawrence nén lại tất cả xung động, chỉ đưa tay, một lần nữa lau sạch những giọt lệ còn sót lại trên gương mặt cô.
Cuối cùng Thẩm Úc Đường cũng ngừng khóc. Cô nghiêng đầu, "bịch" một tiếng tựa vào ngực anh, yếu ớt nói: "Tôi... có chút hết sức rồi."
Cô thực sự không còn chút sức lực nào nữa. Nôn mửa rồi lại khóc lóc đã rút cạn toàn bộ năng lượng, khiến chân tay đều mềm nhũn, như thể bị rút hết xương cốt.
Lawrence cúi người, nhẹ nhàng bế cô lên, đưa trở về phòng ngủ. Trong phòng chỉ có ngọn đèn tường vàng ấm dịu chiếu sáng một góc nhỏ, đem lại cảm giác an toàn và ấm áp.
Tựa như bên ngoài có bão tố mưa sa, chỉ cần ở đây thì không còn gì đáng sợ.
Thẩm Úc Đường khẽ hít vào, ngửi thấy căn phòng ngập tràn mùi hương trên người Lawrence — gỗ đàn hương quyện cùng thoáng vị ngải đắng.
Cơn buồn ngủ dày đặc lập tức kéo tới.
"Tôi muốn ngủ..."
"Được, vậy thì ngủ đi."
Lawrence đặt cô nằm xuống, gỡ tóc khỏi lưng, cẩn thận đắp chăn ngay ngắn cho cô: "Ngủ ngoan, ngày mai mọi thứ sẽ ổn thôi, được không?"
Cô gật đầu, mí mắt nặng trĩu. Trong tầm mắt mơ hồ, Lawrence đứng bên giường, cúi đầu nhìn xuống cô.
Mái tóc anh xù mềm, dưới ánh đèn càng thêm vàng rực, làn da trắng trẻo như thiên sứ từ trên trời giáng xuống. Một thiên sứ đầy ắp tình thương.
Giây phút này, cô chẳng còn chút dục niệm nào, chỉ thấy nơi anh tỏa ra ánh sáng dịu dàng như mẫu từ.
"Anh có thể... ru tôi ngủ không?"
Cô thật sự coi anh như mẹ.
Lawrence khựng lại một thoáng, rồi trầm giọng đáp: "Được."
Anh ngồi xuống mép giường, chăn hơi lõm xuống một góc. Thẩm Úc Đường gối đầu lên chiếc gối mềm, nghiêng mặt, ngoan ngoãn nhìn anh, chờ nghe chuyện cổ tích.
Tuy chưa từng làm việc này, nhưng Lawrence thông minh, bịa một câu chuyện nhỏ để kể cho cô gái nghe trước khi ngủ chẳng có gì khó.
Anh bắt đầu kể.
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính như thần Apollo gảy khúc đàn bảy dây bên tai, dìu dặt vấn vương. Đôi mắt Thẩm Úc Đường dần dần khép lại.
Lawrence nghĩ rằng cô đã ngủ, vừa định đứng dậy rời đi, cổ tay bất ngờ bị một bàn tay ấm áp níu lại.
Anh sững người, cúi đầu nhìn xuống.
Cô từ từ mở mắt, mơ mơ màng màng, không rõ là mê sảng hay tỉnh nửa chừng, khẽ thì thầm: "Anh thật tốt... tôi thích anh..."
Thân thể Lawrence chấn động dữ dội, đồng tử bỗng siết chặt.
Nhưng ngay sau đó, cô lại lẩm bẩm đổi giọng: "Không đúng, không đúng... là tôi đã từng thích anh. Lúc ban đầu thôi... chỉ là... anh quá... quá khó hiểu, Bùi Hành..."
"Tôi không hiểu nổi anh... thậm chí còn có chút sợ anh..."
Nói dứt lời, cô buông tay, trở mình, chìm vào giấc ngủ.
Lawrence như bị những lời ấy đóng đinh tại chỗ, bất động, hóa đá trong tư thế cúi người.
Không gian im phăng phắc chẳng còn âm thanh nào, anh như rơi vào khoảng chân không, chỉ nghe thấy tiếng tim mình nện từng nhịp nặng nề, đập thẳng vào màng nhĩ đau nhói.
Anh giữ nguyên dáng vẻ ấy, không biết cứng ngắc bao lâu mới từ từ hoàn hồn. Nhưng ngay khi ý thức quay lại, anh chỉ hận không thể tự tát mình mấy cái.
Thì ra... lúc ban đầu, cô từng thích anh.
Vậy mà anh đã đáp lại thế nào?
Ngạo mạn, chết cũng không thừa nhận tình cảm, luôn coi sự quan tâm vô cớ là thứ tò mò vô hại, hết lần này tới lần khác lấy câu "chỉ vì công việc" để tự lừa mình.
Rõ ràng để tâm đến vậy, lại giả vờ chẳng hề gì.
Anh đã làm gì... rốt cuộc đã làm những gì?
Trước đây anh đúng là một kẻ khốn nạn.
Lawrence cúi đầu, nhìn Thẩm Úc Đường đang say ngủ.
Cô ngủ rất say, hàng mi che khuất đôi mắt linh động, bình thản nằm trên giường anh. Nhưng anh biết rõ, giây phút này là thứ anh đánh cắp. Là chút ấm áp nửa đêm anh lén lấy từ tay Lục Yến Hồi.
Lawrence hít sâu một hơi, xoay người, lấy áo khoác khoác lên, đẩy cửa ra ban công.
Ngọn gió đêm lạnh lẽo ùa vào, cuốn trôi mớ hỗn loạn trong đầu. Anh tựa vào lan can, ngón tay kẹp điếu thuốc, ngậm nơi môi chưa châm lửa. Chỉ đến khi lửa lóe sáng, anh mới hít sâu một hơi.
Lawrence vốn ít hút thuốc. Hơi đầu tiên ập xuống phổi cay rát đến nghẹt thở, khiến anh ho sặc một lúc lâu. Nhưng ý nghĩ trong đầu dần dần lắng lại.
Điếu này nối tiếp điếu khác.
Sương mù tan dần, mà nỗi chấp niệm trong tim lại càng thêm rõ rệt.
Cô thừa nhận từng thích anh. Dù là đã từng... nhưng đó cũng là thích. Tốt lắm.
Lawrence khẽ bật cười.
Anh không quan tâm là quá khứ hay hiện tại. Anh chỉ biết, chỉ cần cô không chán ghét anh, anh sẽ từng bước từng bước đoạt cô về.
Trước đây anh sợ cô ghét bỏ nên chẳng dám hành động. Nhưng nay chính miệng cô đã nói ra, anh chẳng còn lý do gì để dâng hai tay nhường cho người khác.
Lawrence phả ra hơi khói cuối cùng, nghiền nát tàn thuốc, cùng lúc nghiền nát cả chút do dự còn sót lại trong lòng.
Anh ngẩng đầu, nhìn lên vầng trăng lơ lửng nơi ngọn cây.
Cảnh đêm hôm nay thật đẹp.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, nở một nụ cười, rồi xoay người trở vào phòng, nhẹ nhàng khép cánh cửa ban công lại. Căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe được tiếng hô hấp khẽ khàng của cô.
Thẩm Úc Đường vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, nằm nghiêng trong chiếc chăn mềm. Từ khe hở của rèm cửa sau lưng Lawrence, ánh trăng lặng lẽ rơi xuống, phủ một lớp sáng mỏng lên gò má, xương quai xanh và cánh tay lộ ra ngoài chăn của cô, khiến làn da cô trông như ngọc trắng tinh khiết, dịu dàng. Anh đứng ở cửa, đôi mắt đã quen với bóng tối trong phòng, ánh nhìn từng chút một dừng lại trên người cô, nghiêm túc đến độ gần như thành kính.
So với "nhìn", càng giống như sự chiêm ngưỡng đầy thành kính.
Ánh mắt ấy, cùng tình yêu nồng cháy trong đáy mắt ấy, giấu thế nào cũng không nổi.
Một lúc lâu sau, anh mới từ tốn dời ánh mắt, bước đến bồn rửa mặt, cẩn thận rửa sạch mùi khói thuốc còn vương trên môi và đầu ngón tay, rồi súc miệng.
Anh vốn không thích mùi thuốc, nhưng đôi khi, thuốc lá và rượu lại là thứ duy nhất có thể khiến anh ép mình bình tĩnh trở lại. Nước từ vòi chảy ào xuống, chẳng mấy chốc lại lặng im như cũ.
Anh đưa tay lên ngửi thử, sợ trên người vẫn còn vương khói thuốc, rồi mở ngăn kéo, lấy ra một lọ nước hoa. Anh vặn nắp, xịt chút ít lên cổ, cổ tay và tay áo. Làm xong, Lawrence bỗng dừng động tác, cúi đầu nhìn lọ nước hoa trong tay, khóe môi cong cong, bật cười khẽ.
Anh đang làm gì thế này?
Chẳng khác nào "tắm gội dâng hương", chuẩn bị tiến cống trước mặt nữ vương.
Đặt lọ nước hoa trở lại, Lawrence lặng lẽ bước về phía giường, nằm nghiêng xuống bên cạnh cô. Giữa hai người còn chừa một khoảng nhỏ, anh gối đầu lên một bên cánh tay, cứ thế lặng lẽ nhìn cô. Ánh mắt chậm rãi, tham lam, nhìn thế nào cũng không đủ.
Không biết đã bao lâu, anh bỗng nhận ra ở bên phải đường chân tóc trên trán cô có một vết sẹo nhạt bị mái tóc mềm mại che đi. Nếu không phải anh đang ở rất gần, nhìn thật chăm chú, thì khó mà phát hiện.
Vết sẹo này từ khi nào mà có? Do đâu mà để lại? Lúc bị thương, hẳn là rất đau.
Nghĩ đến đây, Lawrence theo bản năng đưa tay khẽ khàng gạt đi sợi tóc nhỏ, như đang nâng niu bảo vật, dịu dàng chạm dọc theo vết sẹo ấy.
Ngón tay dừng lại vài giây, rồi mới chậm rãi thu về.
Sau đó, anh cúi người, đặt lên vết sẹo kia một nụ hôn. Đó là nỗi xót xa của anh, xót cho một vết thương đã sớm lành của cô.
Đêm nay, Thẩm Úc Đường ngủ rất ngoan, rất say, không trở mình, không cựa quậy, cứ thế yên tĩnh nằm im.
Lawrence tựa vào đầu giường, nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, nhìn trọn một đêm. Mãi đến khi ngoài cửa sổ ánh sáng hừng đông dần le lói, anh mới chịu khép mắt.
Khi Thẩm Úc Đường tỉnh dậy, cô vẫn còn ngái ngủ, hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu. Cô lười nhác duỗi người như một chú mèo lớn, còn kèm theo âm thanh kéo dài: "Ưm... a~"
Chỉ cảm thấy đêm qua ngủ vô cùng ngon, trong mơ tràn ngập hương thơm dịu ngọt. Cô còn mơ thấy mẹ, dịu dàng v**t v* mái tóc cô, còn hôn khẽ lên trán.
Cô dụi dụi mắt, đầu óc chưa hoàn toàn tỉnh táo, theo thói quen từ trong chăn nhích ra, ngồi tựa đầu vào thành giường, ngẩn ngơ một lúc. Nhưng đột nhiên, khóe mắt quét qua bên cạnh — dường như có gì đó không đúng.
Trái tim bỗng chốc trầm xuống.
Cô giật mình quay đầu lại—
... Trời đất ơi.
Sao lại là Lawrence?!
Trong thoáng chốc, máu trong người như đông cứng, da đầu tê dại, đôi mắt mở to, không dám tin nhìn chằm chằm vào Lawrence vẫn còn nhắm mắt ngủ.
Trong đầu cô trống rỗng, vậy mà theo bản năng vẫn lướt qua một ý nghĩ rất không đúng lúc: khuôn mặt Lawrence thật hoàn hảo, ngủ một đêm mà chẳng hề có chút dầu bóng nào. Nhưng rất nhanh, nỗi sợ hãi đã thay thế tất cả.
Cô tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, quay mặt đi, tựa đầu vào giường, cố gắng thuyết phục mình rằng đây chỉ là ác mộng.
Nhất định là cô vẫn đang mơ.
Cô hít sâu vài lần, nhưng khi nghiến răng mở mắt ra lại chạm ngay phải đôi mắt xám xanh đã tỉnh, còn phủ một màn sương mờ của cơn ngái ngủ, nhưng ẩn trong đó là ý cười nhàn nhạt. Lawrence đã tỉnh, nhìn cô, khàn giọng nói: "Chào buổi sáng."
Trong giọng nói của anh, cô thậm chí còn nghe ra chút hứng thú vui vẻ.
Thẩm Úc Đường sợ đến mức không dám nhúc nhích, ngơ ngác nhìn anh.
Sao có thể... Sao cô lại ngủ cùng Lawrence?!
Ngay lúc đó, trong đầu bỗng lóe lên vài mảnh ký ức rời rạc. Cô nhớ lờ mờ... hôm qua được vệ sĩ đưa vào thang máy — khoan, thang máy? Chết dở! Chẳng lẽ lúc đó cô bấm nhầm tầng ba thành tầng hai? Rồi mơ mơ hồ hồ xông nhầm vào phòng Lawrence?
Ôi trơi ạ, một kịch bản hoang đường như vậy, sao lại rơi đúng vào cô chứ! Cô suýt nữa bị sự trớ trêu này chọc cười ra tiếng.
Nhưng lúc này, cô chẳng khác nào bị cắt mất giọng, một lời cũng không thốt ra nổi. Khi kịp hoàn hồn, cô lập tức tung chăn, xoay người nhảy xuống giường, định bỏ chạy ngay tức khắc.
Không ngờ người trên giường phản ứng nhanh hơn. Chưa kịp đặt chân xuống đất, cổ tay cô đã bị nắm chặt từ phía sau, bị kéo mạnh một cái, cả người mất trọng lượng ngã trở lại. Cơ thể mềm mại đập vào lồng ngực rắn chắc, cùng mùi hương lạnh lẽo, đắng dịu va chạm vào nhau.
"Muốn chạy?"
Lawrence cúi thấp người, một tay dễ dàng giữ chặt hai cổ tay cô, khóe môi nhếch lên: "Ivy, em đúng là một cô gái hư hỏng." Anh khẽ thì thầm bên tai cô, hơi thở nóng ẩm lướt qua, như đầu lưỡi mềm ướt l**m qua vành tai cô, "Ngủ với tôi xong, ngay cả một lời chào tạm biệt cũng không có đã muốn bỏ đi? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng thế?"
Thẩm Úc Đường vùng vẫy, trừng mắt nhìn anh: "Anh nói bậy! Đêm qua tôi say đến thế, sao có thể làm loại chuyện đó? Mấy cái 'tửu hậu loạn tính' đều là giả hết. Anh đừng có vu oan cho tôi!"
Lawrence bật cười, nụ cười giễu cợt khiến người ta sợ hãi.
"Vậy sao? Nhưng em nghĩ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta sẽ tin cái gì hơn? Tôi với em cùng một phòng suốt một đêm mà chẳng có chuyện gì xảy ra?"
Anh cúi xuống gần hơn, bức cô đến chỗ không còn đường lui, giọng nói thấp trầm thêm mấy phần: "Vậy em nói xem, Evan... có tin không?"
Vừa nghe anh nhắc đến Lục Yến Hồi, sắc mặt Thẩm Úc Đường lập tức lạnh hẳn, ánh mắt sắc như dao, từng chữ một nghiến ra khỏi kẽ răng: "Lawrence, nếu anh dám nói ra ngoài... tôi sẽ hận anh. Hận anh cả đời!"
Sắc mặt Lawrence cũng lạnh xuống.
Trong mắt cô, hắn lại đáng để cô bận lòng đến vậy sao?
Anh buông tay, thả lỏng vòng kiềm chế nơi cổ tay cô, lùi ra một chút, gương mặt không biểu cảm, chỉ thản nhiên nói: "Được thôi, vậy thì em cứ hận đi."
Khóe môi anh kéo ra một nụ cười chậm rãi, nhuốm đầy u ám: "Hận cả đời cũng tốt. Ít nhất... cả đời này, em sẽ không thể quên tôi."
Thẩm Úc Đường biết anh sẽ không thật sự làm vậy, nên trong lòng có chút yên tâm, ngẩng cằm bật cười, nhưng tim lại đập thình thịch loạn nhịp: "Được, anh cứ làm đi. Anh cứ nói cho tất cả mọi người biết, nói rằng tôi đã ngủ với anh. Nếu anh dám thì—"
Lời còn chưa dứt, Lawrence đã thản nhiên vươn tay, từ tủ đầu giường lấy ra điện thoại. Những ngón tay thon dài chậm rãi lướt trên màn hình, mở danh bạ.
Cuộc gọi đã được bấm.
Anh đưa màn hình lên trước mặt cô, để cô tận mắt nhìn thấy hai chữ cái nhảy nhót trên đó — Evan.
Trong đầu Thẩm Úc Đường "ong" một tiếng nổ tung, cả người sững lại nửa nhịp, rồi sắc mặt thoắt cái trắng bệch, máu rút sạch không còn giọt nào.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến anh vậy mà dám gọi!
"Lawrence—! Anh điên rồi!!"
Cô nhào tới, cả người đập vào anh, đưa tay định giật lấy điện thoại. Nhưng vừa mới với được nửa đường đã bị anh gọn gàng bắt lấy, thuận thế khóa chặt cổ tay, cả cơ thể cô bị ép vào trong vòng tay anh. Vòng ôm nóng rực, rắn chắc, như gông xiềng vững chãi khiến cô không cách nào thoát ra.
Ở đầu dây bên kia, tiếng tút tút từng hồi vang lên, rõ ràng mà tàn nhẫn. Mỗi một âm thanh rơi vào tai cô đều giống như một lưỡi dao sắc bén gõ lên thần kinh, treo trên đầu một thanh gươm Damocles, sẵn sàng bổ xuống, lấy mạng cô bất cứ lúc nào.
"Buông ra! Buông tôi ra!"
Thẩm Úc Đường cuống đến mức mắt đỏ hoe, giãy giụa kịch liệt, giọng nói nghẹn ngào run rẩy: "Lawrence! Đừng đùa nữa! Cúp máy đi—cúp ngay!!"
Lawrence cúi đầu, một lọn tóc rũ xuống trán, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại tối tăm, u ám như mặt nước chết.
Cánh tay anh siết chặt gọng kìm quanh bờ vai cô, kề sát tai, giọng nói trầm thấp dịu dàng, lại giống như dụ dỗ, như mê hoặc: "Tôi có thể cúp máy... nhưng em phải quay đầu lại, hôn tôi."
"Hôn đến khi nào tôi hài lòng."
Thẩm Úc Đường ghét nhất là bị người khác uy h**p. Cơn tức xộc thẳng lên não, cô hất mạnh khuỷu tay, thúc vào bụng anh. Dù đã thu lực, nhưng anh như chẳng hề cảm thấy gì, chỉ thuận thế giữ chặt lấy cánh tay cô, khiến cô hoàn toàn mất khả năng giãy giụa.
"Anh—"
Điện thoại đã được kết nối.
Ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng của Lục Yến Hồi: "Có chuyện gì?"