"Anh vừa khóc sao?"
*
Mọi người đồng loạt lặng im, ánh mắt không hẹn mà cùng dồn về phía Lawrence. Cho dù phần lớn không rõ mối quan hệ giữa ba người họ, thì bầu không khí căng chặt lúc này cũng đủ để ai nấy nhận ra có điều gì khác thường.
Ngồi trên ghế chủ tọa, Fred lại là người sớm đã nhìn thấu tất cả. Lawrence vốn là bạn thân nhiều năm của anh, ngay từ khi bản thân Lawrence còn chưa tự nhận ra tình cảm dành cho Thẩm Úc Đường, Fred đã phát hiện manh mối.
Chỉ đáng tiếc, sau cùng, cô lại chọn anh trai của Lawrence.
Song với kết cục ấy, Fred không lấy làm bất ngờ. Anh quá hiểu Lawrence. Người đàn ông ấy bề ngoài thì nho nhã, thực chất là kiêu ngạo, vốn quen đứng ở vị thế cao nhìn xuống, không bao giờ chịu cúi đầu, càng không biết thế nào là nhún nhường.
Vậy nên việc lỡ duyên gần như là điều tất yếu.
Khoảng cách giai cấp quá lớn, thêm vào đó là thái độ ngạo mạn kia — làm gì có cô gái nào có thể cảm thấy an toàn trong một mối quan hệ như thế.
Chỉ khi Lawrence chịu học cách cúi mình trong tình cảm, hiểu rằng sự tồn tại của mối quan hệ này phải do Thẩm Úc Đường quyết định, thì cô mới có thể nguyện ý ngoái đầu nhìn anh một lần.
Fred cúi xuống nhấp ngụm rượu, khóe mắt nhàn nhạt lướt qua Lawrence, rồi lại hướng sang Thẩm Úc Đường ở phía đối diện.
Chính Thẩm Úc Đường cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Sao lại có sự trùng hợp đến kỳ lạ như vậy, hai anh em họ đều rút trúng lá bài mang ký hiệu Rô.
Trong tay cô còn cầm chặt lá "Bài Định Mệnh". Cô khẽ xoay đầu nhìn Lục Yến Hồi. Ánh sáng trên boong tàu lướt qua gò má cô, cũng hắt lên nụ cười ôn hòa nơi khóe mắt hắn.
Ánh mắt hắn nhìn cô, dịu dàng, không gợn chút miễn cưỡng, như thể đang nói: "Dù em chọn thế nào, anh cũng chấp nhận."
Đúng lúc ấy, có kẻ không hiểu tình hình liền hô lớn: "Hay lắm, hay lắm! Đây mới gọi là kịch hay! Nào, chọn đi, anh trai hay em trai?"
Người kia vừa thổi lửa đã có kẻ a dua, cười đùa góp vui, chẳng ai nhận ra bầu không khí đã bắt đầu biến đổi vi tế.
Lawrence khẽ bật cười không đáp. Đường cong nơi khóe môi thoạt nhìn tùy ý, nhưng lại thiếu đi phần ung dung thấu suốt như thường lệ.
Anh cúi mắt, nhấp một ngụm champagne, dùng hương rượu để che giấu sự bất an do kỳ vọng mơ hồ mang đến.
Ngón tay Thẩm Úc Đường siết chặt lá bài, thoáng chốc rơi vào thế khó xử. Lục Yến Hồi nhận ra sự do dự trong cô, liền mỉm cười trêu chọc, phá vỡ căng thẳng: "Không sao, em muốn chọn thế nào cũng được. Dù gì anh có chứng chỉ lặn, nhảy xuống cũng chẳng chết đâu."
Một câu vừa buông, mọi người lại cười rộ lên, không khí lập tức sôi nổi trở lại.
Sau cùng, Thẩm Úc Đường cũng hạ quyết tâm.
Cô ngẩng mắt, thẳng thắn nhìn Lawrence. Đầu ngón tay khẽ đẩy, lá "Bài Định Mệnh" nhẹ nhàng bay đến trước mặt anh.
"Tôi đã chọn xong rồi."
Khoảnh khắc lá bài rơi xuống bàn, như đốm lửa rơi vào rượu mạnh, tức thì châm bùng bầu khí vi diệu trong không gian.
Ngồi cạnh Lawrence có kẻ vỗ tay ầm ĩ: "Good choice! Rốt cuộc cũng được xem Lawrence xuống biển rồi!"
"Đừng có uống rượu để thoái thác nhé!" Lại có người phụ họa, "Lawrence lần nào cũng trốn bằng cách uống rượu, chán chết!"
Thẩm Úc Đường liếc nhìn Lawrence, ngẫm nghĩ rồi định mở lời giải vây: "Không sao đâu, uống rượu cũng được. Giờ mà xuống biển thì lạnh lắm—"
Lời còn chưa dứt, Lawrence đã đứng bật dậy, chậm rãi nhìn thẳng vào cô.
Trong ánh mắt ấy ẩn giấu một sự bình thản gần như điên cuồng.
Tựa như chỉ cần cô bảo anh chết ngay lúc này, anh cũng sẽ không do dự mà làm theo.
Ánh nhìn ấy khiến trái tim Thẩm Úc Đường nóng bừng, bất giác dâng lên một cảm giác tội lỗi kỳ lạ, giống như chính tay cô đã vứt bỏ một con chó trung thành, dốc lòng tin tưởng, đến mức quẫy đuôi đến gãy cũng không oán trách.
Nhưng đây rốt cuộc chỉ là một trò chơi mà thôi.
"Nếu em đã chọn để tôi nhảy xuống—" Lawrence nhìn chằm chằm vào mắt cô, từng chữ từng chữ trầm thấp, "—Vậy thì tôi sẽ nhảy."
Không khí tức thì khựng lại.
Mấy kẻ vừa rồi hò reo ầm ĩ bỗng dưng đồng loạt im bặt. Giờ đây họ mới nhận ra có gì đó khác thường.
Đây không còn là trò đùa ồn ào như trước nữa.
Lawrence vốn chẳng bao giờ mặn mà với những trò chơi kiểu này. Nếu không thì nâng ly che đậy, bằng không thì thẳng thừng từ chối. Chưa từng có ai có thể khiến anh thật sự chiều theo, huống hồ còn dùng giọng điệu ấy.
Fred ở bên cạnh vẫn lười nhác tựa vào gối dựa, nhướng mày khẽ cười. Thằng nhóc này cuối cùng cũng chịu tỉnh ngộ.
Du thuyền lúc này đang neo giữa vùng biển lặng ngoài khơi Sorrento, xung quanh không có đá ngầm, cũng chẳng có dòng xoáy ngầm.
Ánh đèn trên boong và dãy đèn ngầm dưới thân tàu đồng loạt sáng rực, soi tỏ làn nước trong veo xung quanh.
Tối nay Sầm Thư Dữ là nhân vật chính, đảm nhận việc khuấy động không khí. Cô nhìn Lawrence bước lên phía trước, bèn đi theo về đuôi tàu, cười nói: "Đây coi như màn trình diễn đầu tiên của ngài Lawrence, xem như món quà sinh nhật đặc biệt dành cho tôi nhé?"
Mọi người cười ầm ầm, rối rít kéo nhau ra phía cuối boong, nơi gió biển thổi dữ dội nhất.
Thẩm Úc Đường đi đầu.
Cô chính là người rút trúng lá K, ánh mắt mọi người lúc này cũng mang theo vài phần hàm ý khó đoán, rơi trên người cô, mà cô lại hoàn toàn không hay biết.
Bởi vì tầm mắt của cô đã hoàn toàn bị người đang đứng nơi mép boong kia chiếm trọn.
Gió biển thổi tung mái tóc anh, phần áo len đen rộng rãi cũng bị gió cuốn phấp phới, như thể bên trong giấu cả bầy bướm đang nôn nóng muốn thoát kén.
Anh quay lưng về phía biển sâu, đối diện với họ — chuẩn xác hơn, đối diện với ánh mắt của Thẩm Úc Đường.
Ánh nhìn ấy như mang ma lực, trong giây phút này, khiến cô cảm thấy thời gian bị nén chặt lại, tất cả âm thanh xung quanh đều phai mờ.
Tiếng bước chân, tiếng trò chuyện, tiếng sóng vỗ... hết thảy đều bị đẩy lùi ra xa bởi ánh mắt anh.
Cô bị ánh nhìn ấy giam giữ, cuốn vào một cơn thủy triều tĩnh lặng. Rồi —
Lawrence từ tốn dang rộng hai tay, không chút do dự, không ngoái đầu, ngả thẳng người về phía sau, lao vào biển xanh thăm thẳm.
Ùm!
Nước biển bắn tung tóe như mảnh bạc vụn vỡ ra khắp nơi.
Gợn sóng lan tỏa từng vòng, rồi dần dần yên lặng trở lại.
Không ai cất lời.
Vài giây trôi qua, nước mặt vẫn không hề dậy sóng.
Lại mười mấy giây nữa, nhưng mặt biển vẫn tĩnh lặng đến quỷ dị.
Lúc này Thẩm Úc Đường mới thật sự hoảng. Một luồng khí lạnh dọc theo xương sống len lên.
Cô biết Lawrence có thể làm bất cứ chuyện điên rồ nào, cũng hiểu rằng rất có thể anh chỉ đang đùa giỡn. Nhưng trong khoảnh khắc ấy — chính là ngay giây phút ấy — một cơn hoảng loạn bỗng cuộn trào.
Cô phát hiện bản thân đang sợ hãi, bất lực ngăn cản ý nghĩ lao thẳng về viễn cảnh tồi tệ nhất.
Nhỡ đâu...
Nhỡ đâu khi rơi xuống, anh đập trúng vật gì đó.
Nhỡ đâu đầu anh va vào mạn thuyền.
Nhỡ đâu, thật sự đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn...
Lý trí mách bảo cô rằng anh tuyệt đối sẽ không sao. Nhưng trái tim lại thoát khỏi sự khống chế của lý trí, hoảng loạn bất an mà sớm nếm trải hương vị mất anh.
Cô bàng hoàng nhận ra, mình thế mà lại có thể sinh ra suy nghĩ ấy vào lúc này. Không kịp nghĩ nhiều, cô bước vội mấy bước đến trước lan can, người nghiêng về phía trước, thò đầu ra gọi to tên anh: "Lawrence—"
Mặt biển vẫn tĩnh lặng như cũ, như nuốt chửng mọi hồi đáp. Cô nín thở, chờ đợi.
Một giây, hai giây, ba giây...
Khi sự chú ý của đám đông bắt đầu dao động, khi ngọn sóng bất an trong lòng cô dâng lên cực điểm — mặt biển bỗng nhiên xao động.
Một bóng người từ trong làn nước xanh mờ nhòe phá vỡ mặt nước, tựa như yêu tinh bước ra từ thần thoại Hy Lạp, khuỷu tay chống lên mạn thuyền.
Từng giọt sóng tung tóe rơi vãi trên vai anh, làn nước men theo gò má chảy xuống, cuối cùng tan vào khóe môi đang cong lên thành nụ cười nhàn nhạt.
Ánh đèn trên du thuyền phản chiếu khiến mái tóc ướt sũng của anh lấp lánh quầng sáng. Thẩm Úc Đường thoáng sững người, tim còn chưa kịp bình ổn lại sau cơn hoảng loạn. Nhưng khi đối diện với ánh mắt chứa đầy ý cười trêu chọc của Lawrence, cô lập tức hiểu ra, tức giận nhận ra mình lại bị anh lừa, lại rơi trúng cái bẫy do anh bày ra.
Tất cả đều là cố ý!
Vậy mà cô lại thất thố đến mức chạy tới, hoảng loạn gọi tên anh.
Cô mím chặt môi, trừng anh một cái, lạnh lùng quay đi không thèm nhìn nữa. Bước lùi vài bước, cô chen trở lại giữa đám đông, vùi mình vào sự náo nhiệt.
"Đồ điên." Fred vừa cười vừa mắng, cúi người kéo Lawrence lên khỏi mặt nước, "Cậu nhất định phải làm cả đám lo lắng mới vừa lòng sao?"
Nói rồi, anh tiện tay đưa cho Lawrence một chiếc khăn tắm: "Che lại đi. Ở đây còn bao nhiêu quý cô."
Lúc này Thẩm Úc Đường mới sực nhận ra — chiếc quần dài mỏng màu xám trên người Lawrence đã ướt đẫm, dính sát vào cơ thể, đường nét thân hình lộ rõ mồn một, nơi nào đó càng khó che giấu, hiện ra không sót chút gì. Vừa rồi cô chỉ mải tức giận, chẳng hề để tâm đến.
Lawrence chậm rãi quấn khăn quanh hông, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, lười biếng như thể vô tình mà lại hữu ý hỏi Fred: "Còn cậu thì sao, có lo cho tôi không?"
Giống như một câu hỏi vu vơ.
Thế nhưng người nghe hiểu thì đều biết — anh không hề hỏi Fred. Người anh muốn hỏi chỉ có một.
Lục Yến Hồi đứng bên cạnh rũ mắt nhìn về phía Thẩm Úc Đường. Lúc này cô vẫn giữ bộ dạng lạnh nhạt, gương mặt nghiêm lại như chẳng hề quan tâm.
Nhưng hắn biết, cô không hề vô tâm.
Giây phút vừa rồi khi cô hốt hoảng chạy tới lan can, gọi tên Lawrence, tất cả đều là thật. Đó là phản ứng bản năng, cũng là lo lắng không thể chối cãi. Cô đã sợ hãi.
Lần đầu tiên Lục Yến Hồi thật sự ý thức được Thẩm Úc Đường đối với Lawrence đã bắt đầu có sự lay động.
Một khi ý nghĩ ấy bén rễ, nó lập tức như hạt giống cắm sâu vào tim, điên cuồng mọc rễ đâm chồi.
Lục Yến Hồi nghiến chặt răng, quai hàm căng cứng, ánh mắt phủ kín băng giá.
Hắn buộc phải thừa nhận Lawrence là đối thủ đáng sợ. Anh quá hiểu cách không từ thủ đoạn, quá giỏi trong việc điều khiển lòng người.
Lawrence nói không sai: chỉ cần là điều anh ta muốn, chưa bao giờ có chuyện thất bại.
Trời mỗi lúc một tối. Khi trò chơi đã đến giai đoạn tàn cuộc, boong tàu dần lặng xuống, mọi người lục tục trở về khoang của mình.
Gió biển lùa vào khoảng trống trống trải.
Khoang của Thẩm Úc Đường và Lục Yến Hồi ở tầng hai. Về đến phòng, cô thay đôi dép lê, định vào tắm rửa.
Cô vừa đi đến cửa phòng tắm, phía sau liền vang lên giọng nói bình thản của Lục Yến Hồi: "Anh ra ngoài một chút, lát nữa sẽ về."
Cô quay đầu nhìn, thấy vẻ mặt hắn chẳng khác thường ngày, song không hiểu vì sao trong lòng lại có chút bất an.
"Anh đi đâu vậy?"
Nụ cười trên môi hắn vẫn hiền hòa như mọi khi: "Nhận một cuộc gọi công việc thôi, không có gì đâu."
Cô không nghi ngờ, gật đầu: "Vâng, anh đi đi."
Tiếng nước ào ào vang lên trong phòng tắm, Lục Yến Hồi xoay người rời đi. Bước qua hành lang tối, ngang qua mấy cánh cửa đóng kín, cuối cùng dừng trước căn phòng ở cuối hành lang — phòng của Lawrence.
Hắn giơ tay, gõ hai tiếng.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra. Lawrence mặc áo thun xám đậm, tóc vẫn còn ẩm, hiển nhiên là vừa tắm xong, đôi mắt như mọi khi, thản nhiên đến lười nhác.
"Tìm tôi?"
Chưa dứt lời, Lục Yến Hồi bất ngờ vươn tay, nắm chặt cổ áo anh, mạnh mẽ đẩy anh ép chặt vào tường.
— Bộp!
Một tiếng động nặng nề vang lên.
Ánh đèn ở hành lang khẽ chao động, phản chiếu trong mắt Lục Yến Hồi một tầng sát khí băng lãnh.
"Rốt cuộc cậu còn muốn thế nào nữa, Bùi Hành?"
"Cố tình muốn chọc giận tôi? Hay cố tình thử cô ấy?"
Giọng hắn trầm thấp, từng chữ như được mài nhọn từ kẽ răng, sắc bén đến lạnh người.
Lawrence bị ép chặt vào tường, nhưng anh không chống cự, mặc cho hắn đè xuống. Anh ngẩng mắt nhìn lại, ánh mắt vững như núi.
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao?" Giọng anh điềm đạm, "Tôi sẽ dốc sức tranh giành, và tôi có đủ kiên nhẫn."
Anh dừng lại, khóe môi cong lên nụ cười mỉa mai: "Không phải anh còn chúc tôi may mắn sao, anh trai?"
Chữ "anh trai" ấy anh cố ý dùng tiếng Trung, âm cuối chậm rãi, ngạo nghễ mà khinh mạn.
Ánh mắt Lục Yến Hồi chợt lạnh băng, ngọn lửa giận suýt nữa trào ra khỏi lồng ngực. Ngón tay hắn siết chặt, dồn lực vào cổ đối phương, giọng nói có phần căm hận: "Đừng gọi tôi là anh trai."
Lực đạo mạnh mẽ đến mức hằn vệt đỏ nơi xương quai xanh của Lawrence. Anh vẫn không né tránh, thẳng thắn nhìn lại: "Ngược lại, tôi muốn hỏi anh tìm đến phòng tôi để làm gì? Cảnh cáo tôi?"
Ánh mắt Lục Yến Hồi u ám, hắn nghiến răng: "Tôi muốn cậu nói cho rõ, rốt cuộc cậu chỉ là quen thói tranh giành với tôi, hay là cậu thật sự—"
Lời còn chưa dứt, Lawrence đã bật cười khẽ, trực tiếp cắt ngang: "Sao? Anh cho rằng chỉ có mình anh thật lòng với cô ấy ư?"
Ánh mắt Lục Yến Hồi sắc lạnh, giọng nói khàn khàn: "Từ bao giờ?"
Lần này Lawrence hiếm hoi trở nên nghiêm túc. Anh chậm rãi gạt tay đang ghì trên cổ mình xuống.
"Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy."
Tiếng nói rành rọt, nặng tựa sắt đá.
Một câu khiến Lục Yến Hồi gần như mất kiểm soát. Hắn siết chặt nắm tay, vung thẳng về phía anh.
Nhưng cuối cùng, cú đấm không rơi lên gương mặt Lawrence mà nện thẳng vào bức tường ngay bên cạnh.
— Bộp!
Lực đạo dữ dội hằn sâu lên mặt tường gỗ, nuốt chửng hết thảy phẫn nộ. Khớp xương nơi nắm tay hắn bị rách, vài vệt máu đỏ tươi chậm rãi tràn ra.
Lawrence không nhúc nhích, chỉ liếc mắt nhìn bàn tay rớm máu của hắn, khẽ cau mày:
"Thật ra cả tôi và anh đều hiểu rõ một chuyện, chỉ là tôi chưa bao giờ muốn nói ra."
"—Nếu ngày hôm đó, người xuất hiện trước mặt cô ấy là tôi, anh nghĩ cô ấy sẽ chọn thế nào?"
Lục Yến Hồi lạnh lùng nheo mắt, đáy mắt băng lãnh càng thêm dữ dội. Hắn bật cười khẽ, giọng sắc như dao: "Vậy ra lý do cậu không chịu buông tay chỉ vì một chữ nếu?"
Hắn ép sát thêm một bước, ánh mắt như lưỡi dao: "Cậu cũng nói rồi, đó chỉ là nếu. Không xảy ra, thì nghĩa là không xảy ra. Xác suất bằng không."
Lawrence chẳng hề để tâm, đưa tay chỉnh lại vạt áo bị kéo nhăn, khóe môi nhếch lên nụ cười chẳng chạm đến đáy mắt:
"Vậy anh muốn tôi phải làm gì? Hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt cô ấy? Có thế thì anh mới yên tâm?"
"Hay là, tình cảm của hai người vốn chẳng vững đến thế?"
Lục Yến Hồi lần này không bị chọc giận. Sắc mặt hắn đã lấy lại bình tĩnh, giọng nói cũng phẳng lặng không gợn sóng: "Đây là chuyện của chúng tôi, chẳng liên quan đến cậu."
Lawrence lại chỉ mỉm cười lắc đầu: "Tôi không phủ nhận tình cảm cô ấy dành cho anh, Evan. Cô ấy là người có nguyên tắc, cũng có giới hạn. Bao lâu nay vẫn luôn là tôi chủ động, cô ấy chưa từng đáp lại. Điểm này anh không cần lo lắng."
Anh bỗng đổi giọng, không cho Lục Yến Hồi kịp phản ứng, truy vấn tiếp: "Còn anh thì sao? Anh có chắc mình thật sự hiểu cô ấy không?"
"Anh có biết con người chân thật nhất của cô ấy là thế nào không? Hay là người anh thích kỳ thực chỉ là dáng vẻ trong trí tưởng tượng của anh, luôn ngoan ngoãn, rực rỡ, tràn đầy sức sống?"
Đôi mắt xám xanh ấy khi ép hỏi liền toát ra một áp lực cực hạn, như cỗ máy quét tỉ mỉ, khiến mọi biến hóa cảm xúc của đối phương đều không chỗ ẩn giấu.
"Anh có biết cô ấy thật sự khao khát điều gì không? Anh có từng một lần thử bước vào nội tâm cô ấy, thay vì chỉ xoay quanh, dùng thứ dịu dàng mà anh tự cho là đúng để bao bọc cô ấy?"
Giọng Lawrence càng lúc càng kiên định, lạnh buốt: "Anh có biết tại sao cô ấy lại khóc khi bừng tỉnh sau cơn mơ không? Biết cô ấy sợ hãi điều gì, trốn tránh điều gì không?"
"Hay là, bao lâu nay, anh chỉ dùng cách mà anh nghĩ là yêu cô ấy để yêu cô ấy?"
Lục Yến Hồi lần này im lặng, môi mím chặt, hàm răng nghiến cứng, cả người căng nén như quả bóng sắp vỡ tung.
Chuỗi câu hỏi dồn dập ấy lúc đầu hắn còn muốn phản bác, nhưng đến một khoảnh khắc nào đó lại bất chợt khựng lại.
Tựa như bừng tỉnh từ cơn mộng dài.
Bởi hắn nhận ra, mình thật sự bị hỏi trúng.
Hắn chợt hiểu, dường như bấy lâu nay hắn chưa từng thật sự nghĩ xem cô muốn nhận được kiểu hồi đáp nào.
Càng yêu, hắn càng thu mình, càng dè dặt. hắn không còn như lúc ban đầu, liều lĩnh tiến gần, cũng chẳng còn dám bộc lộ sự cuồng nhiệt, nồng nàn thuở mới gặp. Bởi hắn sợ. Hắn sợ cô thấy thiếu an toàn, sợ cô hiểu lầm hắn không nghiêm túc. Nhưng có lẽ điều cô thích chính là con người thuở ban đầu — người biết tạo nên sự lãng mạn, dám chủ động, dám yêu không giữ lại chút gì.
Có lẽ cô chẳng hề muốn thứ tình yêu chầm chậm nhẫn nhịn, lặng lẽ kìm nén, mà là hồi đáp cuồng nhiệt, rực lửa.
Nghĩ đến đây, hắn lại thấy buồn cười. Một đạo lý đơn giản như thế vậy mà phải để Lawrence nói thẳng ra.
Dù vậy, bề ngoài Lục Yến Hồi không để lộ chút sơ hở nào. Hắn cười lạnh: "Vậy thì sao? Đây là lý do khiến cậu hết lần này đến lần khác tiếp cận cô ấy?"
"Cậu biết giờ cậu giống gì không? Giống kẻ thứ ba phá hoại tình cảm người khác."
Lawrence không mảy may dao động, thậm chí chẳng buồn chớp mắt, chỉ thản nhiên đáp: "Nếu anh thật sự có thể khiến cô ấy hạnh phúc, khiến cô ấy toàn tâm toàn ý yêu anh, tôi sẽ tự mình rút lui, biến mất khỏi đời cô ấy vĩnh viễn."
"Nhưng—"
Anh bất ngờ tiến thêm một bước, ngang hàng đứng cạnh Lục Yến Hồi, khóe mắt liếc sang: "— Theo tôi biết, anh hiện vẫn chỉ là người kế nhiệm ghế giám đốc của Quân Hằng. Đám già đó chắc phiền phức lắm nhỉ?"
"Anh hiểu rõ tôi đang ám chỉ điều gì mà."
Lục Yến Hồi nhíu chặt mày, ngay sau đó quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Lawrence, muốn từ nét mặt hắn đọc ra mục đích thực sự.
"Ý cậu là gì?"
Nhưng Lawrence vẫn giữ vẻ thản nhiên ung dung, không lộ ra chút cảm xúc. Nhận ra sự cảnh giác trong mắt hắn, ngược lại anh còn bật cười: "Đừng căng thẳng thế." Giọng nói thong thả: "Chuyện này tôi sẽ không nói với cô ấy, cũng không lấy ra để uy h**p anh. Đây là việc của anh, anh nên tự mình xử lý."
"Nhưng nếu có một ngày, vì chuyện đó mà anh khiến cô ấy tổn thương—"
Anh dừng lại, ánh mắt trầm xuống, ngữ khí không còn hời hợt mà như một lời cảnh cáo: "—Đến lúc đó, đừng trách tôi xuống tay tàn nhẫn."
Khoảng lặng kéo dài.
Cuối cùng hàng mày của Lục Yến Hồi khẽ giãn ra. Hắn đưa tay chống trán, buông ra một tiếng thở dài nặng nề, như xả hết áp lực đè nén bấy lâu.
"Thật ra nhiều lúc tôi rất ghen tị với cậu."
Hắn nhìn Lawrence, ánh mắt đã không còn tràn ngập địch ý, mà dường như thừa nhận, người trước mặt chính là đứa em trai cùng chung nửa dòng máu với mình.
Thừa nhận rằng họ từng có một quãng thời thơ ấu ngắn ngủi hòa thuận.
"Tôi ghen tị với cậu, có một người cha luôn đứng sau ủng hộ, dạy dỗ. Hồi nhỏ, mẹ cũng dành cho cậu nhiều thời gian hơn. Cậu có thể tùy ý làm mọi thứ cậu muốn, chẳng cần để tâm hậu quả. Cậu có sự kiêu ngạo khiến người ta ao ước, có tự tin xoay chuyển thế cục bất cứ lúc nào."
Hắn ngừng lại một nhịp, bật cười chua chát: "Còn tôi thì không."
"Tôi buộc phải làm tốt nhất, hoàn hảo nhất, không được phép sai dù chỉ một chút. Bởi chỉ có vậy, tôi mới mong nhận được một lời công nhận, một chút tán đồng từ ông ấy. Mỗi bước đi đều phải tính toán, phải cẩn trọng."
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt so với trước thêm phần sáng tỏ: "Vậy nên, nếu có một ngày tôi thật sự thua cậu... Tôi nghĩ, có lẽ là vì cậu thật sự có thể khiến cô ấy hạnh phúc hơn."
Nói dứt câu, Lục Yến Hồi không nhìn Lawrence nữa mà quay người sải bước rời đi. Nhưng khi sắp đến cửa, hắn bỗng dừng chân, giọng nói bình thản truyền lại, so với bất cứ lúc nào đều rõ ràng hơn, mang theo quyết tâm kiên định: "Nhưng tôi sẽ không thua cậu."
*
Sau khi tắm xong, Thẩm Úc Đường nằm xuống giường, mở laptop xử lý vài email công việc quan trọng. Trong phòng chỉ sáng một ngọn đèn ngủ đầu giường, ánh sáng vàng ấm áp lặng lẽ trải xuống bờ vai mảnh mai của cô.
Một lúc lâu sau, màn hình máy tính đã nhảy sang hơn một giờ sáng, Lục Yến Hồi mới từ bên ngoài trở về.
Khi cửa bị đẩy ra, cô theo phản xạ ngẩng đầu. Hắn đứng nơi ngưỡng cửa, dáng vẻ hoàn toàn khác thường ngày, nơi đáy mắt phủ một tầng mệt mỏi khó xua đi. Đó là biểu tình cô hiếm khi thấy được ở hắn — ngẩn ngơ, trầm lặng, ánh mắt phiêu tán.
Ánh đèn hắt lên gương mặt hắn, lộ ra một lớp râu lún phún nơi đường cằm, khiến khí chất vốn sạch sẽ cao quý của hắn bị nhuộm thêm vài phần lạc lõng, luộm thuộm.
Thẩm Úc Đường vô thức gập máy tính, xỏ dép bước nhanh đến, đỡ lấy cánh tay hắn, khẽ hỏi: "Làm sao vậy? Công việc gặp trục trặc sao?"
Chỉ đến khi bàn tay cô chạm vào, Lục Yến Hồi mới như bừng tỉnh từ mớ hỗn loạn, cúi đầu, nặng nề nhìn chằm chằm cô.
Hắn không nói một lời.
Ngay khi cô còn chưa kịp hỏi thêm, hắn bỗng đưa tay, siết chặt cô vào lòng. Động tác đột ngột, mạnh đến mức cô loạng choạng, cả người bị giam chặt trong vòng tay hắn.
Hắn ôm rất chặt, càng lúc càng siết chặt, như thể chỉ cần buông lỏng một chút, cô sẽ biến mất khỏi thế giới này. Thẩm Úc Đường bị hắn ôm cứng trong ngực, mà hắn lại cao lớn hơn nhiều, nên cô chỉ có thể ngửa mặt lên, cằm khẽ tỳ vào ngực hắn.
Cô bối rối, khẽ đẩy hắn: "Anh nhẹ chút... em hơi... thở không nổi rồi."
Nghe giọng cô nghẹn ngào trong lồng ngực, lúc này Lục Yến Hồi mới chậm rãi nới lỏng vòng tay, thả cô ra.
Thẩm Úc Đường vừa định mở miệng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn gần khuôn mặt hắn thì bỗng khựng lại.
Hàng mi hắn rũ xuống, dưới mí mắt là một vòng đỏ ửng, chi chít tơ máu. Đuôi mắt cũng nhiễm hồng, như vệt son nghiền nát, thấm nước mà loang ra, nhạt nhòa nơi khóe mắt.
"Trời ơi!" Thẩm Úc Đường kinh hãi, theo bản năng đưa tay áp lên má hắn, giọng run run: "Anh... anh vừa khóc sao?!"