Người Tình Bỉ Ổi - Lục Gia Tiên Tống

Chương 66

Chúng ta không thể cứ thế chấm dứt như thế này được

*

 
Cuối cùng, Thẩm Úc Đường vẫn nhấn nút nghe máy, ngay trong ngôi nhà của Lawrence, ngay trước mặt anh.

Đầu dây bên kia yên tĩnh đến lạ thường, không có lời mở đầu vội vã, thậm chí chẳng nghe thấy một chút tạp âm nào. Tựa như rơi vào khoảng chân không, âm thanh không thể truyền ra.

Cô cầm điện thoại chờ vài giây, vẫn không nghe thấy động tĩnh, bèn nhíu mày, thử khẽ gọi:
"...Alo?"

Người ở đầu bên kia hít một hơi nặng nề.

Nhưng vẫn không nói gì.

"Sao anh không nói gì?" Giọng Thẩm Úc Đường lạnh lùng, lộ rõ tức giận. Đầu kia cuối cùng cũng mở miệng: "Cuối cùng em cũng chịu nghe điện thoại của anh rồi."

Giọng nói khàn đặc đến mức gần như biến dạng, như có viên đá thô ráp lăn qua cổ họng: "Anh sắp phát điên rồi. Anh tưởng rằng em đã—"

Thẩm Úc Đường không để hắn nói hết, lạnh lùng cắt ngang: "Có gì thì nói thẳng."

Đầu dây bên kia im lặng một thoáng vì bị câu nói ấy đánh cho khựng lại. Rất lâu sau, Lục Yến Hồi mới lại lên tiếng, nén giọng xuống thật thấp, run rẩy mang theo nghẹn ngào: "Xin lỗi. Là anh không xứng... là anh đáng chết."

"Em muốn mắng thế nào cũng được, chỉ xin em đừng mặc kệ anh nữa, được không?"

Lần này Thẩm Úc Đường không lập tức đáp. Cô cắn chặt môi, ngón tay siết chặt điện thoại đến nỗi khớp tay trắng bệch.

Cơn tức dồn nén suốt cả ngày như sắp nổ tung nơi ngực, mà chẳng tìm thấy chỗ trút.

"Vậy anh không định giải thích gì sao?" Giọng cô càng lạnh đi.

"Tại sao cả một ngày trời anh không trả lời tin nhắn của em?"

"Tại sao đêm qua anh còn thề thốt hôm nay sẽ về, cuối cùng lại nuốt lời?"

Cô ngừng một nhịp, cảm xúc dâng trào, giọng cũng cao hẳn lên: "Nếu làm không được thì đừng dễ dàng gieo cho người ta hy vọng. Cái lý lẽ này khó hiểu lắm sao?"

"Em không nhất định cần ai đó ở bên cạnh trong ngày sinh nhật. Nhưng là anh chủ động nói ra, anh hứa hẹn đủ điều, vẽ cho em đủ viễn cảnh, kết quả thì sao? Một lời giải thích cũng không, một tin nhắn cũng chẳng có, cứ biến mất như vậy?"

"Bỏ ra một phút để nhắn cho em câu nói rõ rất khó sao? Em không trả lời thì anh lo em có chuyện, vậy còn anh cả ngày chẳng liên lạc, anh nghĩ em không lo lắng sao, Lục Yến Hồi?"

Thẩm Úc Đường vừa tức vừa nói nhanh như pháo nổ, từng câu trút xuống dồn dập, như muốn ném tất cả oán giận vào mặt đối phương.

Lawrence ngồi tựa vào sofa lặng lẽ nhìn cô.

Một tay cô cầm điện thoại, cánh tay vung lên theo nhịp giọng nói. Giận đến thế này, đây là lần đầu anh thấy.

Nhưng tốc độ tiếng Trung của cô quá nhanh, dù anh đã chăm chú lắng nghe cũng chỉ nắm được chừng một nửa.

Anh nhìn cô trút giận với một người đàn ông khác — người mà cô vẫn còn đặt kỳ vọng, cho nên mới thất vọng đến vậy.

Mà kẻ đứng ngoài như anh chỉ còn lại vai trò người quan sát.

Lawrence thấy lòng mình nhói đau.

Giận đến thế, hẳn là khó chịu lắm.

"Phụ nữ không được tức giận, dễ sinh bệnh." Đó là điều Bùi Cạnh Nghi từng dạy anh. Mỗi lần bà phát xong cơn giận đều tự nhủ: "Không giận, không giận, giận nhiều sinh bệnh, bệnh rồi ai thay mình chịu đây?"

Khi đó anh còn nhỏ, không hiểu câu nói kia nghĩa là gì. Nhưng giờ phút này, anh chợt nghĩ rất nghiêm túc: nếu có thể thay cô gánh giận, thay cô đau ốm, thì anh cũng bằng lòng.

Thẩm Úc Đường còn đắm chìm trong cơn xúc động, chẳng hề hay biết người đàn ông trên sofa đang lặng lẽ dõi theo mình.

Ánh mắt anh như chìm dưới đáy nước, yên tĩnh, sâu thẳm, gắn chặt vào gương mặt cô.

Đầu dây bên kia, giọng Lục Yến Hồi càng thêm khàn đặc: "Xin lỗi..."

Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu hắn nói lời này, cô đã chẳng buồn đếm nữa.

"Anh không biết phải giải thích thế nào để em tin. Đêm qua anh thực sự đã gạt bỏ hết công việc hôm nay, định về kịp sinh nhật cùng em. Chỉ là..."

"Chỉ là anh đã không thể."

Hắn thở dài một hơi thật nặng nề. Dù không thấy gương mặt, nhưng qua ống nghe cũng có thể cảm nhận sự mệt mỏi và thất vọng đang ăn mòn lấy hắn.

"Thương vụ sáp nhập bên Mỹ thất bại rồi. Đây là sai lầm lớn nhất từ khi anh tiếp quản tập đoàn. Công ty dược sinh học mà anh định mua lại, dữ liệu thử nghiệm giai đoạn ba xảy ra vấn đề. Đối thủ nhân cơ hội khuấy động dư luận, khiến anh gần như không có chỗ thở. Hơn chục tỷ, chỉ sau một đêm, đều cháy sạch."

"Anh thật sự không thể bỏ mặc, cũng không tìm được cơ hội để dùng điện thoại riêng. Xin lỗi, Đường Đường... em muốn phạt thế nào anh cũng chấp nhận. Anh không dám mong em tha thứ, chỉ cầu xin em, đừng bỏ mặc anh. Và đừng... đừng chia tay anh, có được không?"

Thẩm Úc Đường lặng im hồi lâu, rồi cũng thở dài: "Em nói chia tay anh bao giờ?"

Thực ra cô còn rất nhiều điều muốn kể. Suốt cả ngày, tâm trạng xấu tích tụ như nồi nước sôi, chỉ chực trào ra.

Cô muốn nói cho hắn biết hôm nay mình đã trải qua những gì —

Bị hắn lạnh nhạt cả ngày, điện thoại mất, túi xách rách, thẻ tín dụng phải khóa, cả buổi tối bị giữ ở đồn cảnh sát...

Nhưng khó khăn nhất là trong mấy tiếng ấy, cô hoàn toàn không biết rốt cuộc hắn đã gặp chuyện gì, hay chỉ đơn giản không muốn trả lời tin nhắn của cô.

Thế nhưng, nghe hắn nói đến tình cảnh này, cô còn có thể trách móc gì nữa?

Những điều cô chịu đựng chỉ là ấm ức về tình cảm. Còn hắn đang đối diện với thất bại hàng tỷ, công kích dư luận, uy tín lung lay — đó là tai họa thật sự. Ngay lúc này, bất cứ lời nào của cô cũng sẽ trở thành vô lý, nhỏ nhen.

Như một kẻ ương bướng quậy phá trong thế giới đang sụp đổ của hắn, hoàn toàn chẳng hợp thời.

Cô nên là một người bạn gái hiểu chuyện.

Lúc hắn khó khăn nhất, phải cho hắn nhiều nhất sự ủng hộ và cảm thông, không phải đứng trên cao mà trách cứ.

Cô hiểu những đạo lý đó, và cũng đã làm như vậy.

"Em không biết mọi chuyện bên anh lại rắc rối đến mức này." Thẩm Úc Đường hít sâu, nhẹ giọng hỏi: "Anh... giờ ổn chứ?"

"...Không ổn lắm." Giọng Lục Yến Hồi như sắp vỡ vụn, "Bên anh đã khởi kiện công ty dược kia, nhưng kết quả ra sao, anh cũng không dám chắc."

Hắn cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, không để mình nghe quá chật vật. Nhưng Thẩm Úc Đường nghe ra được, sức lực của hắn gần như cạn kiệt.

Cô biết mình nên nói gì đó để an ủi, nhưng cảm xúc vẫn còn mắc kẹt, không dễ thoát ra.

Cô không biết phải sắp xếp câu chữ ra sao, chẳng thể thốt ra những lời dịu dàng khéo léo.

May mà Lục Yến Hồi không trách cô im lặng. Hắn cố điều chỉnh giọng điệu, cố gắng khiến nó nghe dễ chịu hơn, bớt khàn đặc: "Xin lỗi, là anh làm hỏng sinh nhật của em. Em... đang ở khách sạn phải không?"

"Chỉ là sinh nhật thôi, sang năm vẫn còn." Cô cố tình lảng tránh câu hỏi ấy.

Điện thoại im lặng một nhịp. Rồi vang lên lời thì thầm dịu dàng, nhưng đầy mệt mỏi: "Anh nhớ em."

"Rất nhớ."

Trong suốt cuộc gọi, Lawrence vẫn tựa lưng vào sofa, ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt của Thẩm Úc Đường.

Anh nhìn thấy sắc thái trên gương mặt cô dần thay đổi – từ cơn giận dữ, chất vấn ban đầu, đến im lặng, rồi cuối cùng là thỏa hiệp.

Cô đã tha thứ cho hắn ta.

Không biết Lục Yến Hồi còn nói những gì, chỉ thấy trong ánh mắt cô thoáng hiện lên chút xúc động. Lawrence nghiêng đầu, thu lại tầm nhìn, khẽ bật cười. Tình cảm của họ quả thật vững chãi đến mức không gì phá nổi.

Anh cụp mắt, ngón tay nhịp nhẹ trên tay vịn sofa, khó ai đoán được trong đầu anh đang nghĩ gì.

Sau khi gác máy, Thẩm Úc Đường mở WeChat, bấm vào khung trò chuyện với Lục Yến Hồi, ngón tay chậm rãi kéo lên trên.

Hàng loạt tin nhắn chen chúc kín màn hình, ánh sáng từ đó hắt lên, phản chiếu một mảng trắng trên gương mặt cô. Hóa ra Lục Yến Hồi đã nhắn cho cô từ nửa tiếng trước khi buổi nhạc kịch kết thúc – một chuỗi giải thích dài, tin nhắn thoại, kèm cả hình ảnh phòng họp sáng đèn thâu đêm. Hắn cố gom nhặt từng mảnh vụn, cắt ghép thành sự dày vò cả tối của mình, chỉ mong cô hiểu cho nỗi khổ tâm ấy.

Thẩm Úc Đường tất nhiên đã tha thứ.

Nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ làm cùng một lựa chọn. Bởi cuộc sống không chỉ có tình yêu, còn biết bao mối bận tâm khác.

Đó là trách nhiệm của hắn. Hắn là trục xoay của cả tập đoàn, mọi quyết định đều chờ hắn định đoạt, từng lời nói hành động của hắn liên quan tới bát cơm của hàng nghìn con người.

Thậm chí lúc này hắn cũng không thể lập tức rời Milan, rất có thể còn phải bay về nước để dự họp khẩn với hội đồng quản trị.

Tất cả điều đó, Thẩm Úc Đường đều hiểu.

Cô không phải không biết cảm thông, cũng không thật sự tính toán chuyện thất hứa trong ngày sinh nhật. Chỉ là cảm xúc trong lòng chưa thể hoàn toàn lắng xuống, như chiếc xương cá nhỏ mắc ở cổ, vướng lại, nuốt không trôi.

Cô không phải thánh nhân, cho dù có thể chấp nhận, thì cũng cần thời gian để thực sự "không sao cả". Mà lúc này Lục Yến Hồi chẳng thể làm dịu lòng cô. Cô cũng sẽ không để hắn làm vậy.

Thẩm Úc Đường cất điện thoại, quay sang Lawrence, chân thành nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh, nhờ có anh mà sinh nhật tối nay của tôi không đến nỗi quá tệ."

Tựa như những gì xảy ra trong căn phòng tối kia, cô đã hoàn toàn quên đi.

Lawrence không đáp lời cảm ơn, chỉ đứng dậy, cụp mắt nhìn cô: "Để tôi đưa em về."

"Không cần phiền anh nữa đâu, tôi gọi tài xế đến đón."

Câu nói ấy cô không hề có ý gì khác, chỉ đơn giản không muốn làm phiền anh, không muốn chiếm thêm thời gian của anh.

Nhưng lọt vào tai Lawrence lại thành ra cô đang nóng lòng muốn tách bạch quan hệ, vội vã rời xa anh. Ánh mắt anh tối sầm lại.

Nếu anh không chủ động tìm đến, lần gặp tiếp theo biết phải đợi đến bao giờ? Thêm mười ba ngày, hay còn lâu hơn?

Trong mối quan hệ vĩnh viễn chẳng bao giờ cân bằng này, cô là ánh sáng, còn anh chỉ là cái bóng bị kéo dài. Dẫu có gắng sức thế nào, cái bóng ấy cũng không thể đuổi kịp nguồn sáng.

Lawrence nhìn chằm chằm cô, giọng vừa khàn vừa thấp: "Tôi chỉ muốn đưa em về, chỉ thế thôi."

Ánh mắt anh khiến Thẩm Úc Đường mềm lòng, cô khẽ gật đầu: "...Được, vậy đi thôi."

Trên đường trở lại khách sạn, Lawrence không nói thêm những lời mập mờ, cũng không có hành động nào dễ gây hiểu lầm.

Suốt cả đoạn đường, anh yên lặng đến lạ thường, thỉnh thoảng lấy điện thoại trả lời vài tin nhắn, hoặc lướt qua một số thông tin.

Đúng như anh nói – chỉ muốn tiễn cô về mà thôi.

Nửa tiếng sau, xe đã đến nơi.

Tài xế dừng lại ở khu vực đón trả khách trước cửa khách sạn. Thẩm Úc Đường không vội mở cửa xuống xe mà quay đầu nhìn Lawrence, nhỏ giọng nói thêm một câu: "Cảm ơn anh."

Lawrence nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại nơi đôi mắt đen láy của cô, rồi rơi xuống đôi môi khẽ mấp máy.

"Chỉ khi cầu người giúp đỡ mới cần nói cảm ơn." Giọng anh chậm rãi.

"Bây giờ là tôi cầu xin em cho phép tôi được giúp em. Người cần nói cảm ơn là tôi."

"Sau này đừng nói cảm ơn với tôi nữa. Nghe xa lạ quá."

Thẩm Úc Đường không đáp.

Qua vài giây, cô như đã cân nhắc kỹ mới mở miệng: "Đợi triển lãm kết thúc, tôi sẽ về Florence."

Chính bản thân cô cũng chẳng hiểu tại sao lại muốn nói điều này với Lawrence. Nhưng nhìn thấy trên ngực áo sơ mi trắng của anh còn lấm lem mascara và vết son khi cô khóc, loang thành một mảng mờ nhòe, lòng cô lại thoáng rung động.

Là cô đã khiến anh trở nên nhếch nhác như thế.

Nghe vậy, hàng mi Lawrence khẽ run, nét mặt không biến đổi nhiều, nhưng Thẩm Úc Đường thấy rõ cơ hàm anh căng chặt, như đang nghiến răng kìm nén điều gì. Một lúc lâu sau, anh mới miễn cưỡng kéo khóe môi: "Được."

Chỉ một chữ, không thể nói thêm.

Bởi cô đâu có hỏi ý kiến, chỉ đang thông báo cho anh biết.

Thẩm Úc Đường nhìn anh thật sâu, một cái, rồi lại thêm một cái. Sau đó quay người, đẩy cửa xuống xe.

Tiếng cửa xe khép lại không lớn, nhưng như một viên đạn bất ngờ bắn trúng, chuẩn xác găm vào tim Lawrence.

— Bộp.

Lawrence sững người một giây, như vừa bừng tỉnh, lập tức mở cửa bước xuống.

Chân dài sải mấy bước đã đuổi kịp Thẩm Úc Đường đang định bước lên bậc thang, một tay giữ chặt cổ tay cô.

Bị bất ngờ kéo lại, cô khựng bước, quay đầu nhìn anh, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc.

Anh khẽ thở dài, cuối cùng buông bỏ lớp vỏ ngụy trang, nhìn thẳng vào mắt cô: "Khi nào em đi?"

"Tuần sau."

"Vậy... em định sẽ không gặp lại tôi nữa sao, Ivy?"

Ánh sáng vàng nhạt từ vài chiếc đèn đường rải lên gương mặt Lawrence. Trong đôi mắt xám tro phủ đầy tịch mịch, như con chim ưng lạc lõng giữa vùng tuyết hoang vu, nhìn khắp ngàn dặm mà chẳng có chốn dừng chân.

"Tôi không cầu xin em chủ động đến gặp tôi." Giọng anh hạ thấp, từng bước nhượng bộ. "Nhưng thỉnh thoảng dành cho tôi một ngày, để tôi được nhìn em... như vậy có được không?"

Anh quá giỏi cách lấy lùi làm tiến, lùi lại đúng lúc, khiến người ta chẳng nỡ từ chối.

Anh cũng quá tinh ranh – chỉ cần ngửi thấy thoáng do dự trong cô sẽ lập tức chớp lấy kẽ nứt đó, từng chút khoét sâu, từng chút xé rộng.

"Em không phải là không có cảm giác với tôi."

Lawrence bước lên thêm một bậc, đứng cùng một chỗ với Thẩm Úc Đường.

Vai kề vai, chân áp chân.

Cả hai không ai nhúc nhích, như thể cùng trôi nổi trên một khúc gỗ giữa biển khơi, chỉ cần dịch nhẹ một chút là sẽ rơi xuống nước.

"Thực ra em cũng muốn gặp tôi."

"Tôi nói đúng không?"

Thẩm Úc Đường ngẩng đầu, ánh mắt đối diện thẳng Lawrence: "Đúng, tôi không ghét việc gặp anh."

"Nhưng tôi không muốn gặp anh."

"Chuyện gia đình tôi chắc anh đã sớm điều tra rõ rồi. Anh biết từ nhỏ tôi đã gặp phải những hạng người thế nào. Tôi căm ghét loại người đó."

"Thế nên anh nghĩ tôi sẽ để bản thân trở thành kẻ ngay chính mình cũng khinh bỉ sao?"

Nói xong, Thẩm Úc Đường nâng tay kia lên, gạt bỏ bàn tay đang nắm chặt lấy mình của Lawrence, như thể cắt đứt sợi dây rối rắm giữa hai người.

"Con người phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình, cũng phải chấp nhận hậu quả do nó mang lại. Tôi chọn Lục Yến Hồi."

"Còn anh, khi ấy lại chọn giấu kín tình cảm của mình."

Ánh mắt cô lặng xuống, sắc lạnh như lưỡi dao đâm thẳng vào tim: "Kết quả bây giờ... chẳng phải đều là do chúng ta tự chọn hay sao?"

Lawrence không nhúc nhích.

Anh chỉ lặng lẽ nhìn gương mặt cô không hề chớp mắt.

Rồi anh lại đưa tay, cẩn thận bao trọn cổ tay cô như nâng niu một báu vật, ngón tay lướt qua xương cổ tay mảnh khảnh, tiếp đó xoay một vòng, mạnh mẽ bẻ mở lòng bàn tay cô, cưỡng chế đan chặt mười ngón.

Giọng anh trầm khàn: "Không phải."

"Tôi chưa bao giờ lựa chọn kết cục này."

Ánh mắt anh nóng bỏng, như than hồng trong chậu lửa, b*n r* những tàn tro rơi trên da thịt Thẩm Úc Đường, chậm rãi bỏng rát — như muốn khắc cô vào thân thể mình.

"Tôi không chấp nhận kết quả này." Anh thì thầm, "Tôi không thể cứ thế coi như chấm dứt với em."

Câu nói chưa kịp kết thúc, Lawrence bỗng đổi giọng.

Lần này, anh dùng tiếng Trung, từng chữ, từng chữ, ngắt nhịp nặng nề: "Tôi nói, chúng ta không thể cứ thế chấm dứt như thế này được, Thẩm Úc Đường."

Âm điệu cứng ngắc, ngữ khí lạ lẫm, nhưng từng tiếng lại vang dội, như muốn khắc sâu vào trí óc cô.

"Tôi đang nói bằng tiếng Trung." Ánh mắt anh bùng lửa. "Bằng ngôn ngữ của em. Em nghe hiểu được, phải không?"

Thẩm Úc Đường sững sờ.

Dù chưa hẳn chuẩn xác, nhưng lời anh lại dấy lên trong lòng cô cơn sóng dữ, như biển động cuồn cuộn vỗ bờ, làm lồng ngực cũng run rẩy theo từng nhịp.

Cô chợt nhận ra, vô luận cô có đẩy anh ra thế nào, từ chối ra sao, dùng những lời lạnh lùng sắc nhọn đâm anh bao nhiêu lần, anh vẫn không chịu buông tay.

Cô lùi một bước, anh liền bước tới chín mươi chín bước.

Dù cô có cầm lưỡi dao nhọn dí thẳng vào tim anh, anh vẫn dang tay đón lấy, để máu thịt nát bươm, vẫn kiên định chọn cô.

Thẩm Úc Đường không biết mình còn có thể lùi đi đâu nữa. Cô cúi đầu xuống, rồi bất chợt phát hiện chẳng rõ từ khi nào, bản thân đã bị bao trùm trong bóng hình anh.

Anh đã giăng nên một tấm lưới kín, từ bốn phương tám hướng quấn chặt lấy cô.

Cô phải trả lời thế nào đây?

Chỉ có thể giả vờ không hiểu: "Tiếng Trung của anh không chuẩn, tôi nghe không rõ."

Lawrence nhắm mắt, hít sâu một hơi, mười ngón tay bất giác siết chặt, để cô cũng cảm nhận một phần nhỏ trong cơn đau của mình.

Quả nhiên, cô thật sự thông minh. Khéo léo né tránh câu hỏi bằng trò bông đùa thoái thác.

Một lúc lâu, anh mở mắt ra, thả tay, không ép buộc thêm.

"Muộn rồi, về thôi." Bàn tay anh vươn lên, dịu dàng khẽ vuốt mái tóc cô. "Chúc em sinh nhật vui vẻ, Ivy."

*

Trên xe trở về, Lawrence ngồi dựa vào ghế, lặng lẽ lướt điện thoại, đọc tin tức về vụ thâu tóm thất bại của tập đoàn Quân Hằng.

Chỉ trong một ngày, sự việc đã bị giới tài chính đưa tin rầm rộ, phủ kín mặt báo. Anh đọc rất kỹ.

Nhưng có một chuyện, anh mãi vẫn không thể hiểu nổi.

Dựa theo sự am hiểu về Lục Yến Hồi, hắn tuyệt đối không thể phạm phải sơ suất thấp kém đến vậy.

Phong cách hành sự của Lục Yến Hồi vốn cẩn trọng, đội ngũ dưới quyền hắn ta cũng nổi tiếng khắt khe trong khâu thẩm định. Với quy mô dự án hàng chục tỉ như thế, càng không thể có lỗi sơ đẳng.

Thực tế thì, từ khi Lục Yến Hồi có ý định tiếp cận công ty dược phẩm sinh học Virexa, Lawrence đã bắt đầu chú ý.

Điều thú vị là toàn bộ tiến trình dự án này lại dồn dập bất thường. Thời gian chuẩn bị bị ép ngắn, khâu thẩm định cũng bị rút gọn nghiêm trọng, gần như đang cưỡng ép đẩy nhanh tiến độ, chỉ để vụ sáp nhập sớm kết thúc.

Điều này rất bất hợp lý, cũng không giống phong cách của Lục Yến Hồi.

Nếu chỉ để báo cáo cho hội đồng quản trị, hắn hoàn toàn không cần đánh cược lớn đến vậy.

Suy tới cùng, chỉ còn một khả năng duy nhất.

— Có kẻ đang ép buộc hắn.

Nhất định có điều gì đó, hoặc ai đó khiến hắn phải gia tốc. Có thể là lợi ích, hoặc là đe dọa.

Lawrence nheo mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.

Anh không rõ Lục Yến Hồi rốt cuộc đang kiêng kỵ điều gì, nhưng có thể khẳng định một điều — lần này hắn đã sai lầm, thực sự quá bất thường.

Nghĩ ngợi chốc lát, anh dứt khoát gửi một bức email cho Pierre, ra lệnh điều tra vụ việc này.

"Rốt cuộc anh đang sợ cái gì vậy, Evan..."
 

Bình Luận (0)
Comment