Người Tình Bỉ Ổi - Lục Gia Tiên Tống

Chương 71

Một mũi tên đã sẵn sàng rời cung, thẳng tắp nhắm vào hồng tâm.

*

 
Đây là lần thứ hai Thẩm Úc Đường đặt chân lên hòn đảo này. Cảm giác hoàn toàn khác với lần đầu tiên. Lần trước bọn họ chỉ dừng lại ở mặt trước của đảo — có bến tàu, bãi đáp trực thăng, khu biệt thự xa hoa lộng lẫy, lại còn vài điểm tham quan được thiết kế như khu nghỉ dưỡng.

Còn lần này họ lại đáp xuống từ một lối khác.

Máy bay hạ cánh trên đường băng nhỏ, hai bên là hàng dừa rợp bóng, xa xa là vách đá dựng đứng, một tòa kiến trúc trắng muốt hiện ra, lạnh lùng và kiêu ngạo.

Lưng tựa rừng, mặt hướng biển, giống như một pháo đài cắm chặt trong vách đá. Nhìn những mảng cây xanh um trôi vút qua cửa kính xe cùng địa hình gồ ghề khúc khuỷu, Thẩm Úc Đường chợt nhận ra hòn đảo này rộng lớn hơn hẳn những gì cô từng tưởng tượng.

To đến mức gần như có thể quy hoạch thành một khu du lịch cao cấp.

Nhưng trái lại, nơi này lại quá tĩnh mịch, trống trải đến cực đoan. Tất cả đều được giữ ở trạng thái riêng tư tuyệt đối. Ngoài những quản gia, người hầu, đội an ninh và vài nhân viên vận hành hòn đảo, không hề có lấy một vị khách nào.

Trống vắng, mà trong đêm mưa càng khiến người ta rợn ngợp, lạnh gáy.

Ngoại trừ những người cần thiết để duy trì cuộc sống nơi đây, cả hòn đảo chỉ còn lại cô và... Lawrence.

Nghĩ sâu một chút thì đáng sợ đến rùng mình — tất cả những người ở đây đều chỉ nghe lệnh từ duy nhất một người: chủ nhân của hòn đảo.

Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra... cô đúng là kêu trời chẳng thấu, kêu đất chẳng hay.

Thẩm Úc Đường nghiêng đầu nhìn Lawrence, dè dặt hỏi: "Anh đưa tôi đến đây để làm gì?"

Lawrence đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe cô hỏi mới chậm rãi mở mắt, khóe môi cong lên: "Bởi vì ở đây em không thể chạy đi đâu cả."

"Em chỉ có thể ở cạnh tôi, không đi đâu khác được."

Tim Thẩm Úc Đường lập tức rung lên hồi chuông cảnh báo, cô khẽ dịch người về phía cửa, ngồi nép sang một bên: "Anh muốn giam lỏng tôi sao?"

Lawrence nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt lướt qua gương mặt đầy cảnh giác, mang theo chút ý cười mập mờ: "Em thích trò này à?"

Ngữ khí nửa đùa nửa thật, đầy ẩn ý trêu chọc.

Thẩm Úc Đường vừa định phản bác, thì anh đã chặn lời trước: "Em sợ tôi đến vậy sao?"

Vừa nói, anh vừa chậm rãi lấy điện thoại ra khỏi túi, khóe môi khẽ nhếch: "Nếu em không yên tâm về tôi, tôi có thể chuyển ngay một triệu vào tài khoản của em."

Anh quả thực mở ứng dụng ngân hàng, dựa hẳn vào ghế, nói một cách hờ hững: "Cho dù có xảy ra chuyện gì, em cũng không đến mức mất trắng cả tình lẫn tiền."

"Em thấy thế nào?" Anh nghiêng đầu nhìn cô, đuôi mắt hơi nhướn, đầy hứng thú chờ đợi câu trả lời của cô.

Anh biết rõ cô đang sợ điều gì. Với ai cô cũng cảnh giác, điều đó đối với cô có lẽ là một thói quen tốt. Nhưng không hiểu sao Lawrence lại muốn chọc ghẹo cô. Nhìn dáng vẻ cô giận dữ, lông tóc dựng ngược lên, không có cảnh tượng nào sống động và thú vị hơn thế.

Thậm chí anh còn mong cô mắng mình thêm vài câu nữa.

Thẩm Úc Đường biết anh cố tình hù dọa mình.

"Đồ b**n th**." Cô trừng mắt, buột miệng mắng anh. "Thế thì anh chuyển đi. Ơ, khoan đã—"

Nói dứt lời, cô nhào tới giật lấy điện thoại trong tay anh: "Điện thoại của anh sao lại có sóng?"

Lawrence chẳng hề né tránh, chỉ ngồi đó, khoanh tay trước ngực nhàn nhã nhìn cô.

"Anh gạt tôi à?" Cô giơ màn hình điện thoại, chĩa vào vạch sóng trống rỗng, chất vấn. "Không có sóng thì chuyển kiểu gì?"

"Dĩ nhiên vẫn được." Anh bình thản đáp. "Trên đảo có điện thoại vệ tinh. Chờ lát nữa xuống xe, gọi cho quản lý khách hàng ở ngân hàng UBS là có thể chuyển ngay."

Nói xong, Lawrence khẽ nheo mắt, mỉm cười hỏi cô: "Vậy tôi có thể hiểu là, em đồng ý rồi?"

"Đồng ý gì cơ?"

"Dùng một tháng đổi lấy một triệu. Em chẳng hề lỗ đâu."

Mỗi lần Lawrence nhắc đến "một triệu", tim Thẩm Úc Đường lại vô thức run lên một nhịp. Không thể phủ nhận, điều kiện này quá mức hấp dẫn.

Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu cô có hai giọng nói giằng xé. Một giọng thì xúi giục: Đồng ý đi, chỉ một tháng thôi, một triệu dễ dàng vào tay, xong thì phủi áo rời đi. Nhưng giọng khác lại cảnh báo: Ăn của người thì phải trả lại. Đâu có bữa trưa nào miễn phí? Một triệu không phải từ trên trời rơi xuống. Lawrence không phải nhà từ thiện.

Cô im lặng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lawrence cũng chẳng ép, anh lười biếng tựa vào ghế, khóe mắt liếc sang gương mặt cô.

Anh không vội.

Anh sẵn sàng chờ.

Chờ đến khi cô chủ động bước lại gần mình, chờ đến khi trong những lần do dự và thử thách, cô gỡ bỏ từng lớp vỏ tự vệ.

Điều anh muốn chính là sự cam tâm tình nguyện của cô.

Không lâu sau, xe đã dừng lại.

Trước mắt bọn họ là một căn biệt thự xây ngay trên vách đá. Tòa nhà ba tầng hiện đại, tầng một là không gian mở, ba khung cửa kính lớn sát trần, nhìn thẳng ra biển xanh thăm thẳm. Bên trong trang trí theo phong cách Địa Trung Hải mộc mạc, tường trắng, mái vòm, sàn gỗ sáng màu, giống hệt một khách sạn phong cách ins đang hot trên mạng.

Đổi giày bước vào, Thẩm Úc Đường còn chưa hết căng thẳng, thầm đoán không biết Lawrence định làm gì. Anh bất ngờ quay sang nhìn cô, ánh mắt hiếm hoi mang theo chút dịu dàng, môi cong khẽ nhếch: "Em không cần sợ. Khi nào em chưa đồng ý, tôi sẽ không làm gì cả."

Nói rồi, anh cúi nhẹ, đặt một nụ hôn thoáng qua trên trán cô, như chuồn chuồn lướt nước. Sau đó, anh bảo người hầu đưa cô về phòng nghỉ.

Cử chỉ chừng mực, thoạt nghe như một quý ông lịch thiệp, gần như khiến cô quên mất rằng chính anh đã nửa lừa nửa ép mang cô đến hòn đảo biệt lập này.

*

Trưa hôm sau, Thẩm Úc Đường mới tỉnh giấc. Ánh nắng vàng óng xuyên qua khe rèm, rải lên ga giường trắng tinh. Cô mở mắt, ngây ngẩn nhìn trần nhà, đầu óc còn mắc kẹt giữa mơ và thực, chưa thể hoàn hồn.

Đêm qua cô lại mơ thấy Lục Yến cầu hôn mình. Ngay lúc chiếc nhẫn vừa xuất hiện, Lawrence liền xông vào.

Anh lạnh mặt chất vấn: "Tại sao em lại đồng ý với hắn?"

Chưa kịp trả lời, Lawrence cũng rút từ túi ra một chiếc nhẫn kim cương khác — to hơn, sáng hơn, rồi quỳ một gối trước mặt cô. Khung cảnh ấy quái dị đến mức cô giật mình tỉnh giấc.

Cô chậm chạp rửa mặt thay đồ xong mới xuống lầu. Quản gia đã đứng đợi sẵn, cung kính thông báo: "Bữa trưa đã chuẩn bị xong, thưa cô."

Cô bước vào phòng ăn, vốn nghĩ sẽ thấy Lawrence ngồi ở đó, nhưng căn phòng trống rỗng, chỉ còn mình cô.

Còn chưa kịp hỏi, quản gia đã giải thích: "Ngài Lawrence có việc cần xử lý, cô không cần đợi. Sau bữa trưa, cô có thể đi dạo quanh đảo, nếu cần gì, xin cứ sai bảo tôi."

Ai bảo là cô muốn đợi chứ.

Anh không ở đây, cô lại càng thoải mái hơn.

"Được, tôi biết rồi. Cảm ơn." Cô gật đầu, quản gia liền lặng lẽ lui ra.

Dùng xong bữa trưa, Thẩm Úc Đường lấy điện thoại trong túi ra nhìn thử — cột sóng vẫn hoàn toàn trống trơn, chẳng nhận được tin nhắn nào.

"Cái quỷ gì thế? Thử thách sinh tồn trên hoang đảo chắc?" Cô lẩm bẩm oán thán, rồi ném điện thoại trở lại vào túi.

Những ngày không có mạng đúng là sống còn khổ hơn chết. Chưa bao giờ cô lại thèm khát thế giới bên ngoài đến vậy — chỉ cần tiện tay lướt vài video ngắn hay mở mạng xã hội để giết thời gian... vậy mà giờ cũng trở thành một điều xa xỉ.

Thật sự là ép người ta phải cai nghiện internet.

Cô bất lực thở dài, đứng dậy rời khỏi phòng ăn.

Biệt thự trên vách đá tuy đẹp, nhưng diện tích không lớn lắm, chẳng có gì thú vị.

Cô đeo kính râm, men theo con dốc nhỏ đi loanh quanh trong vô định. Vừa vòng qua một cụm cây xanh thấp, từ xa cô đã nhìn thấy một căn nhà kính, bên trong bày đủ loại máy tập gym. Một phòng tập hướng biển, ba mặt kính trong suốt cùng ánh sáng chan hòa. 

Trong đó có một người đàn ông đang tập luyện.

Anh mặc áo ba lỗ màu đen ôm sát, quần thể thao xám rộng rãi, mái tóc vàng ánh cát dưới nắng càng thêm rực rỡ. Chiếc áo ôm sát phác họa đường nét bờ vai và tấm lưng. Cơ bắp theo nhịp đẩy tạ mà căng siết rồi thả lỏng.

Thẩm Úc Đường ngẩn người. Cô chưa từng thấy Lawrence trong bộ dạng này — tập luyện, lại còn mặc áo ba lỗ ôm sát người.

Thoát khỏi lớp vest chỉn chu thường ngày, ngay khoảnh khắc ấy, trên người anh bùng nổ một thứ hấp dẫn nguyên thủy, mạnh mẽ đến mức khiến người ta khó dời mắt.

Làn da dưới ánh nắng ánh lên những giọt mồ hôi lấp lánh, như thể được phủ một lớp dầu bóng mỏng. Cho đến khi kịp nhận ra, cô phát hiện đôi chân mình đã vô thức bước về phía căn phòng ấy, như bị thứ gì mê hoặc.

Cô đẩy cửa bước vào, đúng lúc anh đang nằm trên ghế tập ngực.

Hai chân mở rộng, đối diện thẳng với cô.

Cô cố gắng không nhìn — nhưng vừa bắt đầu đã thất bại. Mỗi lần anh dùng sức đẩy tạ, cơ ngực liền co siết, căng cứng, cơ tay bùng nổ từng thớ lực.

Thứ sức mạnh thuần khiết ấy gần như tràn ra khỏi không khí, đè ép ngực cô nghẹn lại. Thỉnh thoảng, theo động tác dồn sức, anh bật ra vài tiếng th* d*c trầm thấp, khàn khàn và gợi cảm, cứa thẳng vào tai cô.

Nghe đến mức mặt cô nóng bừng.

Nghe thấy động tĩnh, Lawrence tập thêm một lượt, rồi gác tạ lên giá, ngồi dậy nhìn về phía cửa. Mồ hôi từ thái dương lăn xuống lông mày, anh hơi nhếch môi, ánh mắt đầu tiên thoáng ngạc nhiên, sau lại hóa thành ý cười như đã liệu trước.

"Em tỉnh rồi sao?" Giọng anh khàn khàn, giống như dán thêm một lớp giấy nhám, khẽ cọ vào màng nhĩ của cô.

Cơ bắp còn đang căng đầy gân máu, rõ ràng hơn thường ngày, đặc biệt là phần ngực cao ngạo nâng đỡ cả chiếc áo ba lỗ căng phồng.

Thẩm Úc Đường đứng chết trân ở cửa, ánh mắt đã chẳng còn dừng trên gương mặt anh, cô hoàn toàn bị vóc dáng kia hút lấy.

Một vẻ đẹp hoang dã, như tượng thần Hy Lạp bước ra khỏi đền thờ.

Lawrence từ ghế tập đứng dậy đi về phía cô.

Chiều cao một mét chín hai, vai rộng, eo hẹp, đường eo trượt thẳng xuống đôi chân dài đến kinh ngạc. Một chiếc áo ba lỗ bình thường, quần thể thao đơn giản, khi được anh mặc lại thành hàng xa xỉ may đo, cứ như ngay lập tức có thể sải bước trên sàn diễn.

Thẩm Úc Đường thậm chí không nhận ra mình đã nín thở, chỉ thấy không khí trở nên mỏng manh, đầu óc nóng bừng như bị mặt trời hun.

Anh càng đến gần, cô càng thấy mình bị trói chặt tại chỗ, như bị yểm định thân chú, không nhúc nhích nổi. Anh dừng ngay trước mặt cô, bất ngờ cúi thấp người, hai tay chống vào vách, giam cô trong vòng tay.

Khoảng cách dần được rút ngắn, hương vị của chanh bạc hà lập tức vây lấy cô.

Cô nín thở, theo bản năng khép mắt lại.

Một giây trôi qua. Thứ cô tưởng sẽ xảy ra lại không đến. Thay vào đó, trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười khẽ. Cô giật mình mở mắt, đúng lúc thấy anh lấy một chai nước trên kệ sau lưng mình, xoay nắp, ngửa đầu tu mấy ngụm.

Dòng nước chảy vào miệng, yết hầu anh trượt lên xuống, tiếng nuốt khẽ khàng rõ rệt vang trong tai cô. Cô dõi mắt nhìn anh uống xong, dường như chẳng có gì xảy ra, rồi hờ hững cúi mắt nhìn cô. Ánh mắt anh từ đôi mắt cô trượt xuống môi cô, rõ ràng và tr*n tr**.

"Mặt đỏ vậy? Bị say nắng à?" Giọng anh pha chút ý cười, lộ rõ tâm trạng thoải mái.

Thẩm Úc Đường biết mình lại bị trêu.

Vốn trong lòng có chút giận, nhưng thoáng thấy bờ ngực cường tráng cùng đôi chân dài, rồi gương mặt cười đến đáng ghét mà lại hoàn hảo kia... cơn giận giảm đi phân nửa.

Cô cố gắng dời ánh nhìn khỏi anh, lạnh nhạt hỏi: "Thực ra tôi muốn hỏi, chẳng phải anh bảo hôm nay sóng sẽ khôi phục sao? Sao giờ vẫn chẳng có tí tín hiệu nào?"

Lawrence khẽ nghiêng đầu, cũng ra vẻ ngạc nhiên: "Ồ? Vẫn chưa có à?"

Anh còn nhíu mày, như thật sự thấy đáng tiếc: "Xem ra lần này phục hồi hơi chậm rồi."

Giọng điệu y như không liên quan gì đến mình.

Thẩm Úc Đường nheo mắt, bán tín ban nghi: "Không phải anh lại lừa tôi đấy chứ?"

Anh không trực tiếp trả lời, chỉ thản nhiên nắm lấy cổ tay cô, bàn tay nóng bỏng kéo cô ra khỏi phòng gym.

"Vậy thì nhân lúc thế giới im lặng thế này, đi tìm chút k*ch th*ch với tôi nhé?"

"k*ch th*ch gì?" Cô nhướng mày, vừa cảnh giác vừa tò mò.

Lawrence ngoái lại cười: "Đi rồi sẽ biết."

...

Anh lái chiếc xe thể thao đưa cô phóng thẳng ra mép vách đá. Ở đó có một điểm nhảy nước được xây dựng riêng, bên dưới làn nước trong xanh không một mảnh đá ngầm, tuyệt đối an toàn. Vách đá cao bốn, năm mét, cạnh bên còn dựng dù che nắng lớn, đặt sẵn hai chiếc ghế nằm êm ái. Bầu trời trong vắt, ánh mặt trời chói chang khiến mái tóc vàng cát của anh rực sáng đến chói mắt.

"Đây là cái anh gọi là k*ch th*ch sao?" Thẩm Úc Đường chỉ xuống mặt biển dưới chân.

"Dám nhảy không?" Lawrence nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi cong lên nụ cười trêu chọc.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hôm nay Lawrence dường như khác hẳn mọi ngày. Có lẽ vì anh không mặc vest, thoát khỏi cổ áo sơ mi gò bó, bỏ đi lớp vỏ nghiêm cẩn ấy — trông anh trẻ trung, rực rỡ, như một chàng trai đôi mươi.

Phóng khoáng, ngạo nghễ, đầy sức sống tự do.

Cái khí chất xa cách và áp lực khiến người ta khó lại gần dường như cũng được cất đi cùng bộ vest kia, chỉ còn lại một Lawrence vừa lười biếng, vừa nguy hiểm.

Sống động hơn, cũng khó đối phó hơn.

Thẩm Úc Đường hoàn hồn, nhếch môi: "Có gì mà không dám."

"Thật sao?"

Lawrence đưa cô ra sát mép vách đá, hai bàn tay đặt chắc trên eo cô, như một vòng bảo hộ, đôi mắt rủ xuống nhìn về phía biển xa. Mặt biển dưới chân gợn sóng lấp lánh ánh sáng, gió biển bất ngờ thổi tới, lướt qua tai làm tóc cô tung bay, mang theo một cơn choáng váng mơ hồ. Độ cao ấy khiến tim cô đập nhanh, đôi chân không kìm được mà hơi run, theo bản năng lùi lại một bước.

Lawrence bật cười khẽ sau lưng, lồng ngực áp vào tấm lưng mảnh mai của cô khẽ rung động, giọng nói mang theo chút trêu chọc: "Gan nhỏ thế này sao?"

"Xem ra nếu những ngày tới không có tín hiệu thật, chắc em sẽ buồn chết mất."

Thật ra Thẩm Úc Đường vốn cũng là người ưa mạo hiểm. Tàu lượn siêu tốc hay nhảy bungee, mấy trò đó cô chưa từng sợ. Nhưng nhảy dù hay lặn biển – đó lại là hai việc cô luôn mơ ước nhưng chưa dám thử.

Lawrence dường như nhìn thấu ánh sáng lấp lánh trong mắt cô, anh thuận tay ném ra một miếng mồi nhử đầy dụ hoặc: "Nhảy xuống đi, tôi cho em mười ngàn euro, thế nào?"

Hơi thở của Thẩm Úc Đường khựng lại, đầu ngón tay vô thức nắm chặt vạt áo thể thao của anh.

Trong đầu chỉ còn vang dội hai chữ "mười ngàn", trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

Cô gần như sắp không kiềm chế nổi nữa. Trực giác mách bảo cô độ cao này hoàn toàn có thể nhảy được. Cô quay đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn anh, khẽ hỏi: "Nhảy xong, tiền có vào ngay không?"

Lawrence khẽ cúi xuống bên tai cô, trong đáy mắt ẩn ý cười dịu dàng: "Đương nhiên, ngay lập tức."

"Đừng do dự quá lâu. Rất nhiều chuyện... chỉ có thể làm được nhờ vào sự bốc đồng."

"Càng do dự, càng không dám bước đi."

Giọng nói trầm thấp của anh như đang tiêm thẳng vào cơ thể cô một liều dũng khí vô tận.

Thẩm Úc Đường hít sâu một hơi, ngẩng đầu, trong mắt ánh lên vẻ quyết tâm muốn thử. Nhưng ngay khi bước lên một nhịp, cúi xuống nhìn làn nước xanh biếc phía dưới, cô lại khựng lại, trái tim run rẩy, cô vẫn chưa dám nhảy.

"Nếu sợ, tôi sẽ nhảy cùng em."

Lawrence cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói trầm thấp, dỗ dành như mê hoặc: "Chỉ cần giao bản thân cho tôi. Nhắm mắt lại, một cú nhảy, em sẽ có ngay mười ngàn."

Cô nhìn anh, rồi lại nhìn biển xanh mênh mông dưới chân – xanh chói lòa, xanh đến không thấy đáy. Gió biển cuốn tung tóc cô, mang theo một cơn nguy hiểm khiến người ta dễ nghiện.

Cô hít sâu một hơi, rồi gật đầu: "Nhảy!"

Khóe môi Lawrence nhếch lên, anh nắm lấy tay cô, dẫn từng bước tiến ra mép vách đá. Gió thổi ngày càng mạnh, như muốn cuốn trôi cả can đảm của cô đi cùng.

Anh vòng tay siết chặt eo, kéo cô vào lòng, cúi sát bên tai khẽ dặn: "Khép chân lại, mũi bàn chân duỗi thẳng... nhớ chưa?"

Tim cô đập loạn, như thể sắp nhảy vọt ra ngoài lồng ngực, nóng rát tận vành tai. Mồ hôi rịn trong lòng bàn tay, lưng cũng ướt nóng, adrenaline bùng nổ theo từng giây. Cảm giác vừa sợ hãi vừa phấn khích ấy khiến ngực cô nghẹn lại, hít thở không thông.

Ánh mặt trời chói chang rót xuống, nhuộm mái tóc màu vàng cát của anh thành từng tia sáng lấp lánh.

Anh ôm lấy cô, thân thể còn phảng phất nhiệt độ sau khi vận động, lồng ngực vững chãi dán sát sau lưng, hai nhịp tim hòa chung một tiết tấu. Thẩm Úc Đường không rõ trái tim đang đập loạn này là vì vực sâu xanh thẳm dưới chân hay vì vòng ôm chắc nịch của anh.

Họ bước sát ra mép. Ngón chân đã chạm đến khoảng không. Dưới chân là mấy mét sóng biển xanh như thở dồn dập.

Cô căng thẳng đến nghẹt thở.

Đúng lúc ấy, Lawrence đột nhiên cúi xuống, khẽ hôn lên môi cô một cái, giọng nói khàn khàn: "Đừng sợ, ôm chặt lấy tôi."

Cô còn chưa kịp hoàn hồn, đôi chân vẫn mềm nhũn, anh đã ôm siết lấy eo cô, không hề báo trước mà lao thẳng xuống.

Tiếng gió rít gào bên tai, đất trời quay cuồng đảo lộn.

Cô nhắm chặt mắt, không kịp nghĩ gì, chỉ còn có thể ôm chặt lấy anh – như thể ôm trọn cả thế giới.

Khoảnh khắc lao thẳng ấy, cô có cảm thấy cả cơ thể bị hất tung vào hư không. Cảm giác mất trọng lực dữ dội khiến lồng ngực trống rỗng, tim như bị kéo tuột khỏi lồng ngực.

Trong một giây, cô tưởng như mình sắp chết. Nhưng rồi sức nóng từ cơ thể Lawrence như một chiếc neo vững chắc, kéo cô từ cõi hư vô trở về hiện thực.

Lồng ngực anh ấm áp, bờ vai kiên định, cánh tay mạnh mẽ quấn chặt lấy cô – như thể dẫu trời sập đất lở anh cũng không buông. Sức mạnh ấy không cho cô đường lui, nhưng lại trao cho cô một cảm giác an toàn mãnh liệt.

Trong quãng rơi ngắn ngủi nhưng dài đằng đẵng đó, cô không nghĩ được gì nữa.

Chỉ có anh.

Anh, hơi ấm của anh, nhịp tim của anh hòa cùng cô.

Thời gian như đông cứng. Thế giới trở nên lặng im.

Đến khi mở mắt, gương mặt Lawrence đã gần trong gang tấc, lông mi run nhè nhẹ, suýt quét qua làn da cô. Còn chưa kịp nhìn kỹ thì —

Ùm!

Cả hai cùng lao vào biển.

Nước biển bao trùm bốn phía, ùa vào tai, chỉ còn âm thanh sủi bọt ù ù quanh màng nhĩ. 

Trong làn nước, cánh tay anh buông lỏng cô.

Cơ thể cô tiếp tục chìm xuống rồi được làn nước đỡ lấy, mái tóc tung xòe ra như mực đen loang trong sóng. Ánh sáng mặt trời xuyên qua mặt nước, vỡ thành từng mảnh sáng nhảy múa trước mắt cô.

Thoạt đầu cô hơi hoảng, nhưng rồi dần thích nghi, mở mắt trong nước, dang rộng tay, như một con cá nhỏ tự do lướt đi. Cô quẫy chân, trồi lên mặt biển. Nhưng vừa kịp hít một hơi, còn chưa kêu tên anh, eo đã bị một cánh tay siết chặt.

Cô giật mình, vội xoay người lại.

Lawrence không biết từ lúc nào đã trồi lên cạnh cô, đôi mắt ướt sũng, nước nhỏ tong tỏng trên mặt. Anh nở nụ cười ngỗ ngược, dang tay nhấc bổng cả người cô lên khỏi mặt nước.

Không phải kiểu ôm thông thường. Cánh tay anh vòng qua dưới đầu gối, bàn tay đỡ lấy chân cô, bế cô cao khỏi mặt biển. Đôi chân cô theo bản năng siết quanh eo anh.

Anh đứng vững trong làn nước, rắn chắc như một tảng đá ngầm. Hơi thở của cô trở nên loạn nhịp, trái tim càng loạn hơn.

Một cơn hỗn loạn xa lạ.

Nhịp tim dồn dập này rốt cuộc là vì thoát hiểm mà hưng phấn, vì mạo hiểm mà adrenaline trào dâng — hay là... vì anh.

Cô không phân biệt được nữa. Nhịp tim đập dữ dội đến mức như muốn phá tung lồng ngực.

Thẩm Úc Đường chưa từng trải qua cảm giác này – máu nóng dường như theo từng nhịp tim sôi trào. Nhưng cô phải thừa nhận, từ khoảnh khắc cùng anh nhảy xuống vách đá kia, Lawrence đã cướp lấy nhịp tim của cô.

Còn anh chỉ lặng lẽ nhìn cô. Ánh mắt sâu thẳm như biển khơi, im lặng nhưng rõ ràng đến mức cô biết anh đang muốn gì.

Đó là một ánh nhìn như đang xin phép.

Thẩm Úc Đường không hề lùi bước, ngược lại, cô chậm rãi nghiêng người về phía trước. Cô nhìn anh, ánh mắt quấn lấy ánh mắt, từ đôi đồng tử xám xanh kia trượt xuống đường nét quai hàm căng chặt, rồi dừng lại nơi đôi môi mỏng sắc nét.

Cô thấy yết hầu anh khẽ trượt lên xuống.

Lawrence cúi đầu, đầu mũi nhẹ nhàng cọ qua gò má cô, như một lời thăm dò.

Cô không né tránh.

Vì thế, anh hơi nghiêng đầu, đặt xuống một nụ hôn nhẹ lên cánh môi cô, sau đó khẽ ngậm lấy. Môi chạm môi, dịu dàng ma sát. Anh như đang vẽ, đang khắc họa từng đường nét của cô, chậm rãi đến mức khiến cô hoảng loạn.

Hơi thở Thẩm Úc Đường rối loạn, cuối cùng cô cũng không kìm được mà chủ động nhích tới, cố dùng toàn bộ đôi môi để giữ lấy anh. Như thể nhận được tín hiệu, Lawrence lập tức hôn sâu hơn.

Nhưng nụ hôn đó lại không hề dữ dội, vội vàng như cô tưởng tượng. Đó là một sự dịu dàng mang tính dẫn dắt, toàn bộ nhịp điệu trong tay anh, vừa kiềm chế vừa cám dỗ.

Nụ hôn của anh như thủy triều dâng dần lên, không vội vã nhấn chìm, chỉ kiên nhẫn chiếm lấy từng chút một. Cắn nhẹ, l**m qua, quấn quýt, kéo giằng – mỗi động tác đều như đang dạy cô cách đáp lại.

Thẩm Úc Đường không tự chủ mà muốn tiến lại gần hơn, nhưng đúng lúc ấy, anh lại cố tình rút lùi, giữ nhịp độ của riêng mình. Như thể đang thuần phục cô, ép cô học cách thuận theo tiết tấu của anh.

Cô mở mắt trong cơn mơ hồ, liền đối diện ánh nhìn cháy rực của Lawrence. Ánh mắt ấy tựa ngọn lửa, hay như cơn lốc xoáy mà cuốn lấy toàn bộ lý trí, khiến người ta chìm đắm.

Anh nhìn cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "I love you."

Không hoa mỹ, không mập mờ, mà là lời tỏ tình thẳng thắn và xác thực.

Lời vừa dứt, anh lại cúi xuống hôn cô.

Lần này không còn kiềm chế, cũng không còn dịu dàng.

Đó là một nụ hôn như thủy triều, nóng bỏng, mãnh liệt, hoàn toàn nhấn chìm cô. 

Cô bị anh siết chặt trong vòng tay, kẹt giữa làn nước và lồng ngực anh, như thể cả vũ trụ trong khoảnh khắc ấy mất hết trọng lực. Đây là lần đầu tiên cô dâng cho anh sự đáp lại. Một sự đáp lại nồng nhiệt, tràn đầy tình cảm.

Đến mức suýt khiến Lawrence mất kiểm soát ngay giữa mặt biển.

Thẩm Úc Đường cảm nhận được điều đó, cô bất giác bừng tỉnh, vội vàng mở mắt.

Bởi vì ngay khoảnh khắc ấy —

Một mũi tên đã sẵn sàng rời cung, thẳng tắp nhắm vào hồng tâm.
 

Bình Luận (0)
Comment